Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 65



Editor : Mel*Meow

Lưu phu nhân biết đại khái, Sở Trăn có thể đối xử với ngôi sao nữ kia như thế, đoán chừng là đang giết gà dọa khỉ, khiến các nữ nhân khác tốt nhất là đừng có nên dùng thủ đoạn nhằm gây sự chú ý của mình. Đồng thời qua vụ đó Sở Trăn cũng có tiếng là lạnh lùng vô tình không gần nữ sắc.

Nhỡ đâu hôm nay hắn lại cảm thấy Đường Miên Miên đây là đang kiêu khích hắn, do đó hắn lại bùng nổ như lần trước.

Tuy hôm nay là lần đầu tiên gặp cô bé Đường Miên Miên kia, nhưng Lưu phu nhân đã cảm thấy rất vừa ý cô, lại từng nghe chồng nói qua, Đường Miên Miên mặc dù chỉ là một người mới, nhưng thiên phú diễn kịch đặc biệt tốt; tính tình lại luôn kiên định cố gắng, Lưu phu nhân cảm thấy nếu chỉ bởi vì một việc nho nhỏ ngoài ý muốn như vậy mà chặt đứt con đường thành danh của đứa nhỏ kia thì cũng quá đáng tiếc.

"Ôi trời, tại sao vẫn còn tồn tại một người có gan lớn như thế vậy, lại không biết cái gì mà đặt chủ ý lên trên người Sở Trăn, mấy người nhìn xem, mặt Sở Trăn đều đen thành dạng gì rồi kia kìa!"

"Hẳn không phải là cố ý đâu, tôi nhìn thấy khi cô ấy ngã về phía Sở tổng, biểu cảm khuôn mặt trông có vẻ rất sửng sốt."

"Người ta là thị hậu đấy, đang diễn hay không diễn ai mà biết được, đoán chừng là nghé con mới sinh không sợ cọp."

"Ai nha, chỉ dựa vào khuôn mặt kia, muốn tìm kim chủ hẳn là rất dễ dàng, vì sao lại luẩn quẩn trong lòng muốn chạm vào Sở tổng vậy, đây không phải là tự đào hố cho mình sao?"

"Thật khờ, dù có là kẻ ngốc thì trước khi hành động cũng phải hỏi thăm thị trường, Sở tổng là loại người có thể trêu vào sao, thật vất vả mới giật được cái danh hiệu thị hậu, hôm nay liền đành ngã quỵ xuống, dậy không nổi rồi."

"Đúng vậy, đắc tội Sở tổng, công ty xác định là sẽ đóng băng* cô ấy luôn, những công ty khác cũng không dám ký hợp đồng với cô ấy nữa."

*Đóng băng trong showbiz : Chỉ trạng thái ngừng lại mọi hoạt động trong tương lai của nghệ sĩ.

"Nhưng hình như cô ấy cũng có chút bối cảnh thì phải, là thiên kim Đường thị đúng không, có lẽ Sở tổng sẽ nể mặt mà bỏ qua một lần."

"Ha ha, cái danh hiệu mặt lạnh La Sát kia đâu phải tự nhiên mà có, Sở tổng nếu đã kích hoạt chế độ tàn nhẫn, đừng mong ngài ấy niệm tình cũ, ở Sở thị, từng có một tổng giám đốc phòng tài vụ tham ô khoản công, người kia cũng chính là chú ruột của hắn, nhưng Sở tổng trực tiếp đưa người ta vào tù, ngồi đếm lịch 10 năm!"

...

Cách Sở Trăn một vòng người tương đối xa, tất cả mọi người quanh đó đều bắt đầu chú ý tới động tĩnh bên kia, vì thế bắt đầu dồn dập bàn luận xôn xao.

Lưu phu nhân nghe được, càng sốt ruột.

Tuy Đường Miên Miên còn có thân phận thiên kim Đường gia, không sống trong giới giải trí thì vẫn còn có thể về nhà thừa kế gia sản, nhưng trong lúc nói chuyện phiếm với Đường Miên Miên, bà đã nhìn ra, cô gái nhỏ này cũng giống như chồng bà, mỗi lần nói đến giấc mộng của mình, đôi mắt cô dường như đang phát sáng.

Bà thật sự không muốn nhìn thấy một đôi mắt lóng lánh tựa sao trời này, dần trở nên ảm đạm mất sắc.

Nhưng mà lúc này sắc mặt Sở Trăn quả thật là rất kém cỏi, tựa hồ như đã ở bên bờ bùng nổ, Lưu phu nhân nghĩ, có lẽ dù bà có tìm chồng mình giúp đỡ cũng không được việc gì.

...

Nhưng mà Lưu phu nhân không biết, sắc mặt Sở Trăn không tốt không phải bởi vì Đường Miên Miên làm dơ quần áo của hắn, mà là hắn tận mắt nhìn thấy một ngôi sao nữ không biết chui ra từ nơi nào, ở trước mặt hắn, cứ tự cho mình là đúng mà duỗi chân ra ngáng chân Đường Miên Miên, làm hại cô chút nữa đã ngã sấp mặt xuống.

Đường Miên Miên là người hắn đặt ở trên đầu quả tim, rõ ràng hắn yêu cô càng ngày càng sâu, lại sợ sau khi thổ lộ đến cả bạn bè hắn cũng không còn tư cách làm, vì thế nên mỗi ngày đều tự dày vò chính bản thân mình, cũng không nỡ để cô chịu nửa phần áp lực.

Thế mà ngôi sao nữ kia, sau khi làm vướng chân Đường Miên Miên, trong mắt không hề có một tia áy náy nào cả, ngược lại lại mơ hồ lộ ra sự vui mừng vênh váo.

A, nghĩ mắt hắn mù rồi sao?

Sở Trăn hắn quả thật là rất ít khi chú ý đến hướng đi của giới tính nữ, cho dù các cô có té ngã ở trước mặt hắn, hắn đều sẽ bỏ qua làm như không nhìn thấy, nhưng hắn tới bữa yến hội này, không phải cũng là vì muốn hưởng chung một bầu không khí với Đường Miên Miên đấy hay sao, cho dù hai người không nói chuyện phiếm với nhau, nhưng ở cùng một hội trường với cô khiến hắn cảm giác được sự tồn tại cô, tâm hắn cũng mặc nhiên vui vẻ hơn chút.

Dù sao mấy ngày nữa Đường Miên Miên lại phải đi C thị quay phim rồi, chuyến đi này, bọn họ lại xa nhau khoảng ba bốn tháng nữa.

Coi như hắn có thể ngẫu nhiên lấy cớ đi gặp cô, vậy khẳng định là cũng không giải được bao nhiêu nỗi khổ tình, cho nên thừa dịp Đường Miên Miên còn ở A thị, hắn quý trọng mỗi phút mỗi giây bọn họ ở chung, có thể nhìn nhiều một chút là tốt một chút.

Cho nên từ lúc tiến vào trong này, tuy ở mặt ngoài hắn thản nhiên bắt chuyện với người khác, thực tế đuôi mắt lại vẫn luôn chú ý hướng đi của Đường Miên Miên.

Thấy Đường Miên Miên cầm bánh ngọt đi qua, lòng tham muốn của hắn lại trào lên, muốn đến gần chào hỏi cô, mặc dù chỉ gật đầu coi như chào nhau một cái, hắn cũng có thể đem ánh mắt giao tiếp cơ bản lễ phép hình dung thành sự giao tiếp độc nhất trong nội tâm cả hai người.

Nhưng mấy tâm tình tốt đẹp này, lại đều bị cái nữ nhân có ý đồ ám hại Đường Miên Miên kia phá hủy!

Trong nháy mắt, nội tâm Sở Trăn liền sinh ra một cỗ lệ khí nặng nề.

Cái nữ nhân có ý định ám hại Miên Miên kia, khuôn mặt trông có vài phần quen thuộc, Sở Trăn lục soát ký ức một hồi, trong đầu hiện lên hình ảnh trong buổi lễ trao giải ngày đó, trong màn ảnh lớn chiếu đoạn phim của những người được đề cử có khuôn mặt của cô ta.

A, hóa ra là một ngôi sao nữ có tài nghệ không bằng Miên Miên, liền lòng dạ hẹp hòi ghen tị Miên Miên, muốn ám hại cô.

Có phải cô ta cho rằng để Miên Miên đụng phải hắn, hắn sẽ lửa giận ngập trời mà đóng băng Miên Miên, hoàn toàn không hề nể mặt cô? Có phải cô ta cho rằng hành động của mình là bí mật lắm, không ai phát hiện ra?

Hiện tại hắn liền cho cô ta biết, suy nghĩ của cô ta sai hoàn toàn.

"Cô! Cố ý đưa chân ra ngáng người ta làm cái gì, nhìn tôi không vừa mắt sao?"

Ngoài dự liệu của mọi người, Sở Trăn không hề trách cứ Đường Miên đã va phải người hắn, ngược lại hắn lại thò tay chỉ ra một phía khác, lạnh lùng chất vấn ngôi sao nữ Trì Lạc đang đứng hóng hớt chuyện cách đó không xa.

Sau khi vai nữ chính mà cô ta chắc chắn sẽ thuộc về mình bị Đường Miên Miên cướp đi, cô ta vẫn luôn không cam lòng. Hôm nay tham gia tiệc sinh nhật của ảnh hậu Vương Tiêu, cảnh này khiến cô ta nhớ tới chuyện đại ngôn BUR cũng vốn thuộc về mình lại tiếp tục bị Đường Miên Miên cướp đi, sự ghen ghét trong nội tâm dần dần thăng cấp.

Trên nửa đường tới tham gia yến hội, cô ta còn nhìn thấy trên màn hình tinh thể lỏng của một trung tâm thương mại lớn đang truyền phát quảng cáo đồ trang điểm BO do Đường Miên Miên làm đại ngôn.

Nghe nói Đường Miên Miên là người phát ngôn đầu não của hãng đồ trang điểm BO trong khu vực Hoa Quốc, ý nghĩa càng không giống bình thường.

Trì Lạc lại càng tức.

Theo cô ta, tuy kỹ xảo diễn xuất của Đường Miên Miên khá được, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một người mới, cô ta vẫn còn đang phát huy ổn định, dựa vào cái gì mà nhóm giám khảo đều ưu ái Đường Miên Miên!

Không thấy cô ta suy diễn nhân vật cảm động đến thế nào sao?

Nếu Trì Lạc cô lấy được danh hiệu thị hậu, những đại ngôn, quảng cáo này lại chẳng tranh nhau tìm đến cô ta ! Dù sao thì đám thương nhân đó đều chỉ là một đám cỏ đầu tường*, thấy minh tinh nào nổi thì lao lên cướp người.

*Cỏ đầu tường : nghĩa giống như câu gió chiều nào theo chiều đấy.

Cô ta nghẹn một cỗ khí đi đến tiệc sinh nhật của ảnh hậu Vương Tiêu, thế mà lại còn có thể nhìn thấy Đường Miên Miên. Nếu mỗi thế thì thôi đi, đây thời điểm Vương Tiêu nói chuyện phiếm với cô ta lại còn cố tình nhắc tới chuyện cô ta bị đoạt danh hiệu ảnh hậu.

Tuy rằng ngoài mặt Vương ảnh hậu nhìn như là đang thật lòng an ủi cô ta, cổ vũ cô ta, nhưng Trì Lạc vừa nghĩ đến chuyện Đường Miên Miên cũng đang ở trong bữa yến hội này, trong lòng liền buồn nôn cực kỳ.

Nếu cô thật lòng muốn an ủi tôi thì đừng có mở tiệc chiêu đãi Đường Miên Miên không được sao?

Trì Lạc nghĩ, giới giải trí chính là dối trá đen tối như vậy, đám người kia nhìn bề ngoài có vẻ ngăn nắp xinh đẹp, trên thực tế nội tâm mỗi người đều xấu cực kỳ. Giống như cái bà Vương Tiêu này vậy, gả cho lão bụng phệ Trương Bính Phong còn không phải là vì gia sản của hắn, chẳng có ai ngại nhiều tiền cả.

Sau khi tách Vương Tiêu ra, Trì Lạc đi đến đại sảnh, liền thấy mặt lạnh La Sát Sở Trăn trong truyền thuyết bỗng nhiên xuất hiện tại yến hội.

Mà lại còn trùng hợp đến thế, Đường Miên Miên đúng lúc đó bưng bánh ngọt nước ép trái cây đi qua người cô ta.

Trì Lạc nhìn thấy bánh ngọt trong tay Đường Miên Miên, cả người đều không tốt ... Cô ta vì bảo trì hình tượng trí tuệ mĩ lệ, mỗi ngày đều ăn uống điều độ, đã nửa năm chưa được nếm qua đồ ăn có nhiệt lượng cao như bánh ngọt các loại.

Mà Đường Miên Miên, rõ ràng nhìn dáng người không khác cô ta là bao, lại trên bữa yến hội dám công khai lấy bánh ngọt ăn, một đôi tay khác còn bưng ly nước ép trái cây có độ ngọt vừa thấy đã biết là vượt chỉ tiêu, không thích hợp với các ngôi sao nữ!

Đây chẳng phải là muốn khoe với cô ta rằng cô vừa được giải thị hậu, hơn nữa còn sở hữu thể chất ăn mãi không béo? !

Trì Lạc cảm thấy, có một số người từ nhỏ đã làm cho người ta chán ghét như vậy.

Vì thế trước mặt Đường Miên Miên... Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, trong nháy mắt khi Đường Miên Miên đi ngang qua, chân cô ta liền không tự chủ được mà ngáng ngang qua đó.

Một khắc kia, Trì Lạc cảm thấy nội tâm thiên sứ của cô ta đã bị ma quỷ áp chế triệt để, cô ta đã mất đi lý trí.

May mà chung quanh nhiều người, cũng không có ai chú ý vật dưới chân.

Trì Lạc may mắn như vậy, giương mắt nhìn Đường Miên Miên lao về phía Sở Trăn, nội tâm ma quỷ kêu gào sung sướng, phát ra tiếng cười đắc ý càn rỡ.

Sợ bị người ta phát hiện ánh mắt mình không đúng; cô ta thoáng nhìn biểu tình 囧 của Đường Miên Miên trong chốc lát, liền cúi thấp mi mắt xuống.

Nhưng mà hình ảnh Đường Miên Miên bị Sở Trăn đẩy ra một cách nhục nhã lại không xuất hiện như trong tưởng tượng của cô ta, ngược lại chính cô ta lại bị Sở Trăn lạnh giọng chất vấn.

"Sở tổng ngài nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu."

Trì Lạc có chút hoảng hốt, nghĩ thầm vừa rồi Sở Trăn rõ ràng không nhìn bên này, vì cái gì hắn lại biết là mình đưa chân ra ngáng Đường Miên Miên! Cô ta nghĩ chẳng lẽ là ánh mắt có chứa ác ý vừa rồi của mình bị Sở Trăn nhìn thấy?

Không thể thừa nhận.

Lý trí trở về, Trì Lạc lập tức điều chỉnh biểu tình, tiện thể ánh mắt liền mang theo vài tia luống cuống ủy khuất.

Đường Miên Miên dù có va chạm Sở tổng, mọi người cũng chỉ đều cảm thấy là do cô ấy xui xẻo, nhưng nếu để mọi người biết cô ấy bị như vậy là do cô* cố ý, hình tượng ác độc của cô nhất định sẽ xâm nhập lòng người.

*Đoạn trước Mel dùng "cô ta" cho Trì Lạc vì đang miêu tả nội tâm xấu xí, đoạn này để "cô" cho câu văn đỡ lủng củng.

Cho dù Sở Trăn không phong sát cô, về sau cô cũng sẽ rất khó lăn lộn tại giới giải trí nữa!

Dù sao quanh đây có không biết bao nhiêu là loại ánh mắt đang nhìn vào, nhà đầu tư, đạo diễn, còn có các loại minh tinh muốn đạp lên người khác để thượng vị.

"Nghe không hiểu tiếng người? Đây là muốn tôi trực tiếp cầm camera ra cho cô nhìn?"

Trì Lạc vốn cho rằng chính mình có kỹ năng diễn xuất thượng thừa, từ nét mặt của cô sẽ không thể nhìn ra được bất cứ điều gì, nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới, cái biệt hiệu mặt lạnh La Sát không phải là hư danh, Sở Trăn cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ châm chọc một câu, sau đó ánh mắt vốn không nhìn thẳng vào ánh mắt của cô bỗng nhiên trở nên sắc bén như lưỡi đao liếc đến.

Trì Lạc liền cảm thấy, dưới đôi đồng tử sắc bén lạnh lùng như vực thẳm kia của Sở Trăn, tất cả mọi lời nói dối đều không có chỗ che dấu.

"Sở tổng... Sở tổng tôi không phải cố ý, tôi thật sự không hề cố ý, tôi vừa rồi chỉ là do bị trật chân một chút, không nghĩ tới Đường Miên cô ấy đi đường cũng không chịu nhìn về phía trước, do đó mới lao vào ngài..."

Dưới tầm mắt băng hàn của Sở Trăn, cơ bắp cả người của Trì Lạc đều bắt đầu căng cứng, đôi bàn chân đi cao gót lập tức mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối xuống đất.

Trì Lạc nghĩ, cô đều đã quỳ xuống rồi, Sở Trăn hẳn là có thể bỏ qua cô nhỉ.

Nhưng mà Trì Lạc không biết, ngôn ngữ của cô cứ như là một trò hề đem hết trách nhiệm đẩy về chỗ Đường Miên Miên, khiến lệ khí của Sở Trăn ngược lại càng ngày càng tăng.

"Gian ngoan mất linh*, những ngôi sao nữ như cô cho dù khuôn mặt có dễ nhìn đi chăng nữa, tiền đồ cũng sẽ không vươn xa, sổ đen của giải trí Tới Đây từ giờ sẽ có thêm tên cô."

*Gian ngoan mất linh: Gian xảo dối trá nhiều sẽ bị đánh mất linh hồn.

Thanh âm Sở Trăn nhàn nhạt, nhưng đó lại như là một cây búa tạ, khiến cho ý đồ giãy dụa của Trì Lạc bị trói định lại một chỗ, không thể sửa đổi.

"Trời ơi, hóa ra Trì Lạc lại là loại người như vậy, trước kia tôi còn thật coi trọng cô ấy ."

"Đoán chừng là bị giới giải trí phồn hoa làm mờ con mắt, mất đi sơ tâm, tôi từng xem qua một bộ phim cô ấy diễn chiếu trên TV, bên trong ánh mắt cô ấy hồn nhiên lắm. "

"Chắc là ghen tị Đường Miên Miên đoạt được vòng nguyệt quế giải thị hậu, kỳ thật dựa vào năng lực của cô ấy, năm nay không lấy được thì sang năm tiếp tục, có cái gì lớn đâu, vì cái gì nhất định muốn để tâm vào chuyện vụn vặt chướng mắt. "

"Hóa ra thứ Sở tổng chán ghét không phải là người khác đụng vào hắn, mà là người khác tính kế hắn."

"Năm đó nếu ngôi sao nữ kia thật sự là vô tình đụng phải người Sở tổng, nói không chừng Sở tổng cũng có thể công bằng công chính xử lí, chẳng qua cô ta nhất định phải bày ra bộ dáng câu dẫn, cũng không trách được Sở tổng cảm thấy có lòng riêng, liền trực tiếp phong sát cô ta. "

"Đúng vậy, thực lực không bằng người thì cố gắng tôi luyện kỹ năng diễn xuất đi, cứ nhất định muốn đi chệch đường cơ, bây giờ giới giải trí chướng khí mù mịt đều là do mấy người như vậy làm ra ."

...

Dưới tiếng nghị luận ầm ĩ của người khác, Trì Lạc cảm thấy không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nơi này nữa, vì thế cố gắng đứng thẳng thân thể, lung lay rời khỏi yến hội.

Cô không biết kế tiếp thứ chờ đợi bản thân mình là cái gì, hiện tại cô chỉ muốn đem chính mình bọc vào trong ổ chăn, nhốt ở trong nhà, ngăn cách hết thảy tiếp xúc với ngoại giới.

...

Trì Lạc rời khỏi, Đường Miên Miên thế mới biết, hóa ra vừa rồi cẳng chân bị vướng là do Trì Lạc cố ý làm vậy, hơn nữa nghe nội dung từ miệng của những người khác, Trì Lạc đây là có âm mưu đẩy cô vào người Sở Trăn, hi vọng cô bị Sở Trăn phong sát.

Đường Miên Miên thở ra một hơi.

Kiếp trước không phải cô chưa từng gặp qua ngôi sao nữ có ác ý đối với mình, nhưng đời này ước chừng là cuộc sống sinh hoạt trôi qua quá thuận lợi, lại quên đến việc phải đề phòng tiểu nhân, xem ra sau này làm việc gì cũng phải để ý trước sau.

"Làn váy của em đã bị ô uế."

Đang lúc Đường Miên Miên nhìn theo phương hướng Trì Lạc rời đi, âm thầm tự nhủ phải đề cao cảnh giác thì Sở Trăn chợt nói nhỏ bên tai cô.

Đường Miên Miên cúi đầu liền thấy, quả nhiên, bởi vì bánh ngọt rơi xuống, làn váy màu đen của mình đã bị lây dính lên vài vệt màu trắng của bơ, trông có chút chật vật.

Quả thật không thể nào ngốc hơn được nữa.

"Xin lỗi, làm dơ tây trang của anh, để tôi mua đền lại một bộ khác."

Đường Miên Miên thản nhiên áy náy gật đầu với Sở Trăn một cái, sau đó đi sang chỗ Lưu phu nhân bên kia, kể cho bà nghe toàn bộ tình huống.

Vốn dĩ cô tính toán tự mình nói một tiếng "Sinh nhật vui vẻ" với ảnh hậu Vương Tiêu rồi mới rời khỏi, nhưng lúc này ảnh hậu đã không thấy bóng dáng đâu rồi nữa, Đường Miên Miên nghĩ một nhân vật nhỏ như cô rời đi, ảnh hậu hẳn là cũng sẽ không để ý, vì vậy liền kéo làn váy có chút dơ bẩn rời khỏi yến hội.

Thời gian Đường Miên Miên hẹn với người lái xe là chín giờ, lúc này người lái xe còn chưa tới, cô định gọi điện thoại cho người lái xe, bảo hắn đến đón, sau đó ở rìa ngoài nơi tổ chức yến hội chờ.

Nhưng mà điện thoại còn chưa đả thông, xe Sở Trăn đã dừng ở trước mặt cô.

"Lên xe."

Được rồi, dù sao đều đi cùng một đoạn đường, quanh đây lại đang vắng vẻ, ít xe qua lại, hẳn là sẽ không bị ai nhìn thấy.

Đường Miên Miên tự nhiên mà kéo váy ngồi lên ghế lái phụ, sau khi lên xe, cô lại càng không khách khí kéo vài tờ khăn giấy, bắt đầu lau bơ dính ở góc váy.

Vừa rồi rời đi vội vàng, còn chưa kịp xử lý.

Tuy rằng không nhiều, nhưng bơ trắng dính lên trên làn váy đen trông rất rõ ràng, hơn nữa cô còn ngại sẽ làm bẩn xe Sở Trăn.

"Đói bụng không, về nhà tôi làm cho em ít bánh ngọt, muốn ăn không?"

Vốn dĩ Đường Miên Miên vừa bị tính kế, cho dù Sở Trăn ra mặt giúp cô, trong lòng cô vẫn đang không quá thoải mái. Cũng không nghĩ đến, vừa lên xe Sở Trăn liền cho cô kinh hỉ lớn như vậy.

Bánh ngọt do Sở Trăn làm, nhất định là siêu cấp siêu cấp mỹ vị, siêu cấp siêu cấp chữa lành, ăn vào rồi mọi loại phiền não đều có thể quên hết!

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu phu nhân: Hóa ra Sở tổng lại không hề đáng sợ như trong truyền thuyết, người ta rất có nguyên tắc.

Lưu đạo: Đổi một người khác đụng vào hắn khả năng là không được tốt như vậy đâu.

Lưu phu nhân: ? !

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -

_14/2/22_


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv