Tần Tranh tắm rửa xong, xõa mái tóc dài ra ngoài sân hóng gió, tay cầm túi đom đóm lên ngắm nghía.
Tuy trên đường về, Sở Thừa Tắc có nổi cơn khác thường nhưng cô vẫn rất thích đám đom đóm này.
Cô dùng tay nhẹ nhàng chạm vào cái túi to bằng lòng bàn tay, ánh mắt hơi do dự.
Sở Thừa Tắc đi ra, thấy cô ngồi ngoài sân thì hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Tần Tranh quay đầu lại nhìn, ánh mắt long lanh, tóc đen da trắng, tay cầm túi đom đóm lập lòe, vừa nhìn trông hệt như tiên nữ giáng trần, lại giống tiểu yêu tinh trong núi, chuyên dùng nhan sắc để dụ dỗ người ta.
“Thiếp… định thả đám đom đóm này đi, nếu không sáng mai chúng sẽ chết mất.” Nói những lời này, Tần Tranh không được tự nhiên lắm, sợ y cảm thấy mình làm ra vẻ.
Tuy cô thích ngắm nhìn nhưng nghĩ đến việc sáng mai chỉ còn lại một đám xác đom đóm thì cảm thấy thả chúng đi thì hơn.
Những thứ đẹp đẽ thưởng thức trong một thời gian là được, miễn cưỡng giữ lại cũng không xong.
Nước trên tóc Sở Thừa Tắc còn chưa khô, y cũng không dùng khăn lau, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống làm ướt một mảng áo. Y bảo: “Vậy thì cứ thả đi, muốn xem thì hôm nào ta lại đi bắt cho nàng chứ ở đó cau mày làm gì?”
Tần Tranh vốn còn có chút cảm xúc của con gái trong đó, nghe y nói thế thì nửa xấu hổ nửa tức giận, không nhịn được bảo: “Sao mỗi lần nói chuyện với thiếp, chàng cứ như đang dỗ trẻ con vậy?”
Sở Thừa Tắc nhìn cô một cái: “Nàng nghĩ mình bao lớn hả?”
Có lẽ là chưa từng có người khác giới nào nói với mình như thế nên Tần Tranh bỗng bị câu này làm rung động. Mặt cô đỏ ửng, vô thức phản bác lại. “Thiếp đã xuất giá rồi, chàng nói xem thiếp bao lớn?”
Vừa nói xong, thấy Sở Thừa Tắc nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, Tần Tranh mới ý thức được câu này của mình không ổn cho lắm.
Năm nay thái tử phi mười bảy tuổi, cô vốn muốn nói ở cổ đại tuổi này có người đã làm mẹ rồi, còn nhỏ chỗ nào nữa. Nhưng trong hoàn cảnh này, nó lại trở nên như đang mắng yêu y vậy.
Cô né tránh ánh mắt của Sở Thừa Tắc, cúi đầu tháo sợi dây buộc. Nhưng không biết y buộc kiểu gì mà cô mở nửa ngày cũng không ra.
Sở Thừa Tắc cúi người, tay từ phía sau cô vươn tới, ngón tay kéo sợi dây, hoàn toàn không chạm vào Tần Tranh nhưng nước trên tóc y lại rơi xuống trúng cổ cô. Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến khiến lưng cô cứng đờ.
Đám đom đóm trong túi vải từ từ bay ra, không lâu sau, cả khoảnh sân dần có những đóm sáng bay lượn.
“Nút thắt này rất chắc nhưng lại khó tháo, ta quên chỉ cho nàng.” Y lùi lại một nước, hỏi: “Muốn học không?”
Với không khí lúc này, nếu nói không học thì sẽ hơi lúng túng nên Tần Tranh bèn gật đầu. “Ừm.”
Sở Thừa Tắc bèn nhặt sợi dây kia lên, chỉ cho cô làm thế nào buộc nút. Ngón tay thon dài của y đùa nghịch với sợi dây trông rất đẹp, vừa linh hoạt vừa tao nhã.
Buộc nút xong, y đưa cho Tần Tranh. “Biết tháo ra thế nào không?”
Tần Tranh làm theo cách lúc nãy y tháo nút, ngón trỏ luồn qua, nhẹ nhàng kéo một cái, quả nhiên tháo ra được.
Nhưng động tác nhìn như đơn giản này lại ẩn chứa sự ám muội vô cùng.
“Mở được rồi…” Tần Tranh ngẩng đầu định khoe với y thành quả học tập của mình thì môi lại chạm phải một vùng mềm mại.
Hàng mi cô run lên, một tay còn nắm đầu sợi dây, tầm mắt ngoại trừ khuôn mặt áp quá gần của Sở Thừa Tắc thì chỉ còn lại đám đom đóm bay múa sau lưng y.
Khác với lần trước, nụ hôn này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều rất dịu dàng.
Một tay Sở Thừa Tắc nâng cằm cô lên, môi nhẹ nhàng áp vào môi cô, kiên nhẫn lướt qua từng chút một như đang nhấm nháp thứ gì rất thơm ngon vậy.
Mùi thơm trên cơ thể y rất dễ chịu, trong trẻo thanh mát giống như là tuyết đọng trên cây tùng vào mùa đông giá rét, tạo thành lớp băng mỏng trên những lá tùng mảnh như cây kim.
Vì quá gần, phần tóc ẩm ướt trên trán y thậm chí còn chạm nhẹ vào má Tần Tranh, cảm giác lạnh lẽo ấy khiến cảm giác nóng ấm trên môi càng rõ ràng.
Lần trước Tần Tranh bị hôn đến ngây người nhưng sau đó hồi tưởng lại, dường như kỹ thuật của y cũng không quá tốt, có mấy lần cô còn bị răng y cắn trúng. Hôn thì hôn đi, làm gì có ai cắn như vậy. Lần này, có thể do không quá hồi hộp, cũng có thể là vì y dịu dàng hơn, tối nay còn uống rượu nên trên môi còn có hương rượu nhàn nhạt. Đến cuối cùng, Tần Tranh cảm thấy dường như mình cũng hơi say, lúc kết thúc nụ hôn đôi mắt cô đã mơ màng.
Ánh mắt Sở Thừa Tắc thì tối và sâu thẳm. Y đưa tay ra sau gáy cô, kéo cô vào lòng mình, đứng một lúc hơi thở mới ổn định lại. “Dù nàng có bao lớn, trong mắt ta nàng vẫn luôn là một tiểu cô nương. Nuông chiều nàng một chút thôi mà sao cứ bị nàng ghét bỏ thế?”
Tần Tranh cảm thấy lần này tim rung động mạnh hơn tất cả những lần trước, bàn tay nắm vạt áo y cũng siết chặt.