Vương Bưu không hề để ý đến nhị đương gia, chỉ xách cổ áo tên tiểu lâu la lên, quát tháo: “Ông đang hỏi mày đó!”
Hắn giống như một con hổ dữ có thể nhào tới ăn thịt người bất cứ lúc nào. Tên tiểu lâu la kia chính là gã khỉ ốm bên cạnh Ngô Khiếu, lúc này sớm đã bị dọa mất vía, nghe Vương Bưu quát thế suýt nữa là tè ra quần, vội vàng cầu xin: “Vương đầu lĩnh tha mạng. Đều tại Ngô Khiếu sai bọn tôi đi làm, tiểu nhân cũng bị ép mà thôi…”
Tuy đã sớm đoán được nhưng lúc này chính tai nghe nói trận tập kích hôm qua là do trại tây cấu kết với thủy tặc, nghĩ đến việc Lâm Nghiêu suýt nữa là mất mạng dưới núi thì Vương Bưu không kiềm chế được cơn giận, giơ nắm đấm lên đấm mạnh vào đầu tên khỉ ốm.
Tên khỉ ốm bị hắn đấm một cái, hai mắt trợn trắng, gục xuống đất không nhúc nhích, hình như là đã tắt thở.
Đám người trại tây thấy thế đều vô cùng sợ hãi, sắc mặt của nhị đương gia cũng cực kỳ khó coi.
Ông ta trầm giọng, quát: “Vương huynh đệ, ta đã sai người gọi Ngô Khiếu đến rồi, có chuyện gì đợi nó đến trước mặt rồi đối chất sau, sao lại làm tổn hại tính mạng của người trại tây ta?”
Gân xanh trên cổ Vương Bưu nổi lên, lửa giận không sao át được. “Tên khốn này đã khai hết rồi, còn đối chất khỉ gì nữa? Đại ca ta vì cứu con gái vàng con gái bạc của ông nên mới bị thủy tặc chém trọng thương, bây giờ còn nằm trên giường không dậy nổi. Vậy mà nhị đương gia lại biện hộ thay cho tên chó đẻ Ngô Khiếu đó, quả nhiên là phụ tử tình thâm.”
Câu trước hắn vừa mắng Ngô Khiếu là chó đẻ, câu sau lại nói nhị đương gia và hắn phụ tử tình thâm, thế thì khác gì đang mắng nhị đương gia chứ?
Nhị đương gia vỗ mạnh vào hàng rào gỗ bên cạnh, cây gỗ chắc chắn bị ông ta bổ nứt ra. Ông ta sa sầm mặt nói: “Nếu chuyện này thật sự do nó làm, lão phu sẽ đích thân lấy đầu nó đến tạ tội với trại chủ.”
Lúc này, tên lâu la được phái đi gọi Ngô Khiếu trở về bẩm báo: “Nhị đương gia, không ổn rồi, Ngô Khiếu chạy rồi!”
Nhị đương gia trợn trừng mắt. “Chạy rồi?”
Tiểu lâu la thở hổn hên nói: “Tôi đến chỗ Ngô Khiếu ở xem thử, người bên đó nói từ sáng nay đã không nhìn thấy Ngô Khiếu, không biết hắn đi đâu rồi.”
Vương Bưu cười xùy: “Được lắm, thì ra nhị đương gia chặn bọn ta ở đây là để tranh thủ thời gian cho tên chó đẻ Ngô Khiếu chạy trốn.”
“Truyền lệnh ta, cử người của trại tây truy nã tên phản đồ Ngô Khiếu, sống chết mặc kệ!” Nhị đương gia đanh mặt ra lệnh. Ông ta chắp tay với Vương Bưu. “Là do lão phu không biết nhìn người, rơi vào bẫy của tên vô ơn kia. Chuyện này lão phu nhất định sẽ có câu trả lời với trại đông.”
Vương Bưu hừ lạnh, cười hỏi: “Nhị đương gia, Ngô Khiếu đã chạy trốn, nếu cả đời này người của trại tây không tìm được hắn thì cả đời này đều không có câu trả lời ư?”
“Trong vòng mười lăm ngày, lão phu nhất định xách đầu Ngô Khiếu đến tạ tội với đại đương gia!” Nhị đương gia trịnh trọng tuyên bố. “Hôm qua Tinh Nhi cũng ở dưới đó, nếu ta biết tên Ngô Khiếu kia có lòng lang dạ sói thì đã sớm giết hắn rồi, sao có thể đặt Tinh Nhi vào tình thế nguy hiểm được chứ. Tinh Nhi nợ trại chủ một mạng, thù này ta nhất định sẽ đích thân thay trại chủ báo!”
Vương Bưu hận đến nghiến răng. Nhị đương gia là một lão hồ ly, mọi chuyện đều đổ lên đầu Ngô Khiếu là có thể thoát sạch sẽ.
Hắn nhìn thái tử một cái, thấy thái tử lẳng lặng gật đầu mới miễn cưỡng thu bớt lửa giận, cắn răng nói: “Vậy ta đợi tin tốt lành của nhị đương gia!”
Hắn ném mười mấy người trại tây ở cửa trại rồi dẫn các huynh đệ trai đông nghênh ngang ra về.
Nhị đương gia nhìn theo bóng lưng họ, hỏi nhỏ người đàn ông trung niên bên cạnh mình: “Tiên sinh thấy chuyện hôm nay phải làm thế nào?”
Người này là quân sư bên trại tây, thân hình gầy gò, mặt mũi gian xảo, dưới chòm râu hình cá trê là cái miệng hô với bộ răng vàng ố. Ông ta phe phẩy chiếc quạt bằng lông vũ, nói: “Nhị đương gia đã quyết định rồi, còn hỏi tôi làm gì? Đêm qua Ngô Khiếu dám âm thầm cấu kết với thủy tặc, tên này thấy lợi quên nghĩa, nhân cơ hội này trừ khử hắn là vừa. Có điều…”
Ông ta dừng lại, chiếc quạt lông khẽ chỉ hờ về phía thái tử đang cùng người trại đông ra về. “Người này không thể giữ lại.”
Đám lâu la đã bị cho lui ra, nhị đương gia nói chuyện không cần phải dè chừng nữa. “Ta cũng nghe các huynh đệ ở hang Yến hôm qua về nói người này võ công cao cường, hơn xa Vương Bưu. Hôm qua nếu không có hắn thì thằng nhãi họ lâm đã về chầu trời rồi.”
Người đàn ông cầm cây quạt lại lắc đầu nói: “Tôi nhắc nhị đương gia trừ khử người này không phải vì e ngại võ công của hắn. Tôi nhìn tướng mạo người này, số mệnh cao quý, lúc này đang là kiếp nạn lớn nhất trong đời hắn, là khi rồng còn mắc trong bãi cạn. Qua giai đoạn này, về sau muốn trừ khử hắn thì khó hơn lên trời!”
Sắc mặt của nhị đương gia lập tức trở nên cực kỳ nặng nề.
——
Trên đường về, cơn giận trong lòng Vương Bưu vẫn còn anh ách, không chỗ để trút. Hắn qua đầu qua nhìn thái tử. “Hay là chúng ta so chiêu đi?”
Thái tử liếc hắn một cái, tiếp tục bước đi, hoàn toàn không thèm để ý.
Hôm qua ở dưới núi, Vương Bưu cũng đã được chứng kiến võ nghệ của thái tử, biết nếu so chiêu thật thì mình không phải là đối thủ của y. Có điều hắn đang rất bức bối, muốn đánh nhau để trút ra nỗi bực dọc trong lòng.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong hai ngày này, Vương Bưu tức đến nỗi phần râu quai nón hai bên hàm cũng rung lên: “Đầu óc của huynh nhanh nhạy, huynh nói xem Hà lão tặc hoàn toàn không biết Ngô Khiếu cấu kết với thủy tặc thật hay là đang giả vờ?”
Thái tử nhớ đến ánh mắt né tránh của nhị đương gia lúc Vương Bưu tra hỏi tên khỉ ốm, từ tốn nói: “Đêm qua có lẽ không biết, nhưng trận tập kích trưa hôm qua thì chắc là biết.”
Mục đích của nhị đương gia chỉ có một, đó chính là quyền lực. Ông ta muốn Lâm Chiêu chết để mình lên nắm quyền.
Ngô Khiếu thì lòng tham không đáy, tiền và quyền đều muốn.
Vương Bưu khó hiểu: “Sao? Chuyện đêm qua Hào lão tặc không biết thật à?”
Thái tử nhìn phía chân trời đang ngày càng trở nên u ám. “Nếu chuyện đêm qua nhị đương gia cũng biết thì Ngô Khiếu sẽ không thể nào chạy trốn được. Một là đêm qua hắn sẽ chạy sang trại đông xin cứu giúp, hai là hôm nay lúc chúng ta tới hỏi tội thì sẽ bắt gặp thi thể của hắn.”
Đầu óc Vương Bưu vẫn cứ xoay vòng vòng, không thể hiểu thấu đáo lời thái tử nói: “Quân sư, huynh nói cái gì mà ta có thể hiểu được ấy.”
Thái tử: “…”
Y đột nhiên cảm thấy nói chuyện với Tần Tranh thật đỡ tốn sức, người thông minh nói chút là hiểu ngay.
“Mấy người của trại tây thả thuốc mê ở hang Yến đêm qua đều bị chúng ta bắt lại. Nếu việc cấu kết với thủy tặc là ý của nhị đương gia, thấy người không trở về, ông ta sẽ biết ngay là chuyện đã bị bại lộ, những người bị bắt chắc chắn sẽ khai ra Ngô Khiếu, Ngô Khiếu sẽ khai ra ông ta là chủ mưu. Vì thế biện pháp an toàn nhất với nhị đương gia là giết chết Ngô Khiếu, để hắn gánh mọi tội trạng, lại có lời giải thích với trại đông, như thế sẽ rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm.”
Vương Bưu nghiền ngẫm kỹ càng những lời của thái tử, hiểu rồi bèn nhổ xuống mặt đường. “Lão già chết tiệt, bụng dạ còn sâu hơn cái giếng.”
Thái tử nói: “Ta cứ tưởng chuyện đêm qua cũng là âm mưu của nhị đương gia, Ngô Khiếu vì tự bảo vệ mình nhất định sẽ cắn xé với ông ta, lúc cần thiết có khi còn cầu cứu trại đông nữa, lúc đó trại đông có thể ngư ông đắc lợi. Nhưng chuyện đêm qua chỉ là ý đồ của mình Ngô Khiếu, thấy chuyện bại lộ nên hắn bỏ trốn, giải thích thế cũng hợp lý. Tuy nhiên sơn trại còn con đường nào khác xuống núi không?”
Vương Bưu hỏi với vẻ khó hiểu: “Các huynh đệ lên xuống núi chỉ có một con đường là qua hang Yến.”
Thái tử nói: “Tuy địa thế của Lưỡng Yến Sơn rất hiểm yếu nhưng lúc trước, nhóm người đầu tiên lên Lưỡng Yến Sơn bằng gì khi mà chưa khai phá ra con đường qua hang Yến? Đêm qua khi huynh thẩm vấn đám người trại tây, ta đã sắp xếp người canh ở hang Yến nhưng Ngô Khiếu không hề xuất hiện ở đó. Nếu hắn không ở sơn trại thì chỉ có thể xuống núi bằng một con đường khác thôi.”
Trải qua một phen suy nghĩ, Vương Bưu vỗ mạnh vào đầu mình. “Mẹ kiếp, còn có một con đường khác, có điều nó cực kỳ hiểm trở, mười mấy năm nay không có ai đi rồi!”
——
Bàn Long Câu – sào huyệt của bọn thủy tặc ở Thanh Châu.
Một chiếc thuyền nhỏ không mui xuất hiện trong thủy vực của Bàn Long Câu, nó lập tức bị thuyền của bọn thủy tặc bao vây.
“To gan gớm nhỉ, Bàn Long Câu mà cũng dám xông vào?” Thủy tặc trên thuyền cười to.
Người trên thuyền là Ngô Khiếu, lúc này trông gã khá thảm hại.
Tối qua gã được tin trại đông sẽ chuyển hàng ngay trong đêm, vì thế bèn phái tâm phúc đi đánh thuốc mê những người trại đông canh giữ ở đó, thả thủy tặc vào lưu vực Lưỡng Yến Sơn. Không ngờ những người được phái đi không một ai trở về, Ngô Khiếu lập tức biết đã xảy ra chuyện.
Việc cấu kết với thủy tặc vào buổi trưa là ý của nhị đương gia, ông ta muốn Lâm Nghiêu chết trong tay bọn thủy tặc mà trại tây không mất một binh một tốt nào, đáng tiếc kế hoạch không thành. Vì Hà Vân Tinh xuống núi đưa cơm cho Lâm Nghiêu, suýt nữa là mất mạng ở đó nên gã cũng bị nhị đương gia giận cá chém thớt, trách phạt.
Ngô Khiếu sớm đã có tâm làm phản, sẽ không để lỡ cơ hội đêm qua, vốn định kiếm một món hời lớn. Thấy chuyện đã bại lộ, gã lập tức chạy khỏi Lưỡng Yến Sơn ngay trong đêm.
Hang Yến vẫn do người của trại đông trông coi, không thể thoát từ hướng đó được. Trước kia gã nghe những người già trong sơn trại nói sau núi còn có một con đường hiểm trở có thể xuống núi, tuy nhiên vì có rất nhiều người té chết nên dần dần không còn ai đi nữa.
Gã không còn cách nào khác đành trốn bắng con đường sau núi. Vì nửa đêm, lại không dám đốt đuốc, nhờ ánh trăng mò mẫm đi trong đêm, giữa rừng sâu chân đạp hụt nhiều lần té ngã chỏng vó, trên người xây xước nhiều chỗ, đầu cũng tóe máu nhưng cuối cùng cũng thoát ra được.
Giờ phút này nhìn thấy mười mấy tên thủy tặc, Ngô Khiếu chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Gã nói: “Ta là Ngô Khiếu của Lưỡng Yến Sơn, muốn cầu kiến đại đương gia của các người. Hai thuyền tơ lụa mà các người cướp về hôm qua là do ta báo tin.”
Mấy tên thủy tặc nhìn nhau, sắc mắt khá kỳ lạ, một người trong số chúng lên tiếng: “Đợi đó, ta đi báo cho đại đương gia.”
Một lát sau, từ xa có mấy chiếc thuyền chèo đến gần, đại đương gia của bọn thủy tặc đứng trên mũi thuyền. Hắn cắt đầu đinh, phía sau để một chỏm tóc dài tết thành bím, trên mặt có một vết sẹo lớn vắt từ chân mày qua mũi, nhìn rất dữ tợn.
Hắn cười lạnh, nói: “Thì ra là Ngô đầu lĩnh hạ cố đến thăm.”
Ngô Khiếu nghe giọng hắn khác thường nhưng vẫn chắp tay cung kính. “Không dám không dám, lần này Ngô mỗ đến để xin quy phục. Ba phần hàng hóa đó đại đương gia chia cho Ngô mỗ một phần là được, phần còn lại coi như hiếu kính đại đương gia và các huynh đệ.”
Thủ lĩnh của bọn thủy tặc nghe thế thì cười lạnh, đám thủy tặc theo sau cũng không ngừng cười chế nhạo.
Hiện nay Ngô Khiếu đã rơi vào đường cùng, nếu gã không quy phục thủy tặc thì lấy gì né tránh sự truy sát của Kỳ Vân Trại. Bây giờ nghe tiếng cười đầy ác ý kia, gã không biết mình nói sai ở đâu, vội vàng bảo: “Vậy tôi không cần một phần ấy nữa, chỉ mong đại đương gia thu nhận!”
Thủ lĩnh thủy tặc nhìn gã, phun nước bọt. “Tiểu tử nhà ngươi dám đùa bỡn ông đây mà còn dám đơn thương độc mã đến bàn điều kiện à?”
“Oan quá đại đương gia, tôi đùa bỡn ngài lúc nào chứ?” Ngô Khiếu thầm nghĩ lẽ nào bọn thủy tặc muốn nuốt hết hàng hóa, gã rủa thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Đêm qua tôi vừa nghe được tin là lập tức thông báo cho đại đương gia đến cướp hàng. Hai chiếc thuyền tơ lụa đó xem như lễ ra mắt của Ngô mỗ. Vì báo tin cho đại đương gia, tôi bị người của Kỳ Vân Trại phát hiện, bây giờ không còn đường đi nên mới đến Bàn Long Câu nương nhờ đại đương gia.”
Tên thủ lĩnh cười lạnh. “Tơ lụa? Tơ lụa khỉ gì chứ, chỉ có vài tấm che bên ngoài thôi, bên trong toàn là đá cả.”
Mặt Ngô Khiếu lập tức trắng bệch. “Chuyện này tôi hoàn toàn không biết. Đại đương gia, tôi cũng bị đám người trại đông lừa gạt.”
Tên thủ lĩnh dùng mũi đao hất cằm Ngô Khiếu lên. “Trưa hôm qua cũng chính tên tiểu tử nhà ngươi báo tin cho ta, nói là có thể giết Lâm Nghiêu, kết quả hại đám huynh đệ của ta một đi không trở lại. Ai biết lần này có phải đám người Kỳ Vân Trại các ngươi liên kết với nhau lừa ông đây nữa không.”
Ngô Khiếu bị đao kề dưới cằm, không dám thở mạnh, vội vàng biện minh: “Trưa hôm qua thiếu chút nữa là giết được Lâm Nghiêu rồi. Nếu không phải tên họ Trình kia làm hư chuyện thì bây giờ Lâm Nghiêu đã là một người chết. Tên họ Trình kia chính là kẻ đã giết gần nửa thuyền huynh đệ ở cửa khẩu Nguyên Giang đó ạ.”
Thấy tên thủ lĩnh bắt đầu tức giận, Ngô Khiếu biết cơ hội của mình đã đến. Gã nói: “Tôi biết có một con đường có thể lên Lưỡng Yến Sơn, ở đó không ai trông coi!”
Thủy tặc nghe thế, quả nhiên thu đao về, sai thuộc hạ. “Dẫn hắn về.”
Ngô Khiếu thầm thở phào một hơi, sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh.
Khi theo bọn thủy tặc về đến sào huyệt, gã vừa vào cửa bèn phát hiện trên cánh cổng lớn có dán hai lệnh truy nã, trên đó có vẽ chân dung hai người. Trước đó khi xuống núi Ngô Khiếu từng nhìn thấy hai lệnh truy nã này ở cửa thành.
Lúc này chân dung của nữ nhân trong lệnh truy nã lập tức hòa làm một với khuôn mặt của Tần Tranh mà gã từng nhìn thấy trong sơn trại.
Trước đó gã từng cảm thấy Tần Tranh rất quen, thì ra là nhìn thấy trên lệnh truy nã.
Chân dung được vẽ trên lệnh truy nã không hoàn toàn giống với Tần Tranh nhưng đường nét và các bộ phận trên khuôn mặt cũng ná ná đến năm phần.
Trước kia vì trên lệnh truy nã vẽ một mỹ nhân nên gã mới ngắm kỹ một chút chứ bình thường gã là sơn tặc, thấy quan phủ trốn còn không kịp nữa là quan tâm trên lệnh truy nã viết cái gì.
Ngô Khiếu lại nhìn kỹ nam nhân trên lệnh truy nã. Đích thị là tên họ Trình đó rồi!
Gã cảm thấy chấn kinh. Đôi phu thê kia cư nhiên là phạm nhân trọng yếu bị triều đình truy nã.
Một tên thủy tặc thấy gã nhìn chằm chằm vào lệnh truy nã đến ngây người bèn thúc giục: “Nhìn gì chứ, đi thôi!”
Ngô Khiếu không biết chữ nên cười lấy lòng, hỏi: “Tiểu huynh đệ, lệnh truy nã này viết gì vậy, sao lại dán ở đây?”
Tên thủy tặc kia đáp: “Triều đình đang thông báo rộng rãi để truy nã hai người này trong khu vực vùng Nguyên Giang, nghe nói chúng phạm tội lớn, tìm thấy thi thể có thể được thưởng trăm lượng bạc, nếu bắt sống…”
Người kia hừ một tiếng: “Sẽ được trăm lượng vàng! Đại đương gia muốn các huynh đệ chú ý nên mới gỡ lệnh truy nã về dán ở đây.”
Ngô Khiếu cảm thấy máu trong người nóng rần lên, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Trăm lượng vàng! Mẹ ơi cả đời này gã cũng chưa bao giờ được thấy nhiều tiền đến vậy.