Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 37.2



"Các người có biết vì sao bản thân lâu như vậy vẫn không sinh được con hay không?" Lời Tô Từ nói thành công làm hai người dừng lại bước chân.

Thấy ánh mặt đôi vợ chồng trung niên xoay lại đây, cô nhếch môi đỏ lên, lạnh lẽo châm chọc ra tiếng: "Bởi vì các người quá thiếu đạo đức."

"Mày nói cái gì?" Thần sắc người đàn ông trung niên trở nên hung ác, không có con là tử huyệt của vợ chồng bọn họ, bị người khác chỉ ra như vậy, anh ta lập tức bạo khởi.

Lục Chiết bảo hộ thiếu nữ ở sau người, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng mà đối diện với người đàn ông trung niên: "Muốn động thủ?"
Thân hình thiếu niên cao lớn, bộ mặt cương lãnh, ước chừng so với người đàn ông trung niên còn cao hơn nửa cái đầu.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, nháy mắt khí thế của người đàn ông trung niên yếu đi vài phần: "Mặc kệ các người."

Hai người xoay người rời đi. Mới đi được vài bước, bọn họ liền phát hiện Chân Thiên Tài đang tránh ở sau cây xanh bên kia.

Đối mặt với mắt to sáng ngời của đứa bé, trong lòng đôi vợ chồng trung niên này cuối cùng cũng toát ra một tia không được tự nhiên.

"Không phải chúng ta không muốn nhận nuôi cháu, là cô nhi viện các người không đồng ý." Người phụ nữ trung niên bị ánh mắt hồn nhiên của đứa trẻ nhìn đến nhiều thêm vài phần ngượng ngùng.

Trong lòng Chân Thiên Tài vẫn ôm con gấu đồ chơi mà người đàn ông trung niên tùy tay đưa cho mình, em ấy nhìn đôi vợ chồng trung niên nói: "Cháu không sợ đau, có thể hiến máu cứu người."
Tô Từ kinh ngạc mà nhìn qua, tiểu gia hỏa cũng nghe thấy?

"Cháu có thể cứu người." Bản thân sinh bệnh, cậu cũng hy vọng sẽ có người cứu cậu. Hiện tại khi nghe thấy có một bé gái bị bệnh, chỉ có cậu mới có thể cứu, Tiểu Thiên Tài liền cảm thấy bản thân không sợ đau, cậu có thể cứu người.

"Cháu nói thật sao?" Người đàn ông trung niên cho rằng bàn tính đánh không vang, không nghĩ tới này đứa bé này lại tự mình nguyện ý cứu người.

"Vâng, cháu nguyện ý cứu người." Thanh âm Tiểu Thiên Tài non nớt, nói ra lại rất khẳng định.

Tô Từ theo bản năng nhìn lại Lục Chiết. Cô tựa hồ thấy được Lục Chiết khi còn nhỏ, tính cách an tĩnh, bề ngoài lạnh băng, nhưng lại có một trái tim hồn nhiên cực kỳ bùng cháy.

Tô Từ móc di động ra, trực tiếp hỏi người đàn ông trung niên: "Số điện thoại của ông chủ chú là bao nhiêu."
"Mày muốn làm gì?" Người đàn ông trung niên đối với cô gái nhanh mồm dẻo miệng như cô xem như là sợ.

"Chú nói cho tôi là được, đừng vô nghĩa." Tô Từ lạnh lùng mà nhìn anh ta: "Không nói, tôi liền đăng ghi âm của chú lên mạng, làm người cả nước thóa mạ chú."

"Mày.." Người đàn ông trung niên tức giận đến tròng mắt toát ra tơ máu đỏ. Bản thân có nhược điểm bị đối phương bắt được, anh ta không thể không thỏa hiệp.

Tô Từ lấy được phương thức liên hệ, cô hừ lạnh một tiếng: "Các người có thể lăn."

Cô chú ý tới, ánh mắt Tiểu Thiên Tài tối sầm xuống.

Cô đi qua: "Em bây giờ còn nhỏ, cho dù muốn cứu người, cũng phải được bác sĩ đồng ý. Nếu bác sĩ kiểm tra em một lần, cho rằng em có thể hiến máu, em mới có thể cứu người, biết không?"

Tiểu Thiên Tài ngoan ngoãn gật đầu.
"Tô tiểu thư, thật sự muốn để em ấy cứu người sao?" Nữ nhân viên công tác hỏi.

"Chị Ấn Tử, em muốn cứu người." Tiểu Thiên Tài chủ động trả lời.

Tô Từ duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ ngay ngắn của em ấy, nhắc nhở em ấy: "Hết thảy tiền đề là thân thể em phải khỏe mạnh, bác sĩ đồng ý mới có thể cứu người."

Tiểu Thiên Tài gật đầu: "Em đã biết ạ."

Tô Từ trở về bên cạnh Lục Chiết, đáng thương vô cùng mà oán giận nói: "Đôi vợ chồng kia quá xấu xa rồi, mắng em, còn muốn đánh em, em sợ tới mức trái tim nhỏ cũng nhảy ra ngoài, hiện tại hai chân em đều nhũn ra."

Lục Chiết hiển nhiên đã quen thiếu nữ thích trợn tròn mắt nói dối, rõ ràng là đôi vợ chồng kia bị cô chọc tức đến bệnh tim cũng muốn phát ra, cuối cùng chỉ có thể dậm chân rời đi.

"Muốn tôi ôm em sao?" Lục Chiết lạnh giọng mở miệng.
Tô Từ có chút kinh ngạc, Lục Chiết thông suốt rồi sao?

Một đôi mắt của Tô Từ sáng lên, một chút cũng không rụt rè: "Muốn! Muốn! Muốn!"

Lục Chiết vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ búng một cái trên trán trơn bóng của thiếu nữ: "Lừa em." Nói xong, hắn đi đến chỗ Phúc béo cách đó không xa đang vẫy tay cùng hắn.

Mắt Tô Từ sửng sốt.

Ô, thiếu niên của cô học xấu!

* * *

Phúc béo lái xe, Tô Từ cùng Lục Chiết mang theo Chân Thiên Tài đi đến bệnh viện kiểm tra thân thể.

Tô Từ liên hệ với ông chủ của người đàn ông trung niên, đối phương đã sớm chờ ở bệnh viện.

Khoảng cách từ cô nhi viện đến bệnh viện trong thị trấn không tính là xa, sau hai mươi phút, bọn họ đã tới.

Tô Từ gặp được ông chủ, cùng người đàn ông trung niên đối lập. Tướng mạo của ông chủ này đoan chính, ánh mắt cũng thanh chính, giữa mày ngưng u sầu, thoạt nhìn không phải người giảo hoạt.
"Tô tiểu thư, chào mọi người, thật cảm tạ mọi người, cảm tạ mọi người đã nguyện ý trợ giúp con gái của tôi." Khi ông chủ Ngô đột nhiên nhận được điện thoại thì rất khiếp sợ, hiện tại trong lòng biến thành tràn đầy chờ mong cùng cảm kích.

"Chú trước không cần phải cảm tạ, đợi lát nữa đứa bé có thể hiến máu hay không còn phải đợi bác sĩ thông báo. Hơn nữa, người chú nên cảm tạ hẳn là cậu bé kia, cùng cháu không quan hệ." Tô Từ đứng ở bên cạnh Lục Chiết, Tiểu Thiên Tài đứng ở bên cạnh Tô Từ.

"Đúng đúng đúng." Khóe mắt của ông chủ Ngô ẩm ướt, đi theo bọn Tô Từ vào bên trong bệnh viện.

Không bao lâu sau, Tiểu Thiên Tài làm xong kiểm tra sức khoẻ đi ra, bọn họ còn cần chờ kết quả báo cáo.

"Chú ơi, cháu có thể đi nhìn em gái được không?" Thanh âm Tiểu Thiên Tài non nớt hỏi ông chủ Ngô.
"Đương nhiên có thể." Ông chủ Ngô từ tận đáy lòng rất cảm kích đứa bé này.

Con gái ông chủ Ngô ở khu nằm viện, chú ấy mang theo bọn Tô Từ đi qua.

Phòng bệnh là phòng đơn, có một cô bé xinh đẹp đang nằm trên giường, đứng ở một bên lại là vợ của ông chủ Ngô. Vợ của ông chủ Ngô hiển nhiên cũng biết tình huống, dì ấy nhìn về phía Tiểu Thiên Tài, trong mắt phiếm sáng.

Vừa cảm kích đứa bé này, còn đồng tình với đứa bé nữa, cùng con gái của dì giống nhau, đều là thân bị bệnh, rồi lại rất thiện lương và hồn nhiên.

Cô bé hiển nhiên chưa từng gặp qua nhiều anh chị xa lạ như vậy, nên em ấy có chút thẹn thùng, nhưng lại hào phóng chào hỏi với mọi người.

"Trà Trà, anh trai này là tới giúp con, con chào hỏi cùng anh trai đi." Ông chủ Ngô cười nói với con gái.

Mắt to xinh đẹp của tiểu Trà Trà nhìn về phía Tiểu Thiên Tài, mặt em ấy rất trắng, không có huyết sắc, thanh âm nãi khí cũng có vài phần vô lực: "Anh ơi, chào anh, em tên là Trà Trà."
"Anh tên là Chân Thiên Tài." Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Thiên Tài nghiêm lên, nghiêm trang mà giới thiệu bản thân mình.

"Anh Thiên Tài, anh khẳng định rất thông minh." Mẹ cùng em ấy nói qua Thiên Tài chính là người thông minh.

Tiểu Thiên Tài nhìn em gái đang nằm trên giường, được khen, lỗ tai em ấy có chút hồng, khuôn mặt nhỏ thiếu chút nữa nghiêm túc không được.

Tay cô bé lộ ở ngoài chăn, Tô Từ nhìn về phía cổ tay của em ấy, chỉ thấy giá trị sinh mệnh ở trên là đường thẳng màu đỏ, bên cạnh đánh dấu một tháng.

Tô Từ gọi Phú Quý ra: "Cô bé này là bị bệnh mà chết?"

Phú Quý: 【 Đúng vậy, tìm không thấy người hiến máu thích hợp, cô bé bị bệnh mà chết. 】

Tô Từ mím môi, cái này không phải việc cô có thể cứu, người có thể cứu được em ấy chính là Tiểu Thiên Tài.
Nhưng hết thảy tiền đề là phải không có nguy hại đến thân thể khỏe mạnh của Tiểu Thiên Tài.

Khi lấy được báo cáo kiểm tra sức khoẻ đã là một giờ sau.

Nhóm máu của Tiểu Thiên Tài xác thật là ăn khớp nhóm máu của cô bé.

Nháy mắt khi nhìn thấy báo cáo, Tô Từ thấy được giá trị sinh mệnh trên tay cô bé từ tơ đỏ biến thành năm ô vuông màu vàng.

Cô trầm mặc xuống, cho dù bác sĩ hiện tại còn chưa nói ra, Tô Từ đã biết Tiểu Thiên Tài thích hợp hiến máu cho bé gái này.

* * *

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv