Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 90: Xiên nhúng lẩu



Editor: Thảo Giang

May mà tên kẻ trộm kia chạy đi cũng không quay lại, lúc Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn chạy đến cửa hàng vẫn đóng cửa vô cùng chặt chẽ, nhìn từ bên ngoài không ai nghĩ là vừa mới bị trộm cướp.

Hổ Oa Tử là người đầu tiên nhảy từ trên xe bò xuống, dọc đường này tim nó như bị treo lơ lửng lên vậy, ban đầu trải qua nhiều chuyện như thế, nó cũng không để ở trong lòng, lúc để lại Cẩu Đản một mình trông cửa hàng cũng không có nghĩ nhiều.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Đường Thọ lo lắng như thế, nó cũng bắt đầu lo sợ, trên đường lên trấn luôn sợ hãi nếu tên trộm kia đang đi mà quay lại thật, thì một mình Cẩu Đản ở bên trong phải làm sao bây giờ. Với tính tình của Cẩu Đản chắc chắn sẽ không để mặc cho tên trộm kia lấy được gia vị trở về nghiên cứu. Nếu thật sự đối đầu với tên xấu xa trưởng thành đó, thì cho dù Cẩu Đản có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa bé, chắc chắn sẽ chịu thua thiệt.

Lúc này trong lòng Hổ Oa Tử vô cùng sốt ruột, gân cổ hô lớn: "Cẩu Đản...Cẩu Đản... Ngươi không sao chứ?"

Bên trong cửa hàng vang đến tiếng bước chân, Cẩu Đản ở bên trong mở cửa ra.

"Hổ Oa Tử, sao nhanh vậy ngươi đã quay lại rồi, đã nói cho Hùng phu lang chưa? Hùng phu lang nói sao rồi, có trách chúng ta không, còn giữ chúng ta ở lại làm việc trong cửa hàng chứ?"

Cẩu Đản nói xong mới nhìn rõ bọn người Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn đang từ xe bò đi xuống. Nó vô thức buông cái tay đang che trán xuống, nhưng sau đó lại cảm thấy không thích hợp lắm, như thế này cục sưng trên đầu lại lộ ra, nếu như bị Hùng phu lang nhìn thấy thì làm sao? Còn nếu tiếp tục che, không phải là giống như muốn ám chỉ cho Hùng phu lang biết là mình bị thương à?

Năm nay Cẩu Đản cũng chỉ mới mười tuổi, nhưng nó đã trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều loại người lắm rồi, tất nhiên sẽ suy nghĩ nhiều. Nói tới nói lui cũng bởi vì nó quan tâm đến công việc này quá mà thôi, sợ mất công việc này, lại quay về thời gian lưu lạc như lúc đầu, vậy thì nó và đám bạn lang thang lại cùng nhau chịu đói rồi.

"Lại đây ta nhìn một chút." Cẩu Đản rụt vào trong góc tối trốn tránh, nhưng vẫn bị Đường Thọ túm ra từ trong cửa hàng tối tăm, cậu xích đèn lồng lại gần đã nhìn thấy cục u kia trên trán của Cẩu Đản. "'Có đau lắm không? Đầu có bị choáng không? Không có cảm giác buồn nôn chứ?"

Mặc dù không biết tình huống lúc ấy cụ thể như thế nào, nhưng cho dù thế nào chăng nữa, từ trước đến giờ bắt kẻ trộm là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Cẩu Đản xoa xoa tay, thân thể nhỏ nhắn hơi co lại, bả vai nghiêng về phía trước, còng xuống như một con tôm, bên trong vẻ căng thẳng còn có thêm một chút cẩn thận lấy lòng. Nó nói câu đầu tiên với Đường Thọ cũng không phải về tình hình vết thương của mình: "Hùng phu lang, người yên tâm đi, con đã cướp được hộp gia vị về, không để cho hắn trộm đi."

Đường Thọ cảm thấy mũi chua chua, suýt chút nữa rơi nước mắt. Cậu biết sở dĩ Cẩu Đản không quan tâm tới tình hình vết thương của mình, vừa gặp cậu đã nói đến chuyện này là bởi vì nó cho rằng gia vị còn quan trọng hơn cả mạng của nó.

"Ngươi không có việc gì mới là quan trọng nhất." Trong lòng Đường Thọ chua xót không chịu được, nói chuyện với Cẩu Đản với giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Vậy có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Nó quan trọng nhất sao?

Bởi vì chưa từng có ai nói với nó mấy lời này, cho nên trong giây lát Cẩu Đản không có phản ứng, cứ ngơ ngác mà nhìn Đường Thọ, sau đó mới vô thức nói: "Không có chỗ nào khó chịu cả, chỉ có cái trán bị đập sưng một cục, nên hơi đau một chút." Nói xong mới sực nhận ra mình vừa nói gì, sợ Đường Thọ nghĩ nó phiền phức, lại lập tức lắc đầu nói: "Không đau, bây giờ không còn đau nữa rồi."

Đường Thọ không dám nhìn Cẩu Đản nữa, đứa nhỏ này thật sự khiến cho người ta vô cùng đau lòng.

"Nhị lang, ngươi có biết y quán nhà ai ở trên trấn lúc này còn mở cửa không, chúng ta đưa Cẩu Cẩu đến xem vết thương một chút, bị thương ở đầu không giống với những nơi khác, nếu không khám xét kịp thời, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sau này."

Hổ Oa Tử cướp lời nói: "Hùng phu lang, con biết một y quán bên trong là nhà đại phu luôn, cho dù ban đêm ngủ rồi mà có bệnh nhân khẩn cấp, đến gọi thì họ sẽ mở cửa."

Hổ Oa Tử cũng sợ Cẩu Đản sẽ bị bệnh, đến lúc đó chắc chắn bọn nó sẽ xem thường, không bằng bây giờ mượn lời Đường Thọ đi khám một chút xem sao, nếu như có khám ra bệnh gì mà Đường Thọ không cho chữa trị thì cũng có thể hỏi xem cần kiêng kỵ thứ gì, bình thường có gì phải lưu ý. Nếu không sau này bệnh trở nặng, ngay cả tiền đi khám bệnh có lẽ bọn chúng cũng không bỏ ra nổi. "Y quán kia tên là Từ thị, ngay trên phố Bắc."

Mặc dù y quán Từ thị đã ngủ rồi, nhưng sau khi gõ cửa vài lần, đúng thật là có người mở.

Từ đại phu là một vị lão già râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành, cho dù bị người khác đánh thức khi đang ngủ say cũng không thấy có một chút nổi nóng nào.

"Từ đại phu, đứa nhỏ này là Cẩu Đản, là người làm nhà ta, vừa mới gặp phải kẻ trộm bên trong cửa hàng, lúc tranh chấp với hắn Cẩu Đản có bị đụng trúng đầu."

Từ đại phu gật đầu, gọi người tiến đến, sau khi bắt mạch lại hỏi han một chút, mới nói: "Vết thương trên đầu thằng bé cũng không nghiêm trọng, tạm thời xem ra không có ảnh hưởng gì, nhưng mà chuyện liên quan đến phần đầu cũng khó mà nói, mấy ngày tới trước hết đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đã."

"Được rồi, trở lại ta sẽ cho nó nghỉ ngơi." Triều Dục không có chụp CT, nếu như chấn động não hay là máu đông cũng sẽ không khám được ra, cho nên trước tiên cứ quan sát vài ngày là ổn thỏa nhất. Trong thời gian này nếu như không có chỗ nào khó chịu, thì có lẽ đầu óc không có bị ảnh hưởng gì.

"Con, con không sao." Cẩu Đản lắp bắp nói. Nó không muốn nghỉ ngơi đâu, nếu nghỉ ngơi khỏe lại rồi, Hùng gia không cần nó nữa thì biết làm sao?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nó, Đường Thọ an ủi nói: "Không sao, ngươi cứ nghỉ ngơi mấy ngày rồi quay lại, cửa hàng vẫn cần ngươi tới làm việc mà. Ngươi vì cửa hàng cho nên mới bị thương, Hùng gia chắc chắn phải phụ trách rồi."

Để cẩn thận hơn, Đường Thọ vẫn nhờ Từ đại phu bốc cho chút thuốc, nhưng Từ đại phu cũng không khám ra bệnh gì, đành phải lấy vài phương thuốc bổ, tổng cộng hết ba lượng bạc. Ba lượng bạc này khiến Cẩu Đản đau lòng muốn chết, cũng càng thêm cảm kích Đường Thọ hơn.

"Tạ ơn Hùng phu lang, con... Sau này nhất định con sẽ báo đáp người." Cẩu Đản nhìn gói thuốc trong tay, vành mắt đỏ ửng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Nó dùng sức hít mũi một cái thu nước mũi lại, sau đó giơ tay lau lau nước mắt.

Đường Thọ lấy khăn ra, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau mặt cho Cẩu Đản: "Đây là chuyện đương nhiên mà, ngươi vì cửa hàng của ta mới bị thương, tất nhiên ta phải cho ngươi đi khám bệnh rồi. Nhưng mà lần sau phải nhớ kỹ, tính mạng của con người là quan trọng nhất, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì cũng nên bảo vệ bản thân đầu tiên."

"Ngươi còn nhỏ như thế, gia vị bị mất chẳng qua là chút chuyện tiền nong, nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, trên đời này chỉ ngươi chỉ có một, không có ngươi thì ta biết đi đâu mà tìm được Cẩu Đản và Hổ Oa Tử với đám đồng bọn tốt như thế nữa chứ."

Rốt cuộc Cẩu Đản không nhịn nổi nữa, cảm xúc dồn nén đã lâu cuối cùng như bùng phát, oa một tiếng khóc lớn lên, dường như muốn khóc trôi ấm ức mà bao nhiêu năm nay phải chịu vậy.

"Chưa từng có ai nói tính mạng của con là quan trọng cả, bọn họ toàn nói mạng của con còn không bằng một con chó!" Cẩu Đản khóc đến nghẹn ngào: "Lúc nhỏ con trông thấy một nam nhân cùng với đứa bé gái chơi đùa với chó ở cửa, cầm mấy chiếc bánh bao thịt vừa lớn vừa trắng ngần đút từng cái cho chó ăn, làm con thèm thuồng không nhịn được, cho nên liền cướp lấy từ mồm con chó. Con chó kia bảo vệ đồ ăn tất nhiên là không chịu nhường, lại còn cắn con, nó cắn con cũng cắn lại nó một cái, cuối cùng con hung ác hơn một chút nên đã cướp được bánh bao thịt kia về. Nhưng lúc con đắc ý chuẩn bị há miệng ăn cái bánh bao kia thì nam nhân vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò vui lại lao ra, một cước đạp ngã con, làm rơi chiếc bánh bao thịt mà con phải chịu bao nhiêu thương tổn mới cướp về được, lại ném cho con chó kia."

"Hắn mắng con, con mới biết được hóa ra con chó kia là nhà bọn hắn nuôi, là con tranh bánh bao thịt với chó nhà hắn. Hắn nói mạng của con không đổi được mạng của chó nhà hắn đâu, chết đi thì hơn, trên trấn mất đi một tên ăn mày lại an toàn hơn một chút, con sống cũng chỉ như một con rệp hôi thôi, khiến cho người ta ghê tởm!"

Đường Thọ không thể hiểu nổi một người rốt cuộc có thể ác độc đến mức nào mới có thể nói ra những lời cay nghiệt như thế với một đứa bé.

"Mạng của con sẽ không có ai quan tâm đâu, ai thèm quan tâm đến một tên ăn mày nhỏ không có cha không có mẹ chứ!"

Đường Thọ ôm Cẩu Đản vào lòng, đau lòng áp sát mặt mình lên mặt Cẩu Đản, tay lại vỗ lưng nó nhẹ nhàng thì thầm an ủi: "Ta thấy con rệp hôi hám là cái tên kia mới đúng, không, bảo hắn là con rệp nếu con rệp nghe hiểu tiếng người chắc sẽ cảm thấy oan uổng lắm. Cẩu Đản của chúng ta là có một không hai, ở trong trời đất này làm sao có Cẩu Đản thứ hai chứ, cho nên vô cùng quý giá!"

"Thật sao?" Cẩu Đản khóc đến mức hai mắt mông lung toàn nước, không nhìn thấy rõ mặt Đường Thọ nữa, nó hỏi: "Vậy tại sao cha mẹ lại không quan tâm đến con, lão ăn mày nuôi con lớn nói là, ông ấy nhặt được con ở trong ngôi miếu đổ nát đó."

"Làm sao ngươi biết được, lỡ đâu là cha mẹ ngươi gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, bọn họ liều cả tính mạng của mình để giữ lại mạng cho ngươi. Trước đây vài hôm có rất nhiều người từ bên ngoài trấn Ngọc Lâm chạy nạn trốn đến đây, ngươi cũng nhìn thấy hoàn cảnh của họ có bao nhiêu khó khăn, trong tình huống đó, nếu như cha mẹ chết rồi, chỉ còn lại một mình con cái, không phải là bởi vì bọn hắn yêu con của mình, đem hy vọng sống sót để lại cho con hay sao."

"Có thể cha mẹ ngươi cũng gặp phải chuyện gì không may, cho nên bọn họ mới bất đắc dĩ bỏ lại ngươi sống một mình, chỉ có như vậy, ngươi mới có cơ hội sống sót. Cho nên Cẩu Đản ngươi càng phải sống cho thật tốt, bởi vì ngươi không chỉ gánh vác sinh mạng của bản thân, mà còn của cha mẹ ngươi nữa, ngươi phải đối xử tốt với chính mình, sau này sẽ được ăn ngon mặc đẹp, nhà cao cửa rộng."

Cẩu Đản vừa khóc vừa nghĩ, chỉ cần có thể được ăn no là nó đã thỏa mãn rồi, làm sao dám mơ mộng xa vời ăn ngon mặc đẹp, nhà cao cửa rộng.

Khóc mệt rồi, Cẩu Đản ghé vào trong lòng Đường Thọ ngủ thiếp đi, Đường Thọ thương nó, cho nên cũng không đánh thức. Nhưng đứa trẻ lớn như vậy, lại phải bế đứa mười mấy tuổi trong lòng suốt trong thời gian dài cũng không chịu nổi. Cậu vừa thấy cánh tay của mình ê ẩm, đang định đổi tư thế thì thấy Hùng Tráng Sơn ghé sang duỗi tay ra: "Để ta ôm cho."

Cánh tay thật sự đã tê mỏi rồi, nếu ôm nữa sẽ không chịu được cho nên Đường Thọ liền đưa Cẩu Đản cho Hùng Tráng Sơn. Hùng Tráng Sơn ôm Cẩu Đản cứ như không vậy, chỉ cần một tay là ôm được người, tay còn lại trống lập tức đi lên dắt Đường Thọ.

Ánh trăng chiếu xuống kéo dài bóng của ba người trên mặt đất, từ xa nhìn lại, hai người lớn một trẻ em, đứa bé còn được ôm vào lòng, vô cùng thân thiết cực kỳ giống người một nhà.

"Nhìn ta như vậy làm gì?" Hùng Tráng Sơn cúi đầu, nhìn về phía phu lang nhỏ nhà hắn.

"Xem ra đây là lần đầu tiên ngươi bế trẻ con đi!" Đường Thọ che miệng cười: "Nhìn tư thế này thế nào cũng thấy kỳ cục."

Hùng Tráng Sơn cao cao to to ôm trẻ con thì dễ dàng thật, nhưng tư thế kia lại vụng về vô cùng, khiến cho người khác bật cười.

Đường Thọ thấy Hùng Tráng Sơn không thay đổi sắc mặt mà lại gần cậu, dường như muốn nói chuyện gì quan trọng lắm, rất cẩn thận kề sát tai cậu nói nhỏ nên cho rằng Hùng Tráng Sơn nói chuyện gì đứng đắn, ai dè lại nghe thấy Hùng Tráng Sơn nói: "Đâu phải, ta từng bế ngươi rồi mà."

"Ta nói là trẻ con cơ mà, ta cũng đâu phải là trẻ con chứ." Đường Thọ vừa thẹn lại vừa giận.

Nhưng Hùng Tráng Sơn lại làm như không nghe thấy lời của Đường Thọ, không thèm để ý đến cậu mà tự nói: "Loại chuyện này ta hy vọng không có lần nữa, sau này ngoại trừ ta ra, ngươi không được tự ý dán sát lên mặt người khác như vậy!"

Đường Thọ nghẹn họng nhìn trân trối: "Cẩu Đản vẫn là một đứa bé mà!"

"Nó nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn là trẻ con, nếu không ngươi nghĩ tại sao ta cho ngươi đụng vào nó chứ."

"..." Đường Thọ không có cách nào phản bác lại.

"Mười mấy tuổi cũng không thể coi là nhỏ, nó phải biết song nhi có sự khác biệt." Hùng Tráng Sơn: "Không phải mười mấy tuổi ta còn lên chiến trường đấy sao. Phu lang, ở chiến trường còn tàn khốc, nguy hiểm hơn nhiều so với bọn nó đi ăn xin, cho nên có phải ngươi cũng nên kề sát mặt ta rồi hôn hôn vài cái không."

Kề sát cái đầu quỷ ý!

Sáng hôm sau Hùng Tráng Sơn đến trấn Ngọc Lâm báo án, mặc dù người đến báo án là Hùng gia có quan hệ rất thân thiết với quan Huyện lệnh, bộ khoái cũng rất muốn phá án. Nhưng loại trộm như thế này được lập thành bản án không phải số ít, bình thường đều cần phải bắt được ngay tại chỗ, nếu không bọn trộm kia đều che mặt rất khó để thấy được khuôn mặt hắn, người báo án lại không có đối tượng hoài nghi cũng như không có đông con cháu nhiều nơi để giám sát làm chứng, vậy thì tỷ lệ phá án vô cùng thấp, gần như là không. Đây cũng là chuyện không thể làm gì được.

Hùng Tráng Sơn trở về nói lại việc này với Đường Thọ, cậu cũng đã sớm nghĩ đến, chỉ có thể nhắc nhở mọi người trong cửa hàng cẩn thận một chút.

Mà Hổ Oa Tử thậm chí còn phân chia mấy bọn nhóc ăn mày thay phiên nhau trực ban, mỗi ngày bên ngoài đều có một tên nhóc ăn mày nhỏ, đề phòng tên trộm cướp kia lại đến, vậy thì tên ăn mày nhỏ này có thể lặng lẽ đi theo hắn, tra ra hắn là ai.

Về phần Cẩu Đản, sau khi về Đường Thọ lập tức cho nó nghỉ. Lấy tính cách của Cẩu Đản nếu vẫn tiếp tục ở bên trong cửa hàng, công việc bận rộn như thế này không thể nào không tới giúp đỡ, cho nên tạm thời Đường Thọ để nó ở lại Hùng gia trước. Đúng lúc gần đây Hùng gia buôn bán nhiều, nó vào ở có thể chạy vặt giúp cho cặp vợ chồng Lý Tứ.

Có thể thấy rõ ràng sau khi Cẩu Đản khóc qua một trận kia, tâm tình cũng bắt đầu trở nên sáng sủa tự tin hơn. Lúc trước mặt dù Cẩu Đản ăn nói ngọt xớt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tự ti từ sâu bên trong. Còn bây giờ lại tung tăng vui vẻ như một con én nhỏ, chỉ đợi lớn thêm vài ngày là có thể giương cánh bay cao.

Nhìn Cẩu Đản đang bận bịu chạy bốn phía, Đường Thọ nói: "Nhị lang, ta muốn giúp nó. Xuất thân của Cẩu Đản đang thương, lại sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, thật khó để bảo toàn được một tấm lòng chân thành thiện lương như vậy."

"Ngươi muốn giúp nó như thế nào?"

Đường Thọ nói: "Dạy cho nó một tay nghề lâu dài, đợi nó trưởng thành có thể tự mình kinh doanh. Cẩu Đản vô cùng thông minh, biết ghi ơn, ta tin giúp đỡ hắn sẽ không sai đâu."

Hùng Tráng Sơn vẫn thờ ơ như cũ gật đầu.

Sau khi cùng bàn bạc với Hùng Tráng Sơn, có được sự đồng ý của hắn, Đường Thọ lập tức bắt đầu chuẩn bị, chuyện làm ăn buôn bán hiện tại của nhà cậu đã tạo nên nhà máy thực phẩm, danh tiếng cũng có rồi, cho nên dạy bọn chúng bất kỳ món nào cũng không thích hợp. Chưa nói đến lúc đó không kiếm được tiền, tay nghề không có chỗ dùng, mà ngay cả cuộc sống cũng bị ảnh hưởng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Thọ lập tức nghĩ đến hai món ăn bình dân là xiên nhúng lẩu và xiên chiên.

Hai loại đồ ăn này tốn ít tiền vốn lại còn ngon, cách chế biến cũng không phức tạp, chỉ cần kiên nhẫn học tập nhất định có thể làm được. Hơn nữa bởi vì đây là đồ ăn, nên sẽ không xảy ra chuyện bị lỗi thời, làm càng lâu, tay nghề sẽ càng tăng thêm, lại thu hút được nhiều khách hơn thôi.

Ở đời sau sắt không hề đắt, còn có thể cán vô cùng mỏng, đặt bên trên một bình ga nung lên, chưa đầy một lát đã có thể sôi chảy rồi. Nhưng triều Dục lại khác, ở đây sắt vô cùng quý giá, nếu còn theo ý của cậu mà chế tạo rồi hàn vậy thì càng tốn kém. Đây là tiền vốn, chẳng biết khi nào mới kiếm về được, nếu giai đoạn đầu vốn bỏ ra lớn quá, bọn ăn mày nhỏ sẽ không gồng gánh nổi.

Bởi vậy cậu lập tức nghĩ đến nồi đất, nồi đất tất nhiên là dùng đất sét nhào nặn thành rồi đem đi nung, tiền vốn cũng rẻ. Nhưng rẻ tiền không có nghĩa là không tốt, đời sau còn có nhà hàng chuyên bán xiên nhúng lẩu trong nồi đất, Đường Thọ ăn ở đó cũng vô cùng thích, không chỉ mình cậu mà rất nhiều bạn bè đều nói đồ ăn trong nồi đất hương vị hoàn toàn khác so với nấu trong nồi khác, cụ thể chênh lệch ở chỗ nào thì không biết, tóm lại là ăn vô cùng ngon.

Nồi đất là do Đường Thọ nhờ lão Giang hợp tác với nhà cậu nung riêng cho cậu, bởi vì nồi có hình dạng giống như Đường Thọ muốn ở trên trấn không có bán.

Nồi đất được làm thành một hình chữ nhật nhỏ, ở giữa có một vách ngăn chia nồi hình chữ nhật thành hai phần nhỏ. Dạng nồi dài như thế này có lợi cho bán hàng, khách hàng có thể thấy rõ được ngươi nấu cái gì, cái nào là cái họ muốn ăn.

Cái hôm nồi đất làm xong, Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn liền đi mua toàn bộ nguyên liệu nấu ăn món xiên nhúng lẩu để bán này.

Hương vị của xiên nhúng lẩu phụ thuộc rất nhiều vào cốt lẩu, chỉ khi nước lẩu ăn ngon, mới có thể khiến các nguyên liệu khác thấm vị, như vậy mới khơi dậy được sự hứng thú của khách.

Lúc này bụng người nào cũng thiếu chất béo, cho nên Đường Thọ cũng không có ý định dùng mấy loại gia vị đời sau để pha thành cốt lẩu, mà cậu trực tiếp dùng bộ xương gà để ninh rồi thêm chút muối, xì dầu và các loại gia vị khác để nấu nước lẩu.

Nguyên liệu nấu ăn càng phong phú đa dạng càng tốt, hầu như các loại rau củ mà đời sau cậu từng thấy mà triều Dục có thể có, Đường Thọ đều mua.

Thức ăn chay đủ loại: các loại rau củ thường gặp ở triều Dục, đậu phụ khô, đậu phụ khô cuộn rau mùi, đậu phụ, nấm tươi, nấm hương, mộc nhĩ, củ sen các loại...

Món ăn mặn có cá viên, cá viên mực, thịt bò, tôm to, thịt sò điệp, thịt nghêu, viên cua, cuối cùng còn có tiết vịt mà nhà mình làm.

Những thứ này đều bỏ vào trong nồi đất nấu, một bên là súp cay, một bên là nước dùng, giúp thực khách chỉ cần nhìn là biết mình muốn ăn gì, thuận tiện chọn lựa.

"Nhị lang, mỗi loại ta đều chọn cho ngươi đó, mau nếm thử đi." Đường Thọ lựa mỗi thứ một ít đặt trong cái chén, lại thêm một thìa tương vừng mình xay, tương thù du cùng nước tỏi, thích ăn dấm cho nên lại thêm chút dấm, bên trên rắc lên chút rau thơm và hành lá băm nhỏ, lại đổ một muôi súp cay lên trên cùng. Màu sắc đỏ tươi kết hợp với màu xanh mát của rau củ, vô cùng kích thích khẩu vị của người khác.

Hùng Tráng Sơn vẫn giữ nguyên phong thái ngày thường, trầm mặc ít nói, chỉ cúi đầu ăn như mây rền gió cuốn. Thi thoảng ăn thấy có món mà Đường Thọ thích sẽ gắp cho cậu.

Đám người Vu Thành Vu Phong sau khi nhìn qua cách làm của Đường Thọ, cũng lấy cho bản thân mỗi người một cái bát. Chỉ có Cẩu Đản vừa tới Hùng gia, chưa gặp chuyện này bao giờ cho nên không dám nhấc tay lên.

Đường Thọ tự mình lấy bát rồi lấy đồ ăn cho nó: "Ăn đi, nếm thử một chút, ăn xong chén này lát nữa ngươi thích ăn cái gì, thì tự mình kết hợp."

Cẩu Đản mừng rỡ nhận lấy, nhìn thấy một bát đầy ắp xiên nhúng lẩu, ít nhất cũng phải có phân nửa bát là đồ ăn mặn, mạnh mẽ nói: "Một bát là đủ rồi ạ."

—--------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv