Xuyên Thành Quản Gia Bên Cạnh Tổng Tài Bá Đạo

Chương 5: Muốn ngủ chung với cậu ấy



Tần Trú cười lạnh một tiếng, sau đó nhân lúc mọi người đều không chú ý, liền bưng chú chó bằng máy chạy ra ngoài, lúc chạy còn kêu: "Bạch Bạch, mau, theo tôi lui lại."

Tần Sâm sợ ngây người, nửa ngày còn chưa phản ứng, chờ Tần Trú chạy xa rồi mới giận đấm xuống giường lớn: "Tất cả cùng nhau đuổi theo, đem Tần Tiểu Trú trở về đây, lấy lại chó của chúng ta."

Lý Khải nhìn Tần Trú đã chạy thật xa, không thể không nói: "Lão đại, tiểu thiếu gia chạy quá nhanh, chúng ta đuổi không kịp!"

Tần Sâm đôi mắt trợn tròn, bỗng nhiên thấy được Lâm Y Bạch: "Mau, bắt lấy Bạch Bạch cho tôi, lát dùng cậu ta đổi."

Lâm Y Bạch hơi sửng sốt một chút, thiếu chút nữa bị Lý Khải bên cạnh phản ứng nhanh bắt được. Vì thế, hắn không thể không theo sát đuổi theo Tần Trú, một đường chạy như điên.

Mục tiêu của Tần Trú rất rõ, chính là phòng của bản thân, hắn chạy như bay đi vào, một tay lôi kéo cửa, hướng tới Lâm Y Bạch còn ở xa: "Bạch Bạch, mau, không thể để bọn họ bắt được!"

Tần Trú càng xem càng kinh hãi, bốn người đều ở gần Bạch Bạch quá, Bạch Bạch phỏng chừng là chạy không thoát, nhưng cậu không có từ bỏ, vẫn hô: "Cố lên! Bạch Bạch!"

Lâm Y Bạch nhanh chóng gật gật đầu, bước chân ngắn nhỏ chạy như bay, nhưng lại không bì được thể chất quá yếu này, huống chi Tần Sâm còn cao hơn cậu một khoảng lớn, Tần Sâm một phen kéo cổ áo Lâm Y Bạch, Lâm Y Bạch bị thít chặt, không thể không dừng lại.

Tần Sâm nhìn con tin bị mình bắt được, một bên mắt liếc Tần Trú, một bên cười ha ha.

Ba nhóc tiểu quản gia đi theo hắn một đường chạy như bay lại đây, cũng sôi nổi dừng lại, thấy thế đều khen lão đại lợi hại!

Tần Sâm rất là đắc ý nhìn Tần Trú: "Tần Tiểu Trú, tiểu quản gia của em đã bị anh b·ắt c·óc, muốn cậu ta trở về, liền đem chú chó trên tay em tới đổi."

Nói xong, còn chọc chọc Lâm Y Bạch: "Nói cho em ấy, để em ấy đem chó đến đây đổi cậu."

Lâm Y Bạch:...

Tần Sâm nóng nảy: "Nói nhanh!"

Tần Trú: "Buông cậu ấy ra, có cái gì thì nhắm vào em này."

Tần Sâm: "Anh không cần em, Tần Tiểu Trú, anh muốn chó lớn của anh!"

Tần Trú: "Anh buông Bạch Bạch ra trước, em liền đem chó lớn cho anh."

Tần Sâm: "Em trả chó cho anh, anh liền thả Bạch Bạch."

Tần Trú: "Anh thả người trước."

Tần Sâm: "Em thả chó trước."

Lâm Y Bạch:...

Hắn khi nào đến bước đường cùng chó tương đồng vậy.

Hắn khi nào đến bước đường cùng chó tương đồng vậy.

Cuối cùng, hai người cực hạn lôi kéo, cuối cùng đạt thành nhận thức chung, quyết định đồng thời thả tay, thời điểm Tần Trú buông chó, dùng sức nhìn Lâm Y Bạch vài lần, sợ Lâm Y Bạch không hiểu ý cậu.

Tần Sâm: "Tần Tiểu Trú mắt em làm sao vậy, bị cát bay vào?"

Tần Trú vội vàng che lại: "Vâng, mắt đau."

Tần Sâm theo bản năng tiến lên một bước, lại vội vàng lui về phía sau: "Chờ anh bắt được chó anh lại giúp em xem đôi mắt."

Tần Trú vội vàng gật gật đầu.

Tần Sâm: "Anh đếm số một hai ba, chúng ta đồng thời thả người nha."

Tần Trú gật đầu, còn thúc giục Tần Sâm nhanh lên.

Tần Trú: "Một, hai, ba, buông."

Nói xong, hắn dẫn đầu buông cổ áo Lâm Y Bạch ra, mà Tần Trú cũng buông chó ra.

Chó điện tử vừa đi vừa "gâu gâu", đợi đến khi Lâm Y Bạch đi cách con chó không xa, Tần Trú từng tiếng cố tình ho lớn từng tiếng, vội vàng bế chó lên rồi chạy.

Tần Sâm tức điên: "Em hay lắm, Tần Tiểu Trú, em vậy mà nói dối!"

Nói xong, dẫn theo ba tiểu đệ: "Đi, cùng tôi đả đảo bọn họ."

Tần Trú cùng Lâm Y Bạch chạy trốn không kịp, bị Tần Sâm cùng ba tiểu đệ lấy lực lượng áp chế, Tần Trú bị hai người giữ cánh tay, Lâm Y Bạch bị một người lôi kéo cổ áo.

Tần Sâm: "Phục chưa? Tần Tiểu Trú."

Tần Trú ngửa đầu, lấy ra tư thế lên pháp trường nói: "Không phục!"

Tần Sâm tay nhỏ vung lên: "Giải đi, tìm đại ca phân xử."

Tần Trú vừa đi vừa vặn: "Anh buông em ra, bằng không em liền nói cho gia gia..."

Tần Sâm lập tức che lại miệng của Tần Trú, hung tợn nói: "Tiểu cáo trạng tinh."

Tần Trú "Hừ" một tiếng: "Em còn muốn nói cho bác trai với bác gái."

Tần Sâm không thể không kêu các tiểu đệ dừng lại: "Anh muốn lấy lại chó của mình!"

Tần Trú bộ dạng rất hợp lý nói: "Chó của anh rõ ràng đang ở trong tay của anh."

Tần Sâm: "A, vừa rồi không nhìn thấy, anh bây giờ sẽ thả em ra."

Tần Trú gật đầu: "Mau mau."

Tần Sâm còn chưa lên tiếng, tiểu hài tử cũng đã thả tay Lâm Y Bạch, Tần Trú thấy thế, đột nhiên uốn éo, thoát khỏi trói buộc của hai đứa trẻ khác, lôi kéo Lâm Y Bạch, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng liền chạy về tới trong phòng rồi.

Tần Trú vội vàng đóng cửa lại, vươn tay nhỏ. Lâm Y Bạch cũng vội vàng vươn ra, hai người vỗ tay.

Tần Trú: "Thành công chạy thoát."



Lâm Y Bạch: "Lông tóc không tổn hao gì."

Tần Trú nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cậu nói rất đúng."

Còn lấy lại mặt mũi cho chính mình: "Chúng ta vừa rồi đánh không lại bọn họ, là bởi vì bọn họ nhiều người, ngày thường tôi cùng anh hai đánh nhau, tôi một quyền là có thể đánh bại anh ấy."

Lâm Y Bạch tuy rằng biết lời này không có mấy phần đáng tin, nhưng vì lòng tự trọng của tiểu thiếu gia, vẫn là gật gật đầu, khích lệ nói: "Cậu thật lợi hại."

Tần Trú kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên."

Tần Sâm nhìn hai người chạy thoát, ở cửa nhìn tới nhìn lui, cùng ba tiểu đệ thương lượng: "Tìm biện pháp đem bọn họ lừa ra đây."

Tiểu đệ ôm chó điện tử nói: "Nhưng mà lão đại, chó của chúng ta đã về rồi!"

Tần Sâm nhìn tiểu đệ trong lòng ngực ôm chó, đúng rồi, chó đã trở lại, mình còn tìm Tần Tiểu Trú cùng Lâm Y Bạch làm gì?

Vì thế, Tần Sâm kiêu ngạo phất tay: "Thắng lợi rồi, các huynh đệ theo ta đi!"

Tần Sâm kiêu ngạo không khác gì gà trống, từ trong tay tiểu đệ lấy chó điện tử qua, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng phòng mình mà đi.

Chờ xác nhận Tần Sâm đi rồi, Tần Trú cười thực vui vẻ: "Tần Sâm anh ấy có phải hay không bị ngốc, con chó kia vốn dĩ chính là của ảnh."

Lâm Y Bạch làm một cái điệu thấp thủ thế, nhóc con lớn như vậy, đều có bộ dáng không quá thông minh, lại ngoài ý muốn chơi tốt*.

(‍: "hảo chơi", "chơi hảo" là cái gi v chờiiiii)

Nhưng nhìn ánh mắt chói lọi của Tần Trú đều viết "Cậu không định nói gì đó sao?", Lâm Y Bạch đã hiểu, hắn nói với Tần Trú: "Vẫn là cậu thông minh nhất."

Tần Trú lại cảm thấy những lời này không có nửa điểm giả dối, còn rất tự hào: "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem tôi là ai!"

Lâm Y Bạch bị chọc cười, cười nhìn Tần Trú, Tần Trú cũng nhìn về phía hắn, khó hiểu hỏi: "Cậu cười cái gì vậy, Bạch Bạch?"

Lâm Y Bạch lắc đầu: "Không cười cái gì cả."

Tần Trú chọt lên cái mũi hắn: "Tôi không tin, cậu chắc chắn đang cười tôi, cậu chẳng lẽ cảm thấy tôi không thông minh sao?"

Nói như vậy Tần Trú cả người đều nóng nảy, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Y Bạch, sợ Lâm Y Bạch nói mình không thông minh.

Lâm Y Bạch vội vàng thu hồi gương mặt tươi cười, nhưng nhịn được một giây liền cười, ở trong ánh mắt u oán của Tần Trú, Lâm Y Bạch thiếu chút nữa giơ tay lên trời thề: "Cậu đương nhiên là thông minh, cậu là đứa trẻ thông minh nhất mà tôi từng gặp!"

Tần Trú cao hứng mà "Hừ" một tiếng: "Cậu cũng thông minh, biết vì sao không?"

Lâm Y Bạch tò mò hỏi: "Vì cái gì nha?"

Tần Trú nói: "Bởi vì cậu cảm thấy tôi thông minh, cho nên cậu cũng thông minh, bởi vì chỉ có người thông minh mới có thể cảm thấy tôi thông minh."

Lâm Y Bạch thiếu chút nữa bị cách nói này của Tần Trú làm cho hôn mê, hắn chỉ có thể gật đầu: "Đúng vậy, cậu thông minh."

Tần Trú "Hắc hắc" cười, hai người lại ở trong phòng chơi chốc lát, cửa liền vang lên tiếng gõ cửa của dì Hàn, dì Hàn tiến vào, thấy trong phòng chỉ có hai người Tần Trú cùng Lâm Y Bạch, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thiếu gia, Lý Khải đâu? Cậu ấy không có cùng hai người ở bên nhau chơi sao?"

Tần Trú đúng sự thật trả lời: "Lý Khải ở trong phòng anh hai."

Dì Hàn ngồi xổm xuống, tựa hồ có chút khó hiểu hỏi: "Tiểu thiếu gia không thích Lý Khải sao?"

Tần Trú lắc đầu: "Không có."

Dì Hàn: "Dì có thể hỏi một chút, tiểu thiếu gia vì cái gì không cùng nhau chơi với Lý Khải được không?"

Tần Trú hưng phấn giữ chặt tay Lâm Y Bạch, khoe ra tình hữu nghị giữa bọn họ: "Bởi vì ta chỉ muốn cùng Bạch Bạch hai người cùng nhau chơi, hơn nữa Lý Khải đã làm tiểu đệ của anh hai rồi."

Dì Hàn nghiêm túc nghe xong: "Tốt rồi, tiểu thiếu gia, dì hiểu rõ, cảm ơn cậu."

Tần Trú cũng nghiêm túc trả lời: "Không có gì, dì Hàn."

Dì Hàn sờ đầu Tần Trú: "Tiểu thiếu gia thật ngoan, cơm đã làm xong, nhớ rõ chút nữa phải đi xuống ăn cơm."

Tần Trú gật đầu: "Con nhớ kỹ rồi dì Hàn."

Dì Hàn giơ một cái ngón tay cái lên: "Ngoan ngoãn ăn cơm là đứa trẻ ngoan, giỏi quá!"

Nói xong, lại nhìn về phía Lâm Y Bạch: "Y bạch Tiểu quản gia, lát nữa cậu cũng đi xuống ăn cơm nha."

Lâm Y Bạch gật đầu: "Con đã biết, cảm ơn dì Hàn."

Dì Hàn lên tiếng: "Không cần khách khí, vậy chút nữa gặp tiểu quản gia cùng tiểu thiếu gia sau, dì đi kêu nhóm thiếu gia cùng tiểu quản gia khác ăn cơm."

Tần Trú cùng Lâm Y Bạch phất tay: "Vâng, dì Hàn, gặp lại sau."

Dì Hàn: "Gặp lại sau."

Chờ dì Hàn đi rồi, Tần Trú mang theo Lâm Y Bạch đi xuống dưới.

Lâm Y Bạch hỏi: "Chúng ta không rửa tay sao?"

Tần Trú: "Phía dưới cũng có thể rửa tay."

Nói xong còn cảm thán: "Khó trách Bạch Hạch sạch sẽ như vậy, ra là đứa trẻ hay nhắc người khác giữ vệ sinh, thật ngoan!"

Lâm Y Bạch vừa nghe lời này, liền biết, khẳng định đây là lời dì Hàn thường dùng để khen Tần Trú.

Vì thế hắn trả lời: "Tiểu thiếu gia cũng là đứa trẻ ngoan biết nhắc người khác giữ vệ sinh."

Tần Trú dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu vì sao luôn gọi tôi là tiểu thiếu gia?"

Lâm Y Bạch: "Mọi người đều kêu như vậy kêu mà!"

Tần Trú giải thích: "Nhưng mà chúng ta là bạn tốt!"

Lâm Y Bạch: "Vậy tôi nên kêu cậu là gì?"



Tần Trú nghĩ nghĩ: "Cậu có thể gọi tôi giống với cách anh hai gọi, gọi là Tần Tiểu Trú, cũng có thể kêu tôi là Trú Trú."

Lâm Y Bạch chọn cách thứ nhất: "Được rồi, Tần Tiểu Trú."

Tần Trú cao hứng: "Bạn tốt là phải kêu như vậy." Nói xong, còn cho Lâm Y Bạch rất nhiều ví dụ.

Nói xong rồi, Tần Trú lại bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ mỹ thực trong nhà mình: "Bạch Bạch, tôi nói cho cậu, nhà của chúng ta đồ ăn đặc biệt ngon, cậu nhất định phải ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể cao lên."

Lâm Y Bạch nhớ tới bữa cơm của trẻ em giữa trưa ăn, mùi vị đúng là không tồi, hắn "Được" một tiếng, đối với mỹ thực bên dưới có thêm vài phần chờ mong.

Lúc cơm chiều, ba vị thiếu gia cùng sáu vị tiểu quản gia bị an bài ở bên nhau ăn cơm, người lớn ở Tần gia không có ra mặt, cũng không có lên bàn ăn.

Trên bàn dài ngồi toàn là những đứa trẻ, tuy rằng có chút ầm ĩ, nhìn qua lại rất đáng yêu.

Khác với lúc trưa, lần này khi ăn cơm, Tần gia chuẩn bị bộ đồ ăn đều là đồ chuyên dụng của trẻ em, liền với chiếc đũa là cái chén cũng rất nhẹ.

Bởi vì không có người thân, lúc bọn nhỏ ăn cơm đều phải dựa vào chính mình hoàn thành. Nhưng cũng may ở tuổi này, tuy rằng ăn uống không quá lịch sự, nhưng cũng may đều sẽ dùng đũa để ăn cơm, cũng gập ghềnh ăn xong rồi.

Tần gia làm cơm xác thật ăn ngon, Lâm Y Bạch ăn xong, sờ sờ bụng nhỏ, cảm giác hơi tròn một chút.

Trong lúc đó, Lâm Y Bạch phát hiện ba vị tiểu thiếu gia Tần gia đều là tự mình ăn cơm, hơn nữa tư thái lại rất ưu nhã, dì Hàn đứng ở bên cạnh, nhìn ba người trong mắt tràn đầy tự hào.

Lâm Y Bạch nhìn dì Hàn nhiều thêm vài lần, có một vị như vậy tới dạy dỗ, thật không tồi!

Ba vị tiểu thiếu gia Tần gia, không chỉ có ăn cơm đẹp, còn không để đồ ăn thừa lại.

Lâm Y Bạch nhìn cái chén sạch sẽ của ba người, càng thêm cảm thán gia giáo Tần gia tốt.

Chờ đến tất cả mọi người đều ăn xong cơm chiều, dì Hàn nói: "Chờ chút, dì muốn an bài chỗ ngủ cho nhóm tiểu quản gia, nhóm tiểu quản gia đi theo dì đến đây, ba vị thiếu gia các cậu có thể ở trong đại sảnh chờ."

Tần Trú lại vào lúc này bỗng nhiên giữ chặt tay Lâm Y Bạch: "Bạch Bạch, cậu cùng ngủ với tôi đi."

Tần Sâm nghe thấy lời này, lập tức bắt đầu cười nhạo Tần Trú: "Ha ha ha, Tần Tiểu Trú, em đã lớn như vậy rồi, còn không dám ngủ một mình, để cho người khác ngủ cùng, lá gan của em cũng quá nhỏ."

Tần Trú tức điên: "Em mới không phải nhát gan."

Tần Sâm cũng không tin tưởng: "Vậy em vì cái gì muốn cùng Lâm Y Bạch ngủ."

Tần Trú: "Đó là bởi vì em thích Bạch Bạch, Bạch Bạch là bạn tốt nhất của em, em đương nhiên muốn cùng Bạch Bạch ngủ."

Tần Sâm: "Tề Tiểu Yến cũng là bạn của em, em vì sao không muốn ngủ cùng cậu ấy."

Tần Trú cảm thấy anh hai mình hỏi vấn đề này thật ngốc, Tề Tiểu Yến kia vừa dơ vừa xấu, đâu giống Lâm Y Bạch bên cạnh cậu, trắng nõn sạch sẽ lại thơm ngào ngạt, Tần Trú không định trả lời vấn đề này, liền cho Tần Sâm một cái ánh mắt tự mình lĩnh ngộ!

Dì Hàn kịp thời chú ý tới tình huống bên này, lắc lắc đầu, hướng Tần Trú nói: "Tiểu thiếu gia, cậu hiện tại chưa thể cùng Lâm Y Bạch tiểu quản gia ngủ cùng nhau."

Tần Trú khó hiểu: "Vì cái gì? Cậu ấy là tiểu quản gia của cháu mà?"

Dì Hàn giải thích: "Tiểu quản gia cùng tiểu thiếu gia, không cần ngủ chung với nhau, hơn nữa Lâm Y Bạch Tiểu quản gia hiện tại còn chưa phải Tiểu quản gia chính thức của cậu nha."

Tần Trú nghe vậy, giơ lên đôi tay của Lâm Y Bạch: "Tôi đây hiện tại tuyên bố, Lâm Y Bạch chính là tiểu quản gia của tôi, tiểu quản gia chính thức."

Dì Hàn lắc đầu: "Tiểu thiếu gia, phải ba ngày sau mới có thể."

Tần Trú chu miệng lên: "Vì cái gì? Con chính là muốn Bạch Bạch làm tiểu quản gia của mình."

Lâm Y Bạch thấy thế vội vàng an ủi: "Tôi cũng rất tôi cũng rất muốn làm tiểu quản gia của cậu, cho nên chúng ta cùng nhau chờ ba ngày, được không?"

Tần Trú gật gật đầu: "Chúng ta hiện tại có thể cùng nhau ngủ rồi sao?"

Lâm Y Bạch nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tần Trú trước mặt, thiếu chút nữa liền há mồm đáp ứng rồi, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, hắn nói cho Tần Trú: "Ba ngày nay hẳn là không thể."

Tần Trú không thể không hết hy vọng, trong chốc lát lại thực mau nghĩ đến: "Chúng ta qua ba ngày là về sau đều có thể cùng nhau ngủ sao?"

Lâm Y Bạch có chút khó hiểu, hắn hỏi: "Cậu vì cái gì một hai phải cùng tôi ngủ?"

Tần Trú ngượng ngùng xoắn xít chính là không chịu nói thật.

Cuối cùng vẫn là Tần Việt nhìn không được, một câu vạch trần: "Em ấy chính là thời điểm ngủ thích ôm búp bê Tây Dương, tủ quần áo, dưới gầm giường đều ẩn giấu vài con búp bê Tây Dương."

Lâm Y Bạch càng thêm nghi hoặc, Tần Trú thích ôm búp bê Tây Dương với việc ngủ cùng hắn có quan hệ gì đâu?

Tần Việt càng thêm bất đắc dĩ, nhìn em trai mình chọn một người quản gia không quá thông minh: "Bởi vì cậu cùng búp bê Tây Dương lớn lên rất giống!"

Lâm Y Bạch "A?" Một tiếng, hắn rốt cuộc biết Tần Trú vì cái gì có thể ở trong đám người liếc mắt một cái lựa chọn hắn, còn kiên quyết muốn hắn làm quản gia, nguyên lai là bởi vì giá trị nhan sắc cao.

Nói đến hắn, từ lúc xuyên thư tới đây về sau còn chưa có nhìn qua gương, cũng không biết hiện tại đứa trẻ này lớn lên là thế nào, nhưng đời trước diện mạo hắn, không phải hắn tự luyến, mà là thật sự thực không tồi, hắn từ nhỏ đến lớn thư tình chưa từng có thời điểm nào ngừng được nhận, còn nhiều lần bị gửi danh th·iếp mời làm nghệ sĩ, đáng tiếc ở phương diện cảm tình trước sau đều là trống rỗng.

Lúc này, Tần Trú lại lớn tiếng phản bác: "Mới không phải!"

Tần Việt mắt trợn trắng, mặc kệ hắn.

Lâm Y Bạch cũng đã tin, hắn không thể không an ủi Tần Trú: "Tần Tiểu Trú, vậy cậu liền chờ một chút, được không? Đêm nay cậu ôm búp bê Tây Dương ngủ trước đi."

Tần Trú đô miệng: "Ta đã nói không phải, ta hiện tại căn bản là không ôm búp bê Tây Dương ngủ." Lời nói của Tần Trú còn mang thêm vài phần ủy khuất.

"Vì cái gì không ôm búp bê Tây Dương ngủ?" Lâm Y Bạch tò mò hỏi.

Tần Trú càng thêm ủy khuất: "Bởi vì gia gia không cho."

Màn hình trước Tần lão gia tử nhìn cháu trai "Ngoan"nhà mình, trực tiếp phân phó: "Quản gia, đi, đem búp bê Tây Dương của nó lục soát đem ra hết cho ta, toàn bộ tịch thu."

Quản gia do dự: "Vẫn nên cho tiểu thiếu gia giữ hai con đi, cậu ấy giấu cũng không dễ dàng gì, hơn nữa lão gia, ông không phải đã sớm biết sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv