Bắt đầu tức là địa ngục
Lạnh, xương cốt toàn thân lạnh buốt.
Khí tức phong tuyết lạnh thấu xương, mang theo hàn khí kéo tới đập vào mặt.
Thẩm Thanh Trác rùng mình một cái, phút chốc mở mắt, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, theo bản năng giơ tay tìm một điểm chống đỡ.
"Công tử, Thất Điện hạ đã quỳ trong tuyết hai canh giờ, còn quỳ nữa chỉ sợ là sẽ..."
Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Thẩm Thanh Trác ổn định cơ thể, theo giọng nói nhìn sang.
Một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi đứng bên cạnh y, mặc bào phục màu xanh xám, đầu đội mũ ô sa, khom lưng, bộ dáng thoạt trông như là...
Tiểu thái giám?
Thẩm Thanh Trác bối rối trong nháy mắt, đôi mắt lập tức buông xuống, lúc này mới phát hiện bản thân đang mặc một bộ cẩm bào màu xanh thẫm, eo đeo bạch ngọc, khoác một chiếc áo choàng lông bên ngoài.
Chế tác tinh xảo, nhất thời không nhận ra được kiểu dáng, chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ ấm áp.
"Khụ khụ..." Thẩm Thanh Trác không nhịn được ho khan hai tiếng, giơ tay đóng lại cửa sổ trước mặt.
Ngày tuyết rơi dày mở cửa sổ cho gió lạnh thổi vào, đúng là làm cho đầu óc có chút không tốt lắm.
"Tình huống gì đây, các cậu đang quay phim sao?" Trận choáng váng đầu óc kia chậm chạp đi qua, y nhìn bốn phía một lượt, lại không tìm được camera cùng nhân viên công tác trong phòng.
Tiểu thái giám ngẩn người: "Ngài nói cái gì?"
Thẩm Thanh Trác nhíu mi tâm một cái, không đúng...
Rõ ràng một khắc trước y còn ngồi trước máy tính lạch cạch gõ chữ, làm sao chớp mắt một cái đã thay đổi địa điểm?
【Ngược lại cũng không phải trong nháy mắt.】
Một giọng nam máy móc lười biếng vang lên trong đầu y.
Thẩm Thanh Trác: "Ai?"
【Tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là hệ thống xuyên sách số hiệu 007, chúc mừng kí chủ đột nhiên nhồi máu cơ tim, linh hồn được lựa chọn trói chặt hệ thống xuyên sách《Vương triều Đại Ung》.】
Thẩm Thanh Trác: "..."
《Vương triều Đại Ung》chính là tiểu thuyết y vừa ngồi trước máy tính, nhọc nhằn khổ sở gõ bình luận dài một ngàn chữ.
Đây là một quyển tiểu thuyết quyền mưu hoàn toàn hư cấu, kể về một cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế đầy sóng gió trong thời kỳ đỉnh cao của vương triều Đại Ung.
Trong tiểu thuyết đại nhân vật phản diện Tiêu Thận, là một nhân vật công cụ hình người mỹ cường thảm điển hình. Thân là Thất Hoàng tử Đại Ung, hắn lại sinh ra bên trong Lãnh Cung, chỉ vì mẫu phi hắn là muội muội ruột của Triệu tướng quân, mà Triệu tướng quân công cao át chủ, bị lão hoàng đế dùng tội danh mưu nghịch xét nhà trảm đầu.
Sau khi sinh Tiêu Thận, Triệu quý phi ở trong Lãnh Cung dĩ nhiên trở nên điên điên khùng khùng, động một tí là đánh chửi, dằn vặt nhi tử nhỏ tuổi vô tội, thỉnh thoảng phát điên lên hận không thể bóp hắn chết tươi.
Không chỉ vậy, dưới sự ngầm chấp thuận của lão hoàng đế, những hoàng tử khác càng lấy việc bắt nạt hắn làm niềm vui. Lúc sáu tuổi bị bức ép nhảy sông, lúc tám tuổi bị chó dữ đuổi cắn, ngay cả thái giám cung nữ địa vị thấp nhất trong cung cũng mắt chó coi thường hắn, quang minh chính đại cắt xén chi phí hai mẹ con hắn, vì để sống tiếp, hắn thậm chí không thể không cướp đồ ăn với mèo con nuôi trong cung.
Chính là một Thất hoàng tử chịu hết tổn nhục như vậy, tham sống sợ chết, mấy năm ẩn nấp, giết chết từng vị hoàng huynh của hắn, cuối cùng tự tay đưa lão hoàng đế cưỡi hạc về trời, đạp lên máu thịt chí thân leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn.
Thắng làm vua, thua làm giặc, phóng tầm mắt nhìn dòng sông lịch sử, giết cha giết anh, Hoàng đế soán vị cướp ngôi không phải số ít, mà vấn đề lớn nhất là, vai chính của quyển tiểu thuyết này lại không phải Tiêu Thận.
Đây là một bản quyền mưu văn song nam chủ, nam chính thật sự là Lục Hoàng thúc Tiêu Luật Trì của bạo quân, và đích tử Lâm Cẩn Du của Hộ bộ Thượng thư.
Trải qua thuở nhỏ tăm tối mà trưởng thành, khiến cho tính cách Tiêu Thận hung hãn, hành động sau khi đăng cơ, có thể nói là đệ nhất bạo quân trong lịch sử vương triều Đại Ung.
Đối nội, không luận văn thần võ tướng, công thần khai quốc, những người dám phản đối can ngăn đều bị tru di cửu tộc. Hắn loại bỏ nội các, mở rộng không giới hạn quyền lực của cơ quan đặc vụ Đông Xưởng, từ Thân vương Thượng thư, cho tới tiểu quan cửu phẩm, nanh vuốt chó săn Đông Xưởng không bỏ sót nơi nào, thậm chí còn tiền trảm hậu tấu, giết chết Đại Lý Tự Khanh tam phẩm ngay tại chỗ. Trên dưới triều đình, đều bị bao phủ bởi một tầng mây đen u ám đáng sợ.
Đối ngoại, hắn cực kì hiếu chiến, chiến tranh hưng thịnh, cưỡng chế toàn bộ nam tử đến tuổi tòng quân Đại Ung, Nam chinh Bắc chiến, đánh Đông dẹp Tây, nơi Thiết kỵ Đại Ung đi qua không có một ngọn cỏ, chiến hỏa ngập trời, dân chúng lầm than, cuộc sống bách tính Đại Ung khổ không thể tả.
Thiên Khải năm thứ ba, Tiêu Thận rốt cuộc đưa ánh mắt về phía các thúc bá của hắn, lệnh cho thủ hạ tước phiên.
Môi hở răng lạnh, Tần vương Tiêu Luật Trì dưới sự khuyên can của đông đảo phụ tá, rốt cuộc nổi lên mong muốn đoạt vị, sau đó khởi binh dưới danh nghĩa "Thanh quân trắc*", cùng Bắc Trấn phủ ty Lâm Cẩn Du ngoại ứng nội hợp, mưu triều đoạt vị.
*Diệt vua
Dựa theo khuôn mẫu tiểu thuyết bình thường, lúc này Tần vương thay trời hành đạo, thuận lý thành chương giết bạo quân, lên ngôi vị hoàng đế, khởi đầu cho Đại Ung thái bình thịnh thế.
Thế nhưng, hướng đi tiếp theo lại khiến cho toàn bộ độc giả trợn mắt ngoác mồm, bạo quân Tiêu Thận gặp thần sát thần, gặp Phật giết Phật, đem toàn bộ nhân vật chính nhân vật phụ trong sách giết sạch sành sanh.
Độc giả theo dõi đồng loạt nổ tung, nhân vật chính nhân vật phụ chết sạch, mấy tháng theo dõi truyện chỉ còn lại tịch mịch? Tác giả lừa đảo! Trả tiền!
Thật ra mà nói, Thẩm Thanh Trác xem như tương đối bình tĩnh, lưu loát gõ một ngàn chữ chứng minh sự hợp lý của kết cục này. Y không phải nhận tiền để tẩy trắng cho tác giả, mà là qua một nửa bộ truyện này, y liền mơ hồ nhận ra được, tác giả không nắm bắt được nhân vật Tiêu Thận này.
Một vị bạo quân hung tàn độc ác, một ác quỷ bò ra từ bên trong vực sâu, phần sau của tiểu thuyết gần như toàn bộ mấu chốt đều tập trung ở trên người hắn, trừ phi Tiêu Thận đột nhiên bị rơi đầu xuống, bằng không hai nhân vật chính rất khó dễ dàng giết chết hắn.
Đây vốn là cao trào đặc sắc nhất toàn bộ cuốn sách. Phần cao trào, bạo quân phản diện cùng vai chính chính nghĩa quyết định thắng bại sau cùng, nhưng đáng tiếc là, trước đây tác giả kéo khung truyện ra quá lớn, nhưng không có khả năng xoay bút thu hồi cốt truyện trở lại, kết truyện rách nát.
Thẩm Thanh Trác suy đoán, đây có lẽ là nguyên nhân y xuyên sách, ngược lại quan tâm tới một vấn đề khác quan trọng hơn: "Vậy tao xuyên thành ai?"
Hệ thống:【Có sự khác biệt nào không?】
Thẩm Thanh Trác: "Nói cũng phải, dù sao nhân vật nổi danh trong sách cuối cùng đều chết sạch. Cho nên, tao sẽ không đúng lúc xuyên thành ——"
Hệ thống:【Trả lời chính xác, anh xuyên thành nhân vật trùng tên trùng họ với mình Thẩm Thanh Trác.】
Thẩm Thanh Trác: "..."
Làm một gã sinh viên khoa lịch sử năm tư, trong khoảng thời gian học tập bộn rộn, y dành chút thời gian nhân cơ hội theo đuổi quyển tiểu thuyết hư cấu này, cũng bởi vì trong sách có một pháo hôi nhỏ bé trùng tên trùng họ với y, thầy giáo vỡ lòng của bạo quân.
Trong sách Thẩm Thanh Trác là nhóc con của Trấn Bắc vương, từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nuôi đến trăm quý ngàn kiều, chính là vì có một ngày thay thế huynh trưởng vào cung, làm thư đồng Thái tử.
Trấn Bắc Vương Trầm Canh là Vương khác họ duy nhất Đại Ung, quanh năm trấn thủ U Bắc, bản thân cầm binh nặng nề, đặc biệt là được bách tính kính yêu, trong lòng lão Hoàng đế rất là kiêng kỵ, liền hạ chỉ lệnh Trấn Bắc Vương đưa con trai vào cung. Cho nên, Thẩm Thanh Trác trở thành thư đồng của Thái tử, trên thực tế là lão Hoàng đế dùng chất tử để kiềm chế Trấn Bắc Vương.
Thế nhân đều biết Trấn Bắc Vương thương yêu con trai út nhất, nhưng không biết thật ra ngay từ đầu, "hắn" chính là một đứa con bị bỏ rơi.
Thẩm Thanh Trác vào cung ba năm, vẫn luôn bị nhốt ở Đông Cung, cho đến một ngày nào đó, Thái hậu lão nhân gia trong lúc vô tình nhìn thấy Thất Hoàng tử, thương hại hắn mười hai tuổi còn chưa vỡ lòng, liền dạy dỗ lão Hoàng đế hai câu, đường đường là Thất Hoàng tử của Đại Ung, há có thể dốt đặc cán mai?
Lão Hoàng đế miễn cưỡng đáp ứng để Tiêu Thận đọc sách tập viết, Thái tử thì lại thầm sai sử Thẩm Thanh Trác tự tiến cử trở thành thị độc* của Thất Hoàng tử, thứ nhất thuận tiện giám sát và dằn vặt Tiêu Thận, thứ hai, không cho hắn có cơ hội học được bản lĩnh thật sự.
*Thị độc: Chức quan trong Viện Hàn Lâm; giữ việc đọc sách cho vua.
Vì vậy Thẩm Thanh Trác liền mượn danh nghĩa dạy học, làm rất nhiều không có nhân đạo với Thất Hoàng tử nhỏ tuổi.
Mà sau khi Tiêu Thận đăng cơ, chuyện đầu tiên làm chính là cầm tù Đế sư. Giam ở Đông Cung, hành hạ đến ba năm dài đằng đẵng, mới hạ lệnh lăng trì xử tử.
Thân thể Đế sư vốn ốm yếu, ba năm cầm tù. Cấm khiến cho "hắn" tiều tụy gần như không còn hình người, Tân Đế liền tự mình cho "hắn" ăn linh đan nhân sâm treo mạng, làm "hắn" tỉnh táo mà trúng phải ba nghìn đao. Cực hình lăng trì đó kéo dài tròn ba ngày ba đêm, Tân Đế lại lóc thịt tươi xuống cho chó ăn, cuối cùng lại đốt xương nghiền tro, không còn dấu vết.
Nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, Thẩm Thanh Trác không khỏi đau tim: "Có khác nhau."
Điểm khác nhau chính là, nhân vật Đế sư này bị chết thảm nhất.
Hệ thống:【Xuyên thì cũng đã xuyên rồi, nói những lời này cũng vô dụng.】
Y nhất thời không có cách nào phản bác, không thể làm gì khác hơn là đưa ra những câu hỏi mới: "Vậy bây giờ là thời điểm nào?"
Hệ thống:【Mùa đông, năm Quang Hi hai mươi ba.】
Thẩm Thanh Trác chếch con ngươi, nhìn tuyết lớn như sợi bông bay tán loạn ngoài cửa sổ, kết hợp với lời tiểu thái giám nói vừa rồi, ý thức được tình huống không tốt lắm.
Y đi đến trước cửa sổ, giơ tay đẩy ra song cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa một đứa bé đang quỳ, khắp toàn thân bao trùm một lớp tuyết trắng, thoạt nhìn còn tưởng rằng là người tuyết nhỏ ai đã đắp ở bên ngoài.
Mùa đông năm Quang Hi hai mươi ba, Thịnh Kinh hiếm khi tuyết lớn mấy ngày liền, nguyên chủ tùy ý tìm một cái cớ, trừng phạt tiểu bạo quân quỳ gối trong tuyết hối lỗi.
Thất Hoàng tử mới mười hai tuổi thiếu chút nữa bị miễn cưỡng đông chết, cuối cùng mạng được cứu về, mà từ đó chân cũng lưu lại mầm bệnh, mỗi khi gặp khí trời đổ mưa tuyết liền đau đớn khó nhịn, sau khi đăng cơ liền hạ mình giáng xuống, tự tay bóp nát một chút xương đùi Đế sư.
Thẩm Thanh Trác chợt cảm thấy hai chân có chút đau đớn.
Rất tốt, bắt đầu tức là địa ngục.
"Cho nên, nhiệm vụ xuyên qua của tao là gì?" Thẩm Thanh Trác nhìn chăm chú người tuyết nhỏ cách đó không xa, nỗ lực thuyết phục bản thân tiếp thu thực tế tàn khốc.
Hệ thống:【Nhiệm vụ của anh là ngăn cản Tiêu Thận hắc hóa hoàn toàn, giết chết vai chính trong sách dẫn đến thế giới sụp đổ, cho nên anh nhất định phải ——】
Thẩm Thanh Trác: "Tiên hạ thủ vi cường*?"
*Ra tay trước được lợi thế
Hệ thống:【...】
Thẩm Thanh Trác: "Chỉ đùa chút thôi, nắm gạo nếp đáng yêu như vậy, làm sao tao nhẫn tâm ra tay đây."
Mặc dù lúc này tiểu bạo quân cánh chim không gió, tứ cố vô thân, quả thật là thời cơ ra tay tốt nhất, mà làm thanh niên năm tốt đức trí thể mỹ lao triển toàn diện thế kỷ hai mươi mốt, y làm sao có khả năng vừa xuyên đến liền giết người?
Cái này không phù hợp với giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội.
Hệ thống:【—— Cho nên anh nhất định phải dùng tính yêu cảm hóa hắn.】
Thẩm Thanh Trác: "Ồ..."
Hệ thống:【Nhấn mạnh lần hai, đối tượng nhiệm vụ là vai phụ quan trọng nhất của thế giới nguyên bản, không có cách nào đơn giản thô bạo tiến hành xoá bỏ.】
Thẩm Thanh Trác như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm.
Dùng tình yêu cảm hóa có tác dụng gì, chỉ cần cuối cùng giúp song nam chủ đánh bại Tiêu Thận, nhiệm vụ không phải coi như hoàn thành?
Hệ thống:【Nhắc nhở anh một sự thật, trước anh đã có hai vị xuyên sách giả nhiệm vụ thất bại.】
Thẩm Thanh Trác: "..."
"Mày có thể nghe thấy tiếng lòng của tao?"
Hệ thống:【Không thì sao? Anh cho rằng chúng ta thông qua phương thức gì để giao lưu? 】
Thẩm Thanh Trác: "Nghiêm chính thanh minh, tao cần giữ lại việc riêng tư cá nhân!"
Hệ thống:【Yên tâm, bình thường tôi rất bận, phải quản lý quá nhiều thế giới, anh không gọi tôi, tôi cũng sẽ không xuất hiện lần nữa.】
Thẩm Thanh Trác hơi suy tư một chút: "Như vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, là tao có thể trở lại thế giới nguyên bản?"
Âm thanh máy móc của hệ thống nghe qua có một chút dao động:【Cũng có thể hiểu như vậy.】
Thẩm Thanh Trác đang chuẩn bị hỏi rõ quy tắc, ai biết hệ thống lại nói một câu:【Tôi phải đi đến những thế giới khác, không bước ngoặt sinh tử đừng gọi tôi.】
Thẩm Thanh Trác: "?"
Cho nên y có hệ thống này để làm gì, cũng không cho y mở bàn tay vàng các loại?
Một tiểu thái giám đứng bên cạnh thấy chủ tử nhà mình rơi vào trầm tư, còn tưởng rằng là lời của cậu ta có tác dụng, tiếp tục tận tình khuyên nhủ: "Thất Điện hạ dù sao cũng là Hoàng tử, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng trách tội xuống, gánh chịu hậu quả vẫn là công tử ngài đó!"
Thẩm Thanh Trác phục hồi tinh thần lại: "Ngươi nói có đạo lý."
Tiểu thái giám vốn tên là Trương Hậu Đức, là thái giám thiếp thân lão Hoàng đế ban cho nguyên chủ. Người này vốn là tai mắt của Thái tử sắp xếp vào ở bên cạnh nguyên chủ, nhưng cậu tuổi còn nhỏ, bản tính thiện lương, mấy năm ở chung sau đó, có mấy phần tình chủ tớ, hiểu được mọi chuyện suy nghĩ vì nguyên chủ.
Nghe vậy, Tiểu Đức tử thở phào nhẹ nhõm: "Vậy nô tỳ đi mời Thất Điện hạ đứng lên?"
Thẩm Thanh Trác hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên quay người đi ra phía ngoài cửa.
Tiểu Đức tử vừa vội: "Công tử, bên ngoài đang rơi xuống tuyết lớn, ngài bây giờ muốn đi đâu?"
"Ngươi nói ta còn có thể đi chỗ nào?" Thẩm Thanh Trác cũng không quay đầu lại, "Đương nhiên là đi xem xem điện hạ hắn..."
Có còn đường sống cứu vãn hay không.
Thẩm Thanh Trác cầm vạt áo, bước vào giữa lớp tuyết sâu nửa thước, từng bước lưu lại hố sâu trắng như tuyết.
Tiểu Đức tử vội vã che dù đuổi theo.
Tuyết bay đầy trời, vùi lấp tường đỏ chốn thâm cung, mỗi nơi đưa mắt đến đều là một mảnh mênh mông.
Thẩm Thanh Trác vừa thấy gió liền khụ khụ ho khan, thầm nghĩ thân thể này quả nhiên là yêu kiều cực kì, lộ ra một đoạn cổ tay trắng mịn tinh tế, dường như dùng chút khú lực là có thể bẻ gẫy.
Y không khỏi có chút phát sầu, kéo theo bộ thân thể gầy yếu như thế, sau này làm việc gì khẳng định không tiện lắm.
Một lát sau, y đi đến trước Thất Hoàng tử, hắng giọng: "Điện hạ, đứng lên trước đi."
Bánh trôi quỳ gối trong tuyết không nhúc nhích.
Tâm trạng Thẩm Thanh Trác buồn bực, cho là giọng nói bản thân quá nhỏ, hơi hơi nâng giọng nói: "Điện hạ, trừng phạt kết thúc."
Vẫn không có hồi đáp.
Tiểu Đức tử nhỏ giọng nhắc nhở: "Công tử, Thất Điện hạ sợ không phải là... Bị đông cứng?"
Thẩm Thanh Trác: "Có khả năng..."
Y nghiêng mặt sang bên, ra hiệu cho Tiểu Đức tử: "Vậy ngươi ôm điện hạ trở về trong phòng đi."
Tiểu Đức tử theo lời, liền khom lưng muốn ôm Thất hoàng tử lên.
"Ôi chờ một chút." Thẩm Thanh Trác đúng lúc ngăn cậu lại, "Điện hạ bị đông cứng, khớp xương tứ chi giòn cực kì, cũng không thể như vậy ôm."
Thấy Tiểu Đức tử chần chừ, Thẩm Thanh Trác thẳng thắn cởi áo choàng, cúi người cuộn lại thành một cục, liền bế người lên áo choàng.
Y làm đủ chuẩn bị, lại không nghĩ rằng tiểu thiếu niên mười hai tuổi, so với trong tưởng tượng của y còn nhẹ hơn nhiều, ôm ở trong tay nhẹ bẫng giống như người giấy, phảng phất một trận gió to là có thể thổi đi.
Thẩm Thanh Trác cụp mắt, nhìn phía khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay trong lồng ngực.
Hai má gầy gò, không có chút hồng hào, trên mi mắt vừa dài lại dày mang theo sương trắng, khóe mắt đuôi mày đều có băng tuyết phủ lên, giống như một đứa bé người tuyết không có sinh khí.
Y đang cẩn thận chu đáo với bạo quân phiên bản nhỏ tuổi, chợt thấy lông mi dài ngưng sương hơi run rẩy một chút.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Thẩm Thanh Trác đột nhiên không kịp chuẩn bị, mà đối mặt với đôi con ngươi đen kịt băng lãnh.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Meo meo ló đầu.jpg, Mạn Mạn lại mang theo truyện mới đã về rồi! Người đẹp lòng dạ ác độc bao che cho độc tử Đế sư thụ × nãi lang song tu hắc tâm sen bạo quân công, 1V1 điềm văn!
Lần đầu tiên thử nghiệm đam mỹ cổ đại, trong lòng rất lo lắng, cảm ơn nhóm cục cưng đã cổ vũ, chúc đại gia bình an khỏe mạnh, may mắn bạo phú!
Nguyên văn V phía sau sẽ cố gắng thêm chương, xin mọi người tưới nhiều hơn, Mạn Mạn mới có thể mau mau lớn lên nha nha ~