Trong mắt Tô Từ, hiện tại, cho dù cô có biện giải Lục Chiết sẽ không chết thế nào cũng sẽ không có ai tin tưởng. Cô chỉ có thể mau mau tích cóp nhiều kẹo bông gòn kim sắc một chút để chữa khỏi bệnh cho Lục Chiết.
Nếu Lục Chiết hy vọng cô và hắn không công khai, hơn nữa Tô mẫu không đồng ý cô cùng Lục Chiết ở bên nhau, như vậy cô cùng Lục Chiết, hai người phát triển tình ngầm cũng rất thích hợp.
Hơn nữa, cô chưa từng nói qua chuyện yêu đương, đối với chuyện tình nhân ngầm kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, cô thật rất chờ mong.
Nghĩ như vậy, Tô Từ một chút cũng không tức giận.
Cô mềm mại ghé vào ngực của Lục Chiết, hít mũi, muộn thanh nói: "Lục Chiết, em đói bụng."
Lục Chiết duỗi tay chạm vào chén cơm trên bàn sát vách tường, vẫn còn ấm: "Ăn chút bữa sáng?"
"Anh đút em đi, em bị anh chọc giận đến sinh bệnh, hiện tại toàn thân đều vô lực, anh phải chăm sóc em thật tốt." Tô Từ khóc nhanh, thu hồi cũng nhanh, cô lại biến trở về tiểu yêu tinh lười biếng.
Lục Chiết một chút tính tình cũng không có: "Anh chưa từng thử đút người khác."
Thiếu nữ trong ngực bật cười: "Không quan hệ, em cũng chưa được ai đút qua, vừa lúc chúng ta đều là lần đầu tiên."
Trong mắt đen nhánh của Lục Chiết phiếm ý cười.
Tô Từ phát hiện sau khi Lục Chiết ăn kẹo bông gòn kim sắc, không chỉ lúc hắn đi đường không bị quải, mà ngay cả bộ mặt cương lãnh trước kia của hắn cũng khôi phục, sáng sủa hơn không ít. Tuy rằng thần sắc vẫn lạnh lùng, nhưng ngũ quan bị đóng băng trước kia như thể sống lại, càng thêm thanh tuấn xuất trần.
Cô nhịn không được mà duỗi tay sờ gương mặt soái khí của thiếu niên, nói trắng ra: "Lục Chiết, em rất muốn hôn anh, nhưng mà hiện tại em bị cảm, nên tạm thời buông tha cho anh." Miễn cho virus lây bệnh sang hắn.
Ô, cô quả là người lương thiện.
Lục Chiết cúi đầu, ở trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, chủ động hôn môi cô: "Ăn bữa sáng."
Sau bữa sáng, Tô Từ không chỉ ngồi trên đùi Lục Chiết, mà còn được hắn thân thủ đút, Tô Từ ăn thật sự vừa lòng.
Sau khi uống thuốc trị cảm, Tô Từ muốn ngủ.
"Nơi này có hai phòng, trong đó một cái là chuẩn bị cho em sao?" Tô Từ hỏi Lục Chiết.
"Ừ." Cho dù biết cô hiện tại đã có Tô gia, nhưng hắn vẫn chuẩn bị phòng cho cô.
Thiếu nữ nở nụ cười, cô mở cửa phòng ra, phát hiện bên trong đã bố trí tốt.
Tấm rèm trong phòng đính những tán hoa mang theo màu vàng ngả đỏ nhàn nhạt, phân thành hai mảnh, ánh dương chan hòa từ ngoài ban công nhỏ chiếu vào, khiến trong nhà là một mảnh sáng sủa.
Ở giữa đặt một cái giường lớn, mặt trên trải khăn trải giường màu hồng nhạt và chăn đơn. Toàn bộ phòng bài trí đơn giản, rất ấm áp và thoải mái.
Tô Từ dẫm lên thảm lông màu trắng thuần, cô thấy trên cửa sổ còn đặt mấy cái bồn hoa nhỏ màu xanh lục. Hiển nhiên, Lục Chiết đã tốn không ít tâm tư giúp cô bố trí phòng.
Tô Từ đi đến tủ quần áo bên kia, cô mở cửa tủ quần áo, kinh ngạc phát hiện bên trong tất cả đều là quần áo của cô ở thành phố D: "Anh mang hết quần áo của em qua đây sao?"
"Ừ." Đồ vật của cô, hắn không nghĩ muốn đánh rơi ở chỗ khác.
Tô Từ kéo ngăn kéo ra, bên trong là quần nội y đã được xếp chỉnh tề. Đuôi mắt cô cong lên, không có hảo ý mà nhìn về phía Lục Chiết: "Quần nội y của em anh cũng mang đến? Anh còn giúp em xếp lại sao?"
Lục Chiết dời ánh mắt đi: "Ừ."
Tô Từ nhìn đỉnh tai phiếm đỏ của thiếu niên, cô cười đến đắc ý, một đôi mắt đen sáng lấp lánh: "Lục Chiết, anh đây là có bao nhiêu thích em thế."
Trên người thiếu nữ, vai diễn tiểu nhân đắc chí được phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này cô nằm trên giường, yêu cầu Lục Chiết bồi ngủ, không riêng bồi ngủ, còn yêu cầu Lục Chiết kể chuyện cổ tích.
Lục Chiết cười khẽ một tiếng: "Anh chỉ biết chuyện cổ tích rùa và thỏ chạy đua, em muốn nghe không?"
Tô Từ liếc mắt nhìn hắn: "Vậy anh ca hát đi." Thanh âm hắn dễ nghe, ca hát khẳng định cũng dễ nghe.
Lục Chiết: "Anh chỉ biết xướng quốc ca."
Tô Từ hít mũi, cô vùi đầu tiến vào lồng ngực của hắn, muộn thanh nói: "Thôi, em ngủ, anh ôm em chặt một chút."
"Được."
Trong lồng ngực thiếu nữ dần an phận xuống.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng hít thở rất nhỏ của thiếu nữ vang lên, cô ngủ rồi.
Lục Chiết cúi đầu, duỗi tay sờ tai thỏ trắng hồng, mềm như nhung rũ xuống dưới.
Đối với hứa hẹn của bác gái Tô, hắn chỉ có thể nuốt lời, hắn muốn lại bồi Tô Từ một năm.
Trộm bảo bối của Tô gia, hắn là người ích kỷ, đê tiện như vậy, sau khi chết hẳn sẽ xuống địa ngục.
Tới buổi tối, tai thỏ của Tô Từ còn chưa thu hồi, cô chỉ có thể gọi điện thoại về nhà, nói cho Tô mẫu tâm tình của mình không tốt, đi ra ngoài hai ngày để giải sầu.
Tô mẫu tưởng chuyện bản thân ngăn cản con gái thích Lục Chiết làm con bé không vui, bà cảm thấy đau lòng cho con gái, nhưng vẫn như cũ không có sửa miệng. Con gái bà bây giờ còn nhỏ, chờ về sau khi cô gặp được càng nhiều lựa chọn, cô sẽ dần buông xuống Lục Chiết.
Sau khi Tô mẫu cúp điện thoại, lo lắng tiền trong thẻ con gái không đủ, bà lại gửi tiền qua.
Ngày hôm sau, Lục Chiết sớm đã làm xong bữa sáng, để lại một tờ giấy trên bàn cơm rồi đi ra ngoài.
Sân làm việc lần trước bị Hà Nhĩ Minh làm hỏng, hắn cùng ông chủ Phương còn chưa tìm được sân thích hợp. Hôm nay bọn họ hẹn một người môi giới, chuẩn bị đi xem nơi làm công khác.
"Tiểu Chiết, chú thấy hôm nay khí tức của cháu thật tốt." Ông chủ Phương vẫn mang theo Tiểu Khoái Nhạc như cũ. Hiện tại là nghỉ hè, nhà trẻ còn chưa khai giảng, chú ấy lại không yên tâm để con trai một mình ở nhà, nên đành phải mang theo.
Lục Chiết cười cười.
Ánh mặt trời buổi sáng thực ôn hòa, gió nhẹ ngẫu nhiên thổi qua cây xanh ven đường, tán lá lắc lư vòng eo.
Sân làm việc lần này mà Lục Chiết và ông chủ Phương chọn cách trung tâm thành phố hơi xa. Bất quá tòa nhà lớn này mới xây, hoàn cảnh rất tốt. Vì [2] chiêu thương, tiền thuê cũng tiện nghi không ít.
Ông chủ Phương xem đến rất vừa lòng, cùng giá cả như chỗ lần trước, nhưng ở chỗ này còn có thể thuê được một tầng hoàn chỉnh, chú ấy lập tức hỏi người môi giới khi nào ký kết hợp đồng. Chú ấy hy vọng lấy được sân làm công sớm một chút, mới có thể tiếp tục khai triển các hạng mục công việc về sau.
"Nếu anh nguyện ý, tôi lập tức trở về công ty đem hợp đồng in ra, hôm nay là có thể ký hợp đồng." Người môi giới không nghĩ tới khách hàng lại gấp như vậy.
"Vậy hôm nay đi." Trải qua chuyện lần trước, ông chủ Phương xem như đã sợ, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, nhanh chóng ký kết tương đối tốt hơn.
Lục Chiết không có ý kiến gì.
Mà lúc này, người môi giới đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Ông chủ Phương nhìn biểu tình của đối phương vâng vâng dạ dạ mà đáp lời đầu bên kia điện thoại, mạc danh, chú ấy có loại dự cảm không tốt.
Sau khi người môi giới cúp điện thoại, anh ta nói với ông chủ Phương và Lục Chiết: "Hai vị, rất xin lỗi, ông chủ tôi gọi điện tới, nói là một tầng này sớm đã có người thuê. Là tôi tính sai rồi, thật xin lỗi."
Quả nhiên là chuyện không tốt, ông chủ Phương nhíu mày: "Chuyện như vậy làm sao anh có thể tính sai? Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, sắp ký hợp đồng, anh mới nói là tính sai rồi?"
Người môi giới có chút không cho là đúng: "Thật xin lỗi."
Ông chủ Phương cắn chặt răng: "Vậy anh hiện tại mang chúng tôi đi xem một tầng lầu trên kia đi."
Vừa rồi người môi giới nói tầng thứ bảy và thứ tám còn chưa thuê. Ban đầu chú ấy có chút chú ý phong thuỷ, không ổn, cho nên chú ấy mới chọn tầng thứ bảy.
Hiện tại tầng thứ bảy đã bị thuê, chỉ có thể xem tầng thứ tám.
Người môi giới: "Thật xin lỗi, tầng thứ tám cũng đã bị thuê."
"Công ty các người là có ý gì? Vừa rồi nói tầng thứ bảy và tầng thứ tám đều chưa thuê, hiện tại đảo mắt anh lại nói cho tôi đã bị thuê rồi? Công ty các người hiện tại là đang chơi người sao?" Ông chủ Phương nghiêm giọng chất vấn đối phương.
Rõ ràng là chuyện tốt, nay lại bị đổi ý, ai cũng sẽ tức giận.
Môi mỏng Lục Chiết mím chặt, hắn nghĩ tới gì đó.
Giây tiếp theo, cửa bên ngoài mở ra, có người đi vào.
"Chính là chơi các người đấy, các người có thể làm gì?" Người nói chuyện là Hà Nhĩ Minh. Hắn ta đã sớm phái người giám thị ông chủ Phương và Lục Chiết, chỉ cần bọn họ tìm được nơi làm công chỗ nào, đều sẽ có người báo lại hắn ta.
Hắn ta chính là muốn đùa chết Lục Chiết. Một thằng quỷ đoản mệnh, còn muốn học người gây dựng sự nghiệp?
Trên mặt Hà Nhĩ Minh che kín tùy ý và kiêu ngạo: "Tôi đã nói rồi, cho dù là Hà gia hay là chỗ khác, các người đều đừng hòng thuê."
Ông chủ Phương cảm thấy cả kinh: "Cậu.."
"Làm sao, các người muốn đánh tôi?" Hà Nhĩ Minh đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lục Chiết, hắn ta kéo khóe môi, bên ngoài, hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen đi đến, đứng thẳng tắp ở phía sau Hà Nhĩ Minh.
Lần trước là hắn ta xem nhẹ thân thủ của thằng quỷ đoản mệnh Lục Chiết nên mới bị thất thế. Lúc này hắn ta đã có chuẩn bị mà đến, vệ sĩ phía sau hắn ta đều là đai đen nhất đẳng.
"Tiểu Chiết, chúng ta đi, không cần lãng phí thời gian ở chỗ này." Ông chủ Phương nhìn vệ sĩ phía sau Hà Nhĩ Minh, bọn họ không thể cùng Hà Nhĩ Minh cứng đối cứng được.
Nói xong, ông chủ Phương một tay ôm Tiểu Khoái Nhạc, một tay đẩy Lục Chiết rời đi. Là hảo hán thì phải biết tránh thiệt trước mắt.
Nhìn ông chủ Phương sắp cùng Lục Chiết rời đi, Hà Nhĩ Minh nhướng mày, mở miệng nói: "Qua một đoạn thời gian nữa là sinh nhật của Từ Từ, đến lúc đó tao sẽ tham dự yến hội sinh nhật của cô ấy, trở thành bạn nhảy của cô ấy, mà quỷ đoản mệnh như mày, đừng nói là tham gia yến hội, đến cả tư cách tiến vào Tô gia mày cũng không có."
Vọng tưởng một bước lên trời ăn thịt thiên nga, người không biết tự lượng sức mình như vậy, hắn ta đã thấy nhiều.
Dưới chân Lục Chiết ngừng lại, ánh mắt rét run.
"Tiểu Chiết, đừng để ý đến cậu ta, tùy cậu ta nói thế nào, cháu chỉ cần biết người Tiểu Từ thích là ai là đủ rồi." Ông chủ Phương thật đúng là lo lắng Lục Chiết sẽ mất khống chế mà đánh nhau với Hà Nhĩ Minh. Dù sao thì phía sau Hà Nhĩ Minh còn có hai tên vệ sĩ cao lớn.
Bọn họ là dân tầng chót, gặp được con nhà giàu ỷ thế hiếp người như vậy, trừ bỏ nhẫn nại lại có thể làm gì? Chẳng lẽ vì muốn tranh một lần, nhưng lại lấy trứng chọi đá, thì chỉ có tự mình ăn khổ.
Ông chủ Phương là người có thể duỗi cũng có thể thu, chú ấy dùng sức đẩy Lục Chiết rời đi.
* * *
Chú thích:
[2] Chiêu thương: Thu hút đầu tư của khách hàng.