Chương 237
Nhất thời, Đổng Đạt thầm kinh hãi. Vị thái tử vô dụng này có được bản lĩnh ấy từ bao giờ?
Tướng sĩ hai bên cũng ngẩn ngơ. Phó tướng của Sở Thừa Tắc vội giơ cao binh khí dẫn dắt các tướng sĩ phía sau đồng loạt giơ tay trợ uy cổ vũ cho Sở Thừa Tắc.
Trong màn đêm, tiếng hô của quân Sở vang rền như tiếng sấm, binh khí đập xuống làm rung động mặt đất. Tướng sĩ phía sau Đổng Đạt càng mất đi sĩ khí, dù ông ta chưa bại trận nhưng ai nấy cũng đã mặt mày tiu nghỉu.
Dường như Đổng Đạt cũng bị tiếng hò reo của quân Sở làm ảnh hưởng, lúc tiếp tục công kích, khí thế tuy mạnh mẽ nhưng cũng đầy chỗ sơ hở.
Sở Thừa Tắc đánh với Động Đạt vài chiêu, hất ông ta xuống ngựa, cây kích chỉ thẳng vào cổ họng đối phương.
Tiếng hoan hô của các tướng sĩ phía sau vang lên tận mây xanh.
Đánh đến lúc này, trong lòng Đổng Đạt không còn ngạc nhiên hay không phục nữa. Ông ta bò dậy, quỳ một chân, lấy hổ phù ra giơ cao quá đầu. “Là Đổng mỗ bản lĩnh thấp kém.”
Phó tướng của Sở Thừa Tắc xuống ngựa nhận lấy hổ phù dâng lên cho y.
Sở Thừa Tắc nhìn Đổng Đạt, nói: “Nếu Đổng tướng quân chịu tiếp tục phụng sự cho Đại Sở, ta có thể giao Từ Châu lại cho ông.”
Từ Châu là đất hiểm của nhà binh, trực tiếp giao Từ Châu cho Đổng Đạt đã thể hiện mức độ coi trọng ông ta.
Nhưng Đổng Đạt chỉ lắc đầu nhìn Sở Thừa Tắc, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, như vui mừng, lại có chút bi tráng. “Đổng mỗ là kẻ hai lòng, đã không xứng phụng sự cho Đại Sở nữa.”
Cuối cùng, ông ta nhìn đội quân mà mình mang đến, nói với Sở Thừa Tắc. “Chỉ mong điện hạ chỉnh đốn lại sơn hà, làm một minh quân, đừng để bách tính thiên hạ rơi vào cơn nước sôi lửa bỏng nữa.”
Nói xong ông ta rút con dao nhỏ giấu trong ống giày ra, đâm vào cổ mình tự vẫn.
“Tướng quân!” Các tướng sĩ Từ Châu đều tỏ vẻ đau thương, thậm chí có người còn khóc lớn.
Sở Thừa Tắc nhìn thi thể của Đổng Đạt, thần sắc phức tạp, bàn tay đang nắm dây cương ngựa cũng níu chặt hơn. Y căn dặn phó tướng. “An táng Đổng lão tướng quân thật chu đáo, an ủi gia quyến của ông ta.”
Phó tướng chắp tay vâng lệnh.
Sở Thừa Tắc để phó tướng lại chỉnh đốn đội ngũ của Đổng Đạt còn mình thì dẫn người tiếp tục đến kho lương.
Y cứ tưởng bị trận đấu này làm lỡ thời gian, quận trưởng Mạnh Quận nghe được tin Đổng đạt đã chết thì đã thiêu hủy một phần kho lương, không ngờ đến đó lại không thấy chút ánh lửa nào.
Quận trưởng Mạnh Quận dẫn người đợi ở cửa kho lương, thấy Sở Thừa Tắc dẫn đại quân đến thì quỳ xuống, nịnh nọt: “Điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Vi thần sợ kho lương có gì bất trắc nên luôn dẫn người canh giữ ở đây đợi ngài đến để đích thân giao kho lương cho ngài ạ.”
Sở Thừa Tắc thúc ngựa đến gần, tiếng vó ngựa giẫm lên con đường bằng đá phát ra âm thanh “lộp cộp” nghe rất rõ trong đêm, mỗi bước đi như giẫm vào tim người ta vậy.
Quận trưởng Mạnh Quận nói những lời đó xong, không ai đáp lại hắn. Xung quanh ngoại trừ tiếng lửa cháy “xèo xèo” thì chỉ có sự im lặng làm người hoảng loạn.
Hắn quỳ dưới đất, mồ hôi lạnh trên trán tuôn như suối nhưng không dám giơ tay áo lên lau. Mồ hôi rơi xuống tí tách tạo thành một vũng nhỏ trên nền đá xanh.
Sự im lặng này khiến không khí xung quanh như trở nên lạnh lẽo hơn, quận trưởng Mạnh Quận cảm thấy hít thở khó khăn, quỳ dưới đất mà không kìm được, cả người run bần bật.
Vó ngựa dừng lại trước mặt hắn mấy bước chân, trên lưng ngựa vọng xuống một giọng nói lạnh lùng. “Ai đang quỳ dưới đó?”