Cù Linh lại nổi tiếng lần nữa.
Sau khi bài hát mới nổi lên, cô nhanh chóng tiếp tục phát hành các bài hát mới ngay vào đầu năm, cho dù là khâu sản xuất hay là chất lượng đều thuộc tiêu chuẩn cao. Năng lực của Cù Linh sáng rỡ như mặt trời ban trưa, trong khi cả năm không có mấy bài hát hay thì Cù Linh đã khiến cho cả hồ nước âm nhạc phải dậy sóng, thu được vô số lời khen.
Cùng lúc đó, Kiều Mộng Tâm cũng thuận lợi ký hợp đồng với công ty, sau khi Cố Tinh Thần hỏi rõ suy nghĩ của cô ấy, cậu dựa theo tình hình thực tế, đề nghị cô ấy tham gia lớp học biểu diễn trước.
Ca hát là một nghề cần chuyên môn, ngoài việc yêu cầu bản thân phải cố gắng vượt qua mọi chông gai thử thách thì còn cần phải có chất giọng, nếu không có chất giọng đặc biệt thì khó có thể ăn được chén cơm này.
Mà trên thực tế, giọng của Kiều Mộng Tâm không quá đặc biệt, quan trọng nhất là cô ấy cũng không thích ca hát lắm, ngược lại, cô ấy càng muốn trở thành diễn viên hơn.
Đương nhiên Cố Tinh Thần rất tán thành, có đầu tư thì mới có sản xuất, cậu hiểu rõ đạo lý này, chưa kể cậu cảm thấy Kiều Mộng Tâm rất hợp làm diễn viên.
Công ty đang theo đà phát triển rất tốt, nhưng dạo này Cố Tinh Thần phát hiện tình trạng của Lục Tấn Tắc có gì đó sai sai.
Bề ngoài nhìn thì thấy tinh thần rất tốt nhưng lại luôn thất thần, hơn nữa trạng thái rất kỳ lạ, ngay cả đạo diễn cũng đã hỏi thăm anh vài lần nhưng anh cũng chỉ nói không có việc gì.
Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, Cố Tinh Thần mang theo hai chai bia gõ cửa nhà của Lục Tấn Tắc.
Cửa mở ra, bên trong ánh đèn rất sáng, Cố Tinh Thần thoáng nhìn thì thấy trên bàn đặt một chiếc notebook cùng với vài phần hồ sơ.
Lục Tấc Tắc thấy là cậu thì khẽ cười, nhưng rõ ràng nhìn anh rất mệt.
"Tìm tôi uống rượu à?"
Cố Tinh Thần tựa vào cửa, hơi ngửa đầu nhìn Lục Tấn Tắc cao hơn một chút so với mình, cậu đưa lon bia cho anh: "Tới tìm anh tập diễn, sẵn tiện quan tâm anh một chút."
Lục Tấn Tắc im lặng một lúc, anh nghiêng người tránh ra: "Vào đi, muốn ăn gì không, tôi đặt đồ."
"Không cần, tôi có đem theo đậu phộng." Cố Tinh Thần lấy một túi đậu phộng huơ huơ trước mặt anh.
Lục Tấn Tắc mím môi, cố gắng kiềm lại tiếng cười của mình.
Cố Tinh Thần bước vào trong: "Muốn cười thì cười đi, nhưng có gì đâu mà buồn cười chứ, ăn chút đậu phộng thôi mà."
Lục Tấn Tắc đóng cửa, cũng không đi tới khép máy tính lại, có vẻ không kiêng kỵ Cố Tinh Thần nhìn vào. Chẳng qua cậu cũng không muốn nhìn lén làm gì nên đi đến sô pha ngồi xuống, khui lon bia ra, rồi lại xé túi đậu phộng.
Lục Tấn Tắc nghĩ, hóa ra cậu là kẻ nghiện rượu.
Cố Tinh Thần không phải là người thích lòng vòng, cậu hỏi thẳng: "Dạo này anh làm sao thế? Không khỏe à? Đóng phim cũng không được tập trung, là do trong nhà có chuyện gì sao? Tôi có thể giúp anh."
Lục Tấn Tắc cũng ngồi xuống, anh không quá thích uống bia, nhưng thời khắc này lại cảm thấy hương vị của bia cũng không tệ lắm.
"Tinh Thần, ước mơ của cậu là gì?"
Cố Tinh Thần sửng sốt, không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, cậu suy ngẫm một lúc sau rồi mới nói: "Thật ra tôi không có ước mơ to tát gì, chỉ muốn sống thật tốt thôi. Bây giờ thì, có lẽ còn phải nuôi một đám người trong công ty." Rời khỏi nam chính não tàn.
Lục Tấn Tắc mím môi: "Thế, nếu bắt cậu phải từ bỏ ước mơ để đi làm một công việc cần phải làm nhưng cậu lại không thích thì cậu sẽ làm như thế nào?"
Cố Tinh Thần không ngờ nhìn Lục Tấn Tắc như một tổng tài bá đạo, luôn luôn nghiêm túc lãnh đạm như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, vậy mà cũng sẽ có loại phiền não này.
Nhưng đối với Cố Tinh Thần thì chỉ cần có thể sống thật tốt thì đó đã là điều quan trọng nhất rồi, dù sao mạng này cuộc sống này là do cậu kiếm hời được, không lo mà sống tốt thì làm sao được? Vì vậy khi nghe Lục Tấn Tắc nói ra hai chữ 'ước mơ', đột nhiên cậu cảm thấy anh cũng là một người ngây thơ có nhiệt huyết, nhất định người nhà rất cưng chiều anh nên mới để anh đi làm diễn viên dấn thân vào giới giải trí, hoàn thành ước mơ của mình. (Truyện chỉ được post trong wattpad hoadiemphung, những nơi khác đều là ăn cắp.)
"Vậy thì phải xem anh cảm thấy việc cần phải làm đó quan trọng hơn hay ước mơ quan trọng hơn, hoặc không phải tầm quan trọng của việc đó mà mà là tầm quan trọng của người đứng sau việc đó." Cố Tinh Thần nhìn Lục Tấn Tắc: "Thầy Lục, thật ra, tôi cảm thấy ước mơ dù có quan trọng đến đâu nhưng việc thực hiện ước mơ sẽ không bị giới hạn bởi thời gian, tuy rằng bây giờ có thể không thực hiện được nhưng đó vẫn là mơ ước của anh. Tương lai còn dài còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, thế nào cũng có ngày có thể thực hiện được."
"Nhưng việc cần phải làm, nếu là chuyện rất gấp rất cần thiết, tôi khuyên anh nên làm việc cần phải làm trước."
"Vậy cậu sẽ chờ tôi sao?" Lục Tấn Tắc lỡ miệng thốt ra.
Cố Tinh Thần không biết chuyện này thì có liên quan gì đến mình, nhưng cậu vẫn đáp ứng: "Đương nhiên rồi, nếu anh muốn đi làm việc cần phải làm thì anh cứ đi làm trước đi, tôi vẫn luôn ở đây cơ mà."
Lục Tấn Tắc cúi đầu, dần dần nở nụ cười, càng cười càng lớn tiếng.
Cố Tinh Thần nhìn anh cười, đây là...đã nghĩ thông suốt rồi á?
"Cám ơn cậu."
"Đừng khách sáo."
Cố Tinh Thần uống ngụm bia cuối cùng rồi đứng lên: "Vậy tôi về trước nhé, anh nghĩ thông rồi thì tốt. Nếu để tình trạng này kéo dài thì không tốt lắm đâu, cứ làm vừa sức mình thôi, dù gì sức người cũng có giới hạn."
"Ừ, cậu nói đúng."
Giọng anh trầm thấp, mang theo từng đợt âm phù khe khẽ không rõ làm tim Cố Tinh Thần bỗng nhiên đập liên hồi.
Má ơi, giọng này gợi cảm ghê.
Cậu kiềm lại các hình ảnh không phù hợp với trẻ em trong đầu rồi xoay đi, bỏ của chạy lấy người: "Anh sớm nghỉ ngơi nhé, tôi cũng phải đi đây, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lục Tấn Tắc đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói.
Không biết từ khi nào, anh đã có thể đối mặt nói ngủ ngon với cậu.
Hôm sau, lúc Cố Tinh Thần tới phim trường thì đã thấy Lục Tấn Tắc đang bàn bạc với đạo diễn chuyện gì đó, dường như đạo diễn Phú có chút khó xử, do dự rất lâu rồi mới gật đầu với Lục Tấn Tắc.
Ngay sau đó, đạo diễn tập trung mọi người mở họp: "Có chuyện muốn thông báo với mọi người một chút. Vì Lục Tấn Tắc có việc riêng nên bắt đầu từ bây giờ sẽ quay các cảnh của cậu ta trước, tất cả những gì có liên quan đến cậu ta đều phải ưu tiên quay, mọi người thông cảm một chút nhé."
Hóa ra đã bàn xong với đạo diễn, Cố Tinh Thần chớp chớp mắt với Lục Tấn Tắc, Lục Tấn Tắc cũng cười lại với cậu.
Hai người tương tác với nhau đều bị Hàn Tuyển Ý luôn chú ý đến Cố Tinh Thần nhìn thấy, làm sắc mặt của gã đen thùi lùi.
Rõ ràng Cố Tinh Thần đã không còn quan hệ gì với gã, nhưng gã vẫn có cảm giác bị đội nón xanh như cũ. Hai người này cứ mắt đi mày lại với nhau, có biết xấu hổ hay không hả? Trước mặt bàn dân thiên hạ mà không chịu để ý gì cả, một đống cặp mắt đang nhìn chằm chằm đấy.
Cố Tinh Thần đã từng nhìn gã với ánh mắt đầy si mê, cùng với ánh mắt nhìn Lục Tấn Tắc hiện giờ không hề giống nhau. Đó là kiểu cả hai người đều đắm chìm lẫn nhau, trong mắt đều là sự trao đổi đầy ngọt ngào.
Ngọt ngào ư?
Hàn Tuyển Ý cảm thấy toàn thân đều đau, răng đau, dạ dày đau, ngực đau.
Nhận thức được hai người này sớm muộn gì cũng sẽ đến với nhau, làm gã vô cùng khó chịu.
"Đạo diễn, tôi hy vọng ông có thể xem Cố Tinh Thần như nam chính, đem bộ phim này đi tranh giải."
Sau khi Lục Tấn Tắc bàn với đạo diễn Phú xong, anh đã đưa ra lời đề nghị này.
Đạo diễn Phú nhìn tên của hai người, cả hai người đều rất giỏi, thậm chí ông ta có cảm giác nếu lần này ông ta đem đi tranh giải thì biết đâu sẽ mang được cúp về. (Truyện chỉ được post trong wattpad hoadiemphung, những nơi khác đều là ăn cắp.)
Tuy rằng mặt ngoài Lục Tấn Tắc là nam chính, nhưng trong lòng ông ta thì hai người đều không phân cao thấp, đều là vai diễn vô cùng quan trọng, hơn nữa hai người đều diễn cực kỳ nhập tâm sát với nhân vật, thậm chí vượt qua sự mong đợi của ông ta.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Lúc ông ta hỏi tại sao, Lục Tấn Tắc đáp: "Vì tôi không quan trọng việc này, nhưng lại rất quan trọng đối với Tinh Thần, tôi muốn mọi người đều biết đến và tán tụng em ấy."
Xem đi, đây là giác ngộ chân lý đến mức nào, là tình bè bạn thiêng liêng đến cỡ nào luôn ấy!
Nghĩ mãi đến cuối cùng, đạo diễn Phú vẫn làm theo ý kiến của anh, viết tên Cố Tinh Thần vào.
*
Trong khoảng thời gian này mọi người đều rất bận, đa số cảnh diễn của Lục Tấn Tắc đều có liên quan với Cố Tinh Thần, vì thế coi như tập trung quay cảnh của hai người.
Vai diễn phối hợp của hai người khá quan trọng, mỗi ngày Cố Tinh Thần sẽ để đạo diễn quay những người khác trước, sau đó mới đến cậu và Lục Tấn Tắc, thỉnh thoảng còn phải quay đến khuya lơ khuya lắc nên Lục Tấn Tắc tìm cậu xin lỗi.
"Có gì đâu, không phải chúng ta là bạn à?" Cố Tinh Thần nói.
Lục Tấn Tắc muốn nói lại thôi.
Chẳng lẽ bọn họ không phải là quan hệ bao nuôi sao?
Trong thời gian này, Viên Cần đã gọi cho Cố Tinh Thần rất nhiều lần, nói là có đại ngôn tìm tới cửa nhưng Cố Tinh Thần đều từ chối.
Trong phim trường, mọi người đang bận rộn quay phim.
-
Lý Nhất đang nấu cơm trong bếp, người cậu gầy gò mang theo vẻ non nớt của thiếu niên, ngón tay trắng nõn thon dài đang rửa sạch lá cải.
Đôi tay này rất xinh đẹp, có lẽ nó nên là đôi tay chơi nhạc cụ nào đó, mà không phải dùng để giết người.
Lý Hành đứng ở cửa phòng bếp, lòng anh đang giãy giụa mâu thuẫn cùng cực, nhưng anh vẫn không quên anh là một cảnh sát mang trong người sứ mệnh.
Chính là bắt lấy hung thủ giết người.
Tổng cộng năm người đã bị giết, mỗi người đều là tội phạm là người xấu trong mắt dân chúng, thậm chí có người còn đeo trên lưng mạng người, bọn chúng chết không có gì đáng tiếc nhưng vấn đề là phải do pháp luật trừng phạt.
Chứ không phải kết thúc mạng sống dưới đôi tay nhuốm đầy máu tươi của cậu.
Lý Hành không thấy bọn chúng đáng thương, anh chỉ cảm thấy tiếc cho cậu.
Lý Nhất xoay người, trong tay là nồi cơm niêu nhỏ, cậu cười rộ lên, ngay cả ánh mặt trời chói lọi cũng không rực rỡ như nụ cười này.
Lý Hành đột nhiên đỏ mắt, chóp mũi cay cay, anh nhanh chóng xoay người lại không để Lý Nhất thấy.
Lý Nhất bưng nồi niêu rất nóng, đầu ngón tay bị phỏng đến đỏ lên nhưng nụ cười trên mặt cậu vẫn không hề thay đổi.
"Anh, đây là cơm niêu anh thích ăn nhất, trước đây bà nội Lý luôn nói anh rất thích ăn nên em đã học nấu từ bà, anh nếm thử xem thế nào."
Cơ thể Lý Hành cứng đờ, ngay sau đó thả lỏng, anh ừ một tiếng mang theo giọng mũi nghèn nghẹn.
Nồi cơm niêu tuy nhỏ nhưng bên trong là nước sốt gà lẫn với mùi cơm thơm, chỉ có bấy nhiêu nhưng ngửi thấy cũng đã làm người ta phải chảy nước miếng, bên trong còn có nấm và thịt gà xếp ngay ngắn cạnh nhau, còn được thêm vào vài cọng rau xanh biếc.
Mùi thơm bốn phía.
Lý Hành hít sâu một hơi, anh đột nhiên nhắm mắt lại, sợ nước mắt mình sẽ rơi xuống.
Rất xấu.
"Tiểu Nhất." Giọng Lý Hành nghẹn ngào, anh ép mình phải mở mắt ra, đôi mắt đỏ bừng nhìn vào đồng tử đen nhánh của thiếu niên, chóp mũi cay cay.
"Tại sao chứ?" Cuối cùng, anh thì thào hỏi.
Lý Nhất chỉ im lặng nhìn anh, khóe miệng lại là nụ cười quen thuộc của cậu.
Nhưng bàn tay dưới bàn nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt, đỏ cả một mảnh.
"Anh, anh ăn thử ngon không trước đã."
Lý Hành trầm mặc, anh cầm muỗng rồi múc một muỗng đưa vào miệng mình.
"Ăn ngon, ăn rất ngon."
Miệng bị nhét cơm vào làm má phồng lên, thế mà Lý Hành vẫn liên tục đút cơm vào miệng mình, thiếu niên quay mặt đi không muốn nhìn tiếp.
Nồi cơm niêu trước mặt sạch sẽ, không còn một hạt cơm nào.
Lý Hành há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra câu 'em đi trốn đi."
Lý Nhất đứng lên, đưa tay ra: "Anh, em đi với anh."
Lý Nhất vì tội giết người bị phán tử hình, Lý Hành phá án lập công nên được thăng chức tăng lương.
Người đàn ông đứng trong căn phòng nhỏ hẹp.
Từ nhỏ Lý nhất đã cha không yêu mẹ không thương, chẳng khác nào đứa trẻ mồ côi nhưng phòng của cậu luôn luôn sạch sẽ y như cậu vậy. Đồ đạc không nhiều lắm, đều được bày biện đúng chỗ, giống như chủ nhân vẫn còn ở đây. (Truyện chỉ được post trong wattpad hoadiemphung, những nơi khác đều là ăn cắp.)
Tiếng khóc đè nén dần dần to lên, trên bàn sách bày một quyển nhật ký. Lý Hành nhớ rõ đây là phần thưởng mà anh đã tặng cho Lý Nhất khi cậu đoạt giải nhất trong đại hội thể thao hồi lớp 9, dù quyển sổ đã cũ nhưng được giữ gìn rất tốt, không hề có chút góc nhăn nào.
[Ngày 3 tháng 11.
Đây là quà mà anh đã tặng cho mình, một quyển nhật ký, mình rất thích, mình sẽ giữ gìn nó thật tốt.]
[Ngày 23 tháng 9.
Anh phải đi học đại học ở nơi khác, mình rất không nỡ.]
[Ngày 21 tháng 4.
Anh đã vào đội thực tập, hy vọng anh có thể thực hiện được ước mơ của chính mình.]
Trong nhật ký đều chỉ có vài câu đơn giản, nhưng Lý Hành lại có thể nhìn thấy tầm quan trọng của anh đối với Lý Nhất. Trong thế giới của anh có rất nhiều người, nhưng trong thế giới của Lý Nhất có lẽ chỉ có mình anh, càng làm cho anh sợ hãi là khi anh biết được nguyên nhân khiến Lý Nhất giết người, anh hận không thể tự đánh chết chính mình.
[Gần đây thấy anh không được vui, thường xuyên phải tăng ca, mình muốn giúp anh ấy.]
[Chuyện gì cũng không bằng ước mơ của anh, thấy anh được trọng dụng, mình cảm thấy rất vui vẻ.]
[Rất nhanh sắp kết thúc rồi, anh ơi, em...]
Bỗng nhiên Lý Hành hiểu rõ, vì sao các vụ án không có lời giải nay lại tư dưng có tiến triển, hóa ra là do Lý Nhất cố tình lộ ra sơ hở, nếu cậu không chủ động tung manh mối thì có lẽ bọn họ đã không thể phá án rồi.
Tại sao em ấy lại ngu ngốc như thế!
Vì anh mà đi giết người, chỉ vì muốn giúp anh được trọng dụng.
Tại sao!
Tại sao!
Lý Hành không ngừng đấm vào mặt bàn, phát ra những tiếng rầm rầm vang dội.
A a a a a!!
[Mình sinh ra đã là một sai lầm, nhưng may mắn là mình đã gặp được anh. Anh giống như anh trai ruột của mình vậy, luôn thương yêu bảo vệ mình, khiến cho cuộc sống vốn tăm tối mù mịt của mình có được một tia ánh mặt trời. Mình nguyện dùng cả sinh mạng này, dù chỉ có thể để lại một chút tàn tích trong cuộc đời của anh.]
[Anh, em hy vọng anh đừng xem được quyển nhật ký này, hy vọng em vẫn còn là Tiểu Nhất trong lòng anh.]
[Tạm biệt.]
---
Tác giả có chuyện nói: Má ơi, ngược tui chết rồi!
END CHƯƠNG 37.