Tiếng vang phát ra từ nhà bếp làm cho Lục Tấn Tắc nửa đêm mới có thể ngủ được không nhịn nổi phải mở mắt ra, trong nháy mắt anh nhớ tới điều gì đó.
Tối hôm qua anh phát sốt, Cố Tinh Thần chăm sóc anh cả đêm, anh nhớ đến việc mình đứng bên cửa sổ tận ba tiếng đồng hồ rồi phát sốt làm anh tự cảm thấy một lời khó nói hết.
Trước đây Cố Tinh Thần cũng phát sốt nhưng nguyên nhân cậu bị sốt là...
Tối hôm qua anh không ngủ được, trong mơ đều là gương mặt tươi cười của Cố Tinh Thần và buổi tối đêm đó.
Hương vị bữa sáng phiêu đãng trong không khí, anh ngửi được mùi cháo hải sản.
Hình như cảm giác cũng không tệ lắm.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Lục Tấn Tắc xốc chăn lên rồi thay đồ mặc nhà xong mới mở cửa đi ra ngoài.
Tay áo sơ mi của Cố Tinh Thần được cuốn lên, cậu bưng một nồi nhỏ đi đến bàn ăn, thấy anh ra tới liền cười tủm tỉm hỏi thăm.
"Chào buổi sáng, lúc nãy tôi có đo nhiệt độ cho anh thấy đã hết sốt rồi, anh đi rửa mặt trước đi rồi vào ăn sáng."
Lại lần nữa trở về ngồi trước bàn ăn, Lục Tấn Tắc mới phát hiện vậy mà anh lại nghe lời cậu đi rửa mặt, hoàn toàn không hề có chút ý kiến nào.
Anh nhìn nhìn chén cháo đã được để trước mặt mình rồi lại nhìn người thanh niên ấm áp sáng chói như ánh mặt trời này, khóe miệng Lục Tấn Tắc hơi hơi nhếch lên.
"Cám ơn cậu hôm qua đã chăm sóc tôi, làm phiền cậu rồi."
Cố Tinh Thần múc một muỗng cháo bỏ vào miệng, "Chỉ có đưa anh về thôi mà, cháo này cũng không phải do tôi làm, tôi không thắp sáng được kỹ năng này đâu."
Lục Tấn Tắc hơi hơi mỉm cười, "Canh xương sườn uống rất ngon."
Cố Tinh Thần:!!!
Ngày đó anh không có nói như vậy đâu nha.
Tay Cố Tinh Thần run lên làm cho cháo dinh dính rơi trên áo sơ mi đã mặc cả một đêm của cậu thành một vết bẩn, cậu nhíu mày rồi buông muỗng xuống.
"Tôi về nhà trước, quần áo bị dơ hết rồi."
"Dù cho phải về đi nữa thì cũng nên đi vào toilet xử lý chút trước đã."
Vết bẩn hơi lớn, Cố Tinh Thần đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, bên trong rất sạch sẽ và ngăn nắp, đồ dùng tẩy rửa được bày rất gọn gàng mà lại còn được sắp xếp theo thứ tự chiều cao.
Cố Tinh Thần khẽ cười, sợ là người này có chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế quá.
Tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên, Cố Tinh Thần nghe thấy Lục Tấn Tắc tiếp điện thoại, cậu thề bản thân cậu không phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là do Lục Tấn Tắc đứng rất gần toilet nên cậu mới có thể nghe rất rõ ràng.
"Sắp tới kỳ trả tiền thuê nhà à?"
"Tiếp tục thuê đi, chờ thêm một thời gian nữa thì mua luôn."
Cố Tinh Thần thò nửa cái đầu ra thì thấy Lục Tấn Tắc đang cầm điện thoại bên tai, vẻ mặt nghiêm túc.
Phòng ở này sắp đến kỳ thanh toán tiền thuê á? Xem ra Lục Tấn Tắc đúng là có chút túng quẫn, có phải chủ nhà muốn tăng giá thuê hay không nhỉ?
Cậu rất thích phòng ở này, giờ còn đang suy nghĩ muốn mua luôn đây.
Nhất định là cát sê còn chưa nhận được, làm minh tinh dĩ nhiên chi tiêu không hề ít chút nào.
Lục Tấn Tắc tắt điện thoại của trợ lý xong, anh vừa quay đầu thì thấy Cố Tinh Thần đang ở đàng kia bổ não.
"Xử lý xong chưa? Có cần tôi lấy cho cậu một cái áo sơ mi mới để mặc trước không?"
Cố Tinh Thần lắc đầu, tiền thuê nhà anh còn không có, quần áo thôi thì vẫn nên tiết kiệm lại đi.
"Không cần, mặc áo khoác vào là nhìn không thấy rồi, có vài bước là đến nhà thôi mà, vậy anh cứ bận việc của anh trước đi, tôi về ngay đây."
Lục Tấn Tắc banh mặt đưa Cố Tinh Thần đi đến cửa, anh do dự một lúc lâu, "Cám ơn canh xương sườn và sự chăm sóc tối qua của cậu, qua mấy ngày nữa không có cảnh quay thì tôi mời cậu ăn cơm, được không?"
Cố Tinh Thần do dự, nếu đã là người mời cơm thì tất nhiên là phải tốn tiền, hay là cứ thôi đi để giúp anh ta tích tiền thuê nhà?
"Hay là chúng ta cứ kêu cơm hộp về nhà ăn đi."
Lục Tấn Tắc cho rằng cậu sợ đi ra ngoài ăn cơm sẽ bị paparazzi chụp được nên săn sóc đồng ý luôn, dù sao cơm hộp của nhà hàng cao cấp cũng khá ổn.
Nhìn Cố Tinh Thần vào thang máy, Lục Tấn Tắc đóng cửa lại đi đến cửa sổ sát đất, chẳng bao lâu sau anh thấy cậu đi ra cửa chính rồi cứ thế dõi theo cậu đi vào nhà biệt lập đối diện.
Anh suy tư một hồi rồi gọi cho trợ lý Hứa Du, "Nhà đó không cần thuê, cứ trực tiếp mua luôn là được, trang trí lại bên trong bên ngoài một chút cậu xem làm đi."
*
Cố Tinh Thần vừa mới tắm rửa xong mặc quần áo ngủ đi ra thì điện thoại Viên Cần gọi đến.
"Tinh Tinh, cậu cũng đã đóng máy rồi, tiếp theo chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian hay muốn sắp xếp thế nào?"
Viên Cần hỏi rất chân thành, thật sự là vì vị tiểu tổ tông của y rất có chính kiến, nếu y mà loạn sắp xếp, đến lúc đó vị này tức giận lung tung không nói còn sẽ bãi công, y làm một người đại diện cũng không dễ dàng gì.
Cố Tinh Thần suy nghĩ hai giây, "Anh Viên anh giúp em hỏi tài nguyên «Kỳ Ngộ» xem, đầu tư cũng được, tốt nhất là hai nhân vật."
Viên Cần chần chờ, "Cậu, lại muốn tìm tài nguyên cho Hàn Tuyển Ý à?"
Trước đó không phải nói có mẫu thuẫn sao, bây giờ sao lại...
"Không phải cho gã, Hàn Tuyển Ý liên quan cái rắm gì đến em, sau này anh đừng nhắc gã trước mặt em nữa, tốt nhất là anh cũng block luôn Liêu Mẫn đi." Cố Tinh Thần nói, "Là tự bản thân em muốn, còn có...Dù sao anh cứ hỏi trước đi."
Biết không phải vì Hàn Tuyển Ý, Viên Cần bỗng nhiên có cảm giác cha già vui mừng, y cảm thấy đứa nhỏ ngốc nhà mình rốt cuộc cũng đã trưởng thành hiểu chuyện rồi nên lập tức gác máy đi dò hỏi.
Cố Tinh Thần ngồi trên ghế nằm, ánh mặt trời đầu xuân ấm áp chiếu lên trên người cậu, cậu híp híp mắt, ngón tay lộc cộc gõ lên trên tay vịn.
Hiện tại là lúc cốt truyện trong nguyên gốc mới bắt đầu chưa bao lâu, hai vai chính lại lần nữa tương ngộ rồi nối lại tình xưa, trên mảng sự nghiệp vẫn chưa thành danh, Tô Hàm vẫn còn đang đóng vai phụ, ngay cả nam hai bộ diễn kia cũng là do kim chủ cũ mua cho hắn, là nhân vật đầu tiên sau khi về nước.
Mà bộ phim này Lục Tấn Tắc diễn vai nam chính, Hàn Tuyển Ý cũng diễn vai nam chính trong một bộ web drama khác, cùng là nam chính trong một bộ điện ảnh lớn, vẫn là do Cố Tinh Thần đầu tư vào.
Sau đó cốt truyện nguyên gốc là Hàn Tuyển Ý nhờ vào Cố Tinh Thần đầu tư mà lấy được nhân vật nam hai trong «Kỳ Ngộ», phòng vé «Kỳ Ngộ» đại bạo làm cho Hàn Tuyển Ý cũng nương theo đó mà hot lên, xem như chân chính đi vào tầm mắt của công chúng. Tiếp đó gã giúp Tô Hàm giải ước với công ty quản lý của hắn rồi kéo vào công ty của gã, hai nam chính một nam phụ vào cùng một công ty quản lý, nếu mà chiếu ra thì còn máu chó hơn so với cốt truyện trong phim trên TV đấy.
«Kỳ Ngộ» sẽ đại bạo là sự thật, Cố Tinh Thần cũng không dự định sẽ bỏ qua cơ hội này, có điều cậu chuẩn bị kéo Lục Tấn Tắc một phen, còn về phần Hàn Tuyển Ý và Tô Hàm thì để bọn họ tự chơi với nhau đi, cậu mới không xen vào tình cảm ngược luyến máu chó của bọn họ đâu, thích làm gì thì làm.
Lại nói tiếp Cố Tinh Thần cùng một đoàn phim với Lục Tấn Tắc và Tô Hàm cũng bởi vì Hàn Tuyển Ý, Tô Hàm không thể khống chế đóng được vai anh em sinh đôi tính cách tương phản được, nên Hàn Tuyển Ý mới cực lực thúc đẩy Cố Tinh Thần nhận vai nhân vật em trai này để đem so sánh với Tô Hàm đóng vai anh trai, đúng là tâm cơ quá sâu.
Đời trước tốt xấu gì cậu cũng là người đã lấy được cúp nam phụ xuất sắc nhất, một đời này vừa có tiền vừa có tài nguyên, làm gì cũng phải lấy được cúp nam chính xuất sắc nhất, sau đó thì nhìn Lục Tấn Tắc lấy cúp ảnh đế đến mỏi tay mới được.
Nghĩ đến nếu không phải cậu đã tỉnh lại mà sẽ đi theo con đường cốt truyện trong sách đã định sẵn thì cậu lại hận đến ngứa răng, cậu sẽ không giúp Hàn Tuyển Ý nữa, để xem cốt truyện đại thần sẽ an bài như thế nào.
Cố Tinh Thần click mở Weibo, cậu phát hiện nick của cậu không có nội dung có giá trị gì, fans càng ít đến đáng thương, chỉ có mười mấy ngàn.
Nội dung Weibo là một góc nhà hàng, có lẽ là lúc cùng ăn cơm với Hàn Tuyển Ý, còn có cả hình chụp dắt tay nhau dưới mặt trời lặn.
Cố Tinh Thần không lưu lại bất kỳ bức hình nào mà trực tiếp xóa bỏ nick này rồi tạo một nick Weibo mới thêm một lần nữa, tất cả những thứ trước đó đều là lịch sử đen nên cậu không ngốc đến mức để lại để làm tin hắc đâu.
Cố Tinh Thần hơi hơi ngửa đầu, cậu nhìn lên ánh mặt trời rồi tự chụp một tấm.
Thanh niên da thịt trắng nõn mặc một chiếc áo hoodie màu vàng sáng đang híp mắt lại dưới ánh mặt trời, vẻ mặt cậu thanh thản thích ý, trên bàn nhỏ bên cạnh bày một ly cà phê đang bốc khói nghi ngút.
G Tinh Thần: Đóng máy rồi! Khó có được một buổi sáng thoải mái thế này, chúc cho @«Điệp Ảnh Truyền Kỳ» rating đại bạo, mong chờ phát sóng. [Nhiệt liệt chúc mừng.jpg]
Phim gián điệp không được người trẻ tuổi yêu thích lắm nhưng lúc poster của «Điệp Ảnh Truyền Kỳ» được đăng lên, bởi vì giá trị nhan sắc của các diễn viên chính quá cao mà đã từng lên thẳng hot search, ảnh phục trang cá nhân của Lục Tấn Tắc càng làm cho anh thu hoạch được một số lớn fans, bản thân Từ Kiều Tình tự có fans, Tô Hàm cũng vì theo hình tượng ôn hòa quý khí mà hút được một nhóm fans nhan sắc.
Chỉ có Cố Tinh Thần, trong poster cậu đứng phía sau Tô Hàm, khuôn mặt nhăn nhó làm cho giá trị nhan sắc dù có cao đi nữa cũng bị cậu làm cho mất sạch.
Mà lúc này, đoàn phim «Điệp Ảnh» cũng đã đăng lên một bức ảnh cảnh cuối cùng lúc Cố Tinh Thần quay đầu lại, trong ảnh chụp vẻ mặt Cố Tinh Thần xơ xác tiêu điều, trong mắt là dứt khoát quyết tuyệt, ánh mắt tỏa ra khí chất sắc bén.
«Điệp Ảnh Truyền Kỳ»: Chúc mừng @G Tinh Thần đóng máy! [Hình ảnh]
*
Chu Tiểu Noãn luôn chú ý đoàn phim Điệp Ảnh trên Weibo, vẫn là vào thời điểm khởi quay chị họ cô trở thành fan của Lục Tấn Tắc giới thiệu cho cô, sau đó cô liền trở thành fan nhan sắc của Tô Hàm.
Cô thích nhất chính là loại nam sinh dịu dàng quý khí như hoàng tử.
Hôm nay vừa mới vào Weibo, cô liền thấy tin tức mới của «Điệp Ảnh», nhìn thấy đoàn phim đăng ảnh lên, trong nháy mắt cô cảm giác dường như bản thân cô đã bị đôi mắt đó khóa lại chặt chẽ, làm cho trái tim nhỏ của cô đập bùm bùm một lúc.
Theo bản năng, cô tiện tay nhấn vào Weibo của G Tinh Thần, Weibo chỉ có một nội dung, đó là bức ảnh tự chụp.
Bùm bùm bùm...Chu Tiểu Noãn nghe được tiếng tim mình đập liên hồi.
Chu Tiểu Noãn: A a a a a! Tôi yêu rồi! [Hình ảnh] Anh trai ơi em có thể! Anh trai vừa ngọt vừa mặn như thế này, em thật sự có thể nha!!!
Chu Tiểu Noãn dùng sức trên bàn phím nhấn mấy dấu chấm than sau câu nói của mình, tâm tình cô kích động tới mức ức chế không được mà phát ra tiếng thét chói tai khủng bố trong phòng ngủ, làm cho ba người bạn cùng phòng sợ hết cả hồn.
"Tiểu Noãn cậu phát điên cái gì hả, làm tôi sợ muốn chết! Điền sai đáp ăn luôn rồi này."
Bạn cùng phòng bất mãn cự lại thì bị Chu Tiểu Noãn đưa bức ảnh đến trước mặt liền ngừng lại, cô nhìn hai bức hình được ghép nối lại trên điện thoại, trong mắt lộ ra kinh diễm.
Thiếu niên xinh đẹp cười cực kỳ ấm áp dưới ánh mặt trời chung quy luôn có thể chọc trúng trái tim yêu đương của thiếu nữ nhất, ngọt ngào đến phạm quy.
"A a a a, anh trai này tui có thể!"
Bạn cùng phòng thành công bị Chu Tiểu Noãn mang vào bẫy, "Tui tuyên bố, tui và Tiểu Noãn làm fan anh trai này, anh trai tên gọi là Tinh Thần, như vậy chúng ta chính là Ngôi Sao Nhỏ rồi, đáng yêu quá đê!"
Sau đó Chu Tiểu Noãn và bạn cùng phòng Tề Duyệt Duyệt phát hiện fans trên Weibo của Cố Tinh Thần chỉ có một con số.
Quá thảm, đúng là thảm kịch của nhân gian.
Chu Tiểu Noãn nhìn Tề Duyệt Duyệt, kiên định nói: "Xem ra, đây là lúc chúng ta khởi động toàn bộ hậu viên hội."
Hai người bạn cùng phòng khác không đu idol nên bị khí phách mạnh mẽ của hai người làm cho cười phun.
Bên kia Viên Cần còn chưa trả lời, Lục Tấn Tắc thì mắc đóng phim, Cố Tinh Thần nghĩ nghĩ liền đơn giản về nhà họ Cố thăm cha mẹ mình, trước đó cậu cũng đã đồng ý về nhà ăn cơm cùng bọn họ rồi.
Xe thể thao chạy vào tiểu khu của biệt thự sang quý nhất thành phố, Cố Tinh Thần tháo kính râm xuống mỉm cười với bảo vệ gác cửa, sau khi đối chiếu bảng số xe thì lái xe chạy vào bên trong tiểu khu. Bên trong tiểu khu được xanh hóa cực kỳ tốt, ngăn giữa mỗi biệt thự đều có hàng rào xanh hóa, vừa an toàn vừa có tính riêng tư.
Thang Mỹ Quân đang ngồi phơi nắng uống trà đắp mặt nạ trong vườn hoa nhà mình thì sửng sốt nghe thấy tiếng xe thể thao, sau đó ý thức được là con trai cục cưng nhà mình đã về, móng tay còn chưa kịp làm thì đã dẫm lên giày cao gót 8cm chạy ra ngoài gara.
Thấy con trai bước xuống xe, người mẹ già hưng phấn đến mức chạy đến ôm cục cưng của mình một cái, Cố Tinh Thần mắt sắc thấy bà còn chưa làm móng tay xong.
"Khoàn đã mẹ, móng tay mẹ còn chưa làm xong đâu, lát nữa làm hư nhìn khó coi rồi lại muốn làm lại nữa."
Sơn móng tay mà dính lên áo rồi là khỏi rửa sạch luôn.
Thang Mỹ Quân thu tay lại, chớp chớp mắt, bà lập tức nức nở nói: "Ây dô, con trai tôi ghét bỏ mẹ của nó, có câu con trai không chê mẹ già, con trai nhà tôi chê tôi làm móng tay nên không muốn tôi ôm này."
Cố Tinh Thần bất đắc dĩ: "Mẹ, gần đây mẹ lại xem phim luân lý gia đình gì nữa vậy, sao mẹ không tự mình đóng phim? Con thấy mẹ có thể lấy cúp luôn á."
Ai ngờ Thang Mỹ Quân còn hăng hái hơn, bà đi lên kéo cánh tay con trai mình, nghiêm túc hỏi: "Con trai à con thật sự thấy được đúng không? Mẹ sẽ đầu tư một bộ phim rồi làm khách mời trong đó, chứ con và ba con đều bận rộn thế này, một mình mẹ ở nhà chán quá chán."
Cố Tinh Thần: "Mẹ, mẹ nghiêm túc à? Mẹ xác định ba sẽ đồng ý sao?"
Thang Mỹ Quân bĩu môi, "Ông ấy không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không thì cứ để ông ấy ở nhà cả ngày thử đi."
Nói thì nói vậy nhưng rõ ràng bà cũng không đủ tự tin, tuy rằng chồng bà cái gì cũng nghe bà nhưng nếu bà muốn đi đóng phim thì chắc chắn sẽ không đồng ý.
Cha Cố sủng thê cuồng ma tuyệt đối sẽ không muốn để mẹ Cố bày ra sự xinh đẹp cho người khác nhìn, thời còn trẻ có nhiều người đàn ông hay liếc mắt để ý mẹ Cố, lúc đó cha Cố đều sẽ xông lên đánh một trận với người ta.
Đóng phim à? Không có khả năng đó đâu.
Cố Tinh Thần an ủi mẹ, "Mẹ, mẹ nhìn xem, con cũng xem như là ước mơ của mẹ rồi, sau này con sẽ lấy cúp về cho mẹ. Nếu mẹ chán thì có thể tham gia hậu viên đoàn của con nè, ủng hộ con cũng được."
"Fans hậu viên đoàn." Ánh mắt Thang Mỹ Quân sáng lên, "Ý kiến này hay đó, được rồi, con trai con cứ yên tâm giao cho mẹ, mẹ nhất định sẽ xử lý hậu viên đoàn của con, một lát nữa mẹ sẽ đi baidu một chút xem coi làm như thế nào mới được."
Nhìn mẹ mình như được tiêm máu gà, Cố Tinh Thần đột nhiên có chút hối hận, hình như cậu đã tự đào một cái hố to cho mình thì phải.
Con trai về nhà dĩ nhiên cha Cố lập tức biết tin mà đẩy đi hai cái hội nghị lập tức chạy về nhà, ông thấy hai mẹ con đang ngồi trên sô pha xem phim cẩu huyết gia đình thì cười tủm tỉm chen vào.
Thang Mỹ Quân được cha Cố nuôi rất phúc hậu, cha Cố cũng là một người đàn ông trung niên phúc hậu, tuy bụng có hơi lớn nhưng không ảnh hưởng đến xã hội chỉ xem mặt này.
Cố Tinh Thần bị một trái một phải dồn vào bên trong, tự dưng thấy có vẻ cực kỳ nhỏ xinh.
Cha Cố: "Con trai, cục cưng à, sao lại gầy rồi, có phải vội đóng phim mà không ăn đủ bữa không? Ba đã nói thôi không cần đóng phim nữa, công ty nhà mình một mình ba lo liệu còn không hết, không thì để ba mở công ty giải trí cho con chơi nhé? Tốt xấu gì làm ông chủ rồi thì không cần vất vả như thế nữa!"
Thang Mỹ Quân nghe cha Cố nói xong liền trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt bà nhìn con trai trở nên sáng lấp lánh.
Đây chính là ý kiến hay đó.
Cố Tinh Thần nói: "Ba, ba nghĩ như vậy là không được đâu, đóng phim với mở công ty có thể giống nhau sao? Nếu con đã muốn đóng phim thì con nhất định phải làm tốt nhất có thể."
Hơn nữa, không đóng phim thì làm sao có thể tiếp xúc gần gũi với Lục Tấn Tắc được chứ.
Cha Cố bị con trai đáp trả liền nhận sai còn nhanh hơn chong chóng: "Đúng đúng đúng, cục cưng nói đúng lắm, là do ba giác ngộ quá thấp."
Sau đó ông quay đầu lại cười tủm tỉm nói: "Vậy gần đây không có đóng phim đúng không, thế ở nhà chơi với mẹ con vài ngày nhé."
Thang Mỹ Quân trợn trắng mắt, vô tình chọc thủng chồng mình: "Tự bản thân ông nhớ con trai muốn con trai ở nhà với ông thì nói thẳng ra, lấy tôi làm tấm mộc làm gì."
"Không phải bà cũng nhớ con trai à? Tôi chỉ giúp bà nói ra mà thôi." Cha Cố tính tình tốt cười hề hề.
Thang Mỹ Quân: Vào lúc trước khi ông trở về thì tôi đã thổ lộ tiếng lòng cùng với con trai rồi.
Sau năm phút đồng hồ nhấn chuông cửa nhà của Cố Tinh Thần thì Lục Tấn Tắc mới phát hiện ra sự thật rằng cậu không có ở nhà.
Anh cầm điện thoại tìm Wechat của Cố Tinh Thần, bắt đầu soạn tin nhắn.
[Cậu ở đâu?]
Không không không, như vậy có vẻ quá gần gũi, không được lịch sự.
[Cố Tinh Thần, tôi muốn mời cậu đi ăn cơm, cho hỏi bây giờ cậu đang ở đâu?]
Không không, cái này quá cứng nhắc, có vẻ xa lạ khách sáo.
Lục Tấn Tắc gõ rồi xóa, xóa rồi gõ nhưng đều cảm thấy không hài lòng.
[Ngày mai có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm nhé?]
Kêu tên đầy đủ thì anh không muốn, kêu Tinh Tinh thì sợ không thích hợp, anh đơn giản bỏ bớt xưng hô thì ngược lại cảm thấy có chút thân mật vi diệu, Lục Tấn Tắc click gửi đi, tiếp đó không chớp mắt nhìn giao diện, chờ đối phương trả lời tin nhắn của mình.