Editor: Thảo Giang
Quản gia ngẩng đầu nhìn mặt trời, sau đó cúi xuống nói với Đổng Hải: "Tiểu lang quân, không còn sớm nữa rồi, nếu ăn xong e rằng sẽ đến trễ, người mang vào trong trường ăn đi."
"Được thôi."
Mắt thấy hai người cứ như vậy mà cầm bát của nó đi, Cẩu Đản vội vàng gọi người lại, đưa tay chỉ cái bát nhỏ: "Cái bát kia thì..."
"Đây là hai mươi văn tiền thế chấp, sau khi tan học trả lại cho ngươi."
"Được rồi, vậy hai vị đi thong thả, ăn ngon thì ghé lại quầy nha!" Cẩu Đản nhiệt tình phất phất tay với hai người.
Đợi bọn họ đi khuất bóng, Lý Tứ mới cười nói: "Tên nhóc nhà ngươi tuổi vẫn chưa lớn lắm, nhưng đúng là trời sinh ra để làm ăn buôn bán."
"Cái đó sao, còn không phải vì trước đây được đào tạo trong cửa hàng, Hùng phu lang đã dạy qua là khách đều thích nghe những lời tán dương, cho nên niềm nở nhiệt tình nói theo đó một chút là được."
Lý Tứ cười không nói gì, suy nghĩ lại bay xa, cũng không biết đứa con thứ hai bị hắn bán đi kia có sống tốt hay không, liệu có phần may mắn như này không, gặp được một nhà chủ hiền lành như nhà Hùng phu lang.
Đổng Hải như ngày thường mang theo đồ ăn ngon đi vào trường tư thục, giờ học vẫn chưa đến, lão tiên sinh cũng chưa tới, mấy đứa bé đang ngồi nô đùa bên trong lớp, ngẩng đầu trông thấy trong tay Đổng Hải ôm một đống đồ ăn ngon lớn, các bạn học nhỏ cùng nhau tiến tới.
"Đổng Hải, ngươi lại mang tới món gì ngon thế? Đúng lúc ta còn chưa ăn sáng nữa, ngươi cho ta đi." Người lên tiếng là bạn tốt của Đổng Hải, tên Uông Tuyền. Nó và Đổng Hải không chỉ là bạn học cùng, mà còn là trúc mã cùng nhau lớn lên, hai đứa bé bình thường vẫn hay chơi cùng nhau, không phân biệt này nọ.
Đổng Hải cũng hào phóng, nói thẳng: "Cho ngươi!"
Uông Tuyền không khách sáo nữa, nhận hết cả ba phần, mở ra, phát hiện bên trong đó có hai phần là được ngâm trong nước, không nhìn thấy chút thịt nào, chỉ có mấy viên nho nhỏ, một chút rau quả, phía dưới là một chút mì lạnh.
Bọn hắn cũng thường có bữa ăn ngon ở trường tư thục, cho nên đũa thìa đều có, Uông Tuyền lấy đũa của mình ra gắp, sau khi gắp được mì sợi ở phía dưới có chút giật mình ngạc nhiên thốt lên: "A..., là mì lạnh!"
Mì lạnh là mấy món bán vô cùng chạy gần đây, mười sáu văn một cân, còn được đóng gói đẹp đẽ bên trong giấy thấm dầu, sẽ đắt hơn một chút, ước chừng lượng mà một nam nhân trưởng thành ăn, cho dù có mười văn một túi, giá cả này cũng không phải chăng lắm, thế nhưng lại có không ít người có học yêu thích loại mì này.
Điều kiện của gia đình Uông Tuyền tốt, cho nên loại thức ăn mới mẻ này vừa xuất hiện, nó đã được nếm thử, kia là do một đầu bếp nữ trong nhà nó làm, mới vừa ăn nó đã thích mê rồi. Sau đó khi đi tới cửa hàng đồ nướng Đào Hoa Nguyên ăn, phát hiện chỗ đó cũng bán mì lạnh, liền gọi một bát. Sau khi nếm qua, Uông Tuyền mới nhận biết được cái gì mới gọi là mì lạnh chính tông, tay nghề của nữ đầu bếp nhà nó cũng phải chạy thua tám con phố, cái mùi vị kia, chua chua ngọt ngọt, hấp dẫn đến mức cho tới tận bây giờ mỗi lần đi ăn đồ nướng, Uông Tuyền nhất định phải gọi thêm một bát mì lạnh, cũng đã thành thói quen, nếu không ăn mì lạnh sẽ cảm thấy như thiếu thiếu gì đó.
Uông Tuyền thích ăn mì lạnh, không kịp chờ đợi mà gắp một đũa mì lạnh lên ăn một miếng lớn, sau đó hai mắt lập tức mở lớn.
Cho dù mì được làm thành canh nóng, nhưng cũng tuyệt vời không hề thua kém với mì lạnh ướp lạnh. Mặc dù nguyên liệu nấu ăn là một, nhưng lại làm ra được hai món ăn mỹ vị, mì lạnh được ướp lạnh thích hợp ăn vào mùa hè, nếu lúc này ăn sẽ cảm thấy hơi lạnh. Nhưng canh nóng này lại vô cùng khác biệt, trong thời tiết sớm tối lành lạnh của mùa thu, ăn bát canh mì lạnh nóng hầm hập, khiến cho cả người ấm lên, đúng là một loại hưởng thụ. Mà sợi mì này còn thấm đẫm hương thơm ngào ngạt của tương vừng, cẩn thận nếm kỹ, còn cảm nhận được mùi canh gà, quyện với mùi thơm của nước tỏi và tương thù du cay, ăn vào trong miệng khiến cho người ta si mê vô cùng. Nếm qua một lần là làm cho người nhớ mãi không quên.
Uông Tuyền không kịp chờ đợi mở một gói giấy gói dầu khác, bên trong là xiên chiên, phần này tương đối nhiều thịt, nó cầm một xiên thịt có lẫn cả sụn lên bỏ vào miệng, lập tức vô cùng hưởng thụ mà nheo mắt lại.
Ăn ngon!
Bình thường là người nói nhiều nhất, đến cả lúc đi ngủ miệng cũng không chịu yên lặng, phải luyên thuyên hai câu chuyện hoang đường Uông Tuyền vậy mà lần đầu tiên lại im lặng chỉ tập trung vào ăn thế này.
"A, Uông Tuyền đâu, sao nửa ngày không thấy hắn nói chuyện gì thế, không phải là hắn nhịn nói chuyện đến chết luôn rồi chứ."
Trong đó có một đứa bé chỉ tay vào Uông Tuyền: "Các ngươi nhìn xem, Uông Tuyền mải ăn đồ ăn, không thèm để ý tới nói chuyện kìa."
"Món gì ngon vậy, thế mà lại chặn được cái miệng kia của hắn."
Mấy đứa nhỏ chạy tới, nhìn nhìn cũng không biết là Uông Tuyền đang ăn món gì, nhưng nhìn miệng nó dính đầy mỡ ăn ngon lành đến như vậy, lại ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trong không khí, đều thèm thuồng: "Đi lấy đũa, chúng ta cũng nếm thử xem món ăn mỹ vị gì mà có thể làm Uông Tuyền tập trung ăn đến không thèm nói gì."
Một tay Uông Tuyền không ngừng gắp ăn ngon lành, một tay khác vội vàng che thức ăn lại. Bên trong miệng vẫn còn ngậm thức ăn nên nói chuyện cũng mơ hồ không nghe rõ: "Đây là Đổng Hải cho ta, buổi sáng ta còn chưa được ăn gì đâu, không cho các ngươi tranh giành." Vừa nói, vừa quay sang Đổng Hải nở một nụ cười lấy lòng.
Đổng Hải hếch cái cằm: "Vậy ta muốn nếm thử cũng được ha!"
Mặt mũi Uông Tuyền tràn đầy đau khổ lại xoắn xuýt, cuối cùng suy đi tính lại đây là do Đổng Hải mua, không có cách nào khác chỉ đành để nó ăn.
Đổng Hải nhận lấy đũa từ tay bạn học, ăn chén xiên nhúng lẩu chưa động đũa kia, một miếng liền say mê, đây mới là mỹ vị, mới là hưởng thụ chứ!
Các bạn học cùng đều biết Đổng Hải là một tên nhóc kén chọn bắt bẻ mười phần, bây giờ lại thấy lộ ra biểu cảm vô cùng thích thú, liền biết cái này chắc chắn ăn rất ngon.
Một đứa nhóc mập mạp lau nước miếng, vẻ mặt như viết lên mấy chữ chắc chắn ăn rất ngon, hỏi Đổng Hải: "Ăn ngon không?"
Đổng Hải kiêu căng ngạo mạn nói: "Cũng tạm được." Nói xong lại gắp lấy một xiên thịt sụn gà chiên tiếp tục ăn.
Những đứa trẻ này bình thường chơi với nhau vô cùng thân, ăn gì cũng không khách sáo phân ngươi ta, lúc này mới nhao nhao chỉ trích Uông Tuyền: "Được lắm, Uông Tuyền, ngon như vậy mà ngươi lại ăn một mình!"
"Có đồ ăn ngon mà cũng không thèm gọi bọn ta, ngươi khiến cho bọn ta vô cùng thất vọng đấy!"
"Hắn không gọi chúng ta tới ăn, vậy chúng ta tự mình ăn!"
Mấy tên nhóc nhỏ lập tức xắn tay đi tranh giành. Uông Tuyền hai tay khó mà chống đỡ bốn tay, tất nhiên là thất bại, oa oa kêu lên: "Các ngươi chừa lại cho ta một ít, đừng có mà cầm đi hết chứ, ta còn chưa được ăn sáng đâu."
"Bọn ta nhìn thấy hết rồi, ngươi cũng đã ăn một bát, lại còn ăn mì lạnh, mới có chín tuổi như ngươi ăn vậy chắc chắn là no rồi, cũng đâu phải là cái thùng cơm chứ."
"A! Ăn ngon tuyệt!" Một âm thanh kinh ngạc vang lên: "Lạp xưởng này ăn ngon thật đấy, tại sao lại không giống với lạp xưởng bình thường ta mua trong cửa hàng nhỉ, vỏ ngoài giòn xốp."
"Ừm, đúng rồi, cái này ăn cũng ngon, hình như đây là thực trứng ở cửa hàng đồ nướng Đào Hoa Nguyên, lại có thể làm thành món như thế này, ra một hương vị khác, nhưng đều ngon tuyệt luôn."
Uông Tuyền kêu thảm thiết: "Cái gì cơ, còn có thực trứng sao, tại sao vừa rồi ta không nhìn thấy, ta cũng thích ăn trứng thực!"
"Ngươi thì có cái gì không thích ăn, ngươi còn nói ngươi thích ăn mì lạnh cơ mà!"
"Nhưng ta cũng thích ăn thực trứng mà, đều ngon, còn không cho phép ta thích ăn hết nữa à!"
Mấy đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ, Đổng Hải vừa mới ăn xong xiên thịt gà, nhưng vẫn thấy chưa đủ, chưa thỏa mãn lại cầm giấy gói dầu lên, thấy bên trong rỗng tuếch. Nó vẫn chưa ăn đủ mà, được rồi, còn có xiên nhúng lẩu nữa, vậy ăn xiên nhúng lẩu đi, nhưng mà cúi đầu xuống lại phát hiện xiên nhúng lẩu từ lúc nào đã bị cướp mất chẳng thấy đâu rồi.
Đổng Hải tủi thân vô cùng, là nó mua thức ăn mà, nhưng nó mới ăn được có một ít đã bị bọn chúng cướp ăn hết rồi. Quan trọng nhất là, bây giờ nó vô cùng thèm, còn muốn ăn nữa, rất muốn ăn nữa, thèm đến không chịu nổi.
Đổng Hải không kìm được mà oa một tiếng, khóc òa lên.
Lúc này lão tiên sinh cũng tới lớp, chỉ thấy hai cái tay nhỏ của Đổng Hải lau lau mắt gào khóc, mấy đứa nhỏ khác thì vây ở xung quanh dỗ dành nó.
Lão tiên sinh dùng sức ho khan, uy nghiêm nói: "Có chuyện gì đây, tại sao Đổng Hải lại khóc, ai bắt nạt ngươi à?"
Đứa bé mập mạp vừa rồi cướp xiên chiên từ Uông Tuyền nhưng không tranh được lập tức đưa tay chỉ Uông Tuyền, trả thù nói: "Tiên sinh, là tại Uông Tuyền cướp đồ ăn ngon của Đổng Hải!"
Uông Tuyền vô cùng oan uổng nói: "Ta không có, là Đổng Hải mời ta ăn, cướp đồ là bọn họ mới đúng."
"Rõ ràng là ngươi ăn một mình, những đồ kia ăn ngon như thế, vậy mà ngươi không nói với bọn ta, Đổng Hải chắc chắn là bị ngươi chọc tức tới phát khóc!"
"Ngươi nói bậy, không phải là như thế."
Lông mày lão tiên sinh khẽ nhếch, ông ấy đã hiểu rõ, đây không phải là chuyện ai cướp đồ ăn của ai, mà là do đồ ăn ngon quá, cuối cùng chia không đồng đều nên mới đánh nhau.
Ông ấy chớp chớp mắt: "Tất cả yên lặng cho ta!"
Đến giờ tan học, bọn nhỏ đều đi về, lão tiên sinh nhớ lại lúc ban sáng bọn nhỏ tranh giành nhau đồ ăn, thậm chí bởi vì ăn được ít mà Đổng Hải oan ức đến khóc. Gần đây vợ ông ấy cũng không có khẩu vị ăn uống, cái gì cũng không ngon, nhưng lại thích ăn đồ nướng ở cửa hàng Đào Hoa Nguyên, nhưng đồ ăn ở đây lại đắt quá, ngày nào cũng ăn thì tiền lương của ông ấy làm sao mà đủ chứ. Nghĩ tới nghĩ lui, ông ấy liền đứng dậy đi ra ngoài mua một phần đồ ăn vặt giống như Đổng Hải để cho vợ, mong là có thể khơi dậy được hứng thú ăn uống.
Vốn đang lo sợ không tìm thấy, kết quả vừa bước xuống phố dài đã thấy một quầy ăn vặt được bọn trẻ con vây kín, người bán đồ ăn cũng là một đứa bé, loay hoay bận rộn đến toát cả mồ hôi, lớn tiếng hô hào: "Chớ chen đẩy, từng người một, lúc cầm xiên cẩn thận kẻo bỏng tay nha. A, ngươi cách xa nồi dầu của ta ra một chút, đừng để dầu bắn vào người, nếu không sẽ bị rỗ thành sẹo đấy."
Bọn trẻ vây quanh trước quầy xiên chiên lúc này mới nghe lời nhường chỗ, đứa trẻ bán đồ kia lại tiếp tục loay hoay, nhưng sắp xếp đâu ra đấy, nó giương mắt thấy một lão già đứng trước sạp của mình cách đó không xa, muốn tới đây nhưng lại không định tới, đang do dự không quyết đây mà.
Cẩu Đản lập tức lộ ra một nụ cười xán lạnh, nhiệt tình nói: "Ông lão, người ăn chút gì đi, tới đây chọn đi."
Đám trẻ con nhìn lại thấy là lão tiên sinh bên trong trường tư thục, nhao nhao chào hỏi một tiếng, sau đó cầm thức ăn chạy đi.
Đổng Hải và Uông Tuyền, còn có anh bạn nhỏ mập mạp vẫn còn ở đây, Uông Tuyền chia đồ ăn cho hai người: "Ta mời ngươi ăn được chưa, nhưng mà không được khóc nữa đấy."
Bạn nhỏ Đổng Hải mạnh miệng nói: "Ta không có khóc nhè đâu, lúc đó chỉ là khó chịu trong lòng thôi."
Uông Tuyền lườm một cái tỏ vẻ xem thường, nhưng sợ Đổng Hải lại khóc nữa nên cũng không dám vạch trần nó.
"Nhưng mà người cứng nhắc cổ hủ như lão tiên sinh của chúng ta vậy mà cũng tới đây ăn uống những thứ mới mẻ này, có thể thấy được đồ ăn ở nhà hắn đúng là vô cùng ngon."
Đồ ăn trên quầy ăn vật gần như đã bán hết, không còn lại bao nhiêu thứ, cho nên cũng không còn nhiều lựa chọn cho lão tiên sinh, ông ấy lập tức chọn mấy thứ như xiên thịt sụn. Nhìn mấy xiên chiên vàng óng kia, lão tiên sinh đột nhiên cảm thấy mình cũng có chút đói bụng.
Trên đường cầm xiên chiên về nhà, có lúc ông ấy muốn lấy ra ăn ngay, may mà sự cứng nhắc đã ăn sâu vào trong xương tủy đã giúp ông ấy kìm nén đi về đến nhà.
"Chúng ta dọn quán thôi!" Cẩu Đản nhìn lại đồ ăn không còn bao nhiêu nói.
"Không phải vẫn còn một ít à, bán hết rồi sao?"
Sau đó Cẩu Đản cũng vớt xiên nhúng lẩu ra, tất cả cũng còn non nửa bát nữa, nó lại nấu thêm phần mì, xong liền đưa cho Lý Tứ.
"Không bán nữa, hầu như đã bán hết sạch rồi, còn lại chút này chúng ta ăn, người đã làm cho ta một ngày rồi, đây là ta mời người ăn." Xiên chiên cũng chỉ còn lại hai xiên cải trắng, đều chiên cho Lý Tứ ăn thêm.
Lý Tứ cũng không phải ham chút đồ ăn ấy, mà là nhìn trúng tấm lòng này của Cẩu Đản. Cẩu Đản tuổi còn nhỏ như vậy mà lại làm việc vô cùng chu toàn, Lý Tứ cảm thấy nó có duyên gặp được cơ hội tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn, trong lòng cũng mừng thay cho nó.
Quầy ăn vặt chắc chắn không thể mang về miếu hoang được, Cẩu Đản muốn làm ăn buôn bán cũng không thể quay lại miếu hoang ở, lôi tha lôi thôi thì ai dám mua hàng nữa, cho nên Đường Thọ đã cho phép nó ở bên trong cửa hàng đồ nướng.
Ban đêm cửa hàng đóng cửa, Hổ Oa Tử xiên đồ ăn của ngày hôm sau, Cẩu Đản đếm tiền.
Hổ Oa Tử nhìn nó lấy ra một đống, hai con mắt như phát sáng: "Bao nhiêu?"
Đôi môi Cẩu Đản cũng phát run: "Năm mươi văn?"
"Cái gì, năm mươi văn, ngươi có đếm nhầm không đấy?" Hổ Oa Tử ném xiên sang một bên, nó tự mình đếm lại, đúng là năm mươi văn thật, tay nó cũng phát run lên.
"Đây bằng hai tháng lương của hai người chúng ta đấy!" Hổ Oa Tử không dám tin nói: "Một ngày kiếm được nhiều như vậy sao?"
Cẩu Đản nhìn Hổ Oa Tử, lắc đầu, lòng Hổ Oa Tử thắt chặt lại: "Chẳng lẽ đây không phải kiếm trong một ngày, hay Hùng phu lang còn muốn lấy tiền, chúng ta phải nộp lại?"
"Không phải, đây đúng là số tiền chúng ta kiếm được, nhưng cũng là tiền nguyên liệu nấu ăn của ngày mai." Cẩu Đản kích động nói: "Hùng phu lang sợ ngày đầu tiên ta buôn bán khó khăn, cho nên cố ý chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ta, kết quả còn không đủ để bán, chắc chắn ngày mai còn bán được nhiều đồ ăn hơn nữa, nói cách khác thức ăn ngày mai nếu như bán hết sạch, thì chúng ta có thể kiếm được càng nhiều."
"Ôi trời!" Hổ Oa Tử chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đầu óc tựa như không dùng được nữa rồi, mơ mơ hồ hồ.
Chẳng qua rất nhanh nó liền tỉnh táo lại, đầu óc lập tức xoay chuyển: "Bây giờ Lý Tứ đi cùng với ngươi, nhưng dù sao người ta cũng là người làm của Hùng phu lang, chúng ta không thể cứ nhờ người ta không công mãi được, chờ mấy ngày nữa bán lại chút tiền vốn, chúng ta lại tuyển thêm hai tên đầu óc linh hoạt tay chân lanh lẹ, miệng cũng ngọt trong đám Cẩu Thặng để làm việc cùng ngươi. Cho bọn chúng tắm rửa sạch sẽ một chút, làm thêm một bộ quần áo ra dáng, ban đêm cũng không được quay về miếu hoang ngủ, không thì bỏ ra hai văn tiền thuê một cái giường ghép."
"Làm ăn buôn bán không thể bẩn thỉu được, nếu không khách ăn sẽ bị tiêu chảy."
Cẩu Đản gật đầu: "Đúng, Hùng phu lang cũng có nói qua chuyện này với ta."
Không biết Hổ Oa Tử lại suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau lại nói: "Cẩu Đản, hai chúng ta đi theo tiên sinh ở phòng thu chi tập ghi chép sổ sách đi. Như vậy chúng ta cũng có thể ghi sổ sách, như vậy mới biết được rốt cuộc một tháng chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền."
"Còn nữa, chúng ta làm ăn kiếm tiền như thế này, cũng không thể chiếm hết tiền được, ta tính là phải có một cuốn sổ ghi nợ, để chúng ta phân chia năm năm với Hùng phu lang. Chúng ta lấy chút lợi ích của Hùng phu lang, dù sao cũng có nhiều miệng ăn chờ hai người chúng ta nuôi mà!" Hổ Oa Tử nói: "Mặc dù Hùng phu lang nói là giúp chúng ta, không cần báo đáp gì, nhưng chúng ta cũng không thể quên lợi, nên cho thì vẫn cho."
"Đúng, cứ làm vậy đi, vẫn là ngươi suy nghĩ thấu đáo."
Hổ Oa Tử cười nói: "Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi cơ mà, ngươi cho rằng hơn mấy tuổi này không là gì à."
Kế hoạch của Cẩu Đản và Hổ Oa Tử, Đường Thọ hoàn toàn không biết, bây giờ cậu đang làm cơm cháy gạo kê và bánh kếp cho Hùng Tráng Sơn ăn. Hai thứ đồ ăn vặt này là món mà cậu thích ăn nhất, đặc biệt là cơm cháy, khi còn bé nhớ một túi cơm cháy Bắc Kinh cũ ăn ngon ngọt đến nuốt cả lưỡi. Lúc ấy còn mơ mộng khi lớn lớn lên mở một tiệm bán hàng, khi đó muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ăn đến chán thì thôi.
Hùng Tráng Sơn ăn cơm cháy, cắn một miếng to một, còn Vu Phong thì khá là cẩn thận, mở miệng cắn từng miếng nhỏ.
Hắn cầm miếng cơm cháy nhìn qua một chút, sợ hãi thán phục: "Hùng phu lang, những đồ ăn thức uống này tại sao ngươi lại nghĩ ra được vậy, ta còn chưa từng ăn qua loại cơm cháy này, cái này không giống vị của cơm cháy ta thường ăn một chút nào cả!"
Đường Thọ cười cười, uống một ngụm nước trà, cậu chỉ muốn để cho Nhị lang được thưởng thức nhiều món ăn ngon mà cậu đã từng ăn qua mà thôi, cho nên mới vắt óc mỗi ngày để nghĩ ra cách làm đồ ăn như thế.
Chỉ một chốc lát sau khách đã tới, Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn đứng dậy lên trên lầu nhường chỗ ngồi cho khách, Vu Thành đi pha trà, Vu Phong cầm sổ ghi chép đơn đặt hàng.
Vị khách kia uống một hớp trà lớn, sau khi ấm áp lên, nói: "Cho ta hai trăm cân mì trà chiên, chẳng cần đóng gói nhỏ hơn đâu, phải để túi lớn. Bây giờ trời đã lạnh rồi, chắc là có thể để được lâu. Còn cho ta thêm chút mì lạnh đi, năm mươi, không, ba mươi túi thôi. Trời lạnh rồi không ai muốn ăn mì lạnh ướp lạnh nữa."
Vu Phong lập tức nói: "Không thể ăn mì lạnh ướp lạnh thì có thể ăn mì lạnh nóng mà!"
"Mì lạnh nóng sao?" Thương nhân kia trợn to mắt hỏi: "Làm thế nào?"
Vu Phong lập tức nói cho hắn cách làm kia, thương nhân nghe xong vô cùng vui sướng: "Còn có thể nấu như thế à, vậy thì lại cho ta một trăm cân đi."
Ở lầu hai, Đường Thọ ngồi ở trên ghế treo nhàn nhã đưa qua đưa lại: "Nhị lang, mấy ngày tới ta định đi tới Đông Kinh một chuyến."
"Đông Kinh?" Lông mày Hùng Tráng Sơn cau lại thật chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường Thọ, một người to lớn kiên cường thế kia, vậy mà thế nào lại cảm thấy có vài phần u oán.
Đường Thọ không chịu được xoa xoa da gà đang nổi lên, đây đâu phải tính cách của Nhị lang nhà cậu chứ, Nhị lang nhà cậu là bạo thần bất chấp trời đất cơ mà, cái thái độ như oán phụ ở chốn khuê phòng này là cái gì thế!
Dáng vẻ ai oán này cứ như Đường Thọ là một tên nam nhân cặn bã bỏ vợ bỏ con không bằng, Đường Thọ thực sự không chịu được, vội vàng giải thích nói: "Ta đi đến Đông Kinh để bán bình giữ nhiệt. Thời tiết bây giờ đã lạnh rồi, thấy bình giữ nhiệt bây giờ sẽ bán rất chạy, cho nên ta dự định tự đến Đông Kinh một chuyến."
"Cũng là vì cửa hàng mới mở ở Đông Kinh, bây giờ bọn hắn nhập hàng từ nhà chúng ta rồi chuyển tay liền có thể bán với giá gấp đôi có hơn, chúng ta có thể hoàn toàn thực hiện cuộc làm ăn này, điều kiện của chúng ta có lợi hơn so với bọn họ."
"Vậy nếu lại có người bên Đông Kinh kia đến nhập hàng thì còn bán hay không?"
"Bán, tất nhiên là bán rồi. Không chỉ có bán, nếu những thương nhân Đông Kinh kia chê đường sá xa xôi, cũng có thể nhập hàng trực tiếp từ bên trong cửa hàng ở Đông Kinh của chúng ta, giá cả so với nhập ở ngay thôn Hạnh Hoa này cao hơn hai ba văn. Nếu như kiện hàng với số lượng lớn, chỉ hai ba văn này là đủ lộ phí rồi, huống hồ chúng ta cũng muốn vận chuyển cả hàng hóa của mình nữa, tính sao cũng không lỗ. Nếu như thế thì chúng ta coi như là vừa bán lẻ vừa bán buôn luôn."
Hùng Tráng Sơn nhìn cậu thật lâu, rõ ràng sự chú ý không đặt vào vấn đề này. Đông Kinh, Kim gia ở Đông Kinh, đây chính là cái mà Hùng Tráng Sơn hận nhất, hắn nghiến răng: "Phu lang, ngươi là người..."
"Ta biết, ta sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi, đời đời kiếp kiếp đều là phu lang của Hùng Tráng Sơn ngươi, đúng không?" Đường Thọ nói: "Ta nhớ kỹ rồi."
Hùng Tráng Sơn bị chặn họng, không cam lòng nói: "Mặc dù đây là sự thật, nhưng điều ta muốn nói không phải là cái này."
Lần này ngược lại đến Đường Thọ sửng sốt, Hùng Tráng Sơn không muốn nói cái này thì nói cái gì chứ, đây không phải lời thoại tiêu chuẩn nhất của hắn hay sao. Giống như tổng giám đốc bá đạo nói câu 'cô gái, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi', sao bây giờ lại có sự thay đổi rồi?
Đường Thọ tò mò hỏi: "Không phải câu mà ngươi muốn nói, vậy rốt cuộc ngươi muốn nói gì."
"Ta sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi, đời đời kiếp kiếp sẽ đều là tướng công của ngươi!"
Đường Thọ: "..."
Trong một hẻm nhỏ ở Đông Kinh, trong viện nhỏ vang vọng khắp nơi âm thanh khóc lóc đau khổ của một nữ nhân. Đối diện nàng ta là một người cao lớn vạm vỡ, thân hình của người kia gấp ba lần nàng ta, là một nữ nhân mập mạp mặt mũi vô cùng hung dữ.
"Khóc cái gì mà khóc, ta có ức hiếp ngươi đâu?" Nữ nhân mập chống nạnh, lặng lẽ nhìn nàng ta.
Nhị nương tử mềm mại nhu nhược, giống như là liễu yếu trước gió, những ngày qua ở chung với Vương Tam lang, không học được cái gì khác hay ho, nhưng thái độ và ứng xử của nữ tử như thế nào để được Vương Tam lang yêu thích, lại học đến xuất thần nhập hóa. Đáng tiếc đối diện nàng ta lúc này chính là một nữ nhân cao lớn thô kệch, bởi vì tính tình của nữ nhân này ngang ngược, tướng công lại thích loại nữ tử mềm mại nhu nhược như Nhị nương tử, cho nên càng ghét cay ghét đắng cái loại nữ nhân dối trá như Nhị nương tử này.
Nhị nương tử lau nước mắt nói: "Xin người rộng lượng thêm hạn cho ta mấy ngày nữa, qua vài ngày Tam lang nhà ta chắc chắn tới đưa tiền thuê nhà cho ta thôi."
Ánh mắt nữ nhân mập đầy khinh thường, giọng điệu lại càng khinh miệt: "Tam lang? Gọi cũng thân mật quá nhỉ, đáng tiếc Vương Tam lang người ta cũng chỉ trêu đùa với ngươi thôi. Ngươi không thèm nghĩ lại đi, Vương Tam lang người ta muốn có tướng mạo có tướng mạo, muốn có gia thế có gia thế, tại sao lại cần một nữ nhân đã có chồng xuất thân thô bỉ như ngươi chứ? Còn có bao nhiêu tiểu thư khuê các muốn được gả vào Vương gia đấy, ngươi ở đây mà khóc lóc om sòm, sao không tự mình tiểu một bãi mà soi bản thân mình trong đó xem, nếu như đúng là có vẻ ngoài liễu yếu đào tơ xinh đẹp như Tây Thi, thì cũng có đáng giá để vì một đứa tàn hoa bại liễu như ngươi mà bỏ qua vị nương tử xinh đẹp như hoa như ngọc kia hay không!"
"Ngươi cũng đừng có mà mơ mộng nữa, tỉnh lại đi! Viện này không phải là minh chứng tốt nhất hay sao, lúc trước khi ngươi mới đến đây, Vương Tam lang vẫn thấy ngươi mới mẻ, cho nên gọi cả nô tỳ tới, náo nhiệt như thế nào ta cũng thấy được. Nhưng còn bây giờ thì sao chứ, trong viện tử hiện tại cỏ hoang um tùm, nha hoàn nô tài cũng bỏ đi hết, một người cũng không ở lại, không phải là vì Vương Tam lang chán ngươi rồi, không cần ngươi nữa cho nên cũng không phát tiền lương cho bọn nô tài kia, vì vậy người ta không làm nữa mà bỏ đi hết còn gì! Đến nước này rồi mà ngươi còn chưa sáng mắt ra, vẫn còn ôm mộng tưởng viển vông như vậy, còn nghĩ là Vương Tam lang người ta sẽ còn cần ngươi nữa, ta thấy đầu óc của ngươi có phải hỏng luôn rồi không!"
—-------