Editor : Mel*Meow
"Đừng!"
Nhìn Đường Miên Miên định đi đến bên kia giường lấy điện thoại di động, Sở Trăn đưa tay giữ cô lại.
Kỳ thật nội tâm hắn phi thường muốn dùng khổ nhục kế yêu cầu Đường Miên Miên tiếp tục động tác vừa rồi, khổ nỗi hắn lại sợ chính mình bởi vì kích thích, địa phương thật vất vả mới ép xuống kia lại bỗng nhiên thức tỉnh, nếu bị Đường Miên Miên nhìn thấy sẽ cho rằng hắn là sắc lang, cho nên Sở Trăn chỉ có thể miễn cưỡng kéo khóe môi nở một nụ cười tươi, khốn khổ nói:
"Anh không sao, nhiều nhất là tổn thương chút cơ bắp mà thôi, không vướng bận gì, nghỉ ngơi hai ngày là ổn."
Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Miên Miên quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy cảm giác áy náy ôn nhu thì Sở Trăn lại cảm thấy, nhận một chân của Đường Miên Miên cũng là đáng giá.
"Để em đi lấy ít đá, giúp anh chườm lạnh một chút, anh đợi em."
Nhưng mà Sở Trăn lại không chịu buông tay, ngược lại dùng lực lôi kéo cổ tay Đường Miên Miên:
"Đừng đi, vạn nhất gặp phải ông nội, ông hỏi lại khó nói."
Nếu loại chuyện Sở Trăn hắn chưa lên được giường với cô vợ nhỏ mà đã bị cô ấy đá xuống được truyền ra, thì coi như là Sở Trăn cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
"Em đi rửa mặt trước đi, anh nằm một lúc khác tốt thôi."
Nhưng mà Đường Miên Miên nghe thấy thanh âm hơi hơi khàn khàn của Sở Trăn, một chút cũng không yên lòng:
"Nếu không lấy đá chườm, để em lấy khăn ướt chấm lên chỗ đó một chút, tuy hiệu quả của nước lạnh không bằng, nhưng khẳng định là vẫn có."
Sở Trăn còn chưa từng nghe Đường Miên Miên ở bên tai dùng giọng điệu ôn nhu mềm nhẹ kiểu này nói chuyện bao giờ, cho nên trái tim cứ "Phình phịch" "Phình phịch" làm càn, trong lòng cái gì vui cái gì buồn đều không có cảm giác nữa.
Hắn cảm thấy lúc này không thể cứ trực tiếp đứng dậy, lãng phí sự quan tâm của Đường Miên Miên, vì thế nhu thuận nhẹ gật đầu, buông tay cầm cổ tay Đường Miên Miên ra.
Nhìn Đường Miên Miên vội vàng bước chân chạy về hướng phòng tắm, Sở Trăn giơ cánh tay mình lên, nhìn một giây, lại sờ soạng địa phương mới vừa rồi được Đường Miên Miên đụng chạm, khóe miệng lúc này mới gợi lên một độ cong ngẩn ngơ ngu ngốc.
Đương nhiên, thời điểm tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, hắn hơi hơi mím môi, ép biểu tình chính mình lần nữa quay về trạng thái bình tĩnh.
Sau khi dùng khăn lông ướt đắp lên vết thương trên người Sở Trăn, Đường Miên Miên để hắn ngoan ngoãn nằm đó rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sở Trăn cảm thấy mình không đau như vậy nữa, liền vén khăn mặt lên, cũng đi vào phòng tắm.
Lúc này, Đường Miên Miên đã bôi lên mặt một lớp kem dưỡng da, thấy Sở Trăn tiến vào, cô kinh ngạc hỏi: "Anh không nghỉ ngơi nữa sao?"
"Một lát nữa anh còn có hẹn nói chuyện hợp tác hạng mục tiếp theo với lãnh đạo chính quyền thành phố C."
Đường Miên Miên nhìn mày Sở Trăn nhíu lại, tựa hồ là dáng vẻ ẩn nhẫn, lập tức cảm giác áy náy lại trở nên nặng nề hơn, bởi vì cô hiểu, cuộc hẹn với lãnh đạo chính quyền khó có thể đẩy lùi lại.
Cho nên cô cũng không vội chăm sóc da mặt nữa, buông hộp kem dưỡng da trong tay ra, yên lặng đứng chờ bên cạnh Sở Trăn, hy vọng mình có thể giúp giảm tần suất khom lưng của hắn lại, giúp hắn bớt đau hơn chút.
Chờ Sở Trăn đánh răng xong, Đường Miên Miên lại đưa khăn nóng mình đã vắt xong cho hắn.
"Không cần giúp anh, anh tự mình tới là được."
Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng Sở Trăn đang đắc ý cực kỳ, dù sao hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày Đường Miên Miên sẽ chiếu cố hắn tri kỷ như vậy.
"Đều là do em làm anh bị thương, em chẳng qua chỉ đang hơi bù lại một chút sai lầm của mình mà thôi, anh đừng có từ chối!"
Đường Miên Miên lại hết sức kiên trì.
Người thương thịnh tình như thế, Sở Trăn... Từ chối không tốt lắm thì phải.
"Cốc cốc cốc. "
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Sở Trăn cũng rửa mặt xong, Đường Miên Miên buông khăn mặt đang cầm trong tay ra, vòng qua người Sở Trăn đi ra ngoài mở cửa.
Là ông nội Sở:
"Miên Miên, cháu ngủ có ngon không? Trợ lý Tiền mua bữa sáng đến rồi, cháu thu thập xong thì xuống dưới dùng bữa.."
"Ông nội, ông sao lại phải tự mình đến kêu cháu vậy, ông gọi điện thoại cho cháu là được rồi. Cháu thoáng thu thập một chút rồi xuống ngay, ông ăn trước đi ạ."
Khi đối mặt với ông nội Sở, Đường Miên Miên vĩnh viễn đều dùng khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, nói xong còn cố ý dặn dò: "Ông nội, ông xuống lầu chậm một chút."
"Được được được, vậy ông nội xuống ăn trước."
Ông nội Sở nói xong liền xoay người rời đi, chẳng qua sau khi Đường Miên Miên đóng cửa, ông lại khẽ lắc đầu một cái:
Vừa thấy liền biết xú tiểu tử kia không đoạt được người đến tay, tình cảm giữa hai đứa cũng không ấm lên chút nào, bằng không trên mặt Miên Miên sao có thể một chút thẹn thùng cũng không có?
Nhưng mà sau khi ông nội Sở khẳng định như vậy, xuống lầu thưởng thức bữa sáng, miệng mới ăn được một nửa chén cháo gà nấm hương, liền thấy khung cảnh Đường Miên Miên đỡ Sở Trăn xuống lầu, một bộ vợ chồng hạnh phúc.
Tay xú tiểu tử kia nhẹ nhàng xoa bụng, biểu tình khuôn mặt không hề xuân phong đắc ý mà ngược lại lại mang theo vẻ thống khổ ẩn nhẫn... Đây là có chuyện gì rồi... Tiêu chảy ?
Đang lúc ông nội Sở định lên tiếng đặt câu hỏi, lại thấy trên bộ mặt thống khổ ẩn nhẫn của tên Sở Trăn đang bước xuống từ trên lầu kia, một đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía ông chớp chớp.
A...
Hóa ra là khổ nhục kế.
Xú tiểu tử có bước tiến mới nha!
Khóe miệng ông nội Sở có chút câu lên, ngoài mặt lại giả vờ cảm thấy không ổn, vì thế trong mắt lập tức lộ ra vẻ quan tâm, buông thìa xuống, miệng càng là trực tiếp lên tiếng hỏi, trông có vẻ phi thường cấp bách.
"Đây là thế nào?"
Đường Miên Miên nghe thấy câu hỏi của ông nội Sở, muốn nói lời thật, lại nhớ tới trước đó Sở Trăn đã giao phó không thể nói cho ông nội, vì thế trong mắt liền hiện lên vẻ áy náy, còn chưa mở miệng nghĩ lời giải thích sao cho phù hợp, Sở Trăn đã đoạt nói trước:
"Sáng nay lúc vào phòng tắm rửa mặt cháu dẫm phải vũng nước nên trượt chân một cái."
"Ai u, cũng quá không cẩn thận rồi."
Ông nội Sở mười phần khoa trương đáp lại, nội tâm thì lại đang suy đoán: Nói không chừng là Miên Miên vừa rửa mặt xong, cháu trai ông liền cố ý đổ chút nước ra sàn nhà, sau đó giả vờ trượt chân ngã xuống, rồi mặt ôm đầy bụng kinh ngạc hỏi ra tiếng "Ơ, sao sàn nhà lại có nhiều nước thế này?" Thế cho nên Miên Miên mới tự cho rằng để Sở Trăn sẩy chân là lỗi sai của mình, vì thế mới có hơi áy náy.
Gian trá!
Không hổ là cháu trai của Sở Thái Niên ông, rất có phong phạm năm đó ông theo đuổi bạn già.
Nội tâm ông nội Sở một chút cũng không lo lắng cho cháu trai, nhưng miệng vẫn phải nôn nóng cất tiếng dặn dò: "Lần sau vào phòng tắm nhớ để ý một chút, mắt với chẳng mũi cứ để đâu đâu?"
Đương nhiên, nôn nóng của ông nội Sở đều chỉ là ngoài mặt, bằng không thời điểm ông lên tiếng dặn dò, trợ lý Tiền đứng bên cạnh muốn tiến lên hỗ trợ đỡ Sở Trăn một phen, ông vẫn còn có thể chú ý đến và kéo góc áo hắn lại, ý bảo lúc này đừng có nhúc nhích.
Chẳng qua ông nội Sở cũng không phải loại người quá cưng chiều cháu trai, lúc Sở Trăn được Đường Miên Miên đỡ ngồi xuống, Đường Miên Miên vừa hỏi hắn có thể tự mình dùng bữa sáng hay không, ông nội Sở đã nhanh mồm cản lại lời nói của Sở Trăn:
"Thương thế của hắn là ở bụng, tay lại không cụt, Miên Miên cháu cứ ăn phần của cháu đi, nếu nó thực sự không thể cử động, để trợ lý Tiền hỗ trợ là được."
Ai, đâu còn cách nào khác đâu, thi thoảng ông cũng muốn cưng chiều cháu trai một chút, nhưng cháu dâu tuyệt đối không thể để đói bụng...
Con gái gả đến nhà bọn họ đều là để yêu chiều, vợ đỡ chồng đi đường có thể hiểu là tình cảm tốt, nhưng không có việc gì lại bắt vợ hầu hạ ăn cơm thì chính là ủy khuất người ta rồi.
"Ông nội, cháu cũng chưa nói là muốn để Miên Miên đút."
Sở Trăn cảm thấy ông nội nhà mình không còn là cái người luôn coi hắn như là bảo bối mà nâng trên tay kia nữa, tuy rằng chính hắn cũng không nỡ để Miên Miên đói bụng, nhưng lời nói thốt ra từ miệng ông nội, vẫn là khiến người ta xót xa.
Nội tâm Sở Trăn khi thấy ông nội mình thích Đường Miên Miên rõ ràng là vui chết đi được, nhưng ngoài mặt vẫn còn muốn làm bộ cảm thán.
Nhìn thấy trong mắt Sở Trăn hơi hơi lộ ra vẻ u oán, ông nội Sở lại muốn bật cười.
Cháu trai nhà ông, trước kia khuôn mặt luôn lạnh như một tảng băng sống, không nghĩ đến sau khi cưới Miên Miên, biểu tình không mặt đều phong phú hẳn lên.
Thế này mới giống thanh niên 25 tuổi sức sống ngời ngời chứ!
Cái bộ dạng tảng băng sống trước kia, nhìn như thế nào cũng khiến người ta chán ghét, nếu không phải thằng cháu này có cùng dòng máu, lại còn là đứa duy nhất, ông có thế nào cũng không muốn phản ứng.
...
Dùng bữa sáng xong, ông nội Sở liền trở về A thị, dù sao ban ngày Sở Trăn và Đường Miên Miên đều phải đi làm, ông ngốc một mình cũng không có ai trò chuyện, ngược lại nếu là về A thị, chỗ đó có bạn già cùng nhau câu cá, uống trà, nói chuyện phiếm, ngày trôi qua càng thêm dồi dào.
Sau khi Đường Miên Miên đi đến đoàn phim liền bắt đầu phần quay ngày đầu tiên.
Bộ kịch bản [Chu Tước] này cũng giống như [Hồng Nhan Loạn] đều là ký hợp đồng với đài Nịnh Mông, vừa quay vừa chiếu. Thời gian bắt đầu quay chụp là vào tháng 10, sau hai tháng quay chụp sẽ bắt đầu chiếu tập đầu tiên cho nên tiến độ đoàn phim cũng quay rất nhanh.
Vốn dĩ phần đầu nội dung cốt truyện là phân đoạn nam chủ ở Minh Quang Tông phải nhận hết đủ loại ủy khuất, nhưng bởi vì một tuần sau phải biên tập tung ra trailer, cho nên đạo diễn định quay phần nam nữ chủ gặp nhau trước.
"ACTION."
Loa đạo diễn vang lên, nam chủ một thân trang phục tu tiền liền bắt đầu nướng thịt trên một cái giá quanh khu vực được bảo là có lục quang chi sâm.
Trên giá là một con gà nướng được trợ lý đạo diễn mua về để trông cho thật, bởi vì bị khí nóng hun đốt, cho nên khi đạo diễn kéo gần màn ảnh lại, con gà kia thơm dầu bóng loáng, hương khí thơm lừng.
Phương Mẫn Diệp lúc này diễn vai nam chính, thấy đã nướng không sai biệt lắm, liền từ trên giá cầm con gà nướng thơm ngon ngào ngạt kia, tính toán hưởng dụng mỹ thực.
Lúc này hắn mới chỉ là một tu tiên giả Luyện Khí kỳ sơ cấp, căn bản không thể Tích Cốc*, mà sau khi rời khỏi tông môn, Tích Cốc đan trong tay hắn đã bị dùng hết trên nửa đường tới đây, hiện tại nếu còn không bổ sung đồ ăn, hắn sẽ không có khí lực lang bạt tìm kiếm lục quang chi sâm mất.
*Tích cốc trong giới tu tiên có thể hiểu là không cần ăn uống nữa.
May mà động vật canh giữ gần chỗ có lục quang chi sâm cũng không quá nguy hiểm, cho nên dựa vào công lực Luyện Khí kỳ của mình, hắn cũng có thể bắt được một vài động vật phổ thông có linh trí thấp.
Thời điểm Lục Tinh Ngữ ở Minh Quang Tông, có mấy lần không có mặt sư phụ, Tích Cốc đan của hắn bị sư đệ đồng môn trộm đi, hắn không còn cách nào khác, chỉ đành chạy ra ngọn núi phía sau tông môn tự cung tự cấp, bởi vậy kỹ thuật nướng giờ đây đã quen tay hay việc, cực kỳ chuyên nghiệp.
Lúc này gà nướng thơm ngào ngạt bị hắn xé rách, đang định cầm chân đưa gà đến bên miệng, ai ngờ chỉ chớp mắt một cái, quá nửa con gà nướng đang cầm trên tay liền không cánh mà bay.
Phương Mẫn Diệp diễn vai Lục Tinh Ngữ chỉ nhìn thấy trước mắt mình lóe lên một mảng đỏ rực, đồ ăn liền bị cướp đi, vì vậy không khỏi dâng lên lòng phòng bị.
Nhưng mà hắn vừa quay đầu liền phát hiện, cướp con gà nướng của mình đi không phải là mãnh thú gì đó, cũng không phải là ác nhân ở đâu ra, mà cư nhiên lại là một con chim béo có lông toàn thân rực đỏ, đôi mắt tròn xoe đang trợn tròn lên nhìn hắn.
Lúc này nó cướp gà nướng xong liền đặt gà nướng lên trên cành cây, nhanh chóng dùng mỏ chim của mình mổ thịt gà ăn, tốc độ ăn vừa nhanh vừa hung tàn, cùng một thân mềm mại nhỏ bé bề ngoài hoàn toàn không tương xứng.
*Tước trong Chu Tước là "con chim 🐦"
- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -_19/5/22_