Ba người Lê Chính Phi đi xa, Kiều Mộng Tâm nhìn Cù Linh rồi lại nhìn Cố Tinh Thần, trực giác của cô ta mách bảo bầu không khí vừa rồi có gì đó sai sai. Tuy rằng kinh nghiệm của cô ta không nhiều nhưng trực giác vẫn khá nhạy bén, mặc dù loại chương trình thực tế này có mâu thuẫn thì mới có điểm xem nhưng Cố Tinh Thần vẫn cứ dáng vẻ gì cũng không rõ.
Cù Linh cười cười làm hòa hoãn không khí: "Ba người đàn ông không bằng một Gia Cát Lượng của chúng tôi, may mắn là chúng tôi ở chung đội với cậu, nếu không thì chắc phải trải qua đợt giảm cân trong show này rồi."
Kiều Mộng Tâm lập tức bắt kịp tiết tấu của Cù Linh: "Đúng vậy đó, khoai nướng thơm quá trời, nếu bắt em chịu đói hai ngày ở chỗ như này thì chắc chắn em sẽ chịu không nổi đâu."
Cố Tinh Thần nhìn xiên khoai lang đỏ trên tay, cậu dùng đầu ngón tay nhéo nhéo: "Hình như còn chưa chín, đợi một lát nữa là được rồi. Tôi cảm thấy sau khi quay show này xong thì tôi nhất định có thể trở thành thánh nướng BBQ luôn, nói không chừng dựng xe bán xiên que lề đường sẽ buôn bán đắt lắm đây."
Cậu vừa nói xong, làn đàn toàn là:
― A a a, anh trai ơi em có thể! Em thích nhất ăn BBQ nướng nè!
― Chỉ hướng về một mình cậu, tui sẽ thầu toàn bộ thức ăn!
― Lầu trên, khoe giàu cũng không phải khoe kiểu như thế đâu.
Sau khi dập tắt đống lửa, hai người phụ nữ đang ăn khoai nướng dùng đôi mắt trông chờ nhìn Cố Tinh Thần lấy xẻng đào đất ra ngoài, bên dưới lộ ra lớp da của khoai lang đỏ. Khoai lang đỏ rất nóng nhưng trong không khí lại phiêu tán mùi hương thơm ngọt của khoai lang đỏ, đợi một lúc lâu thì Cố Tinh Thần mới dám lột lớp da ra, bên trong là thịt khoai lang đỏ đỏ hồng.
Cố Tinh Thần không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, thơm quá à.
Cậu nghiêng đầu nhìn hai người phụ nữ với ánh mắt chờ mong giống như động vật nhỏ chờ được đút ăn, nhìn cực kỳ đáng yêu.
"Phì." Kiều Mộng Tâm không nhịn được cười ra tiếng: "Anh Tinh Thần, em ăn nửa củ khoai lang là đủ rồi, anh ăn cái đó đi."
Cù Linh cũng cười nói: "Nhìn dáng vẻ đáng thương như này đúng là làm cho người ta không nỡ mà, chắc fan mẹ fan chị của cậu đau lòng muốn chết rồi, tôi cũng không dám ăn đâu."
Cậu lại không có nhiều fans lắm.
Nghĩ vậy nhưng Cố Tinh Thần vẫn rộng lượng mà không hủy đi tượng đài của chính mình.
Khoai lang đỏ được chôn dưới đất nướng ngon hơn nhiều so với trực tiếp xiên nướng, vừa thơm vừa ngon, tất cả hương vị đều được giữ lại nguyên vẹn ngon ngọt mọng nước.
"Tối nay chúng ta cứ chôn nướng như vậy đi, vừa đơn giản lại ăn ngon." Cố Tinh Thần vừa ăn vừa nói, cảm thấy bản thân mình đã get được kỹ năng hạng nhất rồi.
Ba người ăn xong, sau khi xác nhận đã dập tắt toàn bộ ngọn lửa và sẽ không gây ra hỏa hoạn thì mới chậm rãi đi về phía trước, tiếp tục kiếm thức ăn.
Mới đi được hai bước thì Kiều Mộng Tâm xuýt xoa một tiếng, một cái bọng nước ở gót chân của cô ta đã bị bể ra làm cho cô ta đau thấu tim.
Cù Linh ở bên cạnh cô ta nên lập tức phát hiện cô ta có gì đó không đúng: "Sao thế?"
Kiều Mộng Tâm cười khổ: "Bọng nước bể rồi, hơi đau."
Cố Tinh Thần lập tức nói: "Vậy cô đừng đi nữa, cứ nghỉ ngơi ở chỗ này đi, một lát nữa chúng ta cùng nhau đi về."
Cù Linh mím môi, cô liếc nhìn Kiều Mộng Tâm thấy cô ta cố gắng chịu đau mà không hề tỏ ra dáng vẻ rất đau gì, nhưng mọi người cũng đều biết bọng nước do đi giày ma sát tạo thành khi bị bể ra sẽ đau đớn nhường nào.
"Anh trai camera, phiền anh nói với tổ đạo diễn mang chút thuốc đến đây đi, nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ rất nghiêm trọng, tạm thời Kiều Mộng Tâm không thể đi được nữa nên cần phải xử lý một chút."
Cô vừa nói xong thì tổ đạo diễn đã liên hệ với anh trai camera, kêu anh ta nói để cho Kiều Mộng Tâm cứ ngồi tại chỗ chờ, tổ bác sỹ sẽ lập tức tới ngay.
Cù Linh nói với Kiều Mộng Tâm: "Cô ở chỗ này chờ nhé, chúng tôi đi tìm thức ăn."
Kiều Mộng Tâm theo bản năng nắm chặt góc áo của cô: "Chị Linh, một mình em...có hơi sợ."
Cù Linh sờ sờ đầu cô ta: "Tôi và Tinh Thần chỉ ở gần đây thôi, đừng sợ, không phải còn có anh camra ở đây với cô à, nếu không thì tối nay chúng ta sẽ phải chịu đói đấy."
Trong lòng Kiều Mộng Tâm có hơi chua chát, vốn dĩ bản thân cô ta đã không thể giúp đõ gì rồi, bây giờ còn nói bản thân sợ hãi, như vậy không phải là đồng đội heo đang kéo chân sau sao!
Kiều Mộng Tâm tức khắc nở nụ cười: "Ừm ừm, em không sợ, chị Linh hai người đi đi, tìm nhiều đồ ăn một xí, em tên đồng đội heo này chờ hưởng ké hai người hết đó."
Cố Tinh Thần cười rộ lên: "Gì mà đồng đội heo chứ, vẫn nên làm heo may mắn để phù hộ cho chúng tôi tìm được nhiều thức ăn, thu hoạch được mùa."
Cù Linh cũng cười: "Heo may mắn à? Cái này được đó."
"Chị Linh, anh Thần, hai người như vậy sẽ mất đi linh vật là em đấy." Kiều Mộng Tâm nửa thật nửa giả ai oán nói.
Kiều Mộng Tâm chờ bác sỹ đến, Cố Tinh Thần đi với Cù Linh, đi chưa được mấy bước thì Cố Tinh Thần kêu Cù Linh lục soát xung quanh còn cậu thì đi xa hơn một chút, như vậy thì hiệu suất sẽ cao hơn.
Cù Linh biết cậu làm vậy là vì muốn cho cô chăm sóc Kiều Mộng Tâm nên đương nhiên đồng ý.
― Nói thật nha, tui thật sự cảm thấy Cố Tinh Thần rất là MAN luôn á, không phải bề ngoài mà là phẩm hạnh, có thể thấy được từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
― Đúng đó, nếu không phải thật sự suy nghĩ cho cô ta thì sẽ không kêu chị Linh đi tìm ở gần đó rồi, có thể thuận tiện bồi cô heo may mắn.
― Trang bị của heo may mắn có vấn đề, loại giày này căn bản không thích hợp đi dã ngoại.
Sau đó phong cách bình luận bắt đầu càng ngày càng kỳ lạ, Kiều Mộng Tâm dần dần bị cái nickname 'heo may mắn' này thay thế luôn.
Hôm nay Tô Hàm kết thúc cảnh quay sớm, gần đây Hàn Tuyển Ý cũng không có lịch trình gì nên hắn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị tối nay về nhà làm một bữa cơm tối ấm cúng. Hắn xách nguyên liệu nấu ăn đẩy cửa vào thì thấy Hàn Tuyển Ý đang nằm trên sô pha xem điện thoại liền mang theo ý cười đóng cửa lại, nhưng lại nghe được một giọng nói quen thuộc truyền ra từ điện thoại của gã làm cho hắn bỗng dưng đờ người ra.
Cố Tinh Thần.
Tô Hàm siết chặt tay đang nắm chốt cửa, hắn áp xuống rối loạn trong lòng, duy trì vẻ tươi cười xoay người đi vào.
"Tuyển Ý, anh đang xem gì đó? Em có mua thức ăn nè, tối nay chúng ta ăn ở nhà nhé, gần đây em có học làm một món ăn, là thịt bò mà anh thích ăn nhất đấy."
Hàn Tuyển Ý ừ một tiếng, đầu cũng không thèm nâng lên nhưng trong giọng nói đầy sự bực bội: "Sao lại ăn ở nhà? Không bằng đi ra ngoài ăn đồ của Ý đi, gần đây có mở một nhà hàng mới, thấy đánh giá là ăn rất ngon."
Tô Hàm khựng lại: "Không phải gần đây chúng ta đều hơi kẹt một xíu à, em thấy ở nhà ăn cũng được mà."
Vừa nhắc đến tiền bạc là Hàn Tuyển Ý nhỏm dậy ngồi trên sô pha, sắc mặt hơi khó coi.
Từ sau khi chia tay với Cố Tinh Thần thì trình độ sinh hoạt của gã bị giảm xuống không chỉ một cấp độ, trước đây khi gã ở biệt thự cao cấp của Cố Tinh Thần, vừa thoải mái vừa rộng rãi, mỗi ngày còn có dì giúp việc quét tước nấu cơm dọn vệ sinh.
Còn bây giờ?
Chỗ của Tô Hàm vừa nhỏ vừa loạn, gần đây hắn mắc bận đóng phim nên chưa kịp vệ sinh nhà cửa làm cho chỗ nào cũng dính một lớp bụi bặm.
Nhớ đến việc Cố Tinh Thần tuyệt tình tới mức gọi cho bên bất động sản đuổi gã ra khỏi nhà là gã cảm thấy mặt mình bị đánh đến sưng lên.
Đã trải qua tháng ngày được Cố Tinh Thần chiều chuộng rồi, đột nhiên bị đánh trở về nguyên hình làm cho gã có chút không thích ứng được.
Hàn Tuyển Ý đã diễn vài vai nam chính, theo lý thuyết thì hẳn phải có một chút tích tụ. Nhưng mà gã lại không có ý thức đi đầu tư, lúc tiêu tiền thì bị Cố Tinh Thần nuông chiều ra tật xấu ăn xài phung phí, bây giờ mất đi Cố Tinh Thần duy trì kinh tế, sau đó bỗng nhiên phát hiện ra vậy mà bản thân gã vẫn chưa mua được một căn nhà riêng nào thì đã xài sạch sành sanh tiền rồi.
Càng quan trọng là, gã chưa từng dùng tiền của mình tiêu một thứ gì cho Cố Tinh Thần.
Thỉnh thoảng mua quà cho Cố Tinh Thần toàn là quẹt thẻ của cậu.
Tư dưng trong đầu Hàn Tuyển Ý lại hiện ra những điều trên, thế mà trong lòng lại cảm thấy có chút phức tạp.
Nhìn Hàn Tuyển Ý bỗng nhiên sững người, Tô Hàm đi qua dè dặt ngồi xổm bên người gã: "Tuyển Ý, anh không thích ăn cơm ở nhà sao? Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn, em mời anh."
Hàn Tuyển Ý định thần lại, gã ngẩng đầu nhìn Tô Hàm trước mặt mình.
Không, sao gã có thể lại nhớ đến Cố Tinh Thần lần nữa chứ, đã vậy còn cảm thấy cậu ta rất tốt, cậu ta mới là đầu sỏ gây tội khiến cho bây giờ gã không còn việc gì để làm. Người gã thích mới là người ở trước mặt này, là Tô Hàm làm cho gã động tâm, làm cho gã đau lòng mới đúng.
Hàn Tuyển Ý nâng mặt Tô Hàm lên, thò qua hôn một cái.
"Không, cứ ở nhà ăn đi, anh muốn nếm thử món em đã vì anh mà học nấu, sau đó lại nếm thử em."
Tô Hàm đỏ mặt chạy đi nấu cơm.
Cố Tinh Thần lại tìm được một chuỗi khoai tây thêm lần nữa, có bảy cái đều rất lớn, sau đó thì không còn tìm được gì nữa, khi cậu trở lại bên chỗ Kiều Mộng Tâm thì Cù Linh cũng đã tìm được ba quả táo.
Lúc này trên cây mà có táo, dùng mông cũng biết tại sao rồi.
Sắc trời dần dần tối, bọn họ cũng không đi tìm nữa, dù sao cơm chiều đã có, thậm chí cơm sáng cũng đã đủ nên bắt đầu đi trở về.
Chờ đến khi bọn họ về lại chỗ dừng chân của mình thì Cố Tinh Thần đã thấm mệt, cậu vừa đặt mông xuống một cái là dựa vào cây đại thụ để nghỉ ngơi ngay.
"A! Sao lều trại của chúng ta lại hỏng rồi!"
Kiều Mộng Tâm sợ hãi hét lên làm cho Cố Tinh Thần nhảy dựng, Cù Linh đang rửa tay cũng lập tức chạy qua.
- --
Tác giả có chuyện nói:
Lục Tấn Tắc: Tại sao hôm nay tôi không được lên sân khấu?!
Tinh Tinh đi ngày đầu tiên, nhớ em ấy.