Nghe được Lục Chiết nói gì, bên kia màn hình Tô Từ tức giận trừng mắt nhìn hắn, trực tiếp cắt đứt video trò chuyện.
Tô Từ kêu Phú Quý ra: "Là mị lực của tôi không đủ? Thịnh thế mỹ nhan như tôi, Lục Chiết thế nhưng lại nói không muốn thấy tôi?"
Cô nhất quán tự tin, nhưng mỗi lần đều bị Lục Chiết cự tuyệt, cô không thể không bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đối với Lục Chiết không có chút hấp dẫn nào hay không.
Phú Quý tinh thần phấn chấn lên: 【 Chủ nhân ở trong mắt Phú Quý chính là người đẹp nhất thế giới. Mắt to lóa mắt giống như ngôi sao, mặt nhòn nhọn như móng vuốt, cái mũi thẳng tắp, Lục Chiết không biết thưởng thức, chủ nhân không cần đưa kẹo bông gòn kim sắc cho hắn. 】
Tô Từ nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt: "Cậu xác định thứ cậu đang hình dung không phải người ngoài hành tinh?"
Phú Quý một trận ủy khuất. Nó hỏi qua bạn tốt Bá Đạo, Bá Đạo nói chủ nhân khẳng định thích được nghe ca ngợi như vậy.
Nó vẫn là khen không đúng sao? Trách không được Bá Đạo lại nói tâm tư nữ nhân khó dò.
Mỗi lần nó cho rằng nếu Lục Chiết chọc chủ nhân tức giận, chủ nhân sẽ không đưa kẹo bông gòn kim sắc cho Lục Chiết, không nghĩ tới giây tiếp theo Lục Chiết chỉ dùng một ánh mắt, chủ nhân liền tiêu khí, còn tung ta tung tăng dâng lên kẹo bông gòn kim sắc.
Lục Chiết không phải là có cái ma lực gì chứ? Bằng không làm sao có thể biến chủ nhân khó trị của nó trở nên phục tùng đến như vậy?
Phú Quý ủy ủy khuất khuất mà lui trở về.
Ban đêm.
Tần Thi Yên vẫn luôn ở trong phòng khách chờ đợi cha mình Tần Chí Minh trở về.
"Cha." Tần Thi Yên hô một tiếng.
"Tiểu Yên đã trở lại? Hôm nay con không cần làm việc?" Tần Chí Minh quải chân, chậm rãi đi đến sofa bên kia. Ông ấy mới vừa cùng bằng hữu chơi cờ xong, còn uống chút rượu.
"Hôm nay không có thông báo, cha cùng chú Thạch Đầu cách vách đi uống rượu sao?" Tần Thi Yên ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cha mình.
Tần Chí Minh gãi đầu: "Chỉ uống hai ly."
Từ sau khi cứu được Tô phụ, Tần Chí Minh một chân bị què. Tô phụ vì báo đáp ông, cho mấy trăm vạn xem như đáp tạ ông, phòng ở hiện tại cũng là Tô phụ đưa, ngay cả lúc con gái ông tiến vào giới giải trí có thể thuận lợi như vậy, cũng là vì có Tô gia.
Tần Chí Minh không thể tiếp tục lái xe, nhưng hiện tại ông có tiền, ở giới giải trí con gái cũng kiếm được không ít tiền, ông không cần phải tiếp tục làm việc, cho nên lúc không có việc gì, ông ấy liền sẽ tìm hàng xóm chơi cờ, uống chút rượu.
Tuy rằng ông ấy một chân bị què, đi đường sẽ quải, nhưng hiện tại ông sinh hoạt rất là thích ý, cũng không cần lại giống như trước bôn ba như vậy, ông cảm thấy rất đáng giá.
Tần Thi Yên nhìn cha mình như một kẻ bất lực, cô ta đã hết sức đi răn dạy ông.
Khi còn nhỏ, cô ta biết cha mình là tài xế Tô gia, cô ta đã ý thức được, bản thân cùng thiên kim Tô gia Tô Từ chênh lệch. Tô Từ ở trong biệt thự xinh đẹp, mặc váy công chúa xinh đẹp, cả người trắng trắng nộn nộn, tinh xảo xinh đẹp tựa như tiểu tiên đồng.
Mà cô ta lại ở trong thành thôn cũ nát, chung quanh đều là một ít khách thuê trọ rách rưới. Gia đình cô ta cùng Tô gia là khác nhau một trời một vực.
Cô ta thường xuyên nghĩ, nếu Tô phụ và Tô mẫu là cha mẹ cô ta thì tốt, khi còn nhỏ nguyện vọng lớn nhất của cô ta chính là trở thành Tô Từ.
Hiện tại lớn lên, cô ta biết rõ, nguyện vọng của cô ta sẽ không thể thực hiện, cô ta sẽ không thể trở thành Tô Từ, nhưng cô ta có thể nỗ lực trở thành kẻ có tiền.
Dựa lưng vào Tô gia, cô ta thuận lợi tiến vào giới giải trí, còn trở thành [1] đương hồng tiểu hoa đán, tài nguyên cũng tốt hơn so với các tiểu hoa đán khác.
Nhưng hôm nay, bởi vì sai lầm nhất thời của cô ta, liền tạo thành một đại sai lầm.
Ở hồ bơi là cô ta phóng túng, cô ta chỉ tính toán chơi một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại không ngờ được Tô Ninh sẽ thiếu chút bị chết đuối.
Cô ta không thể mất đi chỗ dựa Tô gia này.
Thời điểm xuất đạo, cô ta chính là sử dụng danh hào dưỡng nữ Tô gia, trong giới giải trí ai liếc mắt cũng đều xem trọng cô ta một chút, nếu mất đi Tô gia, cô ta chỉ là một cái tân nhân không có bối cảnh gì cả, sao có thể xuất đầu.
"Cha, ngày hôm qua không phải cha nói nói bà nội ở nông thôn gửi lên một ít đặc sản sao?" Tần Thi Yên cười đề nghị: "Nếu không ngày mai cha đi đưa một chút đến Tô gia cho chú Tô với dì Tô đi? Hình như đã rất lâu cha không có đi thăm bọn họ."
Để cha đi Tô gia, chính là để nhắc nhở bọn họ, ân cứu mạng của cha cô ta. Cô ta sẽ không nói sự tình hôm nay cho cha cô ta, nếu không liền quá cố tình, quá rõ ràng.
"Một tiểu nhân vật như cha, nơi nào lại không biết xấu hổ mà đi quấy rầy tiên sinh cùng thái thái."
Tần Chí Minh rất có tự mình hiểu lấy.
Hiện tại hết thảy của ông đều là Tô gia cấp cho, hơn nữa trước kia ông ấy cũng có chút ít thông minh, biết đưa ra đề nghị làm con gái trở thành bạn chơi cùng của Tô Từ, giúp con gái có cơ hội ra vào giới hào môn, sớm giúp con gái trải đường tốt.
Lại nhiều hơn, ông ấy cũng không dám nghĩ nhiều.
Hàng năm ở hào môn công tác, ông ấy biết rõ giới hào môn chính là nơi ăn thịt người không nhả xương. Bên trong hào môn mỗi người đều đã thành tinh, dân thành thị nhỏ bé như bọn họ nơi nào có thể tính kế kẻ có tiền?
"Cha, cha cùng những người khác làm sao có thể giống nhau? Cha là ân nhân cứu mạng của chú Tô! Mấy hôm trước dì Tô còn cùng con nhắc tới cha, dì ấy rất cảm kích cha." Tần Thi Yên không quen nhìn bộ dáng cha mình sợ hãi rụt rè như vậy.
"Tiên sinh cùng thái thái đều có tâm. Nhưng làm sao thổ đặc sản vùng quê mà bà nội con gửi tới lại có thể đưa cho bọn họ? Quá mất mặt." Tần Chí Minh vẫy tay cự tuyệt.
"Tô gia có tiền, cái gì mà chưa từng thấy qua? Chẳng lẽ cha muốn đưa phỉ thúy ngọc thạch? Nếu thật sự muốn đưa cái này, chú Tô và dì Tô cũng chướng mắt." Tần Thi Yên nhắc nhở cha mình:
"Tình trạng của nhà chúng ta, dì Tô bọn họ có thể không rõ ràng sao? Đưa những thứ quý báu đó ngược lại lại làm cho bọn họ nghĩ lầm rằng chúng ta vội vàng muốn leo lên bọn họ."
Tần Chí Minh sửng sốt, cảm thấy con gái nói rất có đạo lý.
"Cho nên, chúng ta đưa thổ đặc sản quê nhà, là vì cho thấy một phần tâm ý nhỏ, cũng không phải là cố ý lấy lòng bọn họ." Tần Thi Yên rất biết thời thế.
Cô ta ở Tô gia ngây người lâu như vậy, đương nhiên sẽ biết tính cách của người Tô gia.
Bọn họ ăn uống đạm bạc, nhưng lại mua những món lễ vật quý giá, đắt tiền mà đem tặng, ở trong mắt Tô gia phỏng chừng cũng chỉ là qua tay là có thể tùy ý vứt bỏ.
Đây là sự khác biệt giữa nhà bọn họ và Tô gia.
"Con nói đúng." Tần Chí Minh bị con gái thuyết phục: "Ngày mai cha liền đem thổ đặc sản đi Tô gia." Coi như là làm quà cảm tạ Tô gia vẫn luôn chăm sóc con gái ông.
* * *
Ngày hôm sau, Tô mẫu lo lắng con trai nhỏ sẽ bị sự kiện ngày hôm qua dọa sợ, ngoài ban đêm dỗ em ấy ngủ, buổi sáng hôm sau vẫn luôn bồi ở bên người em ấy.
"Mẹ ơi, chị gái đã rời giường chưa?" Tiểu Tô Ninh còn nhớ rõ ngày hôm qua khi cậu rơi vào bể bơi, chị gái đã tới cứu cậu.
Lúc cậu sợ, chị gái liền giống như siêu nhân, đem cậu ôm lấy.
Chị gái còn nói sẽ bảo vệ cậu.
Cậu siêu cấp thích chị mình, chờ cậu sau khi trưởng thành thành nam tử hán, cậu phải bảo vệ chị gái thật tốt.
"Chị con còn chưa xuống lầu. Hôm nay chị con muốn đi học, chờ sau khi chị con tan học, lại chơi cùng Ninh Ninh." Tô mẫu sờ đầu con trai nhỏ.
Con trai nhỏ cùng con trai lớn và con gái lớn tính cách không giống nhau. Em ấy đặc biệt nhuyễn manh ngoan ngoãn, quả thực chính là tiểu thiên sứ. Nghĩ đến ngày hôm qua thiếu chút nữa em ấy đã xảy ra sự cố, tối hôm qua bà nhịn không được mà khóc với chồng một lúc, nghĩ lại mà sợ cực kỳ.
"Vâng ạ, Ninh Ninh chờ chị gái." Tiểu Tô Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Trẻ con có bệnh hay quên, sợ hãi chết đuối của ngày hôm qua em ấy đã quên mất, chỉ nhớ rõ chị gái đã bảo vệ mình.
Lúc này, Tô Từ từ trên lầu đi xuống, trong mắt nồng đậm buồn ngủ.
Cô thật sự không muốn đi học.
Trời ạ, vì sao xuyên sách, còn muốn cô đi học?
Trên người cô mặc đồng phục Cao Trung Sang Minh, cùng đồng phục màu trắng xanh của trường Nhất Trung Lục Chiết đang học liền không giống nhau. Cao Trung Sang Minh xem như trường học quý tộc, đồng phục của nữ sinh là trường học sơ mi trắng cùng váy ô vuông, nam sinh là sơ mi trắng cùng quần dài.
Dáng người Tô Từ rất tốt, mặc váy ngắn, một đôi chân dài thẳng tắp, mảnh khảnh bị lộ là không thể nghi ngờ, hơn nữa làn da cô trắng nõn, một cặp chân dài trắng đến dọa người, quả thực khiến người không rời mắt được.
"Từ Từ xuống dưới, lại đây ăn sáng nào." Tô mẫu bảo người bưng bữa sáng của con gái lên: "Gần đây công ty hơi bận, cha con và anh trai con đã ra ngoài." Bà nói cho con gái.
Tô mẫu thấy con gái đến gần, phát hiện đồng phục trên người con gái rõ ràng nhỏ hơn so với trước kia. Không chỉ có phần trên hơi chật, ngay cả váy cũng trở nên ngắn: "Xem trí nhớ mẹ này, mẹ quên mất đặt thêm cho con một bộ đồng phục khác rồi."
Đương nhiên, Tô mẫu thấy con gái mặc đồng phục đẹp như vậy, vẻ mặt bà là tự hào.
Con gái hoàn toàn kế thừa mỹ mạo của bà, thậm chí so với bà càng đẹp hơn.
"Chị gái thật xinh đẹp." Tiểu Tô Ninh mắt to tròn tròn, ngơ ngác mà nhìn chị mình.
Chị cậu thật xinh đẹp.
Tô Từ thu hoạch được một fan nhỏ là em trai mình, tâm tình không muốn đi học tốt lên: "Mẹ, không cần đặt làm lại. Dù sao còn chưa đến hai tháng liền phải thi đại học."
Cô mặc thế này cũng khá đẹp mắt, nhưng là phải tu thân một chút.
Lúc này, quản gia chuyển lời với Tô mẫu: "Thái thái, Tần Chí Minh đang ở ngoài cửa."
* * *
Chú thích:
[1] Đương hồng: Hiện đang rất nổi tiếng (trong giới giải trí).