Hắn không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì sai. Lục gia Dĩnh Châu ngoại trừ lúc đầu đưa lương thảo đến Thanh Châu, giúp thái tử làm vài việc vặt ra thì sau đó vẫn dùng cái bánh vẽ dụ họ.
Lục gia Dĩnh Châu đương nhiên có tiền, hiện nay cái họ thiếu nhất là tiền nhưng sau khi thái tử chiếm được Thanh Châu, họ hoàn toàn không có động tĩnh gì, thấy thái tử sắp chiếm Từ Châu mới vội vã đưa con gái sang.
Ngoài mặt thì muốn kết thân nhưng chỉ đưa người sang tức là vẫn dùng tiền tài của Lục gia để câu họ.
Trong trận đại chiến với triều đình sắp tới, nếu họ thất bại, Lục gia Dĩnh Châu cùng lắm là mất một đứa con trai thứ với một con gái mà thôi.
Những nếu họ thắng, bên đó có thể thuận lợi leo lên cao, đường hoàng nhét vị trưởng nữ này cho Sở Thừa Tắc rồi đưa thêm chút lợi ích nữa là được.
Với tình hình của hai châu Thanh, Từ trước mắt, Lục gia đã tính kế kỹ càng, chỉ dùng một trưởng nữ để cược xem thái tử có thể đi được bao xa.
Lục Tắc là con cáo gì, sớm đã nhìn thấu tính toán của Lục gia nên mới hoàn toán quy thuận thái tử, bây giờ một lòng làm việc cho y.
Cái cô đại tiểu thư và người hầu bên cạnh nàng ta đúng là ngu nguẩn có cấp độ, hoàn toàn không biết từ ngày được đưa đến Thanh Châu, mình đã trở thành quân tốt thí của Lục gia rồi.
Nhưng nếu Lục Cẩm Hân xảy ra chuyện gì ở Thanh Châu, e là Lục gia sẽ níu mãi không buông, vì thế thái tử và thái tử phi mới phải luôn bảo vệ nàng ta.
Nhưng dùng hắn để bảo vệ nàng ta thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.
Tuy nhiên những lời càm ràm của mình bị người ta nghe thấy, Lâm Nghiêu cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Thân là một nam nhi, ở sau lưng nói xấu một tiểu cô nương, vậy hắn có khác gì mấy bà tám đâu.
Trên đường về, bà vú lải nhải bên tai Lục Cẩm Hân. “Cô nương đừng khóc. Những lời của đám dân quê đó có gì mà phải để trong lòng.”
Lục Cẩm Hân mím môi không lên tiếng, những giọt lệ tròn xoe đọng trên hàng mi đài, chực rơi xuống bất cứ lúc nào. Phần tóc mái ngang cộng thêm khuôn mặt tròn làm nàng ta trông khá trẻ con, cũng càng có vẻ đáng thương.
Đoàn người xuyên qua hành lang. Một nữ tử mặc áo gấm, ngồi trên chiếc ghế gỗ đầu hành lang nghe tiếng nên quay đầu lại, thấy Lục Cẩm Hân thì khẽ cau mày. “Cẩm Hân? Ai chọc muội khóc vậy?”
Bà vú nhìn Lục Cẩm Nhan với vẻ phòng bị. “Để Cẩm Nhan cô nương lo lắng rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…”
Người này chính là đích nữ của Lục gia ở kinh thành, Sở hoàng hậu là cô ruột của nàng ta nên từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm thái tử phi, có điều sau này thái tử nhìn trúng con gái của Tần gia, cưới Tần Tranh làm thái tử phi nên Lục gia mới không thể cùng lúc có một vị hoàng hậu và một vị thái tử phi.
Sau khi Lục thái sư chết, Lục gia ở kinh thành bị xét nhà, trên đường bị giải đến Mẫn Châu thì được thái tử sai người cứu về đây, vẫn luôn sắp xếp để họ ở biệt viện từ đó.
Phía Lục gia ở Dĩnh Châu sợ mình làm mọi thứ là công cốc, cuối cùng lại trải đường cho Lục gia bên này vì dù gì nếu muốn kết thân thì không có sự lựa chọn nào tốt hơn là Lục Cẩm Nhan cho nên họ mới đưa Lục Cẩm Hân đến.
Lục Cẩm Nhan ngồi dựa vào lan can, tay cầm một chiếc quạt có thêu hình hoa bướm, dải lụa mỏng như cánh ve nửa đáp trên tay nàng ta, nửa vắt trên lan can, phất phơ bay theo gió, nhìn tư xa hệt như một bức họa mỹ nhân.
So với Lục Cẩm Hân, Lục Cẩm Nhan càng có vẻ đoan trang diễm lệ. Người ta hay dùng cụm từ “Biện Kinh song xu” (hai mỹ nhân đẹp nhất Biện Kinh) là để chỉ nàng ta và Tần Tranh.
Tuy nhiên xét về dung mạo, Tần Tranh lại hơn vài phần, cô được xưng là “Đệ nhất mỹ nhân Sở Quốc” còn Lục Cẩm Nhan thì có danh xưng là đệ nhất tài nữ.
Nghe bà vú nói thế, nàng ta chỉ khẽ liếc nhìn bà vú một cái. Từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm thái tử phi, lại lớn lên ở nơi phú quý như Biện Kinh nên ánh nhìn ấy đầy vẻ áp bức. “Ta đang nói chuyện với muội muội, lúc nào thì đến lượt một người hầu xen vào.”