Trong một ngôi miếu hoang tràn đầy cỗ vị khiến người ta buồn nôn, âm thanh rên rỉ đau đớn chồng chéo lên nhau, thi thoảng còn vang lên tiếng oán than trách mắng, không khí nặng nề mà áp lực, tràn ngập hơi thở tử vong.
Ba hài tử run bần bật ôm chặt lấy Lý Tứ cùng Lý Tứ nương, thần sắc sợ hãi co rúm.
Nam nhân bụng phệ đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt dâm tà không chút nào che giấu, dùng khẩu khí nhất định phải có được nói:"Tiểu nương tử này ta coi trọng, cho các ngươi năm lượng bạc, người ta mang đi."
Đại nữ nhi Lý Tứ, Lý đại nương tử năm nay mười hai tuổi, tuy rằng dinh dưỡng không đủ, dáng người khô quắt, nhưng không ngăn nổi độ tuổi nàng bắt đầu trổ mã, ngày càng thêm duyên dáng và yêu kiều.
Các nàng tuy rằng đang tha hương, nhưng trong tay cũng có mười mấy lượng bạc, cũng có thể đến ở trọ trong một khách điếm thượng hạng, ăn uống no say. Đại nương tử đang đến độ tuổi yêu cái đẹp, tha hương tuy khổ, nhưng vẫn có thể được ăn uống ngon lành, liền không bỏ xuống được bản tính thiếu nữ, dù quần áo có cũ nát, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, khuôn mặt cùng tóc tay đều được tỉ mỉ xử lý qua, hoàn toàn không giống cha nương nàng cùng hai đệ muội, lôi thôi lếch thếch bất kham.
Lý nương tử thường khuyên qua Lý đại nương tử mấy lần, Lý đại nương tử không nghe, ủy ủy khuất khuất khóc lóc, nói nương nàng chính mình không sạch sẽ lôi thôi, lại không cho phép nàng được sạch sẽ. Sinh hoạt đã đủ khổ, phu thê hai người dẫn theo ba hài tử theo đoàn dân chạy nạn lang bạt, cũng cảm thấy có lỗi, liền không cường ngạnh bắt tiểu nương tử phải tuân theo, để tránh trường hợp khi hài tử lớn sẽ sảy ra trường hợp ly tâm với cha nương, phát sinh tâm bệnh, thì cả nhà nàng phải làm sao bây giờ?
Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện, mấy ngày hôm trước, cả nhà nàng đi tới một thị trấn xa lạ, trùng hợp bị một tên phú ông già mập mạp người địa phương này nhìn trúng Lý đại nương tử, ngăn người lại liền mở miệng đùa giỡn. Đại nương tử đem người mắng một trận, lão nhân kia lại không thấy đại nương tử tính tình đanh đá, ngược lại càng thêm cảm thấy nữ tử như vậy mới thú vị, liền cả ngày cuốn lấy người.
Lý Tứ tất nhiên sẽ không đem nữ nhi đi bán, nhưng vào ngày thứ hai những giấy tờ tùy thân cùng tiền bán ruộng đất liền bị người đoạt, Lý Tứ đi nha môn báo án, nhưng sai dịch đó thấy hắn không phải là người địa phương, lại không có bạc lót tay, nên không để bụng việc này, tức giận mắng hắn bảo trở về đợi tin tức. Hai phu thê liền biết chuyện này sẽ không ai quản.
Nhưng nếu không làm như vậy cả nhà bọn họ phải sống như thế nào, ăn cái gì, uống cái gì, Hạnh Hoa thôn còn xa tít chân trời, bọn họ như thế nào đến được.
Lúc này gã nhà giàu kia lại đến dây dưa, mở miệng ra năm lượng bạc muốn mua đại nương tử.
Đại nương tử rốt cuộc vẫn chỉ là một hài tử, nàng lúc này đã sợ tới mức run bần bật, lại một câu cũng không nói lên lời. Gã nhà giàu kia thấy gia đình nhà này mấy ngày trước còn giương nanh múa vuốt như hổ con, hôm nay lại trở thành một con mèo nhỏ, trong lòng sinh ra thỏa mãn vô cùng.
Gã thấy Lý Tứ là đương gia cúi đầu không nói lời nào, lẳng lặng xuất thần không biết nghĩ cái gì. Gã liền biết Lý Tứ đã động tâm, đổi lại là người khác thì ai mà không động tâm. Hoặc là người một nhà đói khát chết ở chỗ này, hoặc là đem đại nương tử đi bán, tính mạng của cả nhà đều được đảm bảo. Huống chi, gã tuy tuổi có chút lớn, nhưng lại có tiền, nhưng gia đình hám danh lợi, ai cũng hận không thể đem nương tử nhà mình dâng vào trong phòng gã, mà gã còn thấy chướng mắt.
Gã như đã nhìn thấy ngày tiểu nương tử mặc áo cưới, từ cửa hông đi vào trong phòng gã, về sau ngày ngày dịu ngoan nép trong ngực gã, nhu tình mật ý. Càng nghĩ càng dạt dào đắc ý, nâng cằm nói:"Ta khuyên ngươi thức thời, cầm bạc rồi đi nhanh đi, năm lượng bán một tiểu nha đầu cũng không ít, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Lý Tứ vẫn cúi đầu không mở miệng, nhưng ở trong ánh mắt Lý đại nương tử, liền thành phụ thân nàng đang nghiêm túc tự hỏi, hơn nữa với tình huống trước mắt, khẳng định tám chín phần mười sẽ đem nàng thật sự bán đi.
Nàng thà rằng xuất gia, cạo đầu làm ni, ngày ngày làm bạn với phật phổ, cũng không cần gả cho một tên tuổi so với phụ thân nàng còn muốn lớn hơn.
Lý đại nương tử trong lòng không biết lấy dũng khí cùng khí lực từ đâu, thoát khỏi cái ôm của nương, xông lên ôm lấy cẳng chân gã kia, chịu đựng mùi mồ hôi ghê tởm trên người gã, hung hăng cắn lên.
"A.... " Gã nhà giàu kêu lên thảm thiết, một chân đá văng Lý đại nương tử.
Lý Tứ bị hành động của nữ nhi làm cho hoảng sợ, một phen xông lên, trước khi đám hạ nhân của gã nhà giàu mang đến kịp phản ứng, bắt được nữ nhi, một cái tát giáng xuống, đại nương tử hàm răng đụng phải đầu lưỡi, có tơ máu từ trong miệng nành chảy ra.
(Đoạn này mọi người có thể hiểu cho hành động của Lý Tứ, vì nếu người ra tay là Lý Tứ thì chỉ đơn giản là bị tát, nhưng một khi rơi vào tay của gã nhà giàu kia chắc chắn sẽ sống không bằng chết. Còn đoạn sau ra sao phải đọc tiếp đã.)
Lý đại nương tử không thể tin được nhìn gương mặt dữ tợn trước mắt, thái độ hung ác, đánh nàng giống như kẻ thù, người hán tử kia từ bảy năm về trước, chưa từng đối với nàng một câu nặng lời.
Trước mắt a phụ xa lạ như vậy, giống như ác quỷ, một cái tát không đủ thế nhưng lại tát nàng thêm một cái, trong miệng còn hung tợn mà mắng:"Vị lão gia này có thể nhìn trúng ngươi đã là phúc khí ngươi mấy đời tu luyện được, ngươi thế nhưng không có cảm tạ, lại còn đả thương quý nhân."
Quay đầu, đối với người giàu có, Lý Tứ lại thay đổi gương mặt, hoàn toàn mất đi tiết khí cùng ngạo cốt của một người quân nhân, thành một con dối uốn gối khom lưng, giống như một cẩu nô tài.
Lý Tứ nịnh nọt đối với gã kia nói:"Lão gia ngài có thể thưởng thức nàng, là phúc khí của tiểu tiện dân, tiểu tiện dân không biết tích phúc, tiểu nhân liền thay ngài hảo hảo dạy dỗ, đảm bảo dạy dỗ tốt, đêm mai liền đem đến phủ dâng lên cho ngài."
"Lão gia, về sau nhà ta đã có thể dựa vào ngài, có ngài ở chỗ này, ta còn chạy đi đâu."
Thấy thái độ này của Lý Tứ, sắc mặt gã nhà giàu mới hòa hoãn đôi chút, gã nói:"Ngươi có thể dạy dỗ, đừng đánh vào mặt, ta chỉ thích gương mặt này đâu."
Lý Tứ vội nịnh nọt đáp:"Ngài yên tâm, thứ ngài thích, ta làm sao dám làm hỏng."
Gã kia gật đầu:"Vậy tốt, ta ở trong phủ chờ, khi nào ngươi đem người tới, ta sẽ đem bạc cho ngươi."
"Ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ đưa đến."
Gã nhà giàu kia nhìn thấy thái độ của Lý Tứ thì rất là hài lòng, cao ngạo mà rời đi.
Gã nhà giàu kia vừa mới bước chân đi, Lý đại nương tử liền gào khóc lên:"Ta.... Ta mới không gả cho một tên vừa mập vừa già kia, các ngươi nếu cứ cường ngạnh gả ta cho gã, ta liền.... Ta liền đâm chết ở chỗ này." (aki đập đầu vào cột)
"Tùy ngươi." Trong giây lát, trên mặt Lý Tứ liền quét sạch vẻ hèn mọn, trở lại làm trụ cột Lý gia.
Lý đại nương tử nói lời này chỉ là muốn uy hiếp a phụ a mẫu, nào dám đâm thật.
"Đại nương tử, ngươi năm nay đã mười hai, tiểu nương tử trong thôn mười bốn, mười lăm tuổi đều đã gả chồng, ngươi vì sao vẫn không hiểu chuyện như vậy?" Lý Tứ chưa từng thất vọng về Lý đại nương tử như vậy. Cho đến nay hắn đều cho rằng, các hán tử khác đều có thể lo cái ăn cái ở cho nương tử mình cùng hài tử, mà hắn lại không thể, là do hắn không có bản lĩnh, cho nên chưa từng lớn tiếng nói một câu nặng lời.
Đại nương tử gào khóc, Lý tứ nương sụt sịt ôm nữ nhi, hai hài tử cái hiểu cái không, nhưng cũng biết đây không phải chuyện tốt, nước mắt lưng tròng.
"Đừng khóc nữa, việc này đâu phải cứ khóc là giải quyết được, đều lại đây thương lượng đi." Lý Tứ chua xót nói:"Hai tiểu tử các ngươi cũng lại đây, hoàn cảnh chúng ta như vậy, hài tử tám chín tuổi cũng nên hiểu chuyện."
Hai hài tử tiến đến, ngồi đối diện với Lý Tứ.
Lý Tứ thở dài thật sâu, sau đó nhìn bọn họ mà nói:"Các ngươi cũng biết, nhà chúng ta hiện tại không một xu dính túi, nếu lại không có tiền, mọi người đều sẽ đói chết."
"Trước mắt, nhà chúng ta chỉ có thể bán người." Đại nương tử nghe đến đó liền tuyệt vọng mà khóc thút thít, Lý Tứ giống như không nghe được, tiếp tục phân tích tình huống trước mắt, cũng mặc kệ bọn nhỏ có nghe hiểu hay không:"A phụ các ngươi không phải là không muốn bán chính mình, nhưng chân ta bị thương, đi đường đã lao lực, đừng nói làm việc, ngay cả cầm đồ vật cũng khó khăn. Tiếp nữa là do tuổi ta đã lớn, bán cũng không ai mua, vả lại nếu ta tự mình bán thân, chỉ còn lại mẫu thân các ngươi mang theo ba hài tử căn bản không đến được thôn Hạnh Hoa, có lẽ trên đường cũng xảy ra việc tương tự như hôm nay."
"Còn nương các ngươi, nàng cùng đại nương tử cùng tam nương tử đều là nữ nhân, bị bán đi không thể đảm bảo gia chủ nhìn thấy các nàng sẽ không nổi lên sắc tâm, muốn đạp hư các nàng. Đều đã là tiện tịch, còn không phải gia chủ muốn làm gì thì làm sao, không muốn đầu cơ trục lợi, vạn nhất lưu lạc tới nơi phong hoa kia, sẽ sống không bằng chết."
Hai đứa nhỏ còn chưa hiểu chuyện, nhưng bọn nó biết nơi phong hoa đó là chết cũng không thể đi, nữ nhân đã tới đó rồi còn không bằng chết. Còn đại nương tử nàng đã hiểu chuyện, mỗi câu của Lý Tứ, chỉ khiến nàng càng thêm tuyệt vọng.
Ngay tại thời điểm Lý đại nương tử cho rằng Lý Tứ nhất định sẽ bán nàng đi, Lý Tứ lại bỗng nhiên sửa miệng, đối với Nhị Lang gian nan nói:"Cho nên, cho nên a phụ tính toán là bán ngươi đi, Nhị Lang. Ngươi là hán tử, bị bán đi, nhiều nhất chỉ làm một người hầu, một gã sai vặt, bán chút sức lực, còn có thể sống, nhưng nếu bán các tỷ ngươi, thì đó là muốn các nàng chết."
Tiếng khóc của Lý đại nương tử tức khắc nghẹn trong cổ họng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn a phụ, cơ hồ cho rằng mình thấy ảo giác.
Lý Tứ lúc này căn bản không có thời gian để ý nàng, trong đối mắt hắn chỉ có hình bóng của Nhị Lang. Nhị Lang, đây là lý do a phụ quyết định bán ngươi. Nhưng, nhưng chung quy cũng là một con người, không phải một con chó hay một con mèo
Là a phụ a mẫu thân sinh của nhi tử, ta vẫn muốn trưng cầu ý kiến của ngươi. Nếu ngươi đồng ý a phụ liền đem ngươi bán đi. Nếu ngươi không đồng ý, mệnh là của ngươi, a phụ không có quyền cưỡng bách. Nhà chúng ta liền đi đến bước nào tính bước ấy, thật sự sống không nổi, vậy chết chung một chỗ." Lý Tứ nói xong, một hán tử vậy mà lại rơi nước mắt.
Hắn biết, nếu hắn không bán nhị Lang, vậy cả nhà đều phải chết, đây là hiên thực, tuyệt không có đường sống trong chỗ chết như thoại bản. Mỗi năm, người tị nạn chết trên đường còn ít sao, chạy nạn chính là do xác người chồng chất lên, chỉ cần là người chạy nạn, nào có ai không phải bán nhi tử mới có thể đến đích.
Nhị Lang tuy rằng mới chín tuổi, nhưng với tình huống trong nhà, bé rất là hiểu chuyện. Bé là một hán tử, được a phụ giáo dục thật tốt, từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, liền biết chính mình sau này lớn lên phải chấn gia, bảo hộ a phụ a mẫu, quan tâm tỷ muội.
Hiện giờ bé nghĩ, thời điểm bé lớn hơn, sẽ gánh vác trách nhiệm thay a phụ, bảo hộ người nhà của bé, bé là một hán tử, đây là một việc nên làm.
Giọng trẻ con của Nhị Lang vang lên:"A phụ, ta nguyện ý. Bán Nhị Lang, nương, a phụ còn có đại tỷ tam muội đều có thể sống, nhị lang nguyện ý. Huống chi, Nhị Lang chỉ làm gã sai vặt, người hầu, đều là làm việc, hán tử nhà ai mà không làm việc, chỉ là đổi phương thức làm việc mà thôi, lại có thể ăn no, Nhị Lang nguyện ý. A phụ a mẫu đừng khóc."
"Nhị lang, đừng hận đại tỷ ngươi, cứ coi như không có việc này, chúng ta mất bạc, sống không nổi, a phụ là muốn bán ngươi, chứ không phải vì đại tỷ ngươi mới làm như vậy."
"Ta đã biết." Nhị Lang hiểu chuyện đáp.
Lý Tứ cùng Lý Tứ nương khóc lóc thảm thiết, trong nhất thời một nhà bốn người ôm nhau khóc ròng. Này chính là chia ly!
Đêm đó, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, Lý Tứ mang theo nương tử cùng ba hài tử suốt đêm chạy trốn. Bởi vì Lý Tứ ở trước mặt gã nhà giàu tỏ vẻ vô cùng hèn mọn, dường như là một nam nhân vô lăng vô cùng vui vẻ khi bán được nữ nhi, muốn trèo cao vào nhà giàu có, nên gã nhà giàu không cho người nhìn bọn họ, lúc này bọn họ mới may mắn chạy thoát.
Mà gã nhà giàu phát hiện nhà họ đi rồi, phái người tìm kiếm phụ cận, không tìm được liền mắng vài câu rồi thôi. Dù sao đám người Lý Tứ cũng không có lấy bạc của gã, gã cũng không có tổn thất gì. Tiểu nương tử không còn nhưng cũng không thiếu, Lý đại nương tử tuy rằng tướng mạo không tồi, nhưng so với mỹ nhân còn quá xa.
Bọn người Lý Tứ trốn đi, liền ở thị trấn phụ cận bán Nhị Lang, Nhị Lang còn quá nhỏ, muốn tìm một chủ nhà có lương tâm một chút, tiền bạc không được quá nhiều, chỉ có hai lượng bạc.
Lúc Nhị Lang bị đưa đi, người hán tử chưa từng quỳ qua ai, liền quỳ gối trước mặt gia chủ đã mua Nhị Lang.
"Chủ gia, cầu ngài cấp cho hài tử miếng cơm ăn, nếu có cái gì làm không đúng, ngài cứ việc đánh chửi, xem trên phân lượng nó còn nhỏ, lưu lại cái mạng." Lý Tứ bang bang dập đầu hai cái:"Có thể nói hay không tên của gia chủ, đợi ngày sau tiểu nhân kiếm được tiền sẽ đi chuộc hài tử."
Người mua chính là một thương nhân, người nọ phòng bị Lý Tứ chỉ nói:"Ngươi nói cho đứa nhỏ này các ngươi ở đâu, sau này nó lớn lên, nó sẽ đi tìm các ngươi."
Nói là chuộc người, nhưng có mấy nhà bán hài tử đi còn có thể chuộc lại người, nếu đã có bản lĩnh thì làm gì đến mức đi đến bước bán hài tử. Cho nên trong lòng thương nhân kia không tin, liền hàm hồ nói.
"Vậy được, Nhị Lang ngươi phải nhớ kỹ, a phụ kêu Lý Thịnh, a mẫu kêu Uyển Tình, nhà ta muốn tới nơi được gọi là Hạnh Hoa thôn. Ta cùng với a mẫu đến đó, dù có tìm được Hùng Tráng Sơn hay không, cũng sẽ không đi nữa, liền ở lại đó chờ ngươi."
Đôi mắt Nhị Lang đỏ bừng, nhưng bé không có khóc, nghe vậy tiểu nam tử hán đỉnh thiên lập địa gật đầu nói:"Ta nhớ kỹ, a phụ yên tâm, chờ sau này ta lớn, sẽ đi tìm các "
"Được, a phụ a mẫu chờ ngươi." Lý Tứ rơi lệ đầy mặt.
"Đi thôi." Thương nhân nắm cái tay nhỏ của Nhị Lang, Nhị Lang lưu luyến bước đi, từ khi bị bán đến giờ nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, người thương nhân kia đưa qua một cái khăn:"Lau mặt đi." Nhị Lang lúc này mới lau nước mắt, sau đó một giọt nước mắt cũng không rơi.
"Thật là một hài tử hiểu chuyện." Người thương nhân thở dài.
Nhị Lang đi rồi nên không biết, Lý Tứ nói với hai đứa nhỏ:"Các ngươi phải nhớ kỹ, Nhị Lang là vì chúng ta mà đổi mạng, cam nguyện bán đi chính mình. Tất cả khổ nhọc hắn phải gánh, đều là thay chúng ta nhận. Ngày sau, hai tỷ muội các ngươi, ai may mắn còn sống hay có bạc, đừng quên chuộc Nhị Lang trở về, hắn là vì các ngươi."
Sau khi Lý Tứ nói xong, nhìn đại nữ nhi, nói với nàng:"Đại nương tử, cần phải xin lỗi Nhị Lang, tuy a phụ nói với Nhị Lang là vì cả nhà không có tiền sẽ chết, vì không muốn để cho Nhị Lang hận ngươi. Ngươi hảo hảo ngẫm lại, nếu không phải vì ngươi, tên vương bát đản kia sẽ dây dưa vào với chúng ta sao, gã không dây dưa, chúng ta làm sao có thể lọt vào tầm ngắm, bạc làm sao sẽ mất. Thậm chí, khả năng bạc của chúng ta đều là do tên vương bát đản đó sai người đoạt đi, ngươi phải nhớ kĩ, ngươi thiếu nợ nhị lang một cái mạng."
Đại nương tử khóc không thành tiếng, nàng lần đầu tiên đối với a phụ a mẫu nói gì nghe nấy:"Ta cả đời này cũng sẽ không quên nhị đệ, ta sẽ hảo hảo kiếm tiền, sớm ngày chuộc lại đệ đệ."
Hai lượng bạc kỳ thật không đủ cho Lý Tứ đi tới Hạnh Hoa thôn, nhưng hắn không chịu bán đi nương tử trong nhà, hắn bán đi nhi tử đã đủ không phải người, không thể lại đi bán nữ nhân trong nhà, khiến các nàng lưu lạc phong trần. Cho nên, đoạn đường sau đó, bọn họ có cỏ ăn cỏ, nhặt được nhánh lá cải liền ăn lá cải, cái gì cũng không có mới bằng lòng nấu chút cháo loãng, đối với chuyện này, ai cũng không có ý kiến.
Mà Lý đại nương tử từ sau khi Nhị Lang bị bán đi, liền giống như trong một đêm trưởng thành, nàng đem quần áo của chính mình cùng tam muội trở nên dơ dáy rách nát, tóc cũng rối bời. Không biết là từ nơi nào tìm được cái gì đó, nàng vẽ cho a mẫu, tam muội và cả bản thân đầy khuôn mặt rỗ, vừa thấy đã khiến người ta không còn hứng thú. Mà có gì ăn cũng không nghĩ tới chính mình, đều gắp cho a phụ cùng nương đầu tiên, sau đó đến tam muội, chính mình thường thường đói bụng, hoặc là ăn chút cỏ cùng vỏ cây.
Nàng nhớ kỹ mạng mình hiện tại là do nhị đệ đổi lấy, tự giác gánh vác trách nhiệm của đệ đệ, không còn xem mình là một tiểu nương tử.
Hùng Tráng Sơn ngồi ở bên dưới, Trấn Bắc Vương ngồi trên chủ tọa, sau lưng hắn là mười mấy hộ vệ, trong đó có một người đứng ngay phía sau Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương nói chuyện theo bản năng thường quay về hỏi ý kiến người đứng phía sau.
Trên mặt đất là chó săn ngốc Lười Nhác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà sủa như điên, Hùng Tráng Sơn nhàn nhạt liếc mắt, la rầy nói:"Câm miệng, có cái gì mà kêu, chúng ta không phải còn đang ở đây sao, lại kêu ta liền ném ngươi ra ngoài."
Lười Nhác nhìn nóc nhà thập phần cảnh giác, Hùng Tráng Sơn nói:"Đều là khách nhân trong nhà, không được cắn loạn."
Lúc này Lười Nhác mới ngoan ngoãn mà ghé vào bên chân Đường Thọ nhắm mắt ngủ.
Trấn Bắc Vương cười nói:"Là chó tốt, có nhân tính."
Hùng Tráng Sơn trả lời:"Thảo dân bị thương tay kéo không ra cung tiễn, lên núi chỉ có thể dựa vào nó, cho nên nó hiểu một chút lời nói."
Hùng Tráng Sơn sở dĩ có thể xuất ngũ, lý do thoái thác là do tay không thể dùng. Điều này Trấn Bắc Vương biết, liền quan tâm hỏi han vài câu, Hùng Tráng Sơn đều đáp lại ngắn gọn.
Trấn Bắc Vương chưa từng thấy qua Hùng Tráng Sơn ít lời không nói đạo lý như vậy, nếu mình không phải là ân nhân, y nhất định sẽ không biết điều như vậy. Nhưng để có phần thân phận này, hắn chỉ có thể nhịn, nhưng cũng không còn nói chuyện với y nữa, mà quay sang nói với Đường Thọ:"Chia hai~ tám, ta đã cùng quan gia nói qua, vậy ngoài phần lợi nhuận được chia, ngươi còn có yêu cầu gì khác."
Đường Thọ đã phân tích kỹ càng tỷ kỷ về kế hoạch kia, Trấn Bắc Vương xem qua, mặt trên là phương pháp điều chế còn có việc mở rộng thị trường, bao gồm cả bước làm thực nghiệm cũng đã viết ra. Hắn cùng quan gia đã bàn bạc qua, sau đó tìm một tâm phúc, đều cảm thấy đây là một kế hoạch hoàn mỹ, mới cố ý đi một chuyến. Không nghĩ tới nghĩ ra cách làm mấy thứ này, nhưng một nét chữ cũng không biết, chợt cảm thấy thất vọng, từ bỏ tâm tư khác trong lòng."
(Anh sơn tý thì mất vợ 🤣)
Trấn Bắc Vương biết được đồ vật đều là do Đường Thọ nghĩ ra, cố tình đến gặp cậu, Đường Thọ sợ gặp chuyện rắc rối, lại bị người ta bắt tới Đông Kinh bán mạng cho người ta, liền cố tình biểu hiện như nông dân thôn dã chưa trải qua sự đời. Sợ hãi mà rúc ở phía sau Hùng Tráng Sơn, Trấn Bắc Vương nhìn qua cậu liền run lên một cái, cùng cậu nói một câu cậu liền khóc. Nói chuyện còn cố ý thô tục bất kham, nghe thấy Trấn Bắc Vương hỏi chuyện, cậu liền cấp thiết trả lời:"Muốn muốn muốn, chúng ta còn muốn quyền kinh doanh tại trấn Ngọc Lâm, phương pháp muốn tiền lời này đều là ý tưởng của lang quân nhà ta, cùng các ngươi không quan hệ!" Đường Thọ biểu lộ trắng ra là tham lam.
Trấn Bắc Vương không vui, hơi nhìu mày lại. Hắn đột nhiên bất động thanh sắc mà ngắm nghía người đứng phía sau, người nọ nhỏ giọng gật đầu nói:"Có thể."
"Ai nha, tốt quá." Đường Thọ thô bỉ mà la hét, đối mắt với ánh mắt Trấn Bắc Vương nhìn qua lại sợ hãi run rẩy trốn sau lưng Hùng Tráng Sơn.
(Xin chào Thọ ảnh đế 😂😂)
Trấn Bắc Vương thật sự không có hứng thú với một đầu gỗ, một song nhi nơi hương dã, liền kêu người đi lấy giấy bút, viết khế ước cho bọn họ xem.
Hùng Tráng Sơn chỉ vào gã sai vặt đứng bên cạnh:"Thảo dân cùng phu lang không biết chữ, có thể kêu sai vặt trong nhà đọc."
"Có thể!"
Khế ước giống với lúc trước, mọi thứ đều không cần Hùng gia quản lí, chỉ cần ngồi không cũng thu được hai phần lợi nhuận. Hơn nữa, quan gia cũng cho mở một cái xưởng ở trên trấn Ngọc Lâm, nhưng tên sở hữu (tài sản riêng) lại là Hùng gia, lấy sinh ý là giấy, không có quan hệ gì với quan gia, hơn nữa quan gia cũng không được mở quán tại trấn Ngọc Lâm.
Hùng Tráng Sơn có cái khế ước đóng con dấu của quan gia, khế ước được chia làm hai bản, mỗi bên giữ một bản. Xong xuôi Trấn Bắc Vương mang theo hộ vệ rời đi.
Chờ đi xa, từ nhà Hùng Tráng Sơn đi ra trạm quán gần nhất, Trấn Bắc Vương cung kính mời một nam nhân đi vào trong xe ngựa.
"Thật là khiến ngô quá thất vọng." Người nọ thở dài nói:"Ngô còn tưởng rằng có thể ngĩ ra diệu kế này là người rất thông tuệ, không nghĩ thế nhưng lại thô bỉ vô lễ, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Tuy Hùng Tráng Sơn có chút tính kế, có chút thưởng thức, thế nhưng cũng không biết chữ, ngữ bất tường quá khiến ngô thất vọng rồi."
Nguyên lai người này thật sự là quan gia, hắn bị kế hoạch về giấy vệ sinh hấp dẫn tới đây, cho rằng sẽ kiếm được hai đại tài năng, không nghĩ tới một so với một càng thêm bất kham.
"Quan gia hà tất đáng tiếc, Hùng Tráng Sơn cũng có thể làm một thương nhân."
"Đúng vậy, cũng có hai phần năng lực, nhưng hai phân này cũng đủ một đời vô ưu."
Trấn Bắc Vương cười nói:"Đối với những nông dân thôn dã mà nói, hai phần năng lực của thương nhân đã rất ghê gớm, quan gia không cần nghe đồn đãi trên phố."
Hành trình lần này của quan gia cùng Trấn Bắc Vương ấn tượng đối với Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn chỉ dừng lại ở việc bọn họ có chút năng lực thương nhân, không thể trọng dụng. Cho nên ngày sau vô luận ai nhắc tới Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn, mặc kệ nói lời gì hay, quan gia cùng Trấn Bắc Vương cũng chỉ nghĩ đến hai tên nhà quê thô bi vô lễ, một chữ cũng không biết, làm sao cũng không sinh ra được ý nghĩ tốt.