"Ai u, muốn xảy ra chuyện lớn rồi a!"
Thường Thăng vừa thấy người bị ném xuống ao liền sợ tới mức hồn phi phách tán vội vàng chạy về phía trước, một bên chạy một bên thất thanh kêu: " Đều đứng làm gì? còn không mau kéo người ra!"
"Điện hạ!"
Hắn đang vội vã chạy đi mới nghĩ tới phụ thân của kẻ đầu sở gây chuyện lần này còn đứng ở kia liền vội chạy trở lại giẫm chân nói: "Ngài, ngài mau cản lại đi!"
Lại nói Yên Việt lần đầu nhìn thấy Thái Lan Kỳ không hề nghĩ đến chính là cảnh tượng như này, hắn nhất thời trố mắt, bị Thường Thăng thúc gọi mới hoàn hồn, tuy không nghĩ trêu trọc Thái Lan Kỳ nhưng Yên Việt cũng không thể trơ mắt mà đứng nhìn hắn gây ra đại họa nên cũng chỉ có thể bước nhanh đến căng da đầu hô: "Dừng tay!"
Kế tiếp hắn nhìn thấy Thái Lan Kỳ ngẩng đầu làm như thật ngoài ý muốn nhìn thấy hắn, mày ngưng ngưng rồi thực mau trở lại bình thường, hắn nhếch môi cười như không cười, tay tùy ý đẩy người bay thẳng xuống ao, xong việc phủi phủi tay, dù bận nhưng vẫn ung dung xoay người chậm rãi thi lễ nói: "Phụ thân!"
Dù biết trước Thái Lan Kỳ là nhân vật tàn nhẫn nhưng Yên Việt vẫn là bị mấy hành động liên tiếp này chấn động tới, nếu chính mình thật sự là cha ruột hắn sợ rằng lúc này đã bị tức đến hộc máu rồi. Hắn rất là bất đắc dĩ nhìn bọn thị vệ vớt được thiếu niên kia lên, cẩn thận suy nghĩ thì cũng đoán ra hắn là Lục hoàng tôn, con trai thứ hai của Thái Tử so với Thái Lan Kỳ lớn hơn nửa tuổi. Hiện tại người đã ngất xỉu, hắn nhức đầu kinh khủng, việc này đúng lúc để hắn gặp được muốn trốn cũng trốn không xong, là phụ thân Thái Lan Kỳ giờ kêu hắn nói công đạo sao với Thái Tử đây? Hắn lại nên làm sao với Thái Lan Kỳ đây?
" Ngươi......"
Hắn chỉ vào Thái Lan Kỳ rồi nhất thời không biết nên nói gì cho tốt đây chỉ có thể giương mắt nhìn.
" Điện hạ ngài sức khỏe vừa khôi phục đừng lại tức giận hại thân!"
Cũng may Thường Thăng cho rằng hắn tức tới loạn khí vội đến khuyên nhủ: "Sự tình náo loạn như thế sợ rằng bệ hạ đã biết, hay là ngài đưa Thất hoàng tôn đi gặp bệ hạ cung thỉnh phân xét!"
Tuy rằng nói Ngũ hoàng tử từ lúc trở về đều chưa hề quan tâm đến Thất hoàng tôn suy cho cùng vẫn là phụ tử ruột thịt, lúc Thái tử truy cứu hắn nếu có tâm bao che e rằng cũng không thoát khỏi tội bao che nhưng nếu đưa đến chỗ bệ hạ xử lý thì chỗ Thái Tử cũng không còn gì để nói.
" Được! theo lời công công đi!"
Yên Việt đang sầu não thì nghe được lời Thường Thăng cũng cảm thấy là một biện pháp tốt, hiện tại lửa cháy đến lông mày rồi cũng mặc kệ có thích hợp hay không liền đáp ứng.
Đứng một bên Thái Lan Kỳ thấy hắn vội đáp ứng liền nhếch môi châm biếm mà người khác không hề phát hiện, hắn dẫn đầu đi trước hướng đến hoàng đế đại điện.
Chờ tới bọn họ đến được hoàng đế Văn Đức Điện, thái tử phi đang ngồi bên cạnh Hoàng Hậu cũng đã đến trước đang khóc rối tinh rối mù. Hoằng Nghị đế nhìn thấy Thái Lan Kỳ liền nổi giận nói: " Súc sinh, ngươi lúc nhỏ không hiểu chuyện trẫm đã niệm tình ngươi còn nhỏ, không nghĩ tới hiện giờ ngay cả trong hoàng cung ngươi cũng dám đối với hoàng tôn hạ độc thủ, ngươi là muốn tạo phản sao?"
" Thần không dám!"
Thái Lan Kỳ vững vàng quỳ xuống thưa đáp, thân hình thân hình quỳ ngay thẳng nhìn đến có chút gầy yếu nhưng lại cho người ta cảm thấy kiên cường không dám khinh thường.
"Ngươi còn cái gì không dám?"
Hoằng Nghị đế vỗ mạnh vào long án đến cả phòng đều nghe thấy âm thanh.
"Phụ hoàng bớt giận, là nhi thần không biết dạy con!"
Thiên tử giận giữ mọi người đều sợ hãi, tuy Yên Việt sống qua hai đời cũng cảm thấy da dầu tê dại nhưng hắn cũng không thể không mở miệng xin tha, ai bảo hắn hiện tại là cha của Thái Lan Kỳ chứ, hắn nếu lảng tránh quá mức liền không xứng làm cha: "Thỉnh phụ hoàng trách phạt!"
"Nhạc nhi đứng lên, ngươi trước đứng lên đi!"
Hoằng Nghị đế thấy Yên việt sắc mặt liền dịu xuống, nhớ đến người trọng thương mới khỏi lại nhớ đến người rời nhà đi nhiều năm, trở lại nhìn nhi tử quả hành động quả quyết như thế không khỏi thương tiếc nói: "Việc này như thế nào có thể trách ngươi được...."
"Hành vi của ngươi như thế không sợ làm phụ thân ngươi thất vọng sao?"
Yên Việt đi làm con tin ở dị quốc cũng là bất đắc dĩ vì nước vì dân, Hoằng Nghị đế càng đau lòng nhi tử càng đối với Thái Lan Kỳ bất mãn, thấy hắn chỉ cúi đầu vừa không giải thích cũng không thỉnh tội rõ ràng là không biết hối cãi, hắn càng tức giận: "Người đâu! kéo hắn ra ngoài đánh 30 trượng, đánh mạnh vào cho trẫm!"
(ui đau lòng Kỳ Kỳ nhà bé quá Q_Q)
"Phụ hoàng......"
Đình trượng vừa to vừa nặng rất ít dùng để trách phạt người hoàng thất, hơn nữa Thái Lan Kỳ tuổi còn nhỏ đánh xong 30 trượng này sợ là muốn lấy đi nửa cái mạng của hắn. Tuy Yên Việt chính mắt nhìn thấy Thái Lan Kỳ đẩy người xuống nước nhưng không hỏi nguyên nhân liền phạt nghiêm trọng như thế hắn cũng cảm thấy không ổn thỏa. (cuối cùng cũng biết đau lòng cho kỳ kỳ nhà em T__T)
"Trẫm hôm nãy sẽ thay ngươi quản giáo tốt hắn!"
Hoằng Nghị đế liếc mắt nhìn hắn thật sâu, cắt ngang lời hắn rồi nói: "Ngươi tự mình giám hình!"
"Vâng!"
Hoằng Nghị đế đã thái cực xong, Yên Việt hơi há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa chỉ đáp vâng mà cõi lòng nặng trĩu tâm sự đi theo Thái Lan Kỳ cùng bọn thị về ra ngoài.
Hình ghế rất nhanh được khiêng đến, Thái Lan Kỳ chủ động bò lên ghế nằm, thị vệ lập tức dơ cao hình trượng.
"Bốp, Bốp....."
Âm thanh trường đánh vào mông vang lên làm tâm Yên Việt cũng run theo, hắn hoang mang rối loạn nhìn lại liền thấy Thái Lan Kỳ bị đánh đến loạn choạng, dù cho hài tử có ráng nhẫn nhịn nhưng tiếng kêu rên từ kẽ răng bị cắn chặt vẫn bị lọt ra, đau đến gương mặt lãnh đạm lúc trước của hài tử cũng biến mất. Lúc này đây mới thấy được hài tử này vẫn còn tuổi nhỏ non nớt. Yên Việt cảm thấy bị cảm động rồi, nghĩ kỹ thì đứa nhỏ này vẫn chỉ là đứa nhỏ vị thành niên mà thôi.
"Bảy, tám,...."
Hình trường xé gió mà lao xuống, âm thanh đánh vào mông không nhanh không chậm vang đều nhưng dừng trên mông người chịu hình như mưa to bão lớn đau điên cuồng, đánh đến lượt thứ hai không chỉ có mông đau mà cả người hài tử đều đau đến như nửa người dưới bị chặt ra làm hai. Thái Lan Kỳ nghĩ đây chắc là báo ứng của mình, lúc nãy chính hắn đẩy người ta rơi xuống nước thì bây giờ hắn bị quả báo giống như bị đẩy vào vực sâu vạn trượng, thống khổ cùng cực. Hắn biết rằng sẽ không có ai đến cứu mình nên chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình cầm cự đợi qua chuyện.