Năm đó Sở Thừa Tắc chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, bây giờ càng không.
Lúc đầu, y nghĩ mình xuống núi chỉ để báo thù cho phụ thân, sau này thấy chiến tranh lan tràn, bách tính ăn cây ăn cỏ, thậm chí ăn đất, ăn thịt lẫn nhau, trông mà lạnh cả người.
Chốn A Tỳ địa ngục trong kinh Phật viết, tại nhân gian y đã tận mắt chứng kiến.
Thay vì niệm kinh siêu độ cho người chết, y cảm thấy nên độ cho những người còn sống.
Vì thế y cầm đao lên, chinh chiến cả đời.
Ba trăm năm trước có người nói y có thể khởi sự cũng là nhờ thế lực của Sở gia ở Lũng Tây, nhưng năm đó, Sở gia đề phòng y như đề phòng mãnh thú, y khởi sự chưa từng nhờ một binh một tốt nào của Sở gia.
Ngược lại sau này Sở gia bị đánh tan, con trai của mẹ kế bị đẩy lên vị trí tiết độ sứ nhưng bất tài vô dụng, dẫn đến Lũng Tây thất thủ, hắn thân là chủ tướng, bị Bắc Nhung mổ bụng treo lên cổng thành để thị uy trước ba quân. Vài người họ Sở chạy trốn được, đến xin y thu nhận. Y phát binh đoạt lại Lũng Tây, từ đó Lũng Tây mới hoàn toàn thuộc sự cai quản của y.
Sở Thừa Tắc không thích nhớ lại những chuyện này, ngoại trừ giết chóc chỉ có chửi mắng. Nhưng hôm nay nói với Tần Tranh, vừa được mấy câu là cô tìm mọi cách an ủi.
Ba trăm năm trước, y là tu la ác quỷ; ba trăm năm sau, y là vũ thần bách chiến bách thắng. Tất cả mọi người đều cảm thấy những chuyện xảy ra với là bình thường, chỉ có cô gái trước mặt là đau lòng y, xem y là người có máu thịt.
Sở Thừa Tắc cười bảo: “Ta chưa từng cho là như vậy.”
Sau này y dần không tin Phật nữa nhưng không thể không thừa nhận nửa đời tu hành đã rèn đúc tâm tính của y. Những lời mắng mỏ kia dồn dập như thủy triều nhưng chưa bao giờ khiến y dao động, cũng chưa từng khiến y mất đi lý trí, gây ra sai lầm gì không thể vãn hồi được.
Tần Tranh đột nhiên nhớ ra điều gì, dồn hỏi: “Sau đó thì sao? Chàng vẫn luôn ở chùa tu hành à?”
Trước đó cô đoán với tính khí ấy, y hẳn là một người tu tiên, kết quả không phải tu tiên mà là tu hành.
Cũng không khác là mấy.
Sở Thừa Tắc đưa tay ôm lấy cô, tay vân vê một lọn tóc phía sau lưng cô. “Sau này, dưới núi có chiến loạn, bách tính lầm than, ta bèn xuống núi đánh trận, trở thành hoàng đế.”
Tần Tranh cứng người, ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn y.
Họ Sở, người Lũng Tây?
Từ nhỏ bị đưa vào chùa tu hành, sau này xuống núi đánh trận, làm hoàng đế?
Sao càng nghe càng quen thế nhỉ?
Cô nuốt nước miếng, hỏi: “Ngôi chùa chàng tu hành cũng tên là Vân Cương Tự à?”
Sở Thừa Tắc gật đầu. “Tên thật của ta là Thừa Tắc.”
Tần Tranh im lặng không lát thật lâu, đến lúc Sở Thừa Tắc định nói gì đó, cô đột nhiên nhoài người tới dùng mu bàn tay dờ lên trán y. “Không ấm đầu mà…”
Sở Thừa Tắc: “…”
Y kéo bàn tay đặt trên trán mình xuống, nhíu mày. “Nàng không tin?”
Tần Tranh nhìn vào mắt y, im lặng một lát rồi nói: “Chàng để ta tiêu hóa cái đã.”
Sở Thừa Tắc thả bàn tay đang nắm cổ tay Tần Tranh ra. Cô chống lên mặt bàn, đứng dậy đi vài vòng quanh phòng như người mộng du rồi mới nhìn Sở Thừa Tắc bằng ánh mắt như nhìn thấy quỷ: “Chàng thật là Vũ Gia Đế?”
Không phải cô không tin, mà là tin tức này quá động trời.
Nếu y nói mình là một đại lão ở tu chân giới có lẽ Tần Tranh còn dễ tiếp nhận hơn.
Cô đến đây lâu nay, bách tính xem Vũ Gia Đế như thần thánh, Vũ Gia Đế lại là tổ tiên của thái tử, tuy Tần Tranh phát hiện ra y không phải là thái tử nhưng không cách nào tưởng tượng được trong thân thể này chính là linh hồn của Vũ Gia Đế.
Nếu thế, việc y bất kính của với hoàng tộc họ Sở, không tôn trọng miếu thờ Vũ Gia Đế đều có thể giải thích được, chẳng qua là nhất thời cô chưa tiêu hóa kịp thôi.
Sở Thừa Tắc đáp: “Nếu thật sự khó tiếp nhận thì nàng cứ coi ta là thái tử Sở Quốc.”
Tần Tranh bước tới ngồi xuống chiếc ghế thấp bên cạnh chiếc giường tháp nhỏ, khẽ lắc đuầ. “Không phải là quá khó tiếp nhận, chẳng qua là…”
Cô ngửa đầu nhìn Sở Thừa Tắc. “Quá bất ngờ mà thôi.”