Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 66: Uy hiếp



"Đại ca, sao bên ngoài trấn Ngọc Lâm lại có nhiều lưu dân đến vậy?" Kim Cẩn Trình thúc ngựa quay đầu nhìn về phía đại ca mình:"Những lưu dân này trước nay tới mùa thu đông mới có, làm sao năm nay ngay cả vào hạ cũng đã xuất hiện?"

Kim Cẩn Minh nhớ tới ngày thu của những năm trước khiến các quan đau đầu không thôi trả lời:"Một ít khu vực ở phương Nam liên tục bị nạn châu chấu, hoa màu bị hư hỏng cũng bất đồng, có người mất trắng, có người khi thu hoạch cũng không còn lại bao nhiêu. Những người này hẳn là ở bên kia sống không nổi nữa mới chạy nạn qua đây. Có lẽ bọn họ không phải rời đi khi vào hạ mà là khi đi đến đây đã tới mùa hạ."

"Nhưng vì sao lại chọn trấn Ngọc Lâm, nơi đây cũng đâu có giàu có?" Kim Cẩn Trình kỳ quái hỏi.

"Nhị đệ, trên trấn Ngọc Lâm có thôn Hạnh Hoa." Kim Cẩn Minh trả nói:"Hùng gia dâng ra phương pháp làm bàn kháng, quan gia cho thi hành trên toàn bộ Dục triều, mỗi một nơi dừng chân, vô luận là thôn nhỏ hay là châu phủ đều sẽ tuyên dương, dưới loại tình huống này, bá tánh tự nhiên sẽ cho rằng trấn Ngọc Lâm là địa phương tốt, bá tánh ở trấn Ngọc Lâm có thể đã sớm được nằm trên giường đất nóng hầm hập, không cần lo lắng sẽ chết cóng vào mùa đông, nên nơi đó hẳn sẽ rất phồn vinh, ngay cả quan gia đều đã ngợi khen, đem nó treo bên miệng."

"Chỉ vì lý do này mà khi bên đó gặp thiên tai bọn họ đi tới nơi đây?"

"Đúng vậy." Kim Cẩn Trình nhàn nhạt nói.

"Nhưng trấn Ngọc Lâm là một trấn nghèo, mấy trăm người này lũ lượt tới đây, nơi này làm sao giúp bọn họ được?"

"Cho nên bọn họ đều bị chắn ở ngoài thành." Kim Cẩn Minh ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai bên đường đầy tiếng kêu than, không nửa phần gợn sóng.

Nhưng mà đệ đệ hắn Kim nhị Lang lại lộ ra vẻ mặt không đành lòng, tay không tự giác vói vào trong ngực, móc ra một túi cẩm đựng tiền, lại bị đại ca một phát ngăn cản.

"Nhị Lang, không cần gây chuyện."

Kim Cẩn Trình nhìn mặt đại ca lạnh nhạt, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ khí tức giận:"Đại ca, ngươi ngồi trên ghế quan ở Đông Kinh lâu rồi, học theo đám lão già kia cũng lạnh tâm như cục đá, có thể giúp người tại sao lại không giúp, khi giúp người vào mắt ngươi lại thành gây chuyện?"

Kim Cẩn Minh nhìn đệ đệ cùng nương của mình mà thở dài một cái thật sâu, đệ đệ hắn chung quy vẫn là được bảo hộ quá tốt, cái gì cũng không hiểu, còn chưa trải qua chuyện gì quá đáng.

Kim Cẩn Minh thở dài thỏa hiệp nói:"Nhị đệ, đây là ngoại thành, ngươi cho bọn họ bạc họ cũng không mua được gì, chẳng phải bạc cũng giống như cục đá thôi sao." Hắn quay đầu nói với mấy chục hộ vệ đi phía sau:"Đem lương thực dự trữ còn lại của chúng ta phân cho bọn họ, khi vào thành chúng ta sẽ mua lại."

"Tuân lệnh." Hộ vệ nghe theo mệnh lệnh đem đồ ăn còn dư lại phân cho lưu dân ở hai bên đường.

Một đám lưu dân nhìn rất tiều tụy, ngay cả thở cũng phải gắng gượng, nhưng khi hộ vệ cầm lương thực đến, họ lại như một kẻ điên mà cướp đoạt. Một người trưởng thành gầy gò chỉ còn da bọc xương giống như lão nhân, đem lương khô của một tiểu hài tử được cha mẹ phân cho đoạt lấy, nháy mắt nhét vào trong miệng.

Hài tử kia bị lão nhân đoạt đồ ăn liền oa oa khóc lớn, cha mẹ nhóc thấy vậy liền nổi điên muốn đoạt lại đồ. Bọn họ được phát chỉ được có một ít, bị lão già này đoạt đi, hài tử còn gì mà ăn. Nhưng lão nhân kia mặc dù bị đánh ngã xuống đất, đôi tay cầm lương khô cũng nhất quyết không chịu buông, liều mạng nhét vào trong miệng, sau đó rướn cổ lên cố gắng nuốt, nghẹn đến trợn trắng mắt.

Kim Cẩn Trình nhìn thấy không đành lòng, không xem nổi nữa liền quay mặt đi.

"Các ngươi muốn làm gì?" 'Loạch xoạch' vài tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, hộ vệ Kim gia nháy mắt rút ra bảo kiếm, vây quanh hai huynh đệ Kim gia vào giữa vòng vây.

Kim Cẩn Trình gương mắt nhìn lên, liền phát hiện những người không cướp được, hoặc là cướp được nhưng lại không đủ ăn, ánh mắt ánh lên ánh sáng màu xanh lục nhìn chằm chằm bọn họ. Ánh mắt kia không phải là ánh mắt của nhân loại nên có, mà là ánh mắt của sói đói đang cực kỳ đói bụng.

Kim Cẩn Trình nào đã phải gặp qua tình cảnh như vậy, sợ tới mức cứng người ngồi im trên ngựa.

Kim Cẩn Minh như đã sớm dự đoán được là sẽ như vậy, thanh âm hắn cực kỳ lãnh tĩnh mà cứng rắn:"Ai dám cả gan mạo phạm, giết không tha!"

"Dạ!"

"Dạ!"

"Dạ!"

Từng âm thanh trả lời vang lên, một hộ vệ rút ra bảo kiếm trên tay, đâm vào bàn tay của một hán tử đang hướng tới trên người Kim Cẩn Trình, hán tử kia kêu thảm thiết một tiếng, che lại vết thương, oán hận cùng không cam lòng mà lui về phía sau, máu văng khắp nơi tạm thời dọa lui mấy lưu dân khác.

Kim Cẩn Minh hét lên một tiếng:"Đi mau!" Đoàn người liền để ra roi thúc ngựa chạy đi, đem những lưu dân đó bỏ lại nơi xa xa. Kim Cẩn Trình ở trên ngựa quay đầu nhìn lại, vẫn có vài lưu dân không cam lòng mà đuổi theo, nhưng bọn họ cưỡi ngựa tốc độ khá nhanh, rất nhanh đã bỏ xa nhóm lưu dân.

Phía sau còn có mấy đội thương nhân, những đội thương đó tự động kết thành một đoàn,đề phòng nhìn lưu dân bên đường, rất có bộ dáng nếu có ai dám xông lên, bọn họ liền giết chết, không như hắn, ngốc tới mức dừng lại phân phát đồ ăn.

Sai dịch trên lầu canh gác trước cửa thành, thấy người chạy tới là thương buôn mà không phải đám người chạy nạn kia, liền giơ tay lên, không lâu sau, cửa thành chỉ mở ra một cái khe, quan binh đem đại đao giơ ra trước, sau khi tiếp nhận công văn, lúc này mới thả cho họ đi.

Kim Cẩn Trình bị đả kích to lớn, không hiểu sao rõ ràng là hắn đã giúp những người đó, sao bọn họ lại lấy oán trả ơn.

Mãi đến khi đến Hùng gia, Kim Cẩn Trình vẫn còn rầu rĩ không vui.

Đường Thọ mở cửa cổng nhà mình ra thấy dáng vẻ này của hắn liền hỏi:"Kim Nhị Lang quân, đây là làm sao vậy, như thế nào giống như là bị đả kích?"

Kim Cẩn Trình héo héo mà liếc mắt nhìn cậu, không trả lời, chỉ chỉ đại ca phía sau nói:"Đây là đại ca ta, Kim Cẩn Minh."

Đường Thọ sớm đã chú ý tới thanh niên trầm ổn, khí độ thong dong đứng đằng sau Kim Cẩn Trình, hắn cùng Kim Cẩn Trình lớn lên có bảy phần giống nhau, nhưng nếu không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra được. Trên người Kim Cẩn Trình vẫn là tinh thần phấn chấn bồng bột của thiếu niên chưa trải qua sự đời, đối với chuyện gì cũng nhiệt tình, thuần túy, không biết phòng vệ. Tuy rằng sinh trong thế gia, trời sinh tim nhiều hơn mấy khiếu (kiểu dễ mềm lòng, tin người, không biết phòng bị ai ấy), không khéo đưa đẩy, ngây thơ. Mà Kim Cẩn Minh bất đồng hắn ôn văn nhĩ nhã, cử chỉ nho nhã lễ độ, không cần động tác dư thừa đều đã bộc lộ ra được giáo dưỡng tốt đẹp của sĩ gia đại tộc, nhưng dù có ôn nhã đi chăng nữa lại theo bản năng khiến người ta đề phòng.

Đường Thọ đánh giá Kim Cẩn Minh, đồng thời Kim Cẩn Minh cũng đang đánh giá Đường Thọ.

Hắn thấy đứng trước mặt là một song nhi mặc bộ áo dài màu lam thủy, dáng người thon dài hơi gầy, dung mạo thanh lệ, trên người có một loại khí chất hấp dẫn người khác. Khi nói chuyện không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cũng sẽ không vì thân phận của hắn mà coi trọng hắn hơn một chút, cũng chỉ hơi kinh ngạc hắn vì sao lại tới đây, mà không đánh giá cao thân phận của hắn. Khi biết thân biết phận của hắn mà có thể xem như người bình thường, một song nhi như vậy ở nơi thôn dã không thể nào dưỡng ra được. Song nhi này quả như hắn tưởng tượng, không đơn giản.

Ánh mắt rơi xuống hán tử cao lớn vạm vỡ bên cạnh, trên người y có loại hơi thở thô cuồng (thô lỗ, cuồng bạo), Kim Cẩn Minh mày nhăn lại với biên độ nhỏ, người khác khó nhìn ra, người này vừa nhìn chính là một đồ tể thô bỉ, đáng tiếc cho một song nhi diệu nhân như vậy.

Hùng Tráng Sơn là một tháo hán tử là không sai, nhưng đồng dạng y cũng là một nam nhân, nam nhân trời sinh tranh đoạt phối ngẫu (kiểu như con đực tranh đoạt con cái ấy), có những trực giác không giống bình thường. Đối mắt với ánh mắt hung ác của y, Kim Cẩn Minh không dấu vết mà rời đi ánh mắt, đồng thời ở trong lòng càng thêm hối tiếc mà thở dài một hơi.

Đường Thọ cũng hỏi vì sao trước đây đều là hai người bọn họ giao dịch, lần này đột nhiên lại đưa thêm ca ca tới, chỉ nói:"Vài vị lang quân mời vào bên trong."

Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn ở trong một tòa tiểu viện, lầu hai cũng không tiếp người ngoài, sảnh đường lầu một là nơi cung cấp trà quả cho các thương nhân nghỉ ngơi thời gian ngắn, nói chuyện địa phương.

Đem người mời vào thính đường, pha trà lạnh, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn ngồi xuống, Đường Thọ đang định nói chuyện, lại không biết con gấu lớn này phát điên cái gì, tự nhiên dán vào. Trời nóng như vậy, y cũng chê đổ mồ hôi.

Đường Thọ trừng mắt nhìn y, nhưng lại đang có người ngoài ở đây, phải cho lang quân nhà mình mặt mũi, cũng không có đẩy ra, hỏi:"Kim lang quân đây là gặp phải chuyện gì, không bằng nói ra, xem tại hạ có thể đưa ra một vài lời khuyên?"

Kim Cẩn Trình đã sớm đem Đường Thọ trở thành bằng hữu, một năm một mười kể lại.

Vốn tưởng rằng người này từ trước tới nay đều tốt, vì tánh mạng bá tánh Dục triều mà dâng lên phương pháp làm bàn kháng, nhất định sẽ ủng hộ cách làm của hắn, đồng thời khiển trách những lưu dân đó.

Lại không nghĩ rằng, Đường Thọ lại nói với hắn:"Kim lang quân tuổi vẫn còn nhỏ, trải qua thêm mấy năm nữa là tốt rồi."

Thấy Kim Cẩn Trình há to miệng nhìn mình, cậu liền giải thích:"Liền nói Kim lang quân ngươi đi ra khỏi cửa, người khác đều biết ngươi có gia tài bạc triệu, rất rất nhiều bạc, nhưng lại không có ai đứng ra cướp của ngươi. Nhưng nếu ngươi đứng trong một đám người nghèo không có lấy nổi một lượng bạc mà lấy ra mười lượng bạc, thì chỉ với mười lượng bạc ngươi cảm thấy nhỏ bé không đáng kể này, những người nghèo đó có thể giết chết ngươi."

Đường Thọ nói:"Kim nhị Lang, ngươi nên vui mừng vì bây giờ đang là mùa hè, dù cho không có lương thực, nhưng vẫn có chút rau lại cùng lá cây vụn vặt, có thể ăn để sống sót, nếu chưa đến mức cùng đường, thì không nhất thiết phải liều mạng. Nhưng nếu là vào mùa thu hay mùa đông, các ngươi muốn thoát thân dễ dàng như vậy là không có khả năng."

Kim Cẩn Trình há to miệng, đôi môi mấp máy, sau đó ủ rũ cúi đầu nói:"Vì sao ngươi là người vì bách tính mà cam nguyện bỏ ra nghề kiếm cơm đều có thể nghĩ thấu, mà ta lại nghĩ không ra a."

Đường Thọ đồng tình nhìn hắn:"Ngươi còn nhỏ."

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta, chẳng phải ngươi cũng vậy sao."

Đường Thọ phe phẩy đầu:"Ngươi cùng ta há có thể giống nhau."

Kim Cẩn Minh nhìn Đường Thọ một cái thật sâu, đối với đệ đệ nói:"Hùng phu lang ở nơi thôn giã, không có gia tộc chống đỡ, không có tiền vốn khổng lồ, bằng đôi tay trắng của mình mà gây dựng sự nghiệp, còn ngươi, có Kim gia làm hậu thuẫn, lại là người có một phần ba năng lực, ngươi và Hùng phu lang tất nhiên là không giống nhau."

Kim Cẩn Minh vừa dứt lời, Hùng Tráng Sơn liền đem bàn tay của Đường Thọ nắm chặt, sau đó đặt ở trên bắp đùi của y, vô cùng dễ thấy, không tiếng động mà đang nói 'phu lang của ta'.

Kim Cẩn Minh chỉ cảm thấy chướng mắt, đồ tể này quả nhiên là không có hàm dưỡng, trước công chúng, sao có thể cùng phu lang dây dưa như vậy, thật mất mặt.

Kim Cẩn Trình lại không biết đại ca mình cùng Hùng Tráng Sơn đang sóng ngầm mãnh liệt, còn tự an ủi mình về chuyện này. Nhớ trước đây mình có thể mang nha hương về bán được lợi nhuận cao mà đắc chí, đảo mắt, sản nghiệp Hùng gia lên như diều gặp gió, so với Kim gia tuy kém hơn một chút, nhưng cũng đủ nhìn.

"Được rồi, ta không so được với ngươi." Kim Cẩn Trình nói:"Dù sao ta ở trong tay ngươi chưa từng chiếm qua được chút tiện nghi nào, vẫn là cùng ngươi nói sinh ý đi. Ta cùng đại ca lần này đến đây, là muốn cùng ngươi làm sinh ý Du Trà Diện, ngươi có thể hay không giống như nha hương, bán độc quyền cho nhà ta."

Đường Thọ quả quyết lắc đầu, hiện giờ lấy địa vị Hùng gia đã không cần phải đi loanh quanh, cậu nói thẳng:"Lúc trước là không có biện pháp, nguồn tiêu thụ hẹp, nhưng hiện tại bất đồng. Ta cũng muốn rõ và nói thật với ngươi, sắp tới ngày kết thúc hợp đồng nha hương, ta sẽ không để cho nhà ngươi độc quyền nữa."

"A?" Kim Cẩn Trình sốt ruột kêu lên một tiếng, vội vàng nhìn sang đại ca mình, hy vọng đại ca có thể lấy ra chút bản lĩnh lưỡi xán hoa sen thuyết phục Đường Thọ, lại không nghĩ rằng thế nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đại ca nhìn Đường Thọ trưng ra biểu tình tán thưởng.

"Nhưng hai vị cũng không cần thất vọng, ta chỗ này vừa làm ra một loại đồ đóng gói mới, cấp bậc cũng cao hơn." Đường Thọ nói xong liền quay sang nháy mắt với Hùng Tráng Sơn ý bảo Hùng Tráng Sơn đi lấy Du Trà Diện đã được cải tiến. Nếu là trước đây, mỗi lần nhận được ánh mắt này, Hùng Tráng Sơn sẽ đứng dậy đi ngay, hôm nay không biết làm sao, Hùng Tráng Sơn lại làm như không hiểu gì mà vô tội trừng mắt nhìn lại cậu, hơn nữa còn như tiểu hài tử mà lắc lắc tay cậu.

Con gấu lớn đầu to xác này lại muốn làm cái gì đây, còn không phải chỉ là lấy đồ thôi sao, còn muốn cậu phải bồi?

Đường Thọ tức giận đá một cái vào đùi Hùng Tráng Sơn, tức giận nói:"Đừng lèo nhèo, mau đi lấy!"

Hùng Tráng Sơn yên lặng buông lỏng tay Đường Thọ ra, yên lặng đứng lên đi lấy Du Trà Diện, trước khi đi còn không quên trừng mắt hung ác mà uy hiếp Kim Cẩn Minh.

Kim Cẩn Minh choáng váng, hắn ngơ ngác mà ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới ở Hùng gia, một hung thần ác sát, phảng phất như tùy thời có thể cầm đao chém người kia, lại không dám đánh phu lang của mình, mà sau khi bị đánh cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi lấy đồ, chỉ có thể đối với hắn mà phóng thích chút uy hiếp ít ỏi còn lại.

Kim Cẩn Trình so với đại ca mình vẫn thẳng thắn hơn, chờ sau khi Hùng Tráng Sơn khuất bóng liền nói:"Ngươi còn dám đánh Hùng đồ tể? Ngươi có biết y có bao nhiêu dọa người, dù là ta hay các hộ vệ của ta đều cảm thấy y đáng sợ, tên của y tuyệt đối có thể trị được những em bé khóc đêm."

"Thói quen." Đường Thọ buột miệng thốt ra đáp án khiến chính bản thân mình cũng bị dọa sợ, cậu cũng không biết từ khi nào đã không còn sợ hãi Hùng Tráng Sơn, ngược lại còn đem y sai sử quay vòng vòng, còn chính mình làm đại gia hưởng thụ. Nếu y không làm đúng, cậu sẽ mắng hay đánh y. Nhưng rõ ràng cậu nhớ rõ khi mới xuyên đến, người này cầm đao giết dê núi, cậu sợ đến mức tối ngủ cũng mơ thấy ác mộng. Hiện tại nhớ lại chỉ cảm thấy, tình cảnh lúc đó có chút thú vị khác.

Nhìn Đường Thọ lâm vào trầm tư, ánh mắt Kim Cẩn Minh lóe lên một tia sang, nhưng rất nhanh liền biến mất.

"Đây." Hùng Tráng Sơn mang Du Trà Diện ra, liền thấy Kim Cẩn Minh đang nhìn phu lang nhà mình chằm chằm đến xuất thần, y đem đồ vật ném vào trong lồng ngực hắn, mà chính y lại đứng chắn trước mặt Đường Thọ.

Du Trà Diện ném cho Kim Cẩn Minh là một bọc nhỏ, nhưng không phải là dùng vải bố hay là hộp đựng, mà là dùng giấy dầu. Giấy dầu này được gấp thành hình vuông, dính chặt ba góc, làm thành một cái túi giấy dầu. Túi giấy dầu này không biết đã dùng phương pháp gì, thế nhưng có thể đem không khí rút hết ra, khiến gói Du Trà Diện bẹp lép, làm thành một cái gói hút chân không giản dị.

Kỳ thật Du Trà Diện không cần đóng gói chân không, ở đời sau cũng không có đóng gói chân không Du Trà Diện. Nhưng ở đây không so được với đời sau, Du Trà Diện đời sau được bỏ thêm chút đồ vật, có thể kéo dài hạn sử dụng. Cậu không làm ra được những đồ phụ gia đó, nên chỉ có thể chế túi đóng gói chân không, hy vọng ở mùa hè, có thể bảo tồn lâu hơn chút. Dù sao có rất nhiều thương nhân nhập Du Trà Diện cũng là vì muốn đưa tới một địa phương xa hơn chút.

Còn túi hút chân không này thật ra cũng không khó như tưởng tượng. Trên mỗi bao bì có một cái lỗ hút chân không giống như cái khuy áo, sau đó dùng một cái ống tương tự như xi-lanh đem không khí hút ra. Lúc này cũng không có nhổ ống hút ra ngay, mà là đem miệng túi gập lại, đem cái mắt kia gấp vào, sau đó bôi keo vào là được.

Đường Thọ cũng chỉ là đem đồ trang bị plastic biến thành bằng gỗ, cái đồ tương tự khuy áo kia thành thiết.

Còn keo dính túi, không phải là keo đời sau, thôn dân dùng một loại vây cá keo, đem vây cá đi nấu, không thêm bất cứ thứ gì, cho nên không ảnh hưởng đến tính an toàn của thực phẩm.

Nhưng loại đóng gói chân không nói đến đơn giản này là theo cách nhìn của người hậu thế, còn ở Dục triều vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.

Đường Thọ dùng hết sức lực, rốt cuộc cũng lộ ra một cái đầu khỏi sau lưng Hùng Tráng Sơn, cậu mạnh mẽ đề cử nói:"Kim lang quân, loại bao giấy dầu này dùng để tặng lễ cũng rất đẹp mắt, giấy, luôn cho người ta cái cảm giác không hề rẻ, mà loại đóng gói này có thể bảo tồn ít nhất được hai tháng."

Ánh mắt Kim Cẩn Minh nhìn Đường Thọ giống như là nhìn thấy bảo, một lời đã định ấn ra 500 bao.

Huynh đệ Kim gia ở lại trong tiểu viện độc lập, vào ban đêm Kim Cẩn Trình từ trong mộng tỉnh lại, liền đi tìm đại ca hắn.

Kim Cẩn Minh còn buồn ngủ nói:"Nhị đệ, làm sao vậy, đã hơn nửa đêm ngươi sao không ngủ được?"

Kim Cẩn Trình thần kinh thô nói:"Đại ca, ngươi nói thật với ta, có phải hay không ngươi coi trọng Hùng gia phu lang, ta cảm thấy ánh mắt của ngươi không thích hợp, ngủ một giấc, quả nhiên ta đã thông suốt."

Kim Cẩn Minh cười khẽ:"Ngươi liền hỏi chuyện này, ngươi không cảm thấy Hùng Tráng Sơn kia căn bản không xứng đáng với Đường Thọ sao?"

"Không được gọi khuê danh của người ta, gọi là Hùng phu lang." Kim Cẩn Trình thở phì phò nói:"Ta không cảm thấy không xứng, ta lại cảm thấy mình không nên mang ngươi tới."

"Tiểu đệ, ngươi nha, vẫn còn quá nhỏ. Ngươi không cảm thấy Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ có tình cảm không thích hợp sao? Tên đồ tể kia thật sự rất kính trọng Đường Thọ, nhưng Đường Thọ tựa hồ lại có chút ý tưởng khác nha." Kim Cẩn Minh nghĩ đến ban ngày Kim Cẩn Trình vô ý đặt câu hỏi, Đường Thọ quái dị mà trầm tư. "Hơn nữa, nếu Đường Thọ đi cùng chúng ta bằng với bản lĩnh của hắn, Kim gia chúng ta có lẽ sẽ đạt tới mức độ huy hoàng trước nay chưa từng có."

"Ngươi thế nhưng không thích Hùng phu lang mà chỉ muốn lợi dụng hắn?"

"Không, ta cũng thực thích hắn. Hắn cùng các song nhi cùng các tiểu nương tử khác bất đồng. Mà việc này cùng việc hắn tiếp tục kinh doanh mua bán cũng không phát sinh sung đột gì, hắn thích, ở Hùng gia không phải cũng là làm việc này sao."

"Hắn nếu có tâm ly khai, ta nguyện ý trợ giúp hắn."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv