Edit: Aly
Giang Miên vẫn chưa thể hồi phục tinh thần trong tràng cảnh trong mơ, những ký ức đó như nước biển dũng mãnh tràn vào đầu cô, dung hợp thành một thể với ký ức chính của cô.
Thẳng đến khi nghe thấy một đạo giọng nam khàn khàn quen thuộc, giọng nói này trong giấc ngủ của cô thật sự là nghe quá nhiều, nhưng mà lúc đó có rất nhiều giọng điệu chán ghét.
Hiện giờ đột nhiên nghe lại lần nữa, Giang Miên sững người, bỏ qua cơn đau trong đầu, chống khuỷu tay ngồi dậy từ trên giường.
Trong phòng tối tăm, nhìn quanh bốn phía, vẫn là căn phòng khi thức dậy buổi sáng.
Nam nhân dọn một cái ghế ngồi ở mép giường, tư thái ưu nhã bắt chéo chân, đôi tay giao nhau đặt trên đùi.
Vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen nhánh của Thẩm Thời Yến, trong đáy mắt có chút tia sáng phản chiếu khuôn mặt Giang Miên chỉ to bằng lòng bàn tay.
Nam nhân trước mắt rõ ràng có một khuôn mặt hết sức đẹp, nhưng Giang Miên xem ra lại cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Khuôn mặt của người này lớn lên giống hệt nam chủ Thẩm Thời Yến trong giấc mơ của cô!
Vẫn nên nói hiện tại cô còn đang nằm mơ, cô mơ thấy bản thân tỉnh lại, nhưng thật ra không có tỉnh, cô đang mộng trong mộng.
Hai người nhìn nhau, Giang Miên bắt lấy chăn, trái tim nhỏ khẩn trương nhảy bang bang.
Mình ngủ bao lâu, hắn ngồi ở mép giường nhìn mình bấy lâu?
Trong không khí phá lệ an tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi xuống trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Thời Yến hơi nhíu mày, ánh mắt tàn khốc nhìn về phía cô, trầm giọng kêu tên cô.
“Giang Miên!”
Giang Miên giật mình, miệng còn nhanh hơn đại não, trả lời trước một bước: “Đây!”
Giang Miên sợ hãi nuốt nước miếng, ngón tay nắm chăn dùng sức nhéo cổ tay mình, lúc này đau đến mức suýt chút nữa khóc không ra tiếng.
Nỗi đau lưu lại nói cho cô biết, trước mắt hết thảy đều là sự thật, Thẩm Thời Yến cũng là sự thật.
Cô thật sự xuyên thư, còn xuyên thành ác độc nữ xứng trùng tên trùng họ với cô!
Nếu không phải e ngại Thẩm Thời Yến ở đây, Giang Miên thật muốn đấm giường khóc lóc thảm thiết.
Cô cũng quá xui xẻo đi, tham gia xong một bữa tiệc khánh công, trong chớp mắt liền xuyên đến trên người ác độc nữ xứng có kết cục bi thảm.
Ánh mắt Thẩm Thời Yến không thay đổi, tầm mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt chưa hề dời mắt.
Giang Miên lúc này cho hắn cảm giác rất bất đồng với lần đầu tiên gặp mặt, cụ thể bất đồng ở nơi nào khiến người ta không thể nói ra hình dung cụ thể, chỉ là nhìn qua không còn chán ghét như vậy nữa.
Có chút ngoan, có chút mềm, còn có chút trắng……
Giang Miên hiện tại trong chốc lát toát ra thần sắc rối rắm ảo não, trong chốc lát lại bóp cổ tay bản thân, có vẻ như bị đau rồi, ngũ quan cơ hồ nhăn thành một đoàn.
Đau đớn cắn chặt cánh môi phấn nộn, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.
Còn có chút ngốc!
Dời tầm mắt khỏi cánh môi phấn nộn của cô, Thẩm Thời Yến kéo kéo cà vạt, nhiệt độ điều hòa trong căn phòng này quá cao, mày hơi nhăn: “Tối hôm qua cô vào bằng cách nào?”
Cô không có thẻ phòng, vào bằng cách nào?
Đây là khách sạn 5 sao, không phải Giang Miên muốn vào là vào.
Giang Miên rũ tầm mắt, lông mi khẽ rung động, đại não nhanh chống chuyển động, rất mau đã tìm được ký ức của nguyên chủ.
Thẩm Thời Yến lần này đến nơi khác công tác, là vì có một hợp đồng rất quan trọng, liên lụy đến cạnh tranh thương nghiệp với vai ác Quý Tử Thâm.
Nguyên chủ vốn là một tiểu võng hồng (*), vô tình bị vai ác Quý Tử Thâm gặp được trong một lần tham gia hoạt động offline.
(*) Tiểu võng hồng: người nổi tiếng trên mạng xã hội.
Quý Tử Thâm và Thẩm Thời Yến từ niên thiếu đã kết hạ sống núi, hai người từ trước đến nay nhìn nhau không thuận mắt.
Chính là câu nói hiểu ngươi nhất không nhất định là bằng hữu của ngươi, hoàn toàn ngược lại cũng có khả năng là địch nhân của ngươi.
Quý Tử Thâm và Thẩm Thời Yến đã cạnh tranh nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ trong lòng Thẩm Thời Yến thích nữ nhân có bộ dáng gì.
Giang Miên lớn lên không chỉ cùng nữ nhân kia có vài phần tương tự, thậm chí trong tên cũng có một chữ “Miên”.
Tuy nói là cùng âm khác tự, nhưng cũng đủ để tạo nên một sự trùng hợp.
Quý Tử Thâm tính kế trong lòng, trong yến hội cách đây không lâu, để nguyên chủ làm bộ đi ngang qua, khiến Thẩm Thời Yến thấy nàng.
Thẩm Thời Yến vừa thấy Giang Miên, khuôn mặt từ trước đến nay hoàn mỹ đóng băng rốt cuộc cũng có một tia vết nứt, tuy cực lực che giấu cảm xúc bản thân, đáy mắt kích động gợn sóng phập phồng, vẫn bị Quý Tử Thâm bắt được một tia điên cuồng như vậy.
Ngày đó sau khi yến hội kết thúc, Thẩm Thời Yến tự mình đưa Giang Miên rời đi, hơn nữa còn hỏi cô có muốn làm tình nhân của mình hay không.
Là tình nhân, chứ không phải bạn gái, cũng có nghĩa là quan hệ mờ ám không thể gặp.
Nguyên chủ vốn chính là một nữ nhân tham hưởng vinh hoa phú quý, Thẩm Thời Yến vừa đẹp trai lại giàu có, căn bản không có bất luận một nữ nhân nào có thể cự tuyệt mị lực của hắn.
Thẩm Thời Yến là chính nàng trèo cao, nàng tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội tốt như vậy.
Nguyên chủ rất ngốc, thế nhưng ôm chờ mong, không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Giống như tất cả những thiếu nữ mơ mộng, nguyên chủ cũng chờ mong bản thân có thể giống với đại đa số nữ chính trong tiểu thuyết, từ tình nhân chuyển thành bạn gái quang minh chính đại, cuối cùng chính thức chuyển thành Thẩm thái thái khiến người người ghen tị.
Sau khi được như ý nguyện lên làm tình nhân của Thẩm Thời Yến, vẫn chưa có xu thế phát triển theo suy nghĩ của nàng.
Kể từ khi gặp mặt trong buổi tối ngày đó, bọn họ chưa từng tái kiến.
Thẩm Thời Yến nói muốn nàng làm một nữ nhân ngoan ngoãn, an phận thủ thường, nhưng trong lòng nguyên chủ âm thầm trở nên nôn nóng.
Nếu đối phương vẫn luôn không thấy nàng, thời gian qua lâu, chỗ nào còn nhớ rõ nàng.
Nguyên chủ đợi một tháng, rốt cuộc không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, đi tìm Quý Tử Thâm hỗ trợ.
Quý Tử Thâm đã có tâm thái xem kịch vui, thuận tay giúp.
Chỉ cần có thể khiến Thẩm Thời Yến không thoải mái, hắn liền cao hứng!
Khi nguyên chủ tiến vào phòng, thấy Thẩm Thời Yến ngủ rồi, tâm sinh một kế, uống chút rượu cũng cố dũng khí, cởi sạch quần áo của mình nằm bên cạnh Thẩm Thời Yến, cõi lòng đầy mong chờ ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, Thẩm Thời Yến nhìn đến nàng sẽ vui sướng.
Giang Miên nhớ rõ tình huống phát triển trong nguyên tác có thể nói là không thể nào giống với tưởng tượng của nguyên chủ, chỉ có thể nói là không liên quan chút nào.
Sau khi Thẩm Thời Yến tỉnh lại, thấy một nữ nhân nằm trên giường mình, chẳng sợ nguyên chủ có khuôn mặt cực kỳ giống với bạch nguyệt quang của mình, cũng không hề có ý thương tiếc, thần sắc chán ghét gọi người kéo nguyên chủ ra khỏi phòng.
Ai có thể nghĩ đến bản thân xui xẻo như vậy, thế nhưng chọn xuyên qua Tu La tràng này.
Từ từ, cốt truyện dường như có hơi khác!
Giang Miên lập tức ý thức được, nếu dựa theo cốt truyện ban đầu, cô hiện tại không nên ở khách sạn, mà là ở địa phương khác!
Chẳng lẽ bản thân đột nhiên té xỉu, gương mặt này của cô khiến cho nam chủ đau lòng?
Giang Miên miên man suy nghĩ, không biết nên trả lời như thế nào, hai tròng mắt chứa nước nhìn về phía Thẩm Thời Yến, mang theo lo sợ bất an sợ hãi.
“Như thế nào, không trả lời được?”
Trong giọng nói lương bạc lộ ra một tia tàn nhẫn, khiến Giang Miên đánh cái rùng mình.
Cô xuyên đến một quyển tiểu thuyết siêu hot đang còn tiếp, tập hợp tất cả các loại sảng văn vả mặt, lúc trước Giang Miên cũng bị tiểu trợ lý An Lợi kéo vào nhìn vài lần.
Thẩm Thời Yến sắm vai nam nhân trong sách, thiết lập nhân nhân cần thiết phải tốt nhất, ngoại trừ không gì không thể làm được, điều hấp dẫn fans nhất đó là thiết lập một đại lão cố chấp.
Dục vọng khống chế, dục vọng chiếm hữu mạnh đến mức gần như biến thái, tuyệt không cho phép bất luận chuyện gì thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn.
Trong nguyên tác không có một đoạn đối thoại này, Giang Miên khẩn trương vặn vặn chăn, nghĩ thầm Thẩm Thời Yến quá mức lợi hại, nếu mình nói dối, khẳng định sẽ bị vạch trần.
Nếu ăn ngay nói thật, nhắc tới Quý Tử Thâm, kết cục của cô sợ là càng thêm không quá tốt.
Nhanh chóng suy tư một vòng, hốc mắt mờ mịt dần dần hình thành sương mù, mênh mang nhìn Thẩm Thời Yến, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi: “Tôi……”
Nam nhân chờ đợi nửa khắc, không đợi được câu tiếp theo của cô.
Chỉ thấy cặp mắt hạnh xinh đẹp kia của Giang Miên hơi hơi trợn to, nước mắt trong suốt ngưng tụ thành giọt nước như pha lê, không tiếng động từ hốc mắt lăng xuống.
Thẩm Thời Yến hơi nhíu mày, hắn còn chưa nói gì, nữ nhân này sao lại khóc!
Giang Miên trước kia chính là cố ý yêu cầu giáo viên học cách khóc thế nào mới là đẹp nhất, thậm chí còn đối diện với gương luyện tập một thời gian dài.
Cho dù khóc lên, cũng so với người khác đẹp hơn vài phần, đôi má to bằng lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt, con ngươi đen nhánh khóc dần dần đỏ lên, có vẻ nhu nhược đáng thương, cực kỳ khiến người đau lòng.
Thẩm Thời Yến không thích người khác khóc, nước mắt là thứ phiền nhất.
“Khóc cái gì!”
Giang Miên nghe vậy, lập tức giơ tay lau nước mắt, nhưng mà con ngươi đầy nước nhìn về phía hắn, vẫn tràn ngập ủy khuất, phảng phất người làm sai là hắn.
Cô nghẹn ngào trả lời: “Tôi cũng không muốn khóc đâu!”
Nước mắt bị lau đi, lại nhanh chóng rơi xuống.
Giang Miên một bên khóc, một bên trộm đánh giá Thẩm Thời Yến, nghĩ thầm nơi này trước sau là một nơi thị phi, không nên ở lâu.
Ngốc bên cạnh nam chủ, thật sự là quá nguy hiểm.
Giang Miên cũng không nói lời nào, nửa cắn môi, nước mắt ào ào rơi xuống, rất là khiến người đau lòng.
Thẩm Thời Yến quả nhiên đau đầu, không hề truy vấn rốt cuộc cô vào bằng cách nào, kỳ thật cho dù cô không nói, bản thân cũng có thể tra được.
Qua không biết bao lâu, Thẩm Thời Yến nhìn cô không hề có bộ dáng nguôi ngoai, cao giọng nói, “Còn chưa khóc đủ?”
Giang Miên yên lặng lau nước mắt, vừa vặn lúc này bụng lại thấy đói, làm trò trước mặt Thẩm Thời Yến phát ra một tiếng vang không đúng lúc.
Cô hôn mê cả ngày, chưa cũng ăn gì, lúc này đói bụng cũng bình thường.
Nhưng tại sao lại phát ra âm thanh trước mặt nam chủ, Giang Miên xấu hổ hận không thể tìm cái động chui vào, thật quá mất mặt.
Bụng lộc cộc lộc cộc kêu, khuôn mặt Giang Miên trướng đến đỏ bừng, chăn đã sớm bị cô làm cho nhăn dúm, “Cái kia, tôi……”
Hai chữ đói bụng còn chưa nói ra, đã nghe Thẩm Thời Yến hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Tôi đều có thể!”
Đi theo nam chủ, ăn sung mặc sướng!
*
Thẩm Thời Yến xem như cam chịu Giang Miên xuất hiện ở chỗ này, kêu Hà Lai chuẩn bị một bộ quần áo.
Giang Miên thay quần áo, trong lòng âm thầm suy nghĩ nên làm thế nào để kết thúc đoạn quan hệ này với Thẩm Thời Yến.
Cô cũng không muốn trở thành bi thảm như nguyên chủ trong cốt truyện, một năm tốt đẹp nhốt cùng một đám bệnh tâm thần, như vậy cho dù không có bệnh tâm thần, sớm hay muộn cũng sẽ điên.
Cô cho rằng nguyên chủ đại khái chính là không chịu nổi sinh hoạt ngày qua ngày, lúc này mới hoàn toàn nổi điên, kết thúc sinh mệnh của bản thân.
Thẩm Thời Yến từ trong phòng ngủ đi ra, Hà Lai khẩn trương đứng lên, ánh mắt nhịn không được mà hướng bên trong tìm kiếm, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.
Hai người bọn họ ngây người bên trong hơn nửa giờ, ai cũng không biết bọn họ làm gì bên trong, nói không chừng đã làm hết tất cả!
Giang Miên kia thật đúng là có bản lĩnh, dựa vào một khuôn mặt, câu Thẩm Thời Yến đến thất điên bát đảo.
Trước kia khi những nữ nhân đó tới cửa, hắn đều không chút lưu tình phân phó bảo an kéo người ra ngoài!
Hà Lai véo véo lòng bàn tay, chuông cảnh báo trong lòng vang lên nhất định phải phòng bị Giang Miên này.