Biết rằng tình cảnh không lạc quan lắm nhưng Yên Việt không khỏi sốc lại vài phần tinh thần, bất quá hắn cũng đi an ủi khuyên giải chính mình rằng, nếu như hắn bắt được người tâm cơ khó lường trong Thái gia kia thì có lẽ về sau Thái Lan Kỳ sẽ không có trả thù toàn bộ Thái gia, tạo sát nghiệp nặng nề như kiếp trước. Ôm tâm niệm này, Yên Việt mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ khẳng định giá trị, chịu thương chịu khó cùng giao lưu với nhóm đồng liêu.
Cơ hội rất nhanh đã đến, Hình bộ thượng thư cáo lão hồi hương, tân thượng thư đã được chọn tuy nói là hoàng đế khâm định nhưng Lại bộ cũng phải đề cử ra người sẽ nhận chức vụ này.
Việc để cử này đối với Lại bộ mà nói giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay, mặc kệ là để cử ai đều đồng nghĩa với việc đắc tội với các bên còn lại, đúng lúc Yên Việt thân phận đặc thù thêm hắn cũng không từ chối nên việc này tự nhiên mà rơi trên đầu hắn.
Yên Việt tìm Thái Lan Kỳ hỏi thăm tình huống, vung bút lên liền đề cử Lý Ngân người bên phía Tam hoàng tử, hắn chọn người xong thì mọi người cũng không nói gì liền tán thành. Sau đó cách một ngày Yên Việt liền bị Hoằng Nghị đế triệu kiến.
"Các ngươi đề cử Lý Ngân vào vị trí Hình Bộ Thượng Thư nhưng trẫm cảm thấy Tề Diệu thích hợp hơn chút!"
Hoằng Nghị đế đối với Yên Việt cũng không có kiêng kỵ gì thản nhiên liền nói thẳng vào vấn đề: "Tề Diệu là người mà hoàng huynh ngươi đề cử, tuy năng lực kinh nghiệm kém hơn so với Lý Ngân nhưng hắn thẳng ở chỗ tuổi còn trẻ, có bốc đồng dám thử thách, dù sao tương lai triều đình sẽ giao cho hoàng huynh ngươi tiếp quản, trước hết đồng ý người hắn tiến cử cũng được!"
Theo như lời Hoằng Nghị đế nói hoàng huynh chính là Thái tử, Yên Việt sớm đã nghe qua giao tranh giữa Thái tử và Tam hoàng tử nhưng hiển nhiên hoàng đế vẫn là nghiêng về bên Thái tử hơn, phía Tam hoàng tử có chút yếu thế, hắn cười nhạt nói: "Phụ hoàng, nhi thần không cho rằng như vậy, nhi thần làm đúng chức vụ tất nhiên phải chiếu theo quy củ mà làm, Lý đại nhân so với Tề đại nhân càng thích hợp hơn, nhi thần vẫn là tiến cử hắn!"
"Về bên phía hoàng huynh...."
Yên Việt tự biết dù sao bên ngoài cũng không thể đối nghịch với Thái Tử, hắn ra vẻ đang lo lắng suy nghĩ vì Thái tử nói: "Nhi thần càng cảm thấy, phụ hoàng thay hoàng huynh chọn Tề đại nhân rồi mài duỗi hắn thành tài rồi sau này đưa người giao vào tay hoàng huynh, việc này đối với hoàng huynh mà nói như hổ thêm cánh, càng thêm mạnh, dù sao cũng không cần nhất thời nóng vội!"
"Ngươi nói cũng có lý!"
Thái Nhạc từ nhỏ đã thân thiết với Thái tử nên Hoằng Nghị đế không có hoài nghi Yên Việt, hắn trầm ngâm một lát cười nói: "Ngươi mới lên nhận chức cũng nên lập uy một chút, trẫm chuẩn tấu!"
"Đa tạ phụ hoàng!"
Yên Việt nhếch miệng cười ròi khom người tạ ơn.
Chức vụ Thượng thư được quyết định, Thái tử vẻ mặt tức giận đi tìm Yên Việt:
"Ngũ đệ, nghe nói vị trí Hình bộ thượng thư là do ngươi đề cử Lý Ngân?"
"Hở? Xin hoàng huynh chỉ giáo?"
Yên Việt sớm đã có chuẩn bị, không mặn không nhạt nói: "Thần đệ chỉ là theo quy củ đề cử, trình lên danh sách là Thượng Thư đại nhân, người quyết định cuối cùng là phụ hoàng, có liên quan gì đến thần đệ đâu?"
"Nói như thế là ngươi cố ý đề cử người của Tam đệ chứ không đề cử người của ta?"
Thái tử thấy hắn mở miệng liền thoái thác hiển nhiên cũng không phải hoàn toàn không biết gì, trên mặt liền rét lạnh lại.
"Hoàng huynh nói chuyện cẩn thận, mặc kệ là vị đại nhân nào đều là thần tử của phụ hoàng, hoàng huynh nói như thế chính có có ý ngầm cấu kết kéo bè kết cánh!"
Yên Việt bộ dáng vững vàng nhàn nhạt nói.
"Ngươi đang giáo huấn cô sao?"
Thái tử cứng người lại rồi nhìn Yên Việt từ trên xuống dưới nhíu mày nói: "Ngũ đệ, trước kia ngươi sẽ không nói chuyện như thế này với cô!"
"Hoàng huynh, thần để chỉ là đang nhắc nhở người!"
Yên Việt bị Thái tử nhìn đến nổi da gà, ngữ khí không khỏi mềm xuống: "Không cần thăm dò điểm mấu chốt của phụ hoàng!"
"Cho nên đây chính là ý của phụ hoàng..."
Thái tử nghi ngờ nhìn về phía Yên Việt rồi nghĩ nghĩ nói.
"Thần đệ đã hết lời, hoàng huynh tự giải quyết cho tốt đi!"
Yên Việt cố ý đánh lạc hướng, hắn cũng không muốn nói nhiều với Thái tử, chờ Thái tử đang do dự suy nghĩ liền cáo lui: "Thần đệ cáo lui!"
Yên Việt lãnh đạm với Thái tử lại nhiệt tình với Tam hoàng tử, cùng nói chuyện rất vui vẻ. Tam hoàng tử có chút thụ sủng nhược kinh, càng khen ngợi Yên Việt. Yên Việt phong độ có thừa, giống như gió xuân đắc ý: "Đều là huynh đệ một nhà tam ca không cần khách khí, tiểu đệ đây cũng có chuyện muốn nhờ, Lan Kỳ muốn vào Hình bộ, đến lúc ấy còn cần Lý đại nhân chiếu cố!"
"Ngũ đệ, đừng nói tam ca không nhắc nhở ngươi, phụ hoàng không thích Thái Lan Kỳ, ngươi có thương yêu hắn cũng không thể biểu lộ ra ngoài!"
Tam hoàng tử ngẩn người, hắn cũng nghe qua Thái Lan Kỳ xin vào Hình bộ chọc cho hoàng đế giận tím mặt, tất nhiên cũng không dám đáp ứng ngay, chỉ có thể khuyên bảo Yên Việt.
"Nếu không công khai ra ngoài ánh sáng há mọi người không phải sẽ càng bắt nạt Kỳ nhi sao?"
Yên Việt nhíu mày oán giận nói: "Phụ hoàng cũng thật là, chỉ có nghĩ đến mẫu thân hắn là tiền triều công chúa sao lại không nghĩ hắn cũng là nhi tử của ta!"
"Kỳ thật cũng không có đơn giản như thế!"
Tam hoàng tử cũng không dám so sánh với Yên Việt, nào dám nghị luận hoàng đế, hắn xoa xoa tay nói sang chuyện khác: "Ngày xưa Khâm thiên giám tính qua bát tự của Thái Lan Kỳ rồi, nói hắn chính là sát tinh chuyển thế, nếu không giám sát chặt chẽ sợ rằng sau này sẽ đại sát tứ phương, gây họa cho triều đình a!"
"Ò thì ra còn có chuyện này sao!"
Yên Việt suy nghĩ gật đầu, hắn đối với mệnh số cũng không để tâm lắm nhưng trọng sinh lần này cuối cùng vẫn là có chút kính sợ, hắn nghĩ hẳn là nên đưa hài tử đi bái lạy thần minh.
Chờ Yên Việt nói cho Thái Lan Kỳ nghe xong, tuy hài tử không tin chuyện hư ảo này nhưng hắn rất ít có cơ hội được ra ngoài chơi, nghe thế liền hưng phấn không khống chế được: "Thật không ạ? Chỉ có phụ thân với con thôi ạ?"
Yên Việt nhìn thấy con ngươi hắn phát sáng trong lòng lại sinh ra tia đau lòng, hắn không khỏi cảm thán an bài của vận mệnh, khoảng cách giữa hắn và hài tử được tiến thêm một bước, cảm xúc của Thái Lan Kỳ càng ngày càng có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn xoa xoa đầu hài tử trịnh trọng gật đầu.
Yên Việt nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định đưa Thái Lan Kỳ đến một tòa Thánh nữ điện gần đó. Dụ quốc tôn sùng nhất không phải đạo quan cũng không phải chùa miếu mà là thờ phụng Thánh nữ tổ tiên của Thái gia, ngày trước Thánh nữ điện hương khói tấp nập, nhập gia tùy tục, đây cũng là tổ tiên của Thái Nhạc và Thái Lan Kỳ, Yên Việt tất nhiên cũng nên đi bái tế một chút.
Trên đường đi Thái Lan Kỳ nhìn cái gì cũng đều mới lạ, bộ dáng như đang cực lực nhẫn nhịn để không nhảy lên hưng phấn. Yên Việt cười cười sau đó đơn giản dẫn hài tử xuống xe đi dạo một vòng mới lại tiếp tục hành trình. Bởi vậy thời điểm đến nơi hơi trễ nhưng cũng không có quan hệ gì, nơi này là lãnh thổ hoàng thất Dụ quốc nên có chỗ ở, sân tuy không nhiều lắm nhưng được ở cảnh trí độc đáo, trong viện kỳ hoa dị thảo cũng không ít, dưới ánh trăng rất sáng, Yên Việt dẫn Thái Lan Kỳ ở lại một đêm ngắm trăng nghỉ ngơi chờ buổi sáng hôm sau lại đi thăm viếng dâng hương.
Thái Lan Kỳ thích thú mải chơi không chịu đi ngủ, bị Yên Việt đánh cho vài bàn tay vào mông mới lưu luyến không nỡ mà đi ngủ. Yên Việt thấy hắn vẫn chưa thoả mãn nên lại hứa hẹn về sau sẽ dẫn hài tử đi chơi nhiều hơn, Thái Lan Kỳ càng vui vẻ hơn.