Thấy sắc mặt Ngụy Lăng không đúng, Phỉ Nhạc nhanh chóng nói: "Vết thương của sư tôn còn chưa lành, chuyện này có thể giao cho đệ tử!"
Ngụy Lăng không trả lời, mà hỏi hắn, "Tại sao ngươi lại trở về?!"
Phỉ Nhạc như mới tỉnh mộng nói: “À… a! Chưởng môn sư bá không yên tâm về sư tôn, để ta trở về chăm sóc cho người!"
Ngụy Lăng xoay người, trên dưới đánh giá Phỉ Nhạc một phen: “Thật khó để chưởng môn sư bá như vậy tin tưởng ngươi." Đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần, thẳng thắng, để cho hắn chăm sóc người khác, tấm lòng của vị chưởng môn sư huynh này cũng thật lớn a!
Bất quá......
Ngụy Lăng nhìn Lục Vô Trần trên giường, nói với Phỉ Nhạc: “Nếu ngươi không có việc gì thì cứ ở lại chăm sóc đứa nhỏ này đi." "Đây là?"
“Ở sau núi nhặt được.”
Ngụy Lăng bước tới, nhìn Lục Vô Trần, thấy mi mắt khẽ nhúc nhích, có vẻ như sắp tỉnh lại, nên vẫy tay với Phỉ Nhạc nói: “Vi sư cùng Phù Diêu sư thúc còn có chuyện muốn nói, ngươi ở đây chăm sóc cho hắn, nhớ một hồi cho hắn uống thuốc, cách một giờ dùng linh lực hạ nhiệt cho hắn, đừng để hắn sinh nhiệt."
Phù Diêu cười nói: “Không ngờ Vệ sư huynh lại biết nhiều như vậy.” Phù Diêu lấy thuốc trị thương ra đặt ở đầu giường, sau đó lấy hai cái lọ sứ đưa cho Phỉ Nhạc, “Đây là dược điều trị nội thương của hắn, mỗi ngày chỉ cần uống một viên. Thay thuốc vào buổi sáng và tối. Về phần Linh Chi Thạch ngàn năm, ngươi không cần phải lo lắng, sư tôn ngươi sẽ có biện pháp."
Sau khi Phù Diêu phân phó xong liền cùng Ngụy Lăng đi ra ngoài, trở về nơi ở của Ngụy Lăng.
Hai người đứng lại, Ngụy Lăng cũng không khó xử, trực tiếp hỏi: "Ngươi nói ta có biện pháp? Ta có biện pháp gì?" Sừng của Xích Diễm thú rất đơn giản, lại có một con yêu thú như vậy trong Phong Ma Cốc. Sau đó, ra lệnh cho các đệ tử sau khi nhìn thấy mang về một con Xích Diễm thú là được. Linh Chi Thạch cũng thường thấy, nhưng Linh Chi Thạch ngàn năm thì có thể gặp mà không thể cầu.
Phù Diêu đặt hộp thuốc lên bàn gỗ lê nói: "Vệ sư huynh quên rồi sao? Trăm năm trước, Tịch Diệt Sâm Lâm vì cảm tạ chưởng môn sư huynh giúp bọn họ thiết lập đại trận ngăn cản đội quân của Thuận Thiên đế quốc, đã gửi Linh Chi Thạch ngàn năm cùng Xích Diệp Huyết Liên. Xích Diệp Huyết Liên đã được chưởng môn sư huynh tinh luyện thành Thiên Huyền Đan cấp sư huynh dùng khi Kết Anh. Còn lại Linh Chi Thạch ngàn năm đã được nuôi dưỡng trong Linh Dẫn Động ở Thông Tiên Phong." Ngụy Lăng không ngờ tới còn có những nguyên do này nên vừa tránh ánh mắt của Phù Diêu vừa giả vờ rót nước nói: "Linh Chi Thạch ngàn năm rất quý giá, ta sao lại không biết xấu hổ mà xin chưởng môn sư huynh ban tặng? Không bằng sư đệ nghĩ lại xem liệu có tiên thảo linh dược nào khác có thể thay thế Linh Chi Thạch ngàn năm không?"
Phù Diêu đối với Ngụy Lăng một cái nhìn có chút kỳ quái: "Chưởng môn sư huynh sẽ không tính toán những chuyện như vậy với Vệ sư huynh."
Ngụy Lăng: “......" Lời này nghe như thế nào khiến lòng người thấp thỏm?
Tuy nhiên, Phù Diêu cũng không truy cứu cái gì, chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Vết thương của thiếu niên này càng kéo dài việc khôi phục công lực của hắn sẽ càng bất lợi. Nếu chậm trễ thì dù thiên tư có tốt đi nữa cũng phế.
Phù Diêu biết những lời này không nói thì Ngụy Lăng cũng biết.
Ngụy Lăng nghiêng đầu nhìn về phía một bên gương đồng, thanh niên trong gương trường thân ngọc lập, tóc đen như mực, môi hồng mi rậm, trong mắt như lấp đầy hàn tinh, dịu dàng tỏa sáng, tựa như băng tuyết trong trẻo, lại như thần tiên trên cao, kiêu hãnh như sương.
——Nếu không ôm đùi nhân vật chính, thật đáng tiếc nếu chết đi với bộ dạng đẹp đẽ như vậy.
Ngụy Lăng trong đầu lóe lên một vài suy nghĩ, cuối cùng nhìn Phù Diêu nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ nhờ Phỉ Nhạc tìm chưởng môn sư huynh lấy Linh Chi Thạch ngàn năm. Tiếp theo, đành làm phiền Phù Diêu sư đệ."
Phù Diêu mỉm cười gật đầu, hai mắt híp lại, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên cười nói: "Vị thiếu niên này thật may mắn, còn may mắn hơn nhiều so với Lục sư điệt." Ngụy Lăng không biết hắn có ý gì nên không tùy tiện trả lời, gật đầu rồi đi ra ngoài tìm Phỉ Nhạc.
Mặt trời đã lặn về tây. Sương mù trên đỉnh Tọa Vong Phong bắt đầu lay động, khung cảnh phía xa có phần hư ảo. Ngụy Lăng tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn đánh mất hình tượng thanh nhã điềm đạm của nguyên chủ, lao vào tiểu viện phía tây.
Trong sân, Phỉ Nhạc đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì, Ngụy Lăng đi tới gần hắn, hắn cũng không để ý. Ngụy Lăng cảm thấy có điều gì đó không ổn nên gọi hắn, nhưng đối phương không có động tĩnh gì.
Ngụy Lăng muốn vươn tay vỗ hắn, nhưng vừa mới duỗi được một nửa, Phỉ Nhạc kêu lên một tiếng kỳ quái rồi lùi về sau ba trượng.
Ngụy Lăng bị tiếng kêu kỳ quái của hắn làm cho hoảng sợ đến mức chửi thầm trong lòng, nhưng trên mặt đành phải giả bộ bình tĩnh, lạnh giọng nói: "Ngươi hoảng cái gì?"
Ngay khi Phỉ Nhạc nhìn thấy đó là Ngụy Lăng, nét mặt hắn đột nhiên trở nên phức tạp. Ngụy Lăng tuy rằng không phải nguyên chủ, nhưng hắn là nguyên tác giả, Phỉ Nhạc này là kẻ không thể che giấu cảm xúc bản thân, trên mặt tràn đầy cảm xúc cùng tâm tư, khó có thể giả bộ không hiểu. Vì vậy, Ngụy Lăng đột nhiên cảnh giác, tự hỏi liệu Lục Vô Trần đã nói điều gì đó với sư huynh tốt của mình?
Nghĩ đến đây, Ngụy Lăng khẽ hừ một tiếng nói: "Ta nhờ ngươi chăm sóc người, sao ngươi lại chăm sóc đến nơi này? Đã thay thuốc trị thương chưa? Đã đưa đan dược uống chưa?"
Phỉ Nhạc cúi đầu vâng vâng dạ dạ, nhỏ giọng nói: "Cái này, hắn tỉnh rồi...... "
Ngụy Linh nói: "Tỉnh lại là tốt rồi. Ngươi còn chưa nói, ngươi ở đây làm gì? Trên mặt đất có hoa sao?" Ngụy Lăng nói xong liền nhìn xuống đất, biểu tình ngây ngẩn ra, trong lòng thầm mắng: Mẹ nó đúng thật là có hoa!
Phỉ Nhạc trước tiên giương mắt len lén nhìn Ngụy Lăng vẻ mặt trầm như nước, sau đó cụp mắt nhỏ giọng nói: "Sư tôn............ Người này rốt cuộc là ai?"
Ngụy Lăng nói: “Không quan trọng hắn là ai, quan trọng là cứu người bây giờ.” Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Phỉ Nhạc, Ngụy Lăng bình tĩnh lại nói: “Chưởng môn sư bá của ngươi có một gốc Linh Chi Thạch ngàn năm tuổi, ngươi hiện tại hãy đến gặp hắn để lấy. Nếu hắn có hỏi bất cứ điều gì, ngươi hãy nói sự thật."
Phỉ Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Ngụy Lăng: “Là cho hắn...... người này dùng sao?"
Ngụy Lăng nhàn nhạt “ừm” một tiếng rồi đi về phía phòng: “Đi nhanh về nhanh, Phù Diêu sư thúc của ngươi còn đang đợi."
Phỉ Nhạc ở trong sân nắm tóc đi tới đi lui một hồi, cuối cùng lưu luyến cất bước đi xuống núi.
Ngụy Lăng vào phòng, nhìn thoáng qua Lục Vô Trần đang dựa vào đầu giường. Ngụy Lăng không nói hai lời đi qua, duỗi ra hai ngón tay ấn vào động mạch cảnh của Lục Vô Trần, cả người hắn đè xuống, gần như dán vào mặt Lục Vô Trần.
Vẻ mặt của Lục Vô Trần thay đổi, hô hấp hiển nhiên nặng hơn một chút, ánh mắt cũng không còn ấm áp như trước, tứ chi cả người đều kích động, thấp thoáng làm ra tư thế phòng ngự.
Đột nhiên, Ngụy Lăng thì thào bên tai hắn: “Sợ cái gì?” Hắn từ trong tay lấy ra một cây sáo màu ngọc bích, ở năm ngón tay thon dài mà xoay tròn, nhét vào chiếc thắt lưng màu lam quanh eo.
"Mặc Dẫn là cây sáo của bổn tọa. Ta tìm mấy ngày nay, không ngờ lại ở đây."
Ngụy Lăng nói thẳng, Lục Vô Trần không còn cách nào khác, chậm rãi dựa vào đầu giường, trên môi nở nụ cười, “Vệ Tiền bố hình như khác với lời đồn đại."
Ngụy Lăng nói: "Lời đồn? Đồn đãi bổn tọa như thế nào?"
Lục Vô Trần nói: “Mặc Dẫn Ly Hình chú băng cốt, nhất khúc Vô Ưu tố phong hoa." Ngụy Lăng ngẩng đầu, lui về phía sau mấy bước, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng nói, đó là đồn đãi.” Trong bài thơ này, Mặc Dẫn là cây sáo của hắn, Ly Hình là thanh kiếm của hắn, Vô Ưu là khúc thành danh của hắn. Ngụy Lăng không biết Lục Vô Trần có ý gì khi đọc bài thơ này, liền không để ý tới, phủi ống tay áo, nhìn về phía cửa nói: " Về sau đừng nói nhảm trước mặt Phỉ Nhạc, hắn là đệ tử của bổn tọa, bổn tọa sẽ tự chiếu cố hắn thật tốt." Lục Vô Trần hơi hơi híp mắt lại, một lúc sau mới nói: “Tiền bối còn chưa hỏi qua tên của vãn bối."
Ngụy Lăng liếc hắn một cái rồi đi về phía cửa.
Lục Vô Trần chậm rãi nói: “Vãn bối họ Viên, tên chỉ có một chữ Lục."
Ngụy Lăng bước chân dừng lại, quay đầu nhìn hắn, nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Bổn tọa cứu ngươi chỉ là tiện tay. Sau khi thương thế của ngươi lành, ngươi có thể tự mình rời đi." Ngụy Lăng nói xong, cũng không quay đầu lại bước ra cửa.
Từ thăm dò ngắn ngủi này, Ngụy Lăng đã quyết định từ bỏ kế hoạch ôm đùi của vai chính - dù sao thì cái đùi này cũng quá dễ nhận ra, đối với kẻ thù cũ đã đề phòng lại không vừa mắt, ngay cả khi hắn liều mạng chống lại vết thương tái phát đem hắn cứu trở về nhưng cũng không làm dịu đi thái độ thù địch của đối phương.
Ngụy Lăng bĩu môi, một khi đã như vậy, nên tránh xa vị vai chính đại nhân này được rồi.
Cửa phòng không nhẹ cũng không nặng khép lại, bóng dáng Ngụy Lăng hoàn toàn biến mất khỏi cánh cửa. Lúc này, Lục Vô Trần không tiếng động cười thầm, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo cùng hàm răng trắng nõn lộ ra, vô cớ để lộ khí lạnh cùng hàn ý. Năm ngày sau.
Bên ngoài nắng chói chang, bóng tre trĩu nặng. Bầu trời xanh với mây trắng, những ngọn cây rì rào đón gió ấm, hết thảy mọi thứ đều đẹp đẽ cùng bình yên.
Sau khi gặp Lục Vô Trần ngày hôm đó, Ngụy Lăng không bao giờ đến gặp hắn nữa. Y thuật của Phù Diêu đã nổi danh trong tam giới, chỉ cần bốn năm ngày là đem người có thể ăn, uống, ngủ được, ngoại trừ tu vi chưa khôi phục, những cái khác đều không còn nghiêm trọng.
Ngụy Lăng một tay bưng tách trà tới bên môi, tay kia đang xem một quyển thư từ phiếm lưu quang. Tĩnh thần hương được thắp lên trong tàng thư, phối hợp cùng với thư hương trong phòng, khiến Ngụy Lăng nghĩ rằng mình đã trở về những năm tháng hoang đường của thời đại học thế kỷ 21. Suy nghĩ một hồi, Ngụy Lăng đặt tách trà và sách xuống, từ thắt lưng lấy ra chiếc lục lạc đồng.
Nói đó là một cái lục lạc là không hoàn toàn chính xác. Nó thực sự là một chiếc chuông, nhưng vì nó quá nhỏ, lại được chế tác tinh xảo, vì vậy nó có thể bị nhầm với một cái lục lạc.
Đây là Diệu Âm Chung trong "Thí Thần", pháp bảo nghịch thiên của vai chính. Ngụy Lăng nhớ rõ thời điểm khi hắn xuyên qua, hắn đang thăng cấp Diệu Âm Chung trong trò chơi.
Ngụy Lăng cau mày, đem Diệu Âm Chung cỡ ngón tay cái niết trên đầu ngón tay, lắc nhẹ, không phát ra âm thanh.
Tiếng bước chân vang lên ở cửa, giọng của Phỉ Nhạc truyền vào cửa nói: “Sư tôn, chưởng môn sư bá đưa tin đã trở lại."
“Vào đi.”
Ngụy Lăng không thu hồi Diệu Âm Chung, mà tiếp tục nhìn chằm chằm.
Phỉ Nhạc tiến vào, nhìn thấy Diệu Âm Chung, tò mò hỏi: "Cái này, sư tôn, đây là cái gì?"
Ngụy Lăng đang định trả lời, nhưng khi ngẩng đầu lên lại ngây ngẩn cả người. Nhân vật: Phỉ Nhạc
Thân phận: Vạn Tông Môn Tọa Vong Phong đại đệ tử thủ tịch.
Giá trị thiện ác của nhân vật: Thiện niệm 100, ác niệm 0.
Cấp bậc tu vi: Dung Khiếu trung kỳ, Tọa Vong tâm pháp tầng thứ tư.
Phương pháp công lược: Đối tốt với sư đệ, đối tốt với sư tôn, đối xử tốt với hắn.
Ngụy Lăng:.......
Đm! Này giao diện nửa trong suốt! Này ký tự màu đỏ tươi!! Này muốn lóe mù mắt chó bằng hợp kim titan của hắn!!!
Cái quái gì thế này! Bảng thuộc tính nhân vật này đến từ đâu! Còn có phương pháp công lược! Còn có còn có……………… Thanh máu màu đỏ tươi trên đầu Phỉ Nhạc, thanh màu xanh lam, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lão tử đã xuyên tới hơn nửa tháng, ¹TM, ngươi hiện tại mới cho lão tử biết rằng đây chỉ là một thế giới trò chơi?! Exscuse me?!!
¹ Từ viết tắt trong tiếng trung kiểu: Này!