Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 86: Đứa trẻ phá phách



Editor: Thảo Giang

Beta: Gấu Gầy

Mời Hùng Tráng Sơn đến nói đạo lý sao? Nhà mẹ đẻ Triệu gia của Hùng đại tẩu chính là ví dụ tốt nhất, đạo lý cũng được giải thích rất rõ rất thông suốt luôn rồi, đó chính là trực tiếp ra tay chứ tuyệt đối không tranh cãi.

Mẹ Tôn lập tức sợ hãi: "Mẹ chỉ muốn nhờ con đi hỏi một chút thôi, nếu con không đồng ý đi thì không cần đi, việc gì phải nói với Nhị ca của con chứ, chúng ta mới là người một nhà."

Mấy tên tiểu tử và nàng dâu Tôn gia cũng không dám lên tiếng, Hùng Tráng Sơn như là ác thần vậy, chọc vào hắn không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.

Trong lòng Hùng Tứ nương tử lạnh lùng mỉa mai, người một nhà? Nếu không có Nhị ca của nàng chống đỡ ở nơi đó, có lẽ nàng đã sớm là người ngoài rồi. Bây giờ trong tay nàng có tiền bạc còn tay nghề, đây đều là Nhị ca cho, nàng chỉ cần suy nghĩ thật rõ ràng là biết chắc chắn không thể vì Tôn gia mà đắc tội với nhà Nhị ca của nàng, nếu không sẽ chỉ rơi vào cảnh trong ngoài khó chịu.

Tôn gia có lòng tham, nhưng lại có Hùng Tứ nương tử nắm đằng chuôi cho nên bọn họ vẫn biết ranh giới cuối cùng, không dám vượt quá giới hạn.

Nhưng Triệu gia bên kia lại như bị ma ám, hóa điên hóa rồ, hết lần này tới lần khác u mê không chịu tỉnh ngộ mà dây dưa tiếp, đủ loại bài học trước đây cũng quên béng hết.

Triệu đại tẩu là nương tử của Triệu Đại lang, là em dâu của Hùng đại tẩu. Tính cả Hùng đại tẩu thì Triệu Đại lang xếp thứ hai, phải được gọi là Nhị lang. Nhưng gia đình rất nhiều người trong thôn đều tách riêng nam nữ ra để sắp xếp bối phận, mà như vậy thì Triệu Đại lang là người con trai đầu tiên, là lớn nhất, cho nên từ trong nhà đến bên ngoài đều gọi hắn là Đại lang.

"Mẹ, mẹ đoán xem con nhìn thấy ai đi?" Triệu đại tẩu vừa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói the thé như muốn xé trời, hai mắt hưng phấn sáng lạ thường: "Cha Hùng đó, vậy mà con lại trông thấy cha Hùng ở bên trong cửa hàng đồ nướng kia."

"Cha Hùng?" Mẹ Triệu xem thường: "Nhà ông ta bán bánh ngọt đã kiếm được tiền, bây giờ không giống như trước nữa, thỉnh thoảng đi lên trên trấn ăn một bữa ở quán rượu cũng là bình thường."

"Mẹ, nếu mà như vậy thì con còn nói như thế làm gì chứ." Triệu đại tẩu tức giận nói: "Là cha Hùng kia làm chưởng quỹ ở trên trấn, cửa hàng đồ nướng kia hình như là nhà ông ta mở."

"Nhà ông ta hay là nhà Hùng Tráng Sơn?"

Triệu đại tẩu nói: "Nhà Hùng Tráng Sơn,"

Mẹ Triệu lập tức nhụt chí: "Nếu là của tên đồ tể kia, thì không dễ nói rồi, lần trước ầm ĩ thành như vậy, lừa bịp của nhà ta bao nhiêu là tiền bạc, lại còn đánh cho người trong nhà một trận bầm dập như thế, nếu là của hắn, thì chúng ta đừng dây vào thì tốt hơn."

"Mẹ, người nghĩ như vậy thì không đúng rồi." Triệu đại tẩu không vội, ngược lại nở nụ cười chắc thắng.

Mẹ Triệu nhìn về phía Triệu đại tẩu, nàng ta vừa lòng lại đắc chí cười ngạo nghễ.

"Con có ý tưởng gì tốt sao?"

"Đương nhiên là có ạ." Triệu đại tẩu kề tai nói nhỏ với mẹ Triệu một hồi, mẹ Triệu càng nghe hai mắt càng mở to, cuối cùng vẻ mặt cũng theo đó mà cười tươi.

"Con bé này sao lớn lên đầu óc lại thông minh như vậy." Mẹ Triệu cười ha hả: "Đúng vậy nhỉ, tên Hùng đồ tể kia không phải rất thương phu lang của hắn hay sao, tình cảm của phu lang với hắn cũng tốt, mà phu lang nhà hắn lại là một song nhi, có thể sẽ khó có con, nhưng mà cho dù không sinh con đi nữa hắn cũng sẽ không cưới thêm ai. Nếu như thế, hắn và Hùng Thiết thân là huynh đệ, nếu đưa một đứa bé của Đại nương tử qua cho hai người bọn họ nhận nuôi thì vừa đẹp, là cháu trai lại còn có máu mủ, thân thiết hơn so với người ngoài cả trăm lần, là lựa chọn tốt nhất, ngay cả đôi vợ chồng già kia của Hùng gia cũng không thể không đồng ý được."

"Đúng, chính là như vậy. Bằng cách này, cháu trai có thể được nuôi trên danh nghĩa của Hùng đồ tể, lấy điều kiện của Hùng gia bây giờ, có thể cho bọn đại tỷ đủ thứ trên trời dưới đất, mặc dù thân là người ngoài, thì Hùng đồ tể cũng sẽ không bận tâm đâu. Đại tỷ cũng không ngốc, chúng ta đề cập ý tưởng một bước lên trời này cho nàng, nàng sẽ biết được đến cùng ai mới là người tốt với mình. Đến lúc đó chúng ta cũng không cần gì nhiều, cho Đại lang đảm đương chức chưởng quỹ, nhị đệ cùng với nàng dâu của đệ ấy thì ở cửa hàng hỗ trợ, toàn bộ cửa hàng đều của người nhà chúng ta, tuy là làm cho Hùng gia, nhưng một nhà quây quần, không phải sẽ vui vẻ hòa thuận hay sao."

Triệu đại tẩu si mê tưởng tượng nói: "Dù sao Hùng đồ tể mời người nào làm chưởng quỹ thì cũng vậy, không phải cho người trong nhà làm lại càng yên tâm hơn còn gì."

"Đúng, vậy mau đi gọi Đại nương tử về đây, để ta nói việc này với nó." Mẹ Triệu nói: "Đúng lúc hai ngày nữa là sinh nhật cha của con, chúng ta lập tức lấy lý do này mời bọn chúng trở về, bọn chúng dám không về sao?"

Hùng đại tẩu nhận được lời nhắn từ người trong thôn đến nhập hàng, nói năm nay mẹ nàng chuẩn bị tiệc mừng thọ cho cha, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Nàng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng loại lý do danh chính ngôn thuận này nếu như nàng không đồng ý quay về, không chừng ngay hôm sau tin đồn hai vợ chồng nhà nàng không hiếu thuận sẽ truyền khắp nơi. Nếu vì vậy mà liên lụy đến Hùng Thiết khiến hắn không ngẩng đầu lên được, thì nàng chính là tội nhân lớn nhất rồi.

Mẹ Hùng hừ lạnh một tiếng: "Mời con về mừng thọ thì con cứ trở về đi, nếu không người trong thôn lại nghĩ rằng nhà Đại lang của ta bất nhân bất nghĩa, mừng thọ cha của người ta mà vẫn ngăn cản không cho con gái của người ta đến."

"Nhưng mà nói cho con biết, Đại lang không có thời gian, bên trong cửa hàng của A Sơn bận rộn như vậy, nó không về được."

Đến ngày hôm sau, Hùng đại tẩu tự mình mang theo hai đứa nhỏ trở về nhà mẹ đẻ. Lúc gần đi, mẹ Hùng cầm tới một túi bánh ngọt nhà mình làm, còn ba túi mì trà chiên, mì ăn liền và mì lạnh.

Những thứ này cộng lại cũng phải một trăm văn tiền, chưa kể đây là ở nông thôn, ngay cả phú hộ ở trên trấn thăm người thân như vậy là vô cùng mát mày mát mặt. Cũng không phải mẹ Hùng muốn lấy ân báo oán như thế, chỉ là muốn khoe khoang, chèn ép Triệu gia một chút. Lúc trước đây không phải xem thường nhà bọn họ hay sao, luôn gõ đầu Hùng Thiết nói cưới con gái nhà họ không có sính lễ sáng chói, lúc này cho bọn họ nhìn sáng mắt ra xem nhà mình có tiền như thế nào, cũng muốn hãnh diện ở nhà Triệu gia. Nói lên rằng Hùng gia đã không phải Hùng gia trước kia nữa.

Hùng đại tẩu dắt theo hai đứa bé về Triệu gia, lúc đầu mẹ Triệu rất nhiệt tình ra ngoài đón, kết quả khi nhìn thấy chỉ có con gái nhà mình dắt theo hai đứa vướng víu, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hùng Thiết đâu, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.

"Hùng Thiết đâu, mừng thọ cha của con, nó là phận con rể tại sao lại không tới chứ. Có phải bây giờ có mấy đồng tiền bẩn nên không để hai người già bọn ta vào mắt nữa rồi."

Hùng đại tẩu nhíu mày thật sâu, mẹ Triệu đưa tay dí vào trán nàng một cái: "Cái biểu cảm này của con là thế nào, nó là con rể lại không đến tiệc mừng thọ của cha vợ, ta nói vậy có gì ghê gớm chứ."

"Hắn bận rộn, bây giờ nhà máy chế biến giấy làm ăn sinh sôi nảy nở, toàn bộ phủ Châu này của chúng ta đâu có bán giấy vệ sinh, toàn bộ phải tới Hùng gia mua, nhiều người như vậy, Hùng Thiết bận bịu đến mức chân không chạm đất, thật sự không có thời gian đến đây."

Lời của Hùng đại tẩu chỉ làm mẹ Tôn nghĩ đến, nếu chuyện làm ăn ở nhà máy giấy của Hùng gia tốt như vậy, chờ khi chuyện nhận nuôi thành công, bọn họ có thể làm được chưởng quỹ của nhà máy chế biến giấy nữa, như vậy không phải tuyệt vời hay sao.

"Được rồi không nói chuyện này nữa, mấy đứa các con vẫn chỉ là những đứa nhỏ, khó tránh việc đôi khi làm sai, để mấy người già chúng ta đưa ra lời khuyên chính xác cho các con là được rồi." Mẹ Triệu rộng lượng nói: "Đại nương tử, con cũng đừng nghĩ mẹ là người xấu, trước đây mẹ đối xử với con cũng không tệ, bây giờ cũng chỉ vì con mà suy nghĩ mọi bề, tốn tâm tốn sức cũng đều vì con đấy."

Mẹ Triệu càng nói như vậy, trong lòng Hùng đại tẩu không hiểu sao càng ngày càng nặng nề, cảm thấy lần này đến đây là sai rồi.

Thấy con gái mất kiên nhẫn như thế, giống như chỉ giây sau là tông cửa xông ra ngoài, mẹ Triệu cũng không nói vòng vo tam quốc nữa, đi thẳng vào vấn đề.

"Không được!" Sắc mặt Hùng đại tẩu trầm xuống, mạnh mẽ quả quyết: "Mẹ, chưa nói đến việc Nhị đệ và phu lang của hắn mới thành thân chưa tới nửa năm, chuyện dòng dõi còn chưa nhìn ra là có được hay không, nếu thật sự không thể có, thì chuyện này cũng phải để Nhị đệ và nhị đệ phu lang tính toán."

"Mẹ nói như vậy không phải vì muốn tốt cho con hay sao, con lại không biết tốt xấu như thế, con để con của mình làm con nuôi của Hùng đồ tể, không phải ăn ngon mặc đẹp hay sao. Cho dù sau này bọn họ có con đi nữa, nói không chừng nam cũng là song nhi, vậy cũng không thể kế thừa gia nghiệp được đúng không? Nói thẳng ra, phải là con trai, con của con dưới danh nghĩa nhận nuôi của bọn họ, còn được hưởng một nửa quyền thừa kế, tính thế nào bọn họ cũng không bạc đãi con của hai đứa."

Đây là lần đầu tiên Hùng đại tẩu thấy rõ bộ mặt thật của mẹ mình, nàng dường như không còn nhận ra mẹ mình nữa. Ánh mắt của nàng khiến cho mẹ Triệu run rẩy, cho đến lúc sắp không chịu nổi nữa, thì lúc này Hùng đại tẩu mới mở miệng: "Mẹ, Nhị đệ là Nhị đệ, nhà con là nhà con. Tuyệt đối con sẽ không để con ruột của con đi làm con nuôi, việc này hy vọng từ nay về sau mẹ đừng có nhắc lại nữa."

Mẹ Triệu vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hùng đại tẩu đã quay người đi ra.

Triệu đại tẩu đi theo vào trong nhà, thấy mẹ chồng mắng không ngừng liền biết việc này không thành rồi. Nghe thấy bên ngoài có tiếng nô đùa ầm ĩ của hai đứa nhóc nhà Hùng đại tẩu, ánh mắt Triệu đại tẩu lóe lên tia ác độc.

Nàng ta mở giấy gói dầu bên ngoài túi mì của Hùng đại tẩu, cầm túi mì ăn liền đi vào trong viện, vẫy tay với hai đứa trẻ đang chơi vui vẻ với hai đứa con nhà mình: "Tới đây, để thẩm thẩm phát mì ăn liền cho các ngươi."

Mặc dù Hùng Thiết đã bắt đầu làm việc ở nhà máy thực phẩm, nhưng hắn chưa từng cầm trộm bao giờ, chỉ lúc được lấy lương quang minh chính đại mà mua mấy túi, trước hết còn phần cho cha me Hùng nữa. Vì vậy thực tế bọn nhỏ cũng không được ăn mấy lần, mà càng ít khi được ăn thì lại càng thèm thuồng, lúc này trông thấy mì ăn liền trong tay Triệu đại tẩu đã thèm đến nỗi chảy nước miếng rồi.

Triệu đại tẩu bóp mì ăn liền thành từng khối nhỏ, phân chia cho bảy đứa trẻ đang chơi trong viện. Đến lượt hai đứa nhỏ nhà Hùng gia là phần nhỏ nhất. Hai đứa trẻ đến nhà Tôn gia bị đối xử như vậy, cũng đã tập mãi thành quen, vì vậy không quan tâm gì nữa, mì được chia đến lập tức cúi đầu ăn.

"Ăn ngon không?" Triệu đại tẩu cười híp mắt hỏi, trong lòng lại vô cùng xem thường.

Cái tên Hùng Thiết kia đúng là kẻ không ra gì, hèn nhát muốn chết. Nếu đổi lại thành Đại lang nhà nàng ta làm việc ở nhà máy thực phẩm, còn giữ vị trí phó trưởng xưởng đầy tiếng tăm, có khi sẽ tìm cách cho con nhà mình ăn mấy thứ mì này đến phát chán buồn nôn luôn rồi. Sao có thể khắt khe đến thế kia được chứ, có khác gì lũ sói con chết đói không.

Trong lòng vô cùng xem thường, nhưng trên mặt Triệu đại tẩu lại trưng ra biểu cảm hòa ái dễ gần, lấy ra sự kiên nhẫn dịu dàng chưa bao giờ có cho hai đứa bé kia nhà Hùng gia: "Trong nhà Nhị thúc các con còn chưa có con cái, muốn một trong hai đứa qua đó nhận làm con nuôi, đứa nào đồng ý?"

Hai đứa bé nghe xong lập tức không ăn nữa, há to miệng khóc đòi tìm mẹ: "Không muốn làm con của Nhị thúc đâu, muốn mẹ cơ!"

Đúng là không có tiền đồ! Giống y như người mẹ không biết tốt xấu ăn cây táo rào cây sung kia.

Triệu đại tẩu níu lại cánh tay hai đứa nhỏ, không cho bọn chúng đi tìm Hùng đại tẩu: "Các con đừng khóc, đây là chuyện tốt cơ mà. Suy nghĩ mà xem, nhà Nhị thúc có bao nhiêu là đồ ăn ngon, mì trà chiên, mì ăn liền, mì lạnh này... Nghe nói vừa rồi còn mở một cửa hàng đồ nướng nữa, bán toàn thịt dê nướng thôi, chỉ cần một trong hai đứa qua đó làm con nuôi, thì có thể ăn mấy thứ đó phát ngán luôn ấy."

Triệu đại tẩu lại lừa gạt nói: "Coi như qua đó được nhận làm con nuôi đi nữa thì con cũng vẫn ở bên cha mẹ các con mà, Nhị thúc các con chỉ muốn trên danh nghĩa thôi, để sau này có người chăm sóc khi về già, chứ cũng không sống cùng một chỗ với các con. Nhưng nếu có tên tuổi này, thì các con đến nhà Nhị thúc muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, muốn uống gì cũng được. Các con ngẫm lại mà xem, đây không phải chuyện tốt hay sao?"

Thông Thông lau nước mắt, bởi vì tay vừa nghịch bẩn nên vuốt một cái, trên mặt đã nhem nhuốc đầy bùn đen, nghẹn ngào nói: "Không cần phải rời xa cha mẹ sao? Có thể ở bên mẹ gọi mẹ sao?"

"Tất nhiên là có thể rồi, chỉ là thay đổi một chút tên tuổi mà thôi." Triệu đại tẩu cười âm trầm: "Trừ cái đó ra thì không có gì thay đổi cả, tất cả vẫn như bây giờ. Nhưng mà khi các con đến nhà Nhị thúc, thì cũng như vào nhà mình vậy, muốn ăn uống lấy cái gì chỉ cần bảo người làm ở đó làm cho các con. Thích mì ăn liền, thì bảo mang về mười mấy hai mươi túi, ăn đến không ăn nổi nữa thì thôi. Mì trà chiên kia ngày nào cũng uống được, uống thay nước luôn."

"Thật sao ạ?" Thông Thông không khóc nữa, con mắt nhìn chằm chằm, thèm ăn đến chảy nước miếng: "Có thể ăn tùy thích thật sao?"

"Có thể, không tin lúc trở về con thử mà xem, chỉ cần không nói cho mẹ các con biết là có thể ăn tùy thích. Mẹ các con da mặt mỏng cho nên ngại đó."

"Ừm, con biết rồi, sẽ không để cho mẹ biết, thẩm thẩm cứ yên tâm, đến lúc đó con sẽ mang cho thẩm thẩm mấy túi." Thông Thông vỗ vỗ ngực bảo đảm.

"Vậy thì tốt, thẩm thẩm sẽ đợi nhé." A, theo tính tình của Hùng đồ tể kia, nếu hai đứa có can đảm quậy phá ngang ngược ở trong nhà của hắn, thì sau này cũng đừng nghĩ dựa hơi nhà Hùng đồ tể nữa, chỉ sợ làm ầm ĩ quá, sau này ngay cả cửa nhà Hùng đồ tể cũng chưa chắc đã vào được.

Triệu đại tẩu nghĩ, không phải ngươi không muốn cho ta nhờ cậy vào Hùng đồ tể hay sao, các ngươi cũng đừng hòng dựa hơi, cũng lắm thì cả hai cùng chịu thiệt thôi.

Khi hai đứa trẻ quay trở lại thôn Hạnh Hoa cũng là lúc trời đã tối, mặc dù trong lòng luôn nhớ nhung việc này nhưng muộn như vậy chắc chắn Hùng đại tẩu cũng không cho bọn chúng ra ngoài chơi, mà hai đứa cũng không dám ra ngoài bởi vì sợ tối. Nhưng chuyện hôm nay khiến cho hai đứa nhỏ trăn trở cả đêm, trong đầu toàn là mì ăn liền rồi mì trà chiên, đến mơ cũng lại thấy mọi thứ y như lời Triệu đại tẩu nói, có thể ăn bao nhiêu mì ăn liền cũng được, uống mì trà chiên đến lúc chán mắc ói thì thôi.

Ban đêm trong lòng canh cánh chuyện đó nên hai đứa nhỏ hưng phấn không ngủ được, mãi sau nửa đêm mới thiếp đi, ngày hôm sau dậy vô cùng muộn. Hai đứa thấy mặt trời bên ngoài đã lên cao, lập tức mặc quần áo vào nhanh chóng chạy đi.

Mẹ Hùng ở phía sau gọi với theo: "Hai đứa đi đâu đấy? Còn chưa ăn cơm nữa?"

"Bà ơi, bọn cháu không ăn đâu." Có mì ăn liền, mì trà chiên, ai thèm ăn cháo loãng chứ.

Hai đứa bé chạy một hơi đến Hùng gia, gặp Vu Thành liền hỏi: "Nhị thúc của ta đâu?"

"Hùng lang quân và Hùng phu lang đi lên cửa hàng trên trấn rồi, không có ở nhà, mấy đứa nhóc có chuyện gì không, nói với ta cũng được."

Nghe thấy Nhị thúc Hùng Tráng Sơn hung hăng kia không có ở nhà, lá gan của hai đứa càng lớn hơn. Thẩm thẩm của bọn chúng nói, làm con nhà Nhị thúc, thì tất cả những gì của nhà thúc ấy đều là của bọn chúng. Cái đình viện lớn này, viện tử xinh đẹp kia, còn có mì ăn liền và mì trà chiên cũng đều là của bọn chúng, có thể ăn thỏa thích.

Nó ăn đồ vật của chính mình, sao lại không tự tin hiên ngang chứ. Thông Thông giống như quý nhân vênh váo hung hăng mà sai bảo Vu Thành: "Ngươi, cầm tới đây mười túi cho ta, à không, hai mươi túi mì ăn liền, còn cả mì trà chiên nữa."

Mì ăn liền và mì trà chiên đều không phải là đồ vật rẻ tiền gì, mỗi loại hai mươi túi, không phải cũng hơn mấy trăm văn à. Tất cả tiền công một ngày của toàn bộ công nhân đấy, hai đứa bé này đúng là lớn giọng, há mồm ra đã muốn nhiều như vậy.

Vu Thành cười ha hả nói: "Là ai ở nhà ngươi bảo ngươi tới lấy?"

Trong nháy mắt hai đứa nhỏ có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh Thông Thông đã bình tĩnh lại, mắng: "Đừng có nhiều lời, đây không phải chuyện của ngươi, một tên người làm, dựa vào đâu mà hỏi chuyện của chủ nhà chứ. Nhỡ kỹ, sau này ta và đệ đệ sẽ là chủ nhân của các ngươi, bọn ta không muốn nói nhiều với mấy kẻ tôi tớ, không muốn bị đánh thì quản tốt miệng lưỡi của mình đi."

Mặt Vu Thành lập tức đen lại. Phu lang nhà hắn còn không coi bọn hắn là người làm, hai thằng nhóc này chui từ đâu ra mà dám dùng cái giọng điệu đấy mà nói chuyện, dựa vào đâu chứ.

Vu Thành ngồi thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống hai đứa trẻ, lạnh lùng nói: "Hùng phu lang bây giờ không ở nhà, chờ Hùng phu lang về đi."

Hai đứa trẻ cũng không sợ hắn, lợi dụng ưu thế người nhỏ con mà lách qua hắn xông một phát vào trong phòng, hai ba bước chạy đến cầu thang lên lầu, tìm được chính xác phòng của Đường Thọ lập tức vào lục tung lên.

"Tìm ngăn tủ, bà có đồ ăn ngon cũng đều giấu ở trong ngăn tủ, chắc chắn hắn cũng giấu ở trong đó, mau tìm!"

Lúc Vu Thành đuổi tới nơi, quần áo đã bị đáp lộn xộn rải đầy đất, như bị kẻ trộm càn quét qua, Đường Thọ còn chưa từng cho phép người ngoài đi vào phòng mà cậu đã dọn dẹp sạch không dính một hạt bụi đâu. Bây giờ người không chỉ xông vào, mà còn lục lọi một trận.

Cái này... Hùng phu lang trở lại hắn biết ăn nói thế nào đây? Hai đứa trẻ này sao lại vô giáo dục như thế chứ? Lần trước cầm giáo chơi đã suýt chút nữa chọc vào mắt Hùng phu lang nhà hắn rồi.

Vu Thành vô cùng tức giận, đưa hai tay túm cổ áo hai đứa, mỗi đứa một bên mà xách xuống lầu.

Thông Thông ở một bên giãy dụa đạp lấy đạp để, còn kêu ầm ĩ: "Thả ta ra, ngươi mau thả ta ra nhanh lên, cái tên nô tài chó chết nhà ngươi, làm phản sao, dám bắt cả chủ nhân ta, nhìn xem lát nữa ta bảo Nhị thúc đánh chết ngươi!"

"Trời sinh số mệnh nghèo nàn, vậy mà học được từ đâu cái loại diễn xuất như thế này, đúng là nực cười."

"Nhị thúc!" Thông Thông kêu lên, Vu Thành ngẩng đầu thấy Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn trở về, vừa bước vào đến cổng, cái tư thế hai tay xách hai đứa trẻ như thế này nhìn qua giống như ngược đãi bọn chúng, vì vậy hắn lập tức buông tay.

Hai đứa bé bị quẳng xuống đất, xoa cái mông đứng dậy, lập tức chỉ vào Vu Thành nói: "Lấy gậy đánh cho hắn một trận, cái tên nô tài chó má này." Nói xong giơ chân lên đá Vu Thành một cái, Vu Thành không dám né. Hắn được sinh ra trong gia đình tôi tớ, trước kia ở nhà chính cũng bị ức hiếp như vậy.

Đường Thọ cau mày: "Vu Thành là thúc thúc của các ngươi, hai đứa không được vô lễ như vậy, mau xin lỗi đi."

"Tên nô tài chó má." Thông Thông chỉ vào hắn: "Là hắn đó."

Đường Thọ cũng không còn tâm trạng mà dạy con cái của Hùng gia nữa, nhất là khi chính đứa bé này trước đây cầm giáo kém chút nữa chọc vào mắt của cậu, cho dù không đâm trúng, nhưng đến trong nhà người khác không được làm loạn hay cầm đồ vật lung tung chính là phép lịch sự cơ bản nhất.

Cậu ngược lại nghĩ tới Hổ Oa Tử và Cẩu Đản bên trong cửa hàng, Hổ Oa Tử còn đỡ, Cẩu Đản cũng chỉ lớn hơn bọn chúng hai tuổi, mà đã phải kiếm tiền nuôi gia đình. Cho bọn chúng một công việc, bọn chúng đã coi Đường Thọ như là ân nhân cứu mạng cả đời rồi. Trong hay ngoài cửa hàng cho dù có phải công việc của mình hay không, có thể làm nó liền lập tức làm.

Ở bên cạnh những đứa trẻ hiểu chuyện như thế, chỉ cần người có mắt thì sẽ không thích mấy đứa trẻ phá phách này của Hùng gia.

"Hai bọn chúng tới đây làm gì thế?" Đường Thọ hỏi Vu Thành.

"Muốn mì ăn liền và mì trà chiên, mỗi thứ hai mươi gói." Hai đứa nhỏ đã bào mòn nốt chút cảm tình còn lại của Vu Thành với chúng, bây giờ Vu Thành đã mệt mỏi với hai đứa này: "Hùng phu lang, ngươi phạt tiền công ta đi, vừa rồi ta sơ ý một chút, không coi chừng hai đứa này nên đã để bọn chúng xông lên lầu, đến lúc ta lên đến nơi, hai bọn nó đã lục loạn lên rồi."

Đường Thọ lập tức kéo Hùng Tráng Sơn lên lầu, cửa phòng ngủ vốn đóng chặt bây giờ bị mở phanh ra, không cần vào hẳn bên trong cũng có thể nhìn thấy trong phòng vô cùng bừa bộn, tiến vào hai bước, thấy rõ toàn cảnh trong phòng khiến gân xanh trên trán Đường Thọ nhảy thình thịch. Hùng Tráng Sơn lập tức quay người muốn đi xuống lầu thì bị Đường Thọ kéo lại.

"Nhị lang, ngươi đừng quản, lát nữa đưa tới nhà đại ca đi." Càng là con cái nhà thân thích thì càng không được thay mặt dạy bảo, nếu không rất có thể hai nhà sẽ vì chuyện này mà xích mích.

"Vu Thành trong nhà nếu còn đủ, cứ lấy đồ theo số lượng bọn chúng nói rồi đưa đến Hùng gia, sau đó kể hết chi tiết mọi chuyện xảy ra cho mẹ và đại tẩu."

"Trong nhà đủ, để ta đi lấy."

Lúc này Thông Thông chỉ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, những vẫn chưa ý thức được họa lớn sắp giáng xuống đầu, nó vẫn nói: "Không cần phải đưa đến nhà ta, ta ăn luôn bây giờ, nấu luôn ở đây."

Nhưng cho dù Đường Thọ hay Hùng Tráng Sơn, kể cả Vu Thành cũng không một ai để ý đến nó, giống như trong nhà không có hai đứa nó vậy.

Vu Thành chuẩn bị đồ vật xong xuôi, mang theo hai đứa bé quay trở về nhà mẹ Hùng, ở ngay trước mặt mẹ Hùng và Hùng đại tẩu nói toàn bộ mọi chuyện không có nửa điểm giấu diếm.

Sắc mặt Hùng đại tẩu lập tức trắng bệch, mẹ Hùng cũng như vậy.

"Ta, để ta lôi hai đứa nó đến tạ lỗi, phu lang của A Sơn không vui, thì cứ đánh bọn chúng, chỉ cần có thể tha thứ cho bọn chúng, thì đánh thế nào cũng được hết!"

Bà là người luôn luôn yêu thương bọn chúng nhất mà lại muốn người ta đánh bọn chúng, lúc này hai đứa bé mới biết sợ. Thông Thông bị dọa đến khóc oa oa lên: "Không được đánh ta, dựa vào đâu mà đánh, thẩm thẩm nói, mẹ muốn đem bọn ta đến nhà Nhị thúc nhận làm con nuôi, chờ sau này tất cả của nhà Nhị thúc đều là của bọn ta, đều là của bọn ta, thì bây giờ ta ăn một chút có làm sao chứ!"

Vu Thành cười lạnh: "Thật xin lỗi, trong nhà còn nhiều việc bận, ta xin cáo từ trước. À, Hùng lang quân nhà ta nhờ ta chuyển lời lại là, hắn thích yên tĩnh chứ không thích gây sự náo loạn."

Làm sao mẹ Hùng không hiểu ý tứ của mấy lời này chứ, rõ ràng là không muốn cho bà đến đó, ánh mắt sắc bén của bà trừng về phía Hùng đại tẩu: "Đây chính là người nhà thân thích tốt đẹp của ngươi đấy, sau này ngươi muốn đi đâu tùy ngươi, đừng có mang cháu của ta đi."

Hùng đại tẩu kéo hai đứa qua liền đánh cho một trận, thấy nhà Hùng Tráng Sơn trong thời gian này càng ngày càng tốt, hai đứa bé sau này có lẽ cũng còn phải nhờ cậy vào Nhị thúc nhà bọn chúng, nên Hùng đại tẩu mang tâm lý không lấy lòng được thì cũng tuyệt đối không đắc tội. Ai mà ngờ được kết quả ngược lại hay rồi, lúc này đã khiến cho bọn họ hoàn toàn mệt mỏi. Hai đứa trẻ này rốt cuộc có biết trò ầm ĩ này bọn chúng làm ra đã làm nên chuyện gì rồi hay không. Nhưng cái khiến nàng tức giận nhất là vì hai đứa trẻ này vậy mà không biết phải trái, không phân rõ trong ngoài, vì bọn hắn mà nàng đã từng ầm ĩ với nhà bà ngoại đến mức không có nhà mà về, vậy mà hai đứa nó lại làm theo, còn hoàn toàn quên sạch, người khác xúi giục cái gì là làm cái đó. Cho dù còn nhỏ nhưng không thể không biết phân biệt tốt xấu như vậy được. Đến cho con còn biết ai đối xử tốt với nó cơ mà!

—------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv