Sở Thừa Tắc im lặng không nói, Chung Vi phát hiện không khí hơi khác thường, sau cơn kích động kia, hắn bình tĩnh lại, lòng bắt đầu hoảng loạn.
Đúng lúc này, bên ngoài có người thông báo: “Điện hạ, Đổng Thành tướng quân cầu kiến.”
Đang nói hắn là gian tế, hắn bèn tự tìm đến. Các mưu thần trong trướng ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
Sở Thừa Tắc đáp: “Để hắn vào.”
Màn trướng được vén lên, Đổng Thành bước nhanh vào, thần sắc căm phẫn, môi mím chặt, giống như đang chịu nỗi oan khuất gì lắm vậy.
Gặp Sở Thừa Tắc, hắn lập tức quỳ phịch xuống. “Điện hạ, mạt tướng bị oan!”Nói xong, hắn căm phẫn nhìn sang Chung Vi. “Người này từng là tướng dưới quyền của phụ thân thần, vì nhiều lần xem thường quy định trong quân, còn tìm kỹ nữ về, cuối cùng bị phụ thân thần lột chức tước, đánh tám mươi gậy đuổi khỏi quân doanh nên vẫn luôn ôm hận Đổng gia thần.”
Chuyện năm xưa bị vạch trần, mặt Chung Vi khá khó coi, lập tức quát. “Ngươi dám thề trước khi ngươi đến quy thuận điện hạ, thúc thúc của người chưa từng mang vàng bạc đến Đổng gia không?"
“Ông ấy từng đến.”
Đổng Thành lớn tiếng thừa nhận khiến tất cả mọi người trong trường đều lấy làm lạ.
Chung Vi thấy hắn chính miệng thừa nhận thì rất vui mừng. “Vậy ngươi còn gì để xảo biện?”
Đổng Thành cười sang sảng: “Lúc thúc thúc của ta ra về, lễ vật được trả lại nguyên xi sao ngươi không nói?”
Hắn quay sang Sở Thừa Tắc, dập đầu mạnh. “Điện hạ có thể sai người đi kiểm chứng xem mạt tướng nói thật hay giả.”
Đổng Thành giả vờ quy thuận Sở Thừa Tắc là vì báo thù cho phụ thân, thật sự không nhận tài vật của đại hoàng tử.
Dù có chết, hắn cũng sẽ không làm ô danh Đổng gia.
Sở Thừa Tắc liếc nhìn Chung Vi. “Chưa biết rõ ngọn nguồn đã bôi bẩn tướng lĩnh trong quân, ngươi biết tội chưa?”
Chung Vi thật sự hoảng hốt. Hắn chỉ nghe nói thúc thúc của Đổng Thành dẫn lễ vật hậu hĩnh đến Đổng gia, đâu biết Đổng gia hoàn toàn không nhận. Hắn lập tức quỳ phịch xuống, khẩn cầu. “Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội.”
Dập đầu lạy Sở Thừa Tắc mấy cái, hắn quay sang lạy Đổng Thành. “Đổng tướng quân, xin ngài rộng lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tiểu nhân lần này đi!”
Nhưng Đổng Thành không quan tâm đến hắn mà xin Sở Thừa Tắc. “Điện hạ, bây giờ trong quân đền đồn mạt tướng là gian tế của quân Trần, khẩn xin điện hạ cho phép mạt tướng lên trận giết giặc. Mạt tướng thà tử chiến cũng không muốn chịu nỗi oan khuất này!”
Hắn nói những lời này rất khẳng khái hiên ngang, không ít võ tướng nghe mà xúc động.
Sở Thừa Tắc chỉ nhìn hắn đầy ẩn ý, nói: “Chuẩn.”
Đổng Thành lập tức giả vờ mừng rỡ, dập đầu tạ ân. “Đa tạ điện hạ!”
Sở Thừa Tắc liếc nhìn Chung Vi, ra lệnh. “Kéo ra, phạt năm mươi gậy.”
Lập tức có người tiến tới kéo Chung Vi ra ngoài.
Lúc thương nghị kế sách đánh giặc, vì có Đổng Thành xin lên chiến trường, Sở Thừa Tắc định để hắn và Lâm Nghiêu cùng giữ bến Vọng Ô, còn mình dẫn binh đến cửa Hồ Lô.
Đúng như tên gọi của nó, bến Vọng Ô đến chim chóc cũng khó mà bay qua. Khúc sông đó nước Nguyên Giang chảy xiết, hai bên bờ là vách đá, chỉ có thể bắt cầu treo để qua, không tiện cho việc hành quân nhưng lại có lợi cho việc phòng thủ.
Cửa Hồ Lô lại là một bến đò, mặt sông rộng thoáng, thích hợp bày trận thủy chiến.
Nhưng Đổng Thành lại nói mình am hiểu thủy chiến, nhất định đòi canh giữ cửa Hồ Lô, cuối cùng Sở Thừa Tắc chấp thuận cho hắn theo mình giữ cửa Hồ Lô.