Editor : Mel*Meow
Vương Tiêu không nghĩ đến mình vừa mới đắc ý không lâu, Sở lão gia tử ở ẩn đã lâu bỗng nhiên lên tiếng, thông cáo cho mọi người rằng Đường Miên là thiếu phu nhân Sở gia bọn họ.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy tin tức này, tay Vương Tiêu run lên, điện thoại trong tay cũng rớt xuống.
"Không có khả năng!"
"Con gái Sầm Cầm chẳng qua chỉ là một đứa quê mùa lớn lên ở nông thôn mới tốt nghiệp bậc tiểu học, Sở gia sao có thể đón một nữ nhân không học thức về làm thiếu phu nhân tập đoàn Sở thị... Dựa vào cái gì cơ chứ!"
Vương Tiêu ngồi bệt lên sô pha, khớp xương ngón tay vì đột ngột dùng lực quá mức mà trắng bệch cả ra. Tuy rằng ngoài miệng nói không có khả năng, nhưng nội tâm của bà từ lúc nhìn thấy Sở lão gia tử lên tiếng đã hiểu, đây chính là sự thật, bởi vậy trong lòng mới càng thêm giận dữ.
Tại sao ông trời luôn thiên vị Sầm Cầm, bà ta được sinh ra từ trong nhung lụa phú quý, dựa vào việc có nhiều tiền mà cướp đoạt chân ái của bà, nay bà muốn báo thù, con gái Sầm Cầm lại còn trèo lên được Sở gia.
Vương Tiêu cực kỳ không cam lòng cũng cực kỳ oán hận, bởi vậy biểu tình trên mặt đều trở nên có chút vặn vẹo.
"Đinh đinh đinh đông đông đông "
Đúng lúc này, di động rơi trên mặt đất bỗng nhiên vang lên.
Vương Tiêu khống chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình, đứng dậy từ trên sô pha, nhặt điện thoại di động lên, liếc dãy số một lúc rồi mới nhận điện thoại.
"Vương tỷ, đơn hàng này của chị em không làm nữa, để tý em chuyển lại tiền cho chị, mấy tên thủ hạ sau khi biết người phải công kích là thiếu phu nhân Sở gia, bọn họ đều bãi công không làm nữa, nói là sợ Sở thị kiện bọn họ, tiền đã phát rồi cũng nhanh chóng trả lại, còn hùng hùng hổ hổ nói chúng ta thật không may mắn. Em nói này Vương tỷ, chị có bị người ta lừa không vậy, người trong ảnh chụp cùng với Đường Miên chính là Sở tổng, điều đó đã khẳng định không có chuyện bao dưỡng rồi còn gì..."
Vương Tiêu chưa nghe hết câu đã trực tiếp ngắt máy.
"Đinh đinh đinh đông đông đông "
Nhưng mà bà vừa mới cắt đứt một cú điện thoại thì một cuộc gọi khác lại đến, là tài khoản lớn hay hợp tác cùng bà kia:
"Vương tỷ, chị hại em đến thảm luôn rồi, chị nhắm ai không nhắm lại đi nhắm thiếu phu nhân Sở gia, tuy Trương gia cũng có thế lực, nhưng làm sao có thể so được với Sở gia? Vương tỷ, bất kể lần này chị bị người ta lợi dụng hay đây là chủ ý của chị thì khoản cuối chị cũng phải chuyển cho em gấp hai đấy, nếu em bị kiện, chị cũng phải giúp em sắp xếp mọi thứ phía sau..."
Tài khoản lớn này thường xuyên hợp tác cùng bà, trong tay tự nhiên cũng nắm giữ một số nhược điểm của bà, cho nên cái này một nửa là tố khổ, một nửa còn là uy hiếp, bắt bà phải giải quyết hậu quả.
Vương Tiêu nghe hiểu ý tứ của tài khoản lớn này, nói một từ "Hiểu." Liền cúp điện thoại.
Ai cũng có thể nghe ra, thời điểm bà đáp ứng, hơi có chút khống chế không được mà nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà vì thanh danh của mình, Vương Tiêu lại không thể không nhịn xuống một ngụm khẩu khí này, dù sao người ta chỉ cần không bán bà, tiền mà thôi, hiện tại bà không thiếu.
Nhưng mọi chuyện không kết thúc nhanh như vậy, nghe xong hai cuộc điện thoại, Vương Tiêu liền nghe thấy trong viện là một mảnh tiếng ồn, bà bèn đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ sát đất trong phòng, liền phát hiện có một đám cảnh sát mặc cảnh phục, bao vây biệt thự nhà bà.
Vương Tiêu nhìn thấy nhóm cảnh sát này, lúc ấy trong lòng chính là nhảy dựng, giác quan thứ sáu nói cho bà biết, đại sự không ổn.
Nhưng mà nghĩ đến gia thế của Trương Bính Phong, Vương Tiêu lại vững chân hẳn lên.
Tài khoản lớn kia vừa mới gọi điện thoại cho bà, không có khả năng nhanh như vậy đã bán bà, cho nên đây là do chuyện bà thuê thủy quân bị phát hiện ? Chuyện này nói lớn không lớn, cùng lắm thì nói mình hiểu lầm Đường Miên Miên, không quen nhìn loại chuyện này cho nên mới bốc đồng.
Chẳng qua là đi cục cảnh sát uống chén trà thôi mà.
Vương Tiêu tự an ủi chính mình, thời điểm cửa phòng bị gõ vang, trên mặt bà dĩ nhiên treo lên một nụ cười dịu dàng, khiến cho người ta căn bản nhìn không ra bà vừa làm ra chuyện gì xấu.
Nhưng mà cảnh sát phía đối diện một chút sắc mặt tốt cũng không cho bà, giải quyết việc chung bằng thanh âm lãnh đạm:
"Đây là lệnh bắt giam, bà có quyền bảo trì trầm mặc, nhưng những lời bà nói hết thảy đều dâng lên tòa án làm cung chứng."
Vương Tiêu vừa nghe đến mấy từ lệnh bắt giam, nội tâm chính là hoảng sợ một trận.
Nếu như bình thường mời đi cục cảnh sát điều tra, không có khả năng đến cả lệnh bắt giam cũng có, lệnh bắt giam bình thường đều phải trình đơn lên phía trên, trong đó đơn phải có bằng chứng xác đáng, được người phía trên kiểm tra rồi lại chuyển qua cục kiểm sát phê duyệt mới có, bình thường ít nhất phải đưa đến cục cảnh sát điều tra khoảng 15 ngày mới có lệnh bắt giam, trừ phi tình huống đặc thù, là án kiện cấp trên cực kỳ coi trọng, mới có khả năng làm việc hiệu suất cao như vậy.
Nếu lần này bị bắt chỉ là do việc thuê thủy quân kia, Sở gia nhiều nhất cũng chỉ có thể cho bà một lời cảnh cáo, đồn cảnh sát cũng không có khả năng huy động nhiều lực lượng như vậy.
Cho nên đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Hiển nhiên lúc này Vương Tiêu còn chưa nghĩ đến chuyện thân phận chân thật của mình đã bị bại lộ, cho nên đối mặt với người cảnh sát cầm ra còng tay lạnh như băng, nụ cười của bà mười phần cứng ngắc:
"Tôi đã phạm tội gì, nếu như là tội bạo lực mạng internet ngày hôm nay, tôi nguyện ý phối hợp điều tra, mấy người còng tay có phải là quá đáng quá rồi không, tôi có thể tự đi được."
Nhưng mà lời nói của Vương Tiêu vào đến tai đội trưởng đội cảnh sát Trần Thành lại trở nên nực cười cực kỳ:
"Hai mươi hai năm trước bắt cóc thiên kim Đường gia, chính mình phạm tội lừa đảo mà trong lòng còn chưa kịp nảy số hay sao? Mang đi."
Trần Thành ra lệnh một tiếng, trước mặt Vương Tiêu liền có hai viên cảnh sát nhanh như chớp phối hợp bắt lấy hai tay Vương Tiêu, sau đó đem còng tay lạnh như băng cạch một tiếng tròng lên đó.
Trên cổ tay truyền đến xúc cảm lạnh lẽo rõ ràng, Vương Tiêu mới giật mình nhận thấy những lời vừa rồi đội trưởng đội cảnh sát nói không phải là bà nghe lầm.
Làm sao có thể!
Bí mật bị chôn vùi 22 năm, sao thể bị phát hiện nhanh như vậy!
Lần này bà ra tay căn bản là không để lộ bất cứ một dấu vết nào, coi như cảnh sát hoài nghi động cơ của bà, cũng không có khả năng suy đoán đến phương diện kia đi, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
"Đi nhanh."
Vương Tiêu mặt đầy ngu si đứng ở cửa bất động, viên cảnh sát bắt bà chỉ có thể tức giận đẩy nhẹ bả vai của bà, ý bảo nếu bà không đi nữa, bọn họ liền cưỡng chế áp giải.
Sắc mặt Vương Tiêu trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lắp bắp lắc đầu, thần sắc kháng cự:
"Mấy người không thể bắt tôi, mấy người lầm rồi, tôi là Vương Tiêu, tôi là ảnh hậu Vương Tiêu mà, tại sao tôi lại có thể là người bắt cóc cái cô Đường Miên kia cơ chứ, tôi muốn gặp chồng tôi!"
Vương Tiêu kinh hô một tiếng, muốn quay đầu đi về phía bàn trà lấy di động xin Trương Bính Phong giúp đỡ, nhưng mà cảnh sát không cho bà cơ hội này.
Thấy Vương Tiêu không phối hợp, hắn trực tiếp giữ bờ vai của bà lại, cưỡng ép đem người kéo xuống tầng.
Thời điểm áp giải lên xe cảnh sát, cũng không che khuôn mặt hay là che còng tay của Vương Tiêu lại, thế cho nên có mấy người qua đường thấy một màn này đều rút điện thoại ra quay chụp.
"Không được chụp! Không thể chụp! Mấy người đây là vi phạm quyền của cá nhân đối với hình ảnh, không được phát tán lên mạng, không thì tôi sẽ kiện mấy người!"
Thanh âm gào thét của Vương Tiêu truyền ra từ trong xe cảnh sát, mấy người chụp ảnh nghe thấy, cười ha ha:
"Minh tinh còn đòi có quyền với hình ảnh cá nhân, nực cười."
"Đệt mẹ, đây hình như là Vương Tiêu đúng không, sao thấy chẳng giống trên TV chút nào vậy, gương mặt dữ tợn thật quá dọa người, có chỗ nào giống ảnh hậu chứ, bát phụ*."
*Bát phụ: người đàn bà ngang ngược.
"Không biết bà ta đã phạm tội gì nhỉ, thôi kệ trước cứ đăng weibo thu hút sự chú ý cái đã!"
Xe cảnh sát nhanh chóng chạy đi, những tiếng cười nhạo của người qua đường kia lại phảng phất như ma âm, quấn quanh vành tai Vương Tiêu, khiến cho bà không chính mắt thấy tin tức trên mạng internet cũng đã có thể tưởng tượng đến sau này khi tin tức bị tuôn ra, chính mình sẽ bị bao nhiêu người thóa mạ.
Nội tâm Vương Tiêu tuyệt vọng một trận, nhưng bà lại không chịu từ bỏ.
Sau khi đi đến cục cảnh sát, bà ngậm miệng không nói, chỉ nói mình muốn gặp luật sư.
Bởi vì từ đầu đến cuối bà vẫn luôn tin tưởng, Trương Bính Phong cực kỳ yêu bà, tuyệt sẽ không nhìn bà bị bắt mà thờ ơ không để ý tới, càng huống chi, bây giờ bà đã là vợ của Trương Bính Phong, là vợ chồng của nhau, sau khi ký giấy đăng kí kết hôn hai người liền bị cột vào nhau, bà xảy ra chuyện, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Trương gia, nói không chừng cổ phiếu Trương gia còn có thể bị ảnh hưởng.
Vương Tiêu cho rằng, chỉ cần mình kiên nhẫn đợi, không bao lâu nữa, Trương Bính Phong liền tới cứu bà.
Nhưng mà bà đợi mãi đợi mãi, Trương Bính Phong vẫn không lộ diện.
Sau hai giờ thống khổ chờ đợi dưới đèn bàn trong phòng thẩm vấn, nội tâm Vương Tiêu dần trở nên tuyệt vọng, lúc này, bà lại chờ đến luật sư của Trương Bính Phong.
Trên mặt Vương Tiêu lộ ra một đợt thoải mái, cảm thấy Trương Bính Phong nhất định là vì muốn chu toàn mọi thứ thay bà cho nên mới đến muộn, chỉ cần ông không từ bỏ bà, bà liền có hy vọng ra ngoài.
Song khi khuôn mặt tiều tụy của Vương Tiêu vừa mới mỉm cười, hỏi luật sư có thể nộp tiền bảo lãnh cho bà trước hay không thì luật sư của Trương Bính Phong lại cười nói với Vương Tiêu:
"Thực xin lỗi Vương nữ sĩ, tôi không phải tới để nộp tiền bảo lãnh cho ngài ra ngoài, mà trên thực tế, lần này tôi tới là để đại diện Trương Bính Phong tiên sinh, thỉnh bà ký tên trên đơn ly hôn."
Luật sư Quách Khải Kiệt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, nhưng mà đáy mắt lại lạnh lùng không một tia cảm xúc.
"Cái gì! Ông nói cái gì?"
"Không thể nào, Trương Bính Phong yêu tôi như thế, vì theo đuổi tôi mà hao hết tâm tư, làm sao ông ấy có thể buông lời ly hôn với tôi được, ông ấy không sợ người khác nói mình máu lạnh vô tình sao!"
Cảm xúc của Vương Tiêu phi thường kích động, thấy luật sư bỏ qua lời nói của bà, chỉ lặng lẽ đẩy tờ giấy ly hôn về phía trước, ánh mắt Vương Tiêu bắt đầu điên cuồng:
"Tôi sẽ không ký tên, tôi là phu nhân Trương gia, là vợ của Trương Bính Phong, bảo ông ấy tự mình đến gặp tôi!"
Nói đến câu cuối, thanh âm Vương Tiêu bắt đầu cuồng loạn nức nở.
Hiển nhiên khi đối mặt với việc bị người ta vứt bỏ, hậu trường sập, sắp phải vào lao ngục đã làm Vương Tiêu thấy rõ sự thực, lòng tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt cũng ức chế không được chảy ào ào ra.
Mà bây giờ cả gương mặt của bà dữ tợn, hoàn toàn không có phong phạm nữ thần quốc dân, thời điểm khóc lên, lớp hóa trang lấm lem khiến bà không thể gợi lên một điểm đồng tình.
"Vốn dĩ Trương Bính Phong tiên sinh nghĩ sẽ hòa bình ly hôn với bà, nhưng xem ra Vương nữ sĩ không định cho mình cơ hội, như vậy, cũng không thể trách Trương tiên sinh vô tình. Kế tiếp, tôi thay mặt Trương Bính Phong tiên sinh, khống cáo Vương Tiêu nữ sĩ lừa hôn. Dù sao Vương nữ sĩ ngay cả tên còn là giả, một tội lừa hôn này đã định, bà không muốn ly hôn cũng phải ly."
Quách Khải Kiệt lưu lại một câu cuối cùng, lạnh lùng rời đi không ngoái đầu nhìn lại.
Vương Tiêu nhìn bóng lưng lạnh lùng vô tình của hắn, chỉ cảm thấy mình đã bị người ta vứt bỏ giữa băng thiên tuyết địa*, rõ ràng vẫn là đầu tháng mười nóng bức, lòng của bà lại bị đông cứng cứ một trận rồi một trận trướng đau.
*Băng thiên tuyết địa: Nơi cực kỳ rét lạnh.
Trương Bính Phong mặc kệ bà ... Hắn còn họa vô đơn chí* muốn tại lúc này ly hôn phủi sạch quan hệ với bà!
*Họa vô đơn chí : ý chỉ những điều xui xẻo thường kéo đến dồn dập.
Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi lại bay riêng phần mình.
Ha ha... Ha ha ha...
Vương Tiêu ngồi bệt trên sàn nhà băng lãnh của cục cảnh sát, nhìn song sắt sắc lạnh chật chội trước mặt, chỉ cảm thấy nhân sinh một mảnh u ám.
- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -_3/4/22_