Editor: Thảo Giang
Kim Cẩm Trình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Ngươi yên tâm, phủ doãn của phủ Thuận Thiên là học sinh của ông ta, ta sẽ đánh tiếng với ông ấy trước, chỉ cần các ngươi có thể cầm tới chứng cứ xác thực, chắc chắn sẽ được giải quyết nghiêm minh."
Tất cả hàng hoá ăn uống còn lại đều được Kim Cẩm Trình mua hết, Đường Thọ lại lấy ra mười bình giữ nhiệt đưa cho hắn. Nhìn thấy đồ vật của Hùng gia ở trên xe ngựa của mình, Kìm Cẩm Trình hết sức hài lòng: "Ngươi muốn mở cửa tiệm ở Đông Kinh, nếu như chưa tìm được nơi tốt, ta có thể giúp các ngươi một tay."
"Vậy thì tốt quá rồi, làm phiền Kim Nhị lang."
Kim Cẩm Trình khoát khoát tay: "Đây cũng không có gì, chỉ thuận tay mà thôi. Mở cửa tiệm, các ngươi định lựa chọn nơi có giá bao nhiêu?"
Nhóm hàng hóa lần này bán được một ngàn lượng, trong tay cậu mang theo một ngàn lượng ngân phiếu nữa: "Khoảng chừng hai ngàn lượng ngân phiếu."
Kim Cẩm Trình cau mày nói: "Hơi ít. Ở chốn Đông Kinh này khu vực tốt thế nào cũng phải bốn năm ngàn lượng bạc, khu vực trung bình cũng cần khoảng ba ngàn lượng, một ngàn lượng thì chỉ mua được ở khu ven rìa ngoại thành, đây là địa phương vô cùng hỗn tạp, người quý tộc giàu có thực sự sẽ không ra đến đây đâu, đấy là chưa nói nơi này còn không an toàn nữa."
Nói không dễ nghe, mấy gia tộc lớn giàu có kia ai mà không có kẻ thù, nếu dám tùy tiện nhảy lung tung, chỗ nào cũng đi thì không biết phải chết bao nhiêu lần rồi.
Đường Thọ suy tư một lát: "Vậy trước mắt ta thuê một cửa tiệm, khu vực không cần tốt lắm, không kém quá là được, để thuận tiện cho cửa tiệm sau này buôn bán bình giữ nhiệt đã." Lần này cậu mang đến hơn một ngàn cái bình giữ nhiệt, chỉ cần tiêu thụ hết toàn bộ, là có thể kiếm về hai ba ngàn lượng bạc, cộng thêm hai ngàn lượng bạc trước đó, là sẽ chọn được một khu vực không tồi rồi.
"Ý kiến không tồi, không phải nơi dùng cơm thì những nhóm gia chủ lang quân kia sẽ không đích thân tới, mà đều là gã sai vặt trong nhà đi chọn mua, khu vực bình thường là được. Tiền thuê cả năm chắc cũng chỉ có giá một hai trăm lượng thôi." Kim Cẩm Trình sau khi đồng ý việc này lập tức cho người hỗ trợ đi tìm cửa tiệm thích hợp.
Ngược lại lúc này Đường Thọ lại không sốt ruột, cậu còn có một chuyện quan trọng hơn cần làm. Đường Thọ nguy hiểm híp mắt lại, trời mờ tối lập tức gọi nữ nhân mình mới cứu được đến bí mật nói chuyện, Dương tiêu đầu và hai tiêu sư khác cũng im lặng không tiếng động mà biến mất.
Không nghĩ tới Hùng gia còn chưa kịp tìm Vương gia để tính sổ, thì Vương gia ngược lại tự mình tìm tới.
"Hùng phu lang, Hùng lang quân." Người tới cười như không cười, biểu cảm có chút cao ngạo, con mắt tự phụ cụp xuống khinh thường mà nói: "Hàng hóa còn lại của ngươi ta mua hết, không chỉ như thế, hàng hóa của Đào Hoa Nguyên sau này ta đều có thể mua, nhưng ngươi phải chiết khấu giá gốc cho ta còn bảy mươi phần trăm."
Đường Thọ bật cười, cậu không biết người trước mặt này lấy tự tin ở đâu ra, bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng kia mà nói chuyện làm ăn như là hắn chịu thua thiệt lắm, lại còn đòi mua bán độc quyền à, muốn đồ vật sau này của Đào Hoa Nguyên sản xuất ra chỉ có thể bán cho một mình hắn, vậy mà còn mạnh miệng đòi chiết khấu giảm đi ba mươi phần trăm.
Cái quái gì làm hắn lên mặt như vậy chứ, dựa vào đâu mà đòi mọi người phí công chế tạo cho hắn kiếm tiền.
"Sản nghiệp của Vương gia bọn ta trải sắp triều Dục, nếu như ngươi hợp tác với bọn ta, vậy hàng hóa có thể tiêu thụ khắp triều Dục rồi, lượng tiêu thụ lớn hơn rất nhiều so với bây giờ." Người vừa tới không phải ai khác mà chính là Vương Tam lang. Vương Tam Lang ngồi bên cạnh bàn, uống nước trà, như bố thí mà liếc nhìn hai người Đường Thọ: "Chỉ cần lần này hợp tác với bọn ta, ta có thể giúp ngươi cầu xin đại ca, bỏ qua chuyện cũ cho các ngươi."
Đường Thọ đã không biết nên bày tỏ vẻ mặt gì, loại người luôn cho rằng mình là cực phẩm, là tốt đẹp nhất cậu cứ nghĩ chỉ có thể thấy được trong tiểu thuyết trên mạng, tưởng là trên thế giới này không có loại nào ngu xuẩn như thế này chứ. Không ngờ đến nghệ thuật quả nhiên cũng lấy từ cuộc sống.
"Ngươi chậm một bước rồi, hàng hóa ta đã bán hết." Đường Thọ đã hạ quyết tâm trừng trị hắn, nên không thèm so đo miệng lưỡi với hắn làm cái gì, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.
Vương Tam Lang cũng không tin, hắn đập một tay lên bàn: "Hùng phu lang, ngươi đừng có rượu mời không muốn cứ thích uống rượu phạt!"
"Sở dĩ lần này ta tới đây, chẳng qua là xuất phát từ lòng lương thiện của Vương Tam lang ta, không muốn đuổi cùng giết tận, chừa cho các ngươi một con đường sống, coi như tích đức làm việc thiện."
Sắc mặt Đường Thọ lạnh xuống, không cần cậu lên tiếng, Hùng Tráng Sơn liền đứng dậy lẻn tới bên cạnh bàn, đám người còn cho rằng hắn tới giúp Đường Thọ cãi nhau cơ, cho nên không phòng bị, Vương Tam lang cứ thế bị Hùng Tráng Sơn bất ngờ tóm lấy phía sau cổ áo, lôi người theo hai ba bước tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra rồi lập tức ném người qua cửa sổ xuống lầu.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết của Vương Tam lang từ bên ngoài truyền đến, lúc này gã sai vặt đi theo hắn tới mới phản ứng kịp, lập tức vọt tới trước cửa sổ, thấy Tam lang nhà bọn hắn đã rớt từ đây xuống.
"Tam lang quân, Tam lang quân..." Sắc mặt gã sai vặt trắng bệch, gần như trong suốt sắp biến mất luôn rồi, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, loạng choạng vịn vào bên cửa sổ cho bớt choáng váng, mới trừng mắt hai người, hung ác nói: " Ngươi biết các ngươi động vào là ai không, Vương gia Đông Kinh đấy, các ngươi chờ xem, lang quân nhà ta mà có mệnh hệ gì thì cả nhà các ngươi phải đền mạng."
"Ta khuyên ngươi cẩn thận lời nói!" Đường Thọ lạnh lùng nói.
Gã sai vặt trừng mắt lườm bọn hắn, quay người chạy xuống lầu.
May mắn đây là lầu hai, dưới lầu có cái lán che nhô ra giúp cho giảm xóc, cho nên Vương Tam lang không hề bị thương nặng chỗ nào, chẳng qua ngã xuống từ nơi cao như vậy, cái mông bị dập đau đến không đi được.
Gã sai vặt đỡ Vương Tam lang dậy, Vương Tam lang xoa xoa cái mông của mình, vô cùng giận dữ.
"Không biết sống chết, còn dám đụng vào ta, lớn chừng này mà ta chưa phải chịu tức giận vậy đâu! Ngươi mau đến phủ Thuận Thiên nói một tiếng, bắt mấy tên này lại cho ta!"
"Vâng."
Ánh mắt của Vương Tam lang như được ngâm trong độc dược, vô cùng nham hiểm.
"Nhị lang, ngươi ném hắn từ trên lầu xuống, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, xem ra chúng ta phải mau chóng hành động, đến kiện cáo hắn trước một bước, để cho hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy thì sẽ không có thời gian tìm người gây chuyện nữa."
"Được."
Trống kêu oan bên ngoài phủ Thuận Thiên bị người gõ mạnh, nhịp trống động trời vang vọng tận mây xanh, tiếng khóc oán thán khuấy động trời cao.
Nhịp trống này đã kinh động đến người trên phố dài, cũng kinh động đến phủ Thuận Thiên.
"Người nào đánh trống." Cửa lớn phủ Thuận Thiên mở ra, hai người nha dịch đi ra ngoài.
"Dân nữ Vương thị, đánh trống kêu oan." Vương Thị Doanh Doanh cúi đầu.
Sai dịch mang theo mấy người vào phủ Thuận Thiên, tại cửa phủ trong giây lát liền chật ních người tới xem náo nhiệt. Trống kêu oan ở phủ Thuận Thiên này đã một thời gian dài không vang lên rồi, nếu mà vang lên, chính là nỗi oan ức thiên cổ.
Phủ doãn phủ Thuận Thiên ngồi ở trên ghế cao, đập mạnh cây búa gỗ xuống bàn: "Là người nào đang quỳ ở công đường?"
Vương thị lễ bái: "Dân nữ là Vương thị, nhà chồng là Vương Nhị trấn Hồng Hưng, tên gọi Lại Nhị."
Phủ doãn oai phong, uy nghiêm nhìn: "Ngươi cáo kiện người nào?"
"Dân nữ cáo..." Vương thị hít thở sâu, nhắm hai mắt lại: "Dân nữ cáo kiện Vương gia Đông Kinh không quản lý nghiêm, dung tung các chi phụ hoành hành lũng đoạn thị trường, coi mạng người như cỏ rác."
Gã sai vặt của Vương Tam lang sau khi đưa lang quân nhà mình về phủ, lúc đầu chạy đến phủ Thuận Thiên muốn báo quan bắt Hùng Tráng Sơn về tội cố tình sát hại mạng người, kết quả lại nghe thấy lang quân là người bị kiện cáo, trong giây lát ngây ngẩn cả người, đầu ong ong một tiếng, lập tức chạy về phủ, quên sạch những gì định làm.
"Dân nữ là nương tử của Vương Nhị, Vương Nhị là chi phụ của Vương gia, xuất thân cùng dòng dõi với Vương gia, chính vì như vậy, bởi có Vương gia che chở, cùng một giuộc với Huyện lệnh bên đó, cho nên ngày thường ỷ thế làm bậy độc chiếm thị trường, bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ, những chuyện này một hai lần không đếm xuể. Cho đến tận mấy tháng trước, một anh nông dân gánh rau thu hoạch được trên đất của mình lên trấn Hồng Hưng bán, Vượng Nhị kia nhìn thấy lập tức đòi anh nông dân kia nộp phí bảo hộ, một tháng ba mươi văn. Anh nông dân kia một tháng làm lụng còn chả kiếm nổi ba mươi văn, nên sao cho hắn được. Vương Nhị thấy vậy liền đánh người, người đàn ông kia sau khi bị đánh không phục, nghĩ rằng Vương Nhị không có quan hệ với người trong nha môn, chỉ là một thường dân như anh ta, dựa vào đâu mà đòi thu phí bảo kê chứ, đây chính là hành vi ác bá, cho nên lập tức đến bẩm báo nha môn."
Lúc đầu Vương thị còn vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ càng nói nàng càng có dũng khí, trong lòng lại càng thêm vững vàng, cuối cùng nàng nói hết những gì mình biết, mình thấy về những hành vi tàn bạo ác độc kia của Lại Nhị. Nàng hoàn toàn muốn nhờ cậy vào ông ấy.
"Nhưng Huyện lệnh của trấn Hồng Hưng là đệ tử của Vương gia, đã sớm thông đồng cấu kết với Lại Nhị, nghe thấy có người kiện cáo Lại Nhị, không thèm hỏi rõ xanh đỏ đen trắng gì, mà lập tức bắt người lại phạt đánh hai mươi trượng, cho đến tận khi đánh anh nông dân kia đến bong da tróc thịt, máu me đầm đìa mới dừng. Huyện lệnh bắt anh nông dân nhận mình tội vu khống thì mới thả người trở về, nhưng người đàn ông kia biết một khi thừa nhận tội danh vu khống đó, vậy không thể nào thoát ra được, ngược lại còn bắt vào đại lao, nếu vậy thì cha mẹ tuổi đã cao và đứa con nhỏ của hắn sống sao được nữa, cho nên anh nông dân không chịu thừa nhận. Huyện lệnh lại đánh tiếp, cuối cùng người đàn ông kia bị đánh không chịu nổi, thừa nhận là mình vu khống. Mặc dù không bị giam vào đại lao, nhưng phán phải bồi thường cho Vương Nhị ba mươi lượng."
Nghe đến đây bách tính ở bên ngoài vây quanh nha phủ toàn bộ đều phẫn hận nắm chặt tay thành quyền, loại du côn vô lại như Huyện lệnh này khiến cho nhiều người dân đồng tình lây, việc quan phỉ cấu kết với nhau chính là điều khiến cho muôn dân nghèo uất hận nhất.
Trong lúc nhất thời bên ngoài nha phủ tràn ngập tiếng mắng chửi tức giận không dứt như 'cẩu quan', 'ác đồ'...Phủ doãn phải liên tục đập mạnh búa gỗ mới có thể ép những lời nói phẫn nộ trong lúc xúc động của bách tính bên ngoài.
Phủ doãn chỉ vào Vương thị nói: "Nói tiếp đi."
Vương thị quỳ xuống đất xác nhận, tiếp tục nói: "Anh nông dân kia bởi vì nghèo cho nên mới phải bán chút rau trên đất nhà mình để trang trải cuộc sống, lấy ở nơi nào ra ba mươi lượng bạc, cho nên đã cầu xin Vương Nhị thư thư cho mấy ngày. Ngoài miệng Vương Nhị đồng ý giãn nợ, nhưng ngày nào cũng dẫn đám huynh đệ dưới trướng mình đến nhà anh nông dân kia quấy rầy. Tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị bọn kia nhục mạ, nương tử bị đùa giỡn, con cái thì bị đánh đập, người đàn ông kia không thể nhịn được nữa cho nên mới phản kháng, thế là bị bọn người Vương Nhị đánh chết tại chỗ. Cha mẹ người đi đến nha môn kiện cáo, vậy mà Huyện lệnh kia chỉ bồi thường hai lượng bạc, chẳng có ai bị bắt giam cả. Ông lão kia không đồng ý, lại bị Huyện lệnh uy hiếp tới tính mạng cả nhà ông ấy. Ông lão sau đó cũng biết bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu nên không thể lấy lại được công bằng, vì tính mạng của cả nhà nên chỉ có thể nhịn nhục, nhưng nhất quyết không thèm lấy hai lượng bạc kia!"
"Ta... Mặc dù ta là nương tử của Vương Nhị, nhưng không thể nhìn nổi mấy hành động ngang ngược tàn ác này của hắn, cho nên có lòng khuyên nhủ, chẳng qua hắn nào có thèm nghe, ta nhắc đến nửa chữ hắn lập tức đánh cho ta một trận. Ngày thường cũng rất hay bị đánh, cũng đã quen rồi. Nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, ta vừa nhắm mắt, lại thấy oan hồn của anh nông dân kia, trong lương tâm vô cùng day dứt bất an, cho nên lại khuyên nhủ hắn tự thú một lần nữa. Hắn không nghe, lại đánh ta ác hơn, thiếu chút nữa là đánh chết ta, ta liều mạng bỏ trốn, trên đường được Hùng phu lang cứu, cho nên bảo vệ được cái mạng này, có hơi sức đến Đông Kinh cáo trạng. Dân nữ không mong cầu gì khác, chỉ cầu đại quan thanh liêm làm chủ, lấy lại cho oan hồn một đạo lý công bằng."
"Trời ạ, trên đời này lại có tên quan chó má vậy sao, quá ngang ngược rồi, còn không để mạng người vào mắt nữa?" Quần chúng vây xem nhao nhao, một ông lão nghe thấy vậy không nhịn được nói: "Đúng là khinh người quá đáng mà, một cái mạng sờ sờ như vậy mà còn đánh chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vậy người trong nhà này về sau biết sống thế nào chứ!"
Người bên cạnh xùy một tiếng: "Chúng sao mà để mạng người trong mắt chứ, trong mắt bọn chúng mạng người còn không đáng tiền bằng súc sinh kìa. Đúng là thiệt thòi cho hắn nói ra được câu đền bù hai lượng bạc cho một cái mạng, còn ít bạc hơn một con trâu già đấy!"
Cũng có kẻ không phân biệt được đúng sai mà xen vào: "Cho dù tên Vương Nhị kia không đúng đi nữa, nhưng trên đời này làm gì có đạo lý nương tử đi kiện cáo tướng công của mình chứ. Nữ nhân này đúng là loại rắn rết độc ác, ta thấy nàng ta mới là người nên bị phán xử thì có!"
—-----