Thì là? Hùng Tráng Sơn ngẩng đầu nhìn lại, trong tay Thái Học cầm một nắm hương liệu, y cũng không phân biệt được loại nào là loại nào, tự nhiên cũng không biết phu lang y đang nói đến thứ nào.
“Chờ một lát bọn họ bái tế xong, ta đi qua hỏi lấy về cho ngươi một ít.” Hùng Tráng Sơn nói.
“Ừm, việc này không vội, nó chỉ là một loại gia vị, lúc nào cũng hỏi cũng được, không nên thêm phiền cho nhà người ta.” Đường Thọ hơi suy tư, “Nhị Lang, chúng ta sang chỗ mẹ mua mấy gói điểm tâm, đứa nhỏ lúc bị bệnh thường sẽ không muốn ăn gì, nếu có thể ăn được mấy món lúc bình thường hiếm khi được ăn, có lẽ sẽ có chút khẩu vị.”
Hai người lặng lẽ lui ra, đi đến nhà Hùng mẫu. Trước cửa nhà Hùng mẫu, người đến người đi, có mấy người ở trấn lân cận đến đây để mua điểm tâm đem đi bán, còn có thương nhân đến Hạnh Hoa thôn để nhập hàng, sẵn tiện mua thêm chút thức ăn vặt. Trong một lúc cũng có thể coi như nhốn nháo rộn ràng, cho nên lúc hai người đi vào cũng không hề gây chú ý.
Hai người bọn họ vào sân, vừa định đi hướng về phía phòng khách, Đường Thọ chợt dừng lại.
“Làm sao vậy, phu lang?”
Đường Thọ duỗi tay chỉ chỉ, liền thấy được Hùng ngũ nương tử đứng cách đó không xa, đối diện nàng là một nam nhân, trên người mặc bộ quần áo cũ kĩ rách nát.
Thôn Hạnh Hoa hiện tại bởi vì nhờ có Hùng gia, thương nhân lui tới mua bán khiến cho kinh tế cải thiện được không ít, có mấy nhà trong thôn thậm chí không cần ra ngoài buôn bán hay làm lụng, chỉ cần sửa sang lại trong nhà một chút, cho mấy thương nhân có điểm dừng chân nghỉ ngơi là đã có thêm thu nhập. Cơm mua mỗi ngày giá vài văn tiền nên chỉ có thể ăn bánh bột bắp hoặc đồ ăn nhà làm dân dã, tất nhiên là không so được với cơm nước của Hùng gia, nhưng cũng xem như no bụng.
Chính vì thế nên trong thôn có rất nhiều nhà không ra ngoài đi làm hay buôn bán mà chọn mở cửa đón khách, một tháng có thể thu được trên dưới 180 văn tiền, tạm xem như là giàu có. Nói túm lại, ở trong thôn hiện giờ, ngoại trừ mấy thành phần bùn nhão trét không lên tường, đã gần như không tìm nổi mấy người ăn mặc quần áo rách nưới cũ mèm như vậy, quả thật nhìn như đang khoác lên mình một đống rác nhặt được ven đường.
Hùng ngũ nương cùng hán tử kia đứng lẫn trong đám người bên ngoài viện, cách khỏi nhà chính mấy chục bước, khoảng cách như vậy vừa vặn không xa cũng không gần, hai người đơn độc nói chuyện không hề gây chú ý, người khác nhìn vào chỉ nghĩ cả hai đang bàn chuyện làm ăn, chỉ cần bọn họ hạ giọng nói nhỏ hơn chút nữa liền không cách nào nghe được.
Đường Thọ chú ý tới bọn họ là bởi vì, cậu dường như thoáng thấy nam nhân kia kéo tay Hùng ngũ nương tử một chút, dù đã bị Hùng ngũ nương tử giật ngược về nhưng lại không hề thấy nàng có vẻ gì xấu hổ hay buồn bực, hoàn toàn là một bộ dạng sợ bị người khác trông thấy.
“Người nọ là ai? Hình như không phải người trong thôn?” Đường Thọ tới đây đã hơn nửa năm, đại đa số người trong thôn đều có thể nhận mặt, nhưng người này cậu lại chẳng hề có chút ấn tượng nào.
Hùng Tráng Sơn lắc đầu nói: “Đúng thật là không phải trong thôn.”
Đường Thọ hơi trầm ngâm một lát, mới hướng về phía Hùng ngũ nương tử hô lên, “Ngũ muội.”
Vừa nhác thấy bọn họ, Ngũ nương tử đột nhiên đổi sắc mặt, biểu tình trong nháy mắt hoảng loạn lên, liền một câu chào tạm biệt cũng không nói với người nam nhân kia, ngay lập tức chạy đến.
Cũng không biết nàng là đang sợ hay bởi vì chạy quá nhanh, lúc nói chuyện còn hơi thở hổn hển, “Nhị ca, nhị ca phu lang, các ngươi sao lại tới đây” vừa nói vừa thật cẩn thận mà nhìn trộm vẻ mặt của Hùng Tráng Sơn.
Trên mặt Hùng Tráng Sơn, vẫn như cũ là biểu cảm lạnh nhạt bất biến.
Đường Thọ cười ha hả nói: “Đứa bé con nhà Thái Học bị sốt, chúng ta đến đây mua chút điểm tâm đem sang thăm nó.”
“Ồ, là như vậy sao.” Thần sắc Ngũ nương tử cực kỳ mất tự nhiên, chẳng biết có nghe rõ Đường Thọ nói gì hay không, một bộ dạng thất thần.
Đường Thọ nhìn về phía Hùng Tráng Sơn, thấy y không có phản ứng gì, cậu biết y luôn không có kiên nhẫn đi quan tâm chuyện nhà người khác, dù là em gái ruột cũng không quá muốn xen vào chuyện của nàng.
Vì lí do đó nên Đường Thọ chỉ thấp giọng nói: “Ngũ muội, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nếu như có mối nhân duyên thích hợp đến cửa cầu hôn, ta nghĩ mẹ sẽ thập phần vui mừng muốn thấy ngươi thành thân.”
Hùng ngũ nương tử dù sao cũng là em gái ruột của Hùng Tráng Sơn, có một số việc không thể vờ như không thấy, trơ mắt nhìn nàng lạc lối, tự mình hủy hoại thanh danh. Nhưng nếu Hùng Tráng Sơn không muốn cùng bọn họ trở nên quá thân cận, cậu liền căn cứ vào điểm này, chỉ nhúng tay ở mức vừa phải.
Hai người đi sang vừa lúc Hùng mẫu đang bận, nên không tiện nói gì quá nhiều, ngoại trừ một gói điểm tâm nhỏ cho Thái gia, còn đưa bọn họ mấy bao hạch đào tô cùng bánh hoa quế, tất nhiên là không đòi tiền.
Không ngờ còn xảy ra chuyện, một tên tiểu thương không biết hai người, chỉ tay vào người bọn họ, hùng hổ chất vấn Hùng mẫu nói: “Ta chờ đã hơn một nén nhang, vì cái gì bọn hắn vừa đến ngươi liền đưa trước?”
Hùng mẫu xoa eo trả lời: “Đây là con thứ hai của ta cùng phu lang của nó, nếu là hai đứa chúng nó muốn lấy, ta ắt đều đem đi cho, đến ngươi cũng đừng mong có phần.”
Hai người mang điểm tâm quay trở về Thái Học gia, cúng tế xong xuôi, trong viện đã sớm cất cái bàn dùng để cúng bái, cũng không thấy cái đầu heo cùng bộ lòng gà đâu nữa.
Người dân thôn quê không như mấy nhà giàu có quý tộc, có nhiều quy củ lễ tiết như vậy, cửa lớn cửa nhỏ gì đều rộng mở, thôn dân nhà ai muốn vào chỉ việc đẩy cửa là có thể trực tiếp đi vào.
Đường Thọ cùng Hùng Tráng sơn chỉ đi vào cửa lớn, đến cửa phòng, mặc dù Thái gia mở sẵn cửa nhưng vẫn mang tính tượng trưng mà gõ gõ. Hành động này khiến cho người trong Thái gia sửng sốt, cũng không biết là ai đến mà còn gõ cửa. Vừa bước ra thì thấy là Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn, lúc này mới nở nụ cười, “Mau đi vào, sao còn phải gõ cửa”
Đường Thọ không định nhiều lời, liền nói: “Ta cùng Nhị Lang đến đây thăm đứa nhỏ, nó hiện tại thế nào rồi, còn sốt không?”
Thái phụ nở nụ cười, “Không sốt nữa, cúng bái xong thì mọi chuyện đã ổn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Trong lúc nói chuyện, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn tiến vào trong nhà, đứa bé con Thái gia nằm bẹp trên giường đất, đắp một cái chăn mỏng.
Thái Học nương tử bưng một chén thuốc thoạt nhìn rất đắng dỗ dành nó uống, nhưng dỗ đến cách mấy đứa nhỏ cũng không chịu nuốt một ngụm.
“Ngoan, nếu ngươi uống hết chén thuốc đó, ta sẽ tặng gói điểm tâm này cho ngươi.” Đường Thọ đi đến bên cạnh giường đất, đem điểm tâm đưa ra.
Điểm tâm là loại thức ăn xa xỉ, dù là Thái gia có so với lúc trước khá giả hơn một chút, cũng chẳng dễ gì mua được, trừ phi đến Tết, mấy đứa nhỏ có thể được chia một khối điểm tâm to bằng lòng bàn tay.
Đứa bé nhìn điểm tâm đến độ đôi mắt đều sáng lên, quay ngoắt sang trông về phía mẹ nó, một chút cũng không nhìn ra được, nó thật ra còn đang sinh bệnh.
“Là Hùng phu lang cùng Hùng lang quân đến, mời ngồi.” Thái Học nương tử khách khí nói, Thái Học cũng nói phụ họa theo: “Hai người chỉ cần đến thăm là tốt lắm rồi, việc gì phải mua quà.”
“Đứa nhỏ bị bệnh thường sẽ không muốn ăn gì, ăn một ít cũng không sao. Ta nhớ mình khi còn nhỏ… Mỗi khi bị bệnh, mẹ ta cùng a phụ cũng sẽ mua cho ta chút đồ ăn vặt, cảm giác thực vui vẻ, bệnh liền giảm hơn phân nửa rồi. Có đôi khi thèm ăn vặt, còn hi vọng mình mau sinh bệnh, như vậy thì mẹ cùng a phụ có thể mua cho ta thật nhiều đồ ăn vặt.”
Thái Học nương tử che miệng cười nói: “Không ngờ được, Hùng phu lang lúc còn nhỏ lại là như vậy.”
“Trẻ con mà, đều giống nhau. Muốn ăn sao?” Đường Thọ tiếp tục dụ hoặc đứa bé nói: “Ngoan ngoãn uống hết thuốc, gói điểm tâm này liền cho ngươi nha.”
Đứa bé nhìn về phía mẹ nó, thấy mẹ mình gật đầu liền cầm chén thuốc uống sạch. Nó đem cái chén không đưa ra cho Đường Thọ xem một cái, con mắt trông mong mà nhìn chăm chú gói điểm tâm trong tay cậu, nhưng cũng không hề giật lấy.
Đứa bé con ngoan như vậy, Đường Thọ cũng không tiện chọc nó, trực tiếp đưa gói điểm tâm đến, nó cầm lấy, tựa như ôm bảo bối, gấp không chờ nổi mà mở giấy dầu, lấy một khối cắn vài ngụm, ăn thơm ngọt đến nỗi hai con mắt đều cong lên.
“Mẹ, a phụ, mau nếm thử.” Nó đem phần điểm tâm còn dư lại nhét vào trong lòng ngực Thái Học nương tử, “Còn phải chia cho a bà cùng a ông ăn.”
Thái Học cùng nương tử của hắn luyến tiếc ăn điểm tâm, liền đem điểm tâm cho Thái phụ, Thái phụ lại càng là luyến tiếc trả trở về cho đứa nhỏ.
Đứa bé kia gắt gao ôm gói điểm tâm, tựa như trân bảo, đến một khối bánh hoa quế cũng rất tiếc nuối mà ăn, cái miệng nhỏ gặm từng chút một, ăn đến cực kì cẩn thận.
Thấy đứa nhỏ này không bị làm sao, Đường Thọ nhanh chóng cáo từ, Thái Học giữ cậu lại nói vài câu, Đường Thọ bảo có việc bận, bọn họ liền ra tận bên ngoài để tiễn cậu.
“Đúng rồi, ta thấy ngươi lúc cúng tế thì mua loại hương liệu có thì là, ngươi mua ở đâu?”
Thái Học vò đầu, “Thì là? Ta thật sự không biết mấy loại hương liệu đó, đều là mua ở tiệm hương nọ trên trấn, chưởng quầy lấy cho ta, toàn bộ đều là loại hương liệu giá cả vừa phải nhất.”
Bởi vì chế tác Nha Hương nên luôn cần hương liệu, Đường Thọ thỉnh thoảng vẫn sẽ lên trấn một chuyến mua hương liệu, Ngọc Lâm Trấn cậu đi qua nhiều lần, mua qua nhiều cửa hàng hương liệu đến vậy mà tới tận bây giờ vẫn chưa hề gặp qua thì là, nếu không phải vì hôm nay vô tình thấy được Thái Học mua thì là, cậu còn tưởng là thứ này vẫn chưa du nhập vào Dục Triều.
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn leo lên xe bò rồi chạy lên trên trấn, dọc đường đi có bán mấy loại hải sản mới cũng không dừng lại mua. Ngọc Lâm Trấn vốn không phải vùng ven biển, hải sản đều là từ địa phương khác vận chuyển đến, cũng không thường thấy, nếu có thì là vận may.
Một hơi đi đến cửa hàng hương liệu, Hùng Tráng Sơn nhảy xuống xe bò trước, xoay người vén màn xe, Đường Thọ vừa định tự mình nhảy xuống thì bị y đè ngược về, một hai phải đỡ cậu lên ghế, mới cho phép Đường Thọ xuống dưới.
“Nhị Lang, xe bò này còn có thể cao bao nhiêu, ta tự mình leo xuống là được, không cần dùng cái ghế nhỏ này, quá phiền toái.”
Hùng Tráng Sơn nhìn về phía bụng của Đường Thọ, “Không được, vạn nhất ngươi có đứa nhỏ của chúng ta mà không biết, nhảy xuống ảnh hưởng đến nó thì làm sao bây giờ?”
Đường Thọ: “….”
Đường Thọ sau khi xuống dưới, Hùng Tráng Sơn liền đem ghế nhỏ cất đi, bình tĩnh nắm tay phu lang y đi vào cửa hàng hương liệu.
Cửa hiệu đã sớm có một người nam nhân chờ ở trước quầy, quần áo trên người hắn thực cũ nát, không khác lắm so với người thôn dân kia ở Hạnh Hoa thôn.
Gương mặt hắn giờ phút này tràn ngập hèn mọn cùng sầu khổ, hướng chưởng quầy khẩn cầu nói: “Ngài mua chút khô trà đi, nó thật sự là thứ tốt nha! Chúng nó là do a phụ ta đánh đổi cả tính mạng mới có thể từ Tây Vực mang về được, nghe người ở nơi đó nói, thứ này cũng là từ một địa phương rất xa vận chuyển đến.”
“Không phải ta không muốn giúp ngươi, ta cũng rất thông cảm cho ngươi, lần trước bởi vì ngươi đáng thương ta mới phá lệ mua thứ khô trà này về. Kết quả là, bán không được, may mắn một tên thôn dân quê mùa nói muốn mua hương liệu dùng để cúng tế, ta mới đem ra bán được một chút, trên căn bản là chẳng ai mua.”
Chưởng quầy nói: “Ngươi nói cho ta ngàn vạn điều tốt cũng vô dụng, thứ này chỉ có thể đem bán cho mấy tiểu lang quân có tiền mà thôi.”
Chưởng quầy vừa nói vừa đem túi hương liệu đẩy ngược về cho hắn, thái độ kiên quyết, nam nhân liền biết mình có nhiều lời thì cũng là vô nghĩa, đành yên lặng thu túi về.
Lúc này Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn vừa vặn đi đến, trong một khắc vô ý liếc mắt, nhìn thấy thì là.
Đường Thọ hưng phấn đến nỗi suýt kêu thành tiếng, đã lên đến cổ họng nhưng bị cậu ép nghẹn trở về, chỉ đành ho khan hai tiếng.
Chưởng quầy kia ngẩng đầu nhìn, vừa thấy là hai người bọn họ, ngay tức khắc thay đổi sắc mặt, không phản ứng nam nhân kia nữa, thân thiện chào đón.
“Hai vị vẫn muốn mua mấy loại hương liệu đó?” Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn hay đến để mua đồ, chưởng quầy tuy biết mặt nhưng lại không hề biết tên bọn họ.
“Ừ, đúng, cho ta tăng gấp đôi số lượng.”
“Tăng gấp đôi?” Thanh âm của chưởng quầy đều có chút phát run, hai vị khách nhân này từ trước đến nay mua đều là hương liệu bậc trung đẳng, xa xỉ đến độ này, nếu là tăng gấp đôi, liền kiếm được không ít tiền.
Chưởng quầy dùng hết sức bình sinh để tỉnh táo lại, nhìn hai người bọn họ ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, không khỏi nhớ đến trước đây khi Đường Thọ cùng Hùng Tráng sơn mới tới đây mua đồ thì quần áo rách tung tóe, lớn nhỏ mụn chỉ vá, so sánh với hiện tại chính là khác biệt trên trời dưới đất. Thời điểm đó, chưởng quầy còn tưởng là kẻ sai vặt của lang quân nhà giàu có nào đó đến mua hàng. Qua một đoạn thời gian dài, thấy hai người thỉnh thoảng sẽ tới, chưởng quầy mới biết là bọn họ mua về để tự mình dùng. Nhưng kì lạ là lại chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương liệu trên người bọn họ. Gã có tò mò mà hỏi qua, không hỏi được bất kì thông tin gì, chỉ đành từ bỏ.
Đường Thọ nhìn chưởng quầy, chậm rãi gật đầu, trên thực tế cậu không hề chú ý đến gã, mà toàn bộ đều đặt trên người nam nhân kia, khóe mắt cậu liếc đến nam nhân đang đứng ở mé cửa tiệm hương liệu, Đường Thọ liền nói: “Ngươi chuẩn bị trước đi, ta cùng Nhị Lang đi ra ngoài mua vài thứ khác rồi sẽ trở về lấy sau.”
Đều là khách quen, thường xuyên đến mua hàng, chưởng quầy cũng không hỏi tiền thế chấp linh tinh.
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn ra khỏi cửa hàng hương liệu, nhìn xung quanh trái phải, rốt cuộc thấy được nam nhân kia đứng ở một góc đường hướng bên phải cùng chiếc túi hắn mang, vội vàng đuổi theo.
“Vị lang quân này.” Đường Thọ quẹo vào con hẻm, chạy lên trước, liền vỗ lên vai nam nhân một cái.
Nam nhân quay đầu lại, thấy Đường Thọ một mặt cười tủm tỉm, theo bản năng định hỏi “ chuyện gì”, ánh mắt không cẩn thận nhìn thấy Hùng Tráng Sơn đứng phía sau người Đường Thọ.
Người nọ trong thoáng chốc đã bị dọa đến nhảy dựng lên, ôm túi kề sát vào mặt tường.
“Ngươi…. Các ngươi muốn làm gì?” Nam nhân đem túi ôm đến rất chặt, biểu tình lúc nhìn bọn họ trông không hề khác gì đang nhìn lũ du côn đầu đường, sợ bọn họ sẽ lao đến cướp đồ của hắn.
Đường Thọ giải thích nói: “Chúng ta không phải người xấu, Nhị Lang chẳng qua là lớn lên mặt có hơi hung dữ một chút, ngươi chớ có sợ, thật ra chúng ta vừa nãy đã gặp qua ở cửa hàng hương liệu.”
Nam nhân kia nhìn kỹ khuôn mặt hai người bọn họ, tựa hồ như có chút xíu ấn tượng, nhưng bởi vì Hùng Tráng Sơn lớn lên mặt quá hung, hắn vẫn là đề phòng nói: “Không biết hai vị đây gọi tại hạ lại là có chuyện gì?”
Đường Thọ chỉ vào túi trong tay hắn, “Chúng ta chỉ muốn mua một ít thì là.”
“Thì là? Đó là cái gì?” Nam nhân nghi hoặc nói: “Thứ ta cầm trong tay là khô trà.”
“Khô trà?” Đường Thọ ngây người, sau đó liền biết đó có thể là tên của thì là ở nơi này. “Khô trà cũng được, có thể cho chúng ta nhìn một chút không, nếu như nó đúng là thứ chúng ta đang tìm, chúng ta sẽ đem toàn bộ bạc ra mua.”