Editor: Thảo Giang
Quần áo trên người nữ nhân kia nát không chịu được, tay áo rách ngắn còn một đoạn, lộ ra áo trong cùng đôi tay máu me đầm đìa. Đôi tay này vì gắt gao bám lấy tấm ván xe để không bị rơi xuống, nên ít nhiều móng tay đã bị bẻ gãy, máu chảy khắp nơi. Trên mu bàn tay thì trải dài vết xanh xanh tím tím đọng lại, vết thương chồng chất.
"Van xin các người, mau cứu ta với!" Nữ nhân dùng sức dập mạnh đầu xuống đất, đập đến phát ra tiếng cộp cộp, Đường Thọ thật sự không đành lòng, cho nên tiến tới đỡ nàng.
Lúc này mới nhìn được rõ ràng khuôn mặt nữ nhân sau mái tóc lộn xộn rối bời kia, Đường Thọ không khỏi hít một hơi lạnh. Khuôn mặt nữ nhân lúc này đã sưng phồng, hai con mắt bị đánh trở nên xanh đen, chỗ xương lông mày đọng lại từng vết máu thật to đang chuẩn bị kết vảy. Hình ảnh thảm hại này, tưởng chừng đi đóng phim ma cũng không cần trang điểm gì nữa. Hôm đó mặc dù thấy cảnh nữ nhân này bị đánh trên đường, nhưng không thể nghĩ đến lại bị đánh thành bộ dạng tàn tạ thảm thương như thế này. Tên Lại Nhị kia đúng là không phải nam nhân mà!
Lúc này Hùng Tráng Sơn cũng đi lên trước, sau khi trông thấy bộ dạng này của nữ nhân, hai đầu lông mày cũng nhíu chặt lại một chỗ.
"Cầu xin các người cứu ta với, cho dù có làm trâu làm ngựa ta cũng không muốn quay lại nữa, nếu trở về chắc chắn Lại Nhị sẽ đánh chết ta." Nữ nhân khóc lóc đau khổ.
Đường Thọ hỏi: "Nhà mẹ ngươi ở đâu, bị đánh đến nông nỗi này mà nhà của ngươi cũng mặc kệ sao?"
Nữ nhân lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng: "Bọn họ sẽ không quản, lần thứ nhất Lại Nhị đánh ta, ta cũng đã chạy về nhà rồi. Nhưng mẹ của ta nói nhà nào mà không trải qua khoảng thời gian như vậy chứ, nam nhân đánh nữ nhân là đạo lý hiển nhiên. Ta đến nhà bọn hắn, chính là người của bọn hắn, cho dù có bị đánh chết cũng là quỷ nhà bọn hắn, mẹ ta nói bọn họ không quản được." Nữ nhân lại nghẹn ngào: "Chính cha ta đưa ta trở lại đó, còn nói với hai tên súc sinh kia rằng ta không tốt, ở nhà bị bọn họ làm hư, nên mang lại đây cho bọn hắn dạy dỗ ta cho tốt, cho dù có đánh chết ta bọn họ cũng không oán hận hắn, đều là tại ta không hiểu chuyện!"
Tiếng khóc của nữ nhân vô cùng bi ai mà thê lương, như là một con thú đã bị dồn đến bước đường cùng, bất lực lại vô vọng.
Nữ nhân này vừa khóc lóc vừa kể lại những chuyện phải trải qua khiến cho mọi người ở chỗ này vô cùng thương cảm, lại càng thêm căm phẫn Lại Nhị. Thậm chí một đứa bé phải chịu nhiều đau khổ như Cẩu Đản cũng không nhịn được mà lau lau khóe mắt.
"Vị phu lang này xin hãy mở lòng từ bi, tuyệt đối đừng đưa ta quay lại, nếu như các người không đồng ý cho ta đi theo, thì có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường được không, chỉ cần đi cách xa nơi này một chút, đến đâu cũng được, cho dù có chết thì ta cũng muốn chết càng xa hắn càng tốt!" Trong mắt nữ nhân hiện lên sự thù hận như khảm sâu cả vào xương tủy.
Đường Thọ nhìn Hùng Tráng Sơn một chút, Hùng Tráng Sơn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Đường Thọ: "Nếu như ngươi muốn giúp, vậy chúng ta liền giúp nàng, ở đây có ta và Dương tiêu đầu, không sợ có ai gây phiền phức."
Đường Thọ gật đầu một cái, sau đó mới nói: "Bọn ta đang đi tới Đông Kinh, nếu như ngươi muốn đi chúng ta có thể đưa ngươi đi thêm một đoạn đường."
"Cảm ơn mọi người, người tốt chắc chắn sẽ được đền đáp." Cuối cùng trong ánh mắt tuyệt vọng của nữ nhân cũng xuất hiện một tia sáng.
Đi tiếp ba ngày sau cuối cùng cũng vào Đông Kinh, sau khi cho lính gác cổng thành xem qua chỉ dẫn đường đi, lính gác kia lập tức cho bọn họ vào trong, cũng không làm khó nhiều.
Đông Kinh là hoàng đô của triều Dục, là nơi phồn vinh hưng thịnh, vào trong thành đã có thể cảm nhận được mọi thứ ở đây khác hẳn trấn Ngọc Lâm. Hai bên đường phố là những dãy cửa hàng san sát nhau, có tiểu thương hét lớn bán quà vặt, trên đường đông người qua lại, nam nữ già trẻ, rộn rộn ràng ràng.
"Vị nương tử này, chúng ta còn có việc phải làm, không tiện cho ngươi đi theo nữa, vậy chúng ta tách ra ở đây đi."
Nữ nhân kia từ trên xe chui ra ngoài, hướng về phía Đường Thọ vái một cái, lập tức xoay người rời đi, tuyệt đối không có ý định dây dưa. Thấy nàng như thế này lại khiến cho Đường Thọ băn khoăn, Đường Thọ cúi đầu nhìn về phía Cẩu Đản, Cẩu Đản cũng tỏ vẻ vô cùng không đành lòng.
"Nhị lang, nữ nhân này cũng là người đáng thương, chúng ta vô tình gặp được, ta muốn giúp nàng."
Đôi mắt Hùng Tráng Sơn đen như mực lại thâm trầm, chỉ có lúc nhìn Đường Thọ mới hiện lên một chút cảm xúc mềm mại.
Hùng Tráng Sơn gật đầu, hỏi: "Cẩu Đản, nếu giao nữ nhân này cho ngươi, ngươi có thể đảm bảo rằng sẽ trông chừng nàng, điều tra rõ xem nàng có vấn đề hay không được chứ?"
"Con có thể! Hùng lang quân, việc này trước kia bọn con hay làm rồi, hồi trước có người cho bọn con tiền để sai bọn con đi theo dõi người ta, loại chuyện này con đã quen, chỉ cần nàng có một chút dị thưởng, cũng không tránh khỏi đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh này của con."
"Vậy thì giao nàng cho ngươi."
"Người yên tâm đi, Hùng lang quân, cứ giao nàng ấy cho con, chắc chắn không có vấn đề gì."
Hùng Tráng Sơn quây đầu nói với Đường Thọ: "Lần này chúng ta tới Đông Kinh là quyết định nhất thời, hẳn là không có người biết. Sẽ không tồn tại khả năng có người sớm tính kế trước, nhưng mà cũng không được loại bỏ khả năng này hoàn toàn. Gặp được nữ nhân này là chuyện ngoài ý muốn, ta bảo Cẩu Đản giám sát nàng, cũng để tránh cho ngươi cảm thấy lương tâm bất an tự trách bản thân thấy chết không cứu."
Hùng Tráng Sơn vốn luôn im hơi lặng tiếng ủng hộ cậu như vậy, chuyện cậu muốn làm hắn chưa bao giờ ngăn cản, chỉ dốc hết sức lực trợ giúp cậu.
Đường Thọ kìm lòng không được mà vươn tay nắm chặt lấy tay của Hùng Tráng Sơn, trước mặt bao nhiêu người cậu cũng chỉ có thể dùng loại hành động này để bày tỏ cảm xúc của chính mình.
"Vị nương tử này." Đường Thọ bước nhanh hai bước, đuổi kịp nữ nhân đi khập khiễng kia: "Nếu ngươi yên tâm thì đi theo chúng ta đi. Đợi mấy ngày nữa có thể ta sẽ mở cửa hàng, vừa khéo thiếu người làm, nếu như người đồng ý thì có thể vào trong cửa hàng của ta làm việc. Một nữ nhân trên người không có chỉ đường không có người thân, ở nơi đất khách quê người, tóm lại vẫn quá nguy hiểm."
"Ta đồng ý làm thuê. tạ ơn phu lang!" Nữ nhân mừng như điên gật đầu.
Lúc này Dương tiêu đầu cũng lộ ra nụ cười, chủ động nói: "Hùng phu lang, ta biết một khách điếm, thương nhân lui tới kinh đô đều ở nơi này. Cũng nói là khách điếm không bằng nói là một thị trường giao dịch quy mô nhỏ đi. Dù sao những đồ này đều dự định bán, không bằng đi vào đó, chỉ cần người thả ra chút tiếng gió là có hàng hóa của Đào Hoa Nguyên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tự tìm tới cửa."
Đường Thọ mang những vật này tới cũng không phải vì giữ lại cửa hàng của mình để bán, mà ngược lại là để bán lấy chút tiền vốn mở cửa hàng.
Trong khách điếm có rất nhiều thương nhân vãng lai, lúc Đường Thọ làm thủ tục đã thấy có rất nhiều thương nhân bản địa Đông Kinh và thương nhân ở nơi khác tranh luận đàm phán giá cả, chẳng qua trong đó cũng không có khuôn mặt nào quen thuộc.
Chưởng quỹ của khách điếm nhẹ nhàng cười nói: "Không biết mấy vị là thương nhân từ đâu tới, mang theo thứ gì vậy? Nếu như là hàng hóa có chút hút khách, mà chưa có người mua, ta có thể liên hệ với khách hàng giúp các người." Chưởng quỹ sợ bọn họ không biết giá cả thị trường, lại bổ sung: "Ví dụ như mì ăn liền và mì trà chiên là những mặt hàng tiêu thụ vô cùng tốt."
Đồ vật của mình được ưa chuộng như vậy, Đường Thọ vô cùng vui sướng, cười đến hai mắt đều híp lại.
"Mấy xe hàng hóa này của bọn ta đều là từ thôn Hạnh Hoa tới, có mì trà chiên mì ăn liền, còn có cơm cháy bánh kếp, các món đồ ăn uống."
Chưởng quỹ kinh ngạc đến há hốc mồm, giống như có thể nhét vừa cả quả trứng gà vào luôn: "Năm sáu chiếc xe ngựa ngoài kia đều là hàng hóa của Đào Hoa Nguyên sao?"
Lúc này Đường Thọ cũng không che giấu, cậu còn phải bán hàng cơ mà, cho nên cười cười gật đầu: "Đúng vậy, đều là hàng hóa của Đào Hoa Nguyên."
"Không biết một lúc nữa người có thời gian hay không? Nếu như nhiều hàng hóa như vậy phải thông báo với ông chủ của ta một chút, ta không thể tự mình mua nhiều như thế được."
"Được, vậy ngươi bảo hắn tối nay đến, một lát nữa ta muốn đi ra ngoài thăm hỏi một người."
Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn lên lầu chỉ đơn giản thay qua quần áo, sau đó lập tức đến thăm Trấn Bắc vương, đến địa phận của người ta cũng nên đến thăm hỏi một chút.
Trấn Bắc vương cũng không thiếu tiền bạc, bọn hắn cũng chẳng có nhiều tiền mà đi tặng những thứ xa xỉ chỉ đẹp mà không thực dụng kia, cho nên chỉ mang theo đồ ăn của nhà mình cộng thêm bốn cái bình giữ nhiệt.
"Chưởng quỹ, chưởng quỹ..." Tiểu nhị khách điếm vừa chạy vào vừa sợ hãi kêu lên.
Chưởng quỹ cũng không tức giận, chỉ trừng mắt hắn khiển trách: "Gào cái quỷ gì thế, không biết còn tưởng ngươi gọi hồn đấy?" Chưởng quỹ ngồi trên ghế tự rót cho mình một chén trà nóng: "Hai người kia đến thăm ai? Ta đã nói mà, nếu phía sau không có người mua thì làm sao có thể lập tức đưa nhiều hàng hóa đến Đông Kinh như thế này chứ, không sợ bán không được hoặc là bị người ta hố hay sao, thế mà vẫn gạt chúng ta nói cái gì mà không có người mua, có quỷ mới tin hắn..."
Tiểu nhị đánh gãy lời nói liên miên của chưởng quỹ: "Bọn hắn... Bọn hắn đi đến thăm Trấn Bắc vương!"
"A, là đi đến thăm hắn... Cái gì! Đi thăm Trấn Bắc vương?" Chưởng quỹ cũng kêu lên như gặp quỷ: "A, bỏng chết ta rồi." Chưởng quỹ quên mất là mình đang rót nước đột nhiên kích động đứng bật dậy, nên làm bỏng luôn cả tay mình.
"Canh cửa kia để cho bọn hắn vào sao?"
"Cho vào, ta ở xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng thái độ của người gác cổng ta nhìn thấy rõ ràng, có cung kính, tự mình dẫn bọn họ đi vào."
Chưởng quỹ ôm lấy bàn tay bị bỏng, lại đứng bật dậy lầm bầm: "Trấn Bắc vương, thôn Hạnh Hoa, chắc chắn người đó chính là lang quân kia của Hùng gia, không được ta phải đi thông báo cho ông chủ, ông chủ vô cùng tò mò đối với Hùng gia này đấy!"
Hai người Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn đều là dân thường, cũng không muốn vịn vào vị Trấn Bắc vương làm quan này, thậm chí còn giấu dốt, sợ mất mặt. Đến quý phủ của Trấn Bắc vương thăm hỏi, chẳng qua cũng bởi vì bọn hắn đã đi đến địa giới của người ta, không thăm hỏi biểu thị sự tôn kính thì giống như không để người vào mắt, mất cấp bậc lễ nghĩa, lại làm Trấn Bắc vương không vui, sinh mầm tai họa. Đến đây cũng khiến cho người ở Đông Kinh này nhìn thấy, để đừng tưởng rằng bọn hắn không có bối cảnh là có thể tùy ý ức hiếp.
Cũng không nói gì khác, chỉ hàn huyên vài câu lập tức đem bình giữ nhiệt ra giới thiệu. Lúc ban đầu Trấn Bắc vương nhìn thấy bốn cái bình nhỏ như thế cũng không biết chúng có gì đặc biệt, sứ cũng không phải loại sứ tốt, mộc cũng chẳng qua là được sơn một lớp thôi, làm có thể miễn cưỡng xem như tinh xảo, khéo léo đẹp đẽ, nhưng mà hình thù lại có vẻ vô cùng kỳ quái, chẳng ra làm sao cả.
"Vương gia, bình này tên là bình giữ nhiệt, rót nước sôi bên trong, có thể giữ ấm. Cũng căn cứ vào thời tiết lạnh đến mức độ nào, ngắn thì hai canh giờ, nhiều thì mười canh giờ." Hùng Tráng Sơn lấy nước sôi rót vào, đợi khi trà nóng của ba người trên bàn đã nguội lạnh, lại rót nước ở trong bình ra, nóng hổi, nhiệt độ không chênh lệch mấy so với lúc vừa rót vào.
Lúc này Trấn Bắc vương mới hứng thú, loay hoay mãi cũng không tìm được chỗ bí ẩn, cũng không tận lực hỏi thăm, hắn biết đây là huyền cơ giúp người ta ổn định cuộc sống, cho nên không cứng rắn ép hỏi làm gì, hắn cũng không làm ăn cái này, chỉ cần có thể dùng tới là được rồi.
"Đúng rồi, lần này ngươi tới, mang bao nhiêu bình giữ nhiệt này?"
"Hơn một ngàn." Hùng Tráng Sơn đáp.
"Hơn một ngàn?" Trấn Bắc vương hơi cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Đáng tiếc, đồ vật là đồ tốt, chỉ là..."
Dù Trấn Bắc vương chưa nói dứt câu, nhưng Đường Thọ vẫn đoán được ý của hắn, lúc đi ra từ trong vương phủ, cậu bàn bạc với Hùng Tráng Sơn: "Hẳn là Trấn Bắc vương muốn mua hết bình của chúng ta để đưa vào trong cung, nhưng lại thấy đồ sứ của chúng ta chênh lệch quá nhiều với lò quan*, nếu thực sự không mua, vậy cũng đành thôi."
(*Lò nung đặc biệt sản xuất sứ cho triều đình.)
Hùng Tráng Sơn: "Ai mà so được với lò quan chứ, đồ sứ của chúng ta đã là không tệ rồi, vẫn có thể bán cho người phú quý."
—------