Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 109: Tương kế tựu kế



Editor: Thảo Giang

Ước chừng bảy ngày sau, một đoàn người Hùng gia cuối cùng cũng trở về thôn Hạnh Hoa.

Vu Thành mở cửa, trông thấy người là Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn đã trở lại, vui sướng reo lớn tiếng: "Vu lang quân, Lý Tứ, Lý gia nương tử, lang quân và phu lang trở về rồi nè."

Mới rời đi mấy tháng nhưng trong lòng Đường Thọ lại vô cùng nhớ nhung, nhìn ngôi nhà mà mình mới ở ngắn ngủi hơn một năm, trong lòng vô cùng ấm áp: "Nhị lang, chúng ta về đến nhà rồi."

"Ừm, chúng ta đã đến nhà." Hùng Tráng Sơn nắm chặt lại tay của Đường Thọ, trong mắt hiện lên sự ấm áp dịu dàng hiếm có.

Vu Thành cùng Lý Tứ, Uyển Tình nghe thấy tiếng đều vội vàng chạy ra, ngay cả Đại nương tử trầm mặc ít nói sau khi theo Lý gia vẫn chưa từng đến Hùng gia cùng với Tam muội cũng đi theo sau ra đây. Ai ai cũng cười tươi tắn, chân thành vui vẻ khi bọn hắn quay về, Đại nương tử cũng cười, tuổi còn nhỏ như Tam muội không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm, nhưng lại như cảm nhận được người lớn đang vui sướng, nên cũng vỗ tay nhảy nhót theo.

"Lang quân, phu lang đã về rồi."

"Cuối cùng các người cũng quay về."

Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn được vây quanh bởi những lời hỏi thăm ân cần, nụ cười trên mặt hai người chưa từng ngừng lại.

Ánh mắt Vu Thành rơi vào ngựa con ở sau lưng Đường Thọ, lại càng vui mừng.

"Phu lang, các người mua ngựa rồi sao?"

Đường Thọ cười nói: "Không phải, là Kim Cẩm Trình tặng."

Vu Thành yêu thích sờ một cái, bộ lông của ngựa nhỏ này bóng bẩy mượt mà, đi theo đằng sau đám người tiến vào viện tử cũng không sợ người lạ, ngược lại còn vẫy cái đuôi nhàn nhã ngó nghiêng đông tây, dường như tò mò về mọi thứ mới lạ ở đây.

Lại Lại cũng ở nhà, nó điên cuồng vẫy vẫy cái đuôi rồi nhào vào trong lòng Đường Thọ, nó không dám nhào vào chỗ Hùng Tráng Sơn cho nên mạnh mẽ lao vào chỗ Đường Thọ, Đường Thọ ôm nó vỗ về một lúc mới để nó xuống, cho nó đến tìm ngựa con để chơi đùa.

Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn được vây quanh tận đến khi vào cửa, lúc này bọn người Vu Thành mới nhìn thấy một nữ tử đi phía sau bọn họ theo vào. Quần áo trên người nữ nhân này mặc dù có vẻ bảy tám phần là mới, nếu ở trong thôn chắc chắn có chút mặt mũi, sẽ khiến người ta chú ý, nhưng so với tơ lụa trên người Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn sẽ lộ ra vẻ nửa mới nửa cũ, có chút keo kiệt.

Không hiểu sao, ấn tượng của Vu Thành với nữ nhân này không có gì tốt cả, hắn hơi nhíu mày: "Lang quân, phu lang, vị này là..."

Nhị nương tranh thủ thời gian tự giới thiệu mình: "Các ngươi gọi ta Nhị nương là được, ta vốn là một người số khổ, cha thì trầm mê đánh bạc, cho nên gia sản ngày càng suy tàn, trước tiên là mẹ ta bỏ đi, sau này lại muốn bán ta tới...thanh lâu, may mà Hùng lang quân đã cứu ta, ta thật sự vô cùng biết ơn cho nên nguyện lòng làm trâu làm ngựa để báo đáp ân cứu mạng này." Nhị nương nói xong lập tức khóc lên, vô cùng lịch sự, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng ta lại lấy khăn tay chấm lên khóe mắt lau từng chút một, không phá hư lớp trang điểm một chút nào.

Mấy nam nhân ở Hùng gia nhìn Nhị nương cũng không hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, dường như có nhiều điểm vô cùng không thích hợp.

Bởi vì Uyển Tình đã từng trải qua khoảng thời gian sống lang thang kia, Lý Tứ cũng vì mẹ con bọn họ không lưu lạc bên ngoài nữa mà phải bán đứa con duy nhất của mình, cho nên nghe thấy chuyện bán nữ nhân này cảm thấy đồng tình với Nhị nương tử, lôi kéo tay Nhị nương tử thì thầm an ủi.

"Nhị nương, ngươi đừng khóc, mọi chuyện cũng đã qua rồi, là ngươi gặp may đấy, được Hùng lang quân và Hùng phu lang giúp đỡ, bọn họ đều là người tốt. Lúc trước chúng ta cũng ngàn dặm xa xôi muốn tới tìm Hùng lang quân nhờ vả, một lần không thể sống nổi trên đường nữa, sau đó... Sau đó cũng phải bán con trai mới có thể tới được thôn Hạnh Hoa này." Uyển Tình nhắc đến đứa con trai thứ hai bị bán kia trong lòng vô cùng đau khổ, suýt nữa rơi nước mắt, nhưng vì nghĩ đến hôm nay là ngày vui Hùng lang quân và Hùng phu lang trở về, sao có thể khóc được, cho nên mới cố gắng nhịn lại.

"Không nói mấy chuyện thương cảm này nữa, tóm lại đến Hùng gia này, những ngày an nhàn của ngươi ở phía sau rồi."

Nhị nương nín khóc, mở to đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn Uyển Tình, hỏi: "Các ngươi không phải huynh đệ thân thích gì của Hùng lang quân, mà là người tìm đến nhờ cậy?"

Uyển Tình không thể nói rõ có gì không thích hợp, nhưng câu hỏi này Nhị nương lại nói vô cùng cẩu thả qua quýt, Uyển Tình liền nghĩ rằng nàng ta chỉ là một nữ nhân đáng thương chợt đến một hoàn cảnh mới nên còn vô cùng lạ lẫm, cho nên trong lòng hoảng sợ, sợ bị ức hiếp cho nên mới hỏi câu này. Vì thế để nàng ta vơi muộn phiền, thậm chí còn chủ động bàn giao nói: "Không chỉ riêng bọn ta, mà Vu Phong hay Vu Thành cũng đều là người làm cho Hùng gia, chúng ta đều như thế, không ai bắt nạt ai, sau này mọi người cũng sẽ cố gắng hỗ trợ lẫn nhau, ngươi đừng sợ."

Nhị nương đâu có thèm sợ, chẳng qua lời này chỉ để ở trong lòng thôi.

Xem ra Hùng gia này so với nàng ta tưởng tượng còn có nhiều tiền hơn thế, nàng ta cứ nghĩ rằng Hùng gia cùng lắm cũng chỉ là một hộ gia đình nhỏ giàu sang, nhưng bây giờ tới Hùng gia, Nhị nương mới phát hiện nếu mang Hùng gia ra so sánh với mấy nhà giàu sang ở Đông Kinh, cũng không hề thua kém gì, thậm chí còn lịch sự tao nhã hơn kìa.

Trong viện Hùng gia còn có rất nhiều thương nhân đến đây nhập hàng, càng thể hiện việc làm ăn thịnh vượng của Hùng gia.

Nhị nương thầm suy nghĩ, như vậy cũng tốt, dù sao nàng ta tới đây là muốn làm chủ nhà chứ chẳng phải làm nô tỳ thật, không hề giống với hạ nhân như mấy người Uyển Tình kia.

Nhưng xem xét mình mới vừa tới Hùng gia, nền móng còn chưa vững, nên Nhị nương cũng có không biểu hiện gì khác, còn che giấu suy nghĩ thật của mình ở sâu trong lòng.

"Cảm ơn ngươi." Nhị nương làm bộ chân tình nói lời cảm tạ.

Uyển Tình lôi kéo tay Nhị nương, vui vẻ nói: "Trong nhà cũng không có nữ nhân nào tầm tuổi này, ta cũng không có người bạn nào, may mà ngươi đến đây, sau này ta cũng có người bạn để tâm sự rồi. Mau đi vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, Hùng phu lang và Hùng lang quân trở về tối nay bọn ta sẽ làm một bữa ăn thịnh soạn, ngươi đi theo cũng có lộc ăn căng bụng rồi."

Đường Thọ lạnh lùng giật giật khóe miệng: "Lý gia nương tử không cần vội lo lắng cho nàng ta, một lát nữa Vu Thành đi lên trấn nhân tiện đưa nàng ta đến nhà máy thực phẩm, sau này nàng ta sẽ ở bên đó làm việc, không ở trong nhà."

"Hả?" Uyển Tình ngẩn người, nhìn nữ nhân cũng ngơ ngác giống như mình, nghĩ đến một mình nàng ta tha hương nơi đất khách quê người, cơ khổ không có nơi nương tựa, trong lòng cuối cùng cũng không đành, nhưng nơi này dù sao cũng là Hùng gia, người làm chủ cũng là Hùng phu lang, nàng không có khả năng cầu xin, cho nên cũng chỉ thông cảm mà khuyên nhủ: "Đoạn đường này xa Nhị nương về đây cũng vô cùng mệt mỏi rồi, không bằng nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại đi làm ở nhà máy thực phẩm, dù sao bên kia bây giờ cũng không cần người gấp..."

Uyển Tình vừa nói được một nửa liền bị cắt ngang, cúi đầu nhìn lại thì thấy Lý đại nương tử đang giật ống tay áo của nàng không cho nàng nói tiếp. Vẻ mặt Uyển Tình không hiểu gì nhìn về phía Đại nương tử, trong mắt còn hiện lên tia trách cứ, dường như đang muốn hỏi từ khi nào mà đại nương tử lại biến thành như vậy, trải qua bao chuyện đau khổ thế rồi mà không có chút lòng đồng tình nào hay sao.

Lý đại nương tử thấy mẹ của nàng đầu óc chậm chạp thực sự, nóng nảy đến kém chút dậm chân.

"Mẹ, ta đau bụng, mẹ ra đây xem cho ta một chút."

Mới vừa rồi còn tốt sao tự nhiên lại đau bụng được, Uyển Tình biết là do Lý đại nương muốn nói gì đó với nàng. Nàng đoán được con gái chắc chắn khuyên nàng không cần lo chuyện bao đồng, nhưng đúng lúc Uyển Tình cũng muốn dạy dỗ con gái phải có lòng đồng cảm một chút. Hai mẹ con đểu có chuyện muốn nói với đối phương, cho nên cùng nhau ra ngoài.

Đến ngoài cửa, không đợi Lý đại nương tử lên tiếng, Uyển Tình đã trách móc trước rồi: "Đại nương tử, ngươi làm sao thế, cũng là người đã chịu nhiều cay đắng khổ cực, tại sao một chút chuyện cũng không hiểu vậy, cha ngươi vì ngươi mà đến cả đệ đệ ruột của ngươi cũng bán, vậy mà đổi lại ngươi vô tình vô nghĩa như thế."

Vành mắt Lý đại nương tử lập tức đỏ bừng: "Mẹ, hóa ra mẹ cho rằng ta là người như vậy sao, lúc trước là ta không hiểu chuyện, nhưng từ khi nhị đệ bị bán, ta đã thay đổi bao nhiêu chứ. Đến Hùng gia có bao giờ ta lười biếng chút nào chưa, lần nào chẳng theo người và cha đi làm từ sớm đến tối, nào có nửa điểm phàn nàn."

Uyển Tình nghĩ đến biểu hiện gần nửa năm qua của Lý đại nương tử, đúng là khổ cực không ít, cũng thay đổi tốt hơn. Trong nháy mặt có chút ngượng ngùng: "Đại nương tử, ta không phải có ý kia...Nhưng tại sao ngươi lại không chịu đồng tình cho hoàn cảnh của Nhị nương?"

"Mẹ, nàng ta chắc chắn không đáng để thương hại." Nhìn nét mặt Uyển Tình vẫn không đồng ý với nàng, đại nương tử giải thích nói: "Người nhìn quần áo trên người nàng ta xem, một vết vá còn không có, hơn nữa có bảy phần mới. Người đừng quên lúc chúng ta đến Hùng gia trong tình trạng ăn mặc thế nào, rách rưới lộ cả da thịt. Người ta có thể làm quần áo mới cho con gái, chắc chắn điều kiện này ở thôn Hạnh Hoa cũng sẽ không thua kém ai. Nếu đúng như nàng ta nói là cha nàng ta cá cược cờ bạc thành tính, làm sao có thể sắm quần áo mới cho nàng ta được, mà nàng ta nói nhà nàng ta nghèo đến mức mẹ nàng ta còn bỏ đi, vậy mà còn có quần áo mới để mặc, cái này không mâu thuẫn hay sao?"

Uyển Tình không nói nên lời, nhưng dường như nàng vẫn chưa tin lắm. Lý đại nương tử sợ mẹ nàng ngớ ngẩn lại đối nghịch cùng với Hùng phu lang, nhà nàng cũng mới có mấy ngày tốt lành, không thể tự đi tìm đường chết nhanh vậy được.

"Được, không nói chuyện này. Vậy nữ nhân kia nói Hùng lang quân đã cứu nàng ta, mẹ thử dùng đầu gối mà nghĩ đã thấy đó là chuyện không thể nào rồi, Hùng lang quân là ai chứ, tiếp xúc thời gian dài như vậy người còn không hiểu rõ hay sao, Hùng lang quân đâu phải người lương thiện tích đức gì. Ta dám cá cho dù Nhị nương có chết ngay ở dưới mí mắt hắn, hắn cũng sẽ không có nửa điểm xúc động."

"Suy cho cùng, Nhị nương được Hùng lang quân cứu là vô cùng bất thường, nếu thân thế đáng thương như vậy thật, tại sao Hùng phu lang lại không thương hại cưu mang nàng ta. Hùng phu lang là người lương thiện như vậy, vì cứu người mà dâng ra bản thiết kế giường sưởi, thương hại chúng ta nên giữ chúng ta ở lại làm việc. Cẩu Đản là tên ăn mày nhỏ cũng được Hùng phu lang trợ giúp, còn dạy cho nó một món nghề để trang trải cuộc sống. Nhưng tại sao đến nữ nhân này lại không thương tiếc nàng ta một chút chứ, chỉ có thể nói rõ vốn dĩ nữ nhân này cũng không đáng để thương hại."

"Nhưng... Hùng phu lang thương hại là sẽ mang người về đây, nếu không phải thương cảm tại sao lại đưa nàng ta về đây?"

"Mang về đây lại không để cạnh bên người, điều này thể hiện rõ Hùng phu lang phòng bị nàng ta. Như vậy chắc chắn có nguyên nhân gì đó cho nên mặc dù nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta nhưng vẫn dẫn nàng ta về, nếu là như vậy thật, thì nữ nhân này rất có thể là Hùng phu lang muốn tương kế tựu kế, dùng để đối phó ai đó." Sắc mặt Lý đại nương tử vô cùng nghiêm túc: "Nếu là như vậy, người cũng đừng có gần gũi nàng ta như vậy nữa, nếu không, chúng ta cũng bị Hùng gia gạt ra ngoài."

Uyển Tình toát một thân mồ hôi lạnh, nàng được con gái cho một gậy cảnh tỉnh, lập tức tỉnh ngộ lại.

"Đại nương tử, may mà ngươi nhắc nhở mẹ, nếu không mẹ thành tội nhân lớn rồi."

Lúc hai mẹ con vội vàng trở lại trong phòng, mọi người đã ngồi ở nhà chính nói chuyện. Tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có Nhị nương một mình đứng đó. Nếu như không phải vừa nói chuyện với đại nương tử, có lẽ lúc này nàng sẽ đồng tình nữ nhân kia chết mất, bây giờ thì cho dù nhìn một chút cũng không dám, vội vàng tránh ra một chỗ thật xa.

Nhị nương thấy Uyển Tình trốn tránh nàng ta như tránh ôn thần thế kia, lập tức biết là tiểu nha đầu kia đang nói xấu nàng ta, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vu Phong hỏi: "Hùng phu lang, chuyện làm ăn ở bên kia thế nào rồi?"

Đường Thọ cười ha hả nói: "Tốt, vô cùng tốt, bình giữ nhiệt rất được ưa chuộng, mới đầu đã bán hơn một nghìn cái, vậy mà chưa đến mấy ngày đã bị tranh mua không còn cái nào, thậm chí có mấy ngày trong tay còn chẳng có hàng, chỉ có thể đặt trước."

"Ta đoán ngay bình giữ nhiệt sẽ bán chạy, đúng là không sai được." Vu Thành ca ngợi bình giữ nhiệt, đồng thời cũng chia sẻ cảm xúc của bản thân khi thấy đồ vật mới: "Gần đây lại thịnh hành cái gọi là bồn cầu xả nước, cái ở nhà chúng ta là do ta thật vất vả mới mua lại một cái từ trong tay của một khách hàng, cái này đúng là vô cùng thần kỳ, còn hay hơn cả bình giữ nhiệt, một lát nữa Hùng lang quân và Hùng phu lang sử dụng sẽ biết."

Đường Thọ giật mình, sau đó mới phản ứng ra bồn cầu xả nước là do cậu và Hùng Tráng Sơn làm được ở Đông Kinh, Hùng gia ở bên này vốn dĩ không biết, cũng quên mất không nói cha con Giang gia đem mấy cái tới đây, đoán chừng hai cha con Giang gia cũng bận bịu tối mắt nên quên béng mất, cho nên mới dẫn đến việc Vu Thành cùng đám người trong nhà không hề biết bồn cầu xả nước là của nhà bọn họ.

Đường Thọ vừa muốn mở miệng giải thích, Nhị nương đã chen miệng vào nói: "Bồn cầu xả nước kia cũng chính là của Hùng gia, cái này bán ở Đông Kinh muốn cháy cả hàng, vậy mà các ngươi còn không biết."

Đường Thọ coi như không nghe thấy Nhị nương, tự mình giải thích nói: "Lúc đầu là ta và Nhị lang nghĩ ra được ở Đông Kinh, sau đó trực tiếp gửi bản vẽ cho Giang gia, lúc ấy thời gian có chút gấp, nên quên không thông báo về nhà."

Mấy người Vu Thành cũng chẳng giận, ngược lại còn mừng rỡ muốn chết, vui sướng kể ra bao nhiêu lợi ích của bồn cầu xả nước.

Lúc sau nhà họ Hùng biết tin Hùng Tráng Sơn và Đường Thọ trở về đã tìm tới cửa, bọn người Vu Thành cũng chưa thỏa mãn mà giải tán.

"Phu lang, tối nay nhà ta đông người, vừa khéo tụ hội lại một chỗ cho người và Hùng lang quân đón tiếp, hay là ta lên trấn mua chút đồ ăn đồ uống nhỉ?"

"Đi đi, mua nhiều một chút, không cần tiết kiệm, bây giờ nhà ta có tiền." Đường Thọ chỉ vào Nhị nương nói: "Nhân tiện đưa nàng đến nhà máy thực phẩm đi, nhờ quản sự Trương bên đó sắp xếp một vị trí cho nàng ta, ngày mai liền bắt đầu làm việc."

Nhị nương rối rồi, nàng ta tới đây đâu phải để làm việc mà là để hưởng phúc mà, nên vội vàng khóc lóc nhìn về phía Hùng Tráng Sơn: "Hùng lang quân, đã trễ như thế này, ta lại đi trên đường lâu như vậy rồi, hãy để ta nghỉ ngơi trong nhà mấy ngày rồi bắt đầu làm việc đi, người xem ngay cả Uyển Tình cũng nghĩ như vậy mà."

Uyển Tình hận bản thân muốn chết, bây giờ mà nàng còn không nhìn ra được tâm tư của Nhị nương thì đúng là mù lòa, vì vậy nàng tức giận nói: "Cũng đâu phải ta nghĩ như vậy, ai mà chẳng mệt, năm may ai muốn trang trải cuộc sống đều phải chịu khổ cực, nhưng làm gì có chuyện mệt mỏi liền đổ thừa không muốn đi làm, đúng là mất mặt."

Nháy mắt sắc mặt của Nhị nương trở nên vô cùng khó coi.

Nhị nương cũng không phải Đường Thọ, Hùng Tráng Sơn chẳng có sự kiên nhẫn kia mà nói chuyện cùng với nàng ta, quát thẳng: "Không làm thì cút!"

Lần này thì tất cả mọi người đều biết Hùng Tráng Sơn và Hùng phu lang đều không chào đón Nhị nương. Bọn người Vu Thành như thiên lôi của Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn, sai đâu đánh đó, theo đó cũng cảm thấy Nhị nương vô cùng đáng ghét, trong giọng nói của Vu Thành xen lẫn sự tức giận: "Đi nhanh một chút, lang quân và phu lang nhà ta còn đang đợi cơm tối đấy."

Nhị nương không đạt được mục đích tất nhiên không thể nào rời khỏi Hùng gia được, chỉ có thể theo Vu Thành trước, sau này lại tính toán kỹ càng hơn.

Trên đường đi Nhị nương thay đổi đủ loại kiểu thăm dò nghe ngóng Hùng Tráng Sơn, nhưng Vu Thành cứ bơ như thế, chẳng thèm trả lời nàng ta.

Nhị nương vẫn còn chưa từ bỏ, lại hỏi: "Hùng lang quân nhà ngươi nhiều tiền như vậy lại sao lại đi cưới một Song Nhi cơ chứ, có phải Song Nhi kia cất giấu thủ đoạn gì không, thật ra trong lòng hắn vẫn thích nữ nhân, vậy thích kiểu nữ nhân như thế nào?"

Vu Thành không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Hùng lang quân nhà ta chỉ thích Hùng phu lang, sẽ không có khả năng thích ngươi đâu."

Sau đó mặc kệ Nhị nương có nói gì đi nữa, Vu Thành đều làm bộ như tai bị điếc, không nghe thấy gì hết.

Sau khi đưa người đến nhà máy thực phẩm, không biết Vu Thành nói gì với Trương quản sự phụ trách nhà máy thực phẩm này, mà ánh mắt của Trương quản sự nhìn Nhị nương cũng thay đổi. Nhị nương giả bộ điềm đạm đáng yêu, Trương quản sự cũng chẳng ưu ái nàng ta hơn, sắp xếp cho nàng ta ở phòng ngủ của nhân viên tạm thời, giường ghép nhau, không có phòng đơn, không có chỗ để những vật có giá trị mà Nhị nương mang tới đây. Nàng ta muốn có phòng của riêng mình, không ai có thể soi mói được nàng ta cơ.

Đến ban đêm, nhân viên của nhà máy thực phẩm đều tan làm, chỉ còn lại Nhị nương và ông lão gõ mõ cầm canh ở rất xa, trong nhà máy vắng vẻ rộng lớn như vậy dọa cho Nhị nương hết cả hồn.

Mà lúc này cha Hùng và mẹ Hùng cùng với hai huynh đệ Hùng gia và Ngũ nương tử đều tụ tập lại Hùng gia cùng nhau ăn cơm, thời gian dài không gặp, mọi khoảng cách cũng dường như biến mất, đám người trò chuyện vô cùng vui vẻ, cho đến tận đêm khuya mới tan cuộc.

Đường Thọ bôn ba một đường, nghỉ ngơi đủ mười ngày mới lấy lại tinh thần, mà Hùng Tráng Sơn chỉ cần ngủ đủ hai đêm đã tinh thần phấn chấn rồi.

Chờ khi Đường Thọ lấy lại tinh thần, lập tức nghĩ đến bom hẹn giờ đang ở trong nhà máy thực phẩm kia, hận không thể giải quyết nàng ta ngay. Cái này khác biệt với người khác, nếu nữ nhân ôm mục đích khác trong người thì Đường Thọ còn có tâm tư mà chơi đùa lại với nàng ta vài chiêu. Nhưng nếu đã muốn đoạt nam nhân của cậu, Đường Thọ thực sự không nhịn được, làm sao mà tha cho nàng ta cơ chứ.

Đường Thọ mở ngăn bí mật lấy là một tờ công thức, chính là công thức bày cách làm chi tiết giấy vệ sinh.

"Ngươi lấy nó ra làm cái gì?" Hùng Tráng Sơn hỏi.

Đường Thọ cười: "Tương kế tựu kế."

Sau khi ăn cơm trưa rồi ngủ trưa dậy, Hùng Tráng Sơn bị Đường Thọ lôi kéo lên xe ngựa đi tới nhà máy thực phẩm.

Trương quản sự ra ngoài đón, cười nói: "Hùng lang quân và Hùng phu lang đến à, mau vào bên trong đi, nhìn nhà máy thực phẩm của chúng ta một chút, mọi người đều làm việc vô cùng tích cực."

"Có ngươi ở đây là ta yên tâm rồi." Đường Thọ hỏi: "Nhị nương kia thế nào?"

Trương quản sự nhíu mày: "Không tốt, làm việc không tập trung, chỉ lén dùng thủ đoạn, tâm tư hoàn toàn không đặt ở chỗ này."

"Ta đã biết."

Đường Thọ nói nhiều lời động viên khích lệ với công nhân, sau đó gọi riêng Nhị nương ra, giống như vô ý nói: "Ngươi ở chỗ này đã làm việc quen chưa?"

Nhị nương khóc ròng: "Hùng phu lang, mau cứu ta đi, nơi này sống quá mệt mỏi, ta không chịu được."

Đường Thọ cả giận nói: "Tại sao người khác có thể làm, mà ngươi lại không làm được!"

Nhị nương nghẹn lời, nghĩ thầm, không phải ngươi là ngươi bắt ta làm việc sao, còn hỏi thăm ta làm gì.

Đường Thọ khiển trách: "Làm việc thì có ngày nào không mệt, ngươi đây là không muốn phát triển, ở chỗ này mà suy xét thật tốt đi." Sau đó liền phất ống tay áo một cái rồi rời đi cùng Hùng Tráng Sơn.

Nhị nương để ý thấy có đồ gì đó rơi ra từ ống tay áo của Đường Thọ, nàng ta không hề gọi người lại, mà đợi bọn họ đi khuất bóng mới nhặt tờ giấy kia lên. Nhị nương không biết chữ, nên không biết bên trên viết thứ gì, chỉ có thể thấy trên tờ giấy lít nha lít nhít toàn là chữ, hơn nữa được viết vô cùng nắn nót, không gạch xóa nhòe bẩn.

Trong lòng nàng ta nhảy lên một cái, khiến Nhị nương có chút mê mang, không lẽ đây là công thức gì đó.

Ánh mắt của nàng ta tàn nhẫn lại độc ác, Hùng Tráng Sơn à, không được trách ta, có trách thì trách ngươi có mắt không nhận ra vàng ngọc. Dù sao ta cũng phải suy tính cho tương lai, đến lúc đó Vương gia có cầm công thức này làm ra chuyện gì, ngươi cứ đợi mà hối hận đi thôi.

Nhị nương vội vàng giấu tờ giấy công thức này vào ngực, sau đó sửa sang lại cổ áo, lấm lét như trộm mà chạy ra ngoài.

Ngồi xổm ở chỗ tối nhìn thấy tất cả mọi chuyện, Đường Thọ lạnh lùng nhếch miệng.

Không đầy một lát, Đường Thọ vội vã chạy trở lại, gấp đến mức sắp khóc luôn rồi.

Trương quản sự hốt hoảng hỏi: "Hùng phu lang, có chuyện gì thế?"

Đường Thọ lo lắng nói: "Mau gọi mọi người tìm cho ra, ta làm rơi công thức làm giấy vệ sinh ở đâu mất rồi."

"Cái gì, làm rơi công thức giấy vệ sinh?" Mặt Trương quản sự nháy mắt trắng bệch, vội vàng gọi đám người ngừng làm việc vội vã đi tìm, còn treo thưởng ai tìm thấy trước thưởng năm mươi lượng bạc.

Mặc kệ lo lắng hay là vì năm mươi lượng bạc, đám người bắt đầu nháo nhào đi tìm. Nhị nương tử lẫn ở trong đám người, nén cười đến nỗi mặt sắp biến dạng.

Nàng ta còn tưởng cùng lắm cũng chỉ là công thức món ăn gì đó, không nghĩ tới lại là giấy vệ sinh.

Trời ạ, ông trời đối xử với nàng ta tốt quá rồi, chắc là thấy nàng ta khổ cực nên giúp đỡ đây mà.

Năm mươi lượng bạc mà muốn lấy lại công thức này á, nằm mơ đi, cái này mà đưa cho Vương Tam lang, một ngàn lượng cũng ít.

Nhị nương đang mơ mộng phú quý, không kịp chờ đợi muốn nghỉ làm, không nghĩ tới việc làm còn chưa nghỉ, đã bị mấy tên quan sai vội vàng chạy tới bắt được.

Nhị nương giãy dụa nói: "Các ngươi đang làm gì vậy, dựa vào đâu đòi bắt ta?"

"Hùng phu lang tố cáo ngươi lấy trộm công thức giấy vệ sinh, muốn chạy trốn, bọn ta phải bắt ngươi về quy án."

Đáy lòng Nhị nương tử lạnh lẽo, nhưng vẫn ngụy biện nói: "Ta không có."

Quan sai cũng chẳng thèm để ý mấy lời này, lập tức lục soát được công thức từ trong ngực nàng ta.

"Giấy trắng mực đen, ngươi đừng hòng chống chế."

Nhị nương ngồi liệt trên mặt đất, đột nhiên chỉ vào Đường Thọ nói: "Là cậu, là cậu ta hãm hại ta."

Đường Thọ lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ta cầm tay ép ngươi lấy đơn thuốc của ta, sau đó lại cầm đao dọa ngươi chạy?"

"Là ta trộm, nhưng tất cả đều là cái bẫy của ngươi."

Quan sai không chút khách khí lôi kéo Nhị nương: "Nữ nhân này, không được phép quấy rối ở đây, tự ngươi muốn trộm đồ, lại còn nói người khác hãm hại ngươi, tay chân mọc trên người ngươi, ngươi muốn làm gì tự mình ngươi điều khiển còn gì."

Đường Thọ lén lút nhét một bọc bạc vào tay quan sai, quan sai khẽ ước lượng, ít nhất cũng phải năm mươi lượng.

Đường Thọ cẩn thận nói: "Chắc chắn có người đứng sau lưng nữ nhân này, nếu không nàng ta chẳng có gan trộm đồ của triều đình."

Việc sản xuất giấy kia là do Hoàng thượng làm chủ, quan sai kia vừa nghe liền hiểu, nắm chặt túi bạc trong tay nói: "Ngươi yên tâm, bọn ta nhất định sẽ tra ra người đứng sau lưng nàng ta!"

Ngay đêm đó, năm trăm lượng ngân phiếu xuất hiện trong nhà Huyện lệnh, một đêm sau, Nhị nương liền khai báo ra Vương Tam lang.

Huyện lệnh vội vàng viết gấp một lá thư trong đêm gửi đến Đông Kinh, Đường Thọ báo tin cho Tống giám ti, Kim Cẩm Trình, Mạnh Du và Trấn Bắc vương, không biết viết những gì, tóm lại ngày hôm sau lên triều quan lại đều đàm luận về Vương gia, Tống giám ti vội vã cũng chẳng kịp quay về, tấu sớ từng cái một dâng lên nhiều như hoa tuyết, Hoàng thượng trên triều nổi trận lôi đình, Vương gia cũng bị Vương Tam lang liên lụy phải đi đày ở biên cương, trong một đêm suy tàn.

Vương Hàm người đeo gông xiềng, từng bước một nặng như đeo chì, thế nhưng nhịp chân lại chẳng dám chậm trễ, vì hơi chậm một chút thì roi của sai dịch áp giải sẽ giáng xuống.

Vương Hàm không thể nghĩ được tại sao mình lại rơi vào bước đường này, ông ta thống khổ nói: "Không phải ta đã nói không được phép đi trêu chọc Hùng gia rồi sao, tại sao ngươi vẫn còn làm, nếu không phải vì ngươi thì bọn ta sao lại rơi vào tình cảnh như vậy."

Vương gia đã biết bọn hắn là bị Vương Tam lang liên lụy, nếu không phải hắn sai người đi trộm bản thiết kế giấy vệ sinh, thì sẽ không khiến Hoàng thượng nổi giận.

"Giấy vệ sinh kia hiện tại như điểm chí mạng của Hoàng thượng, ai dây vào đều vô cùng nguy hiểm, sao ngươi còn dám có ý đồ với nó, trộm cái gì không trộm lại cứ phải trộm cái này."

Vương Tam lang vô cùng oan uổng: "Ta không có, ta chỉ nói nữ nhân kia trộm thứ khác, đâu bảo nàng ta lấy bản công thức giấy vệ sinh chứ, kia là đồ của Hoàng thượng đâu ai dám động. Ai ngờ nữ nhân kia não lại ngắn như vậy, còn sinh tâm tư xấu xa với nó."

"Ta thấy đứa não ngắn là ngươi mới đúng, loại người ngu xuẩn như thế kia mà ngươi cũng dùng." Vương Hàm giận đến tức cả ngực, bên tai là tiếng khóc của tiểu thiếp mới cưới, nàng vừa mới sinh cho ông ta một đứa con trai, kết quả con trai của ông ta còn chưa được hưởng một ngày hạnh phúc đã phải biến thành tù nhân, cả đời này chỉ e là không trở mình lên được. Chuyện xảy ra cho đến nước này cũng đều là số mệnh, cho dù có hối hận thì cũng đã muộn. Lúc trước ông ta không nên bị ma quỷ xui khiến cố chấp phải có bằng được đơn điều chế kem đánh răng, như vậy bọn họ cũng sẽ không chuốc thù kết oán với nhau, Vương gia bọn họ vẫn có thể mơ mơ màng màng sống tiếp. Nói thật khi đó đơn điều chế kem đánh răng cho dù có thịnh vượng nhưng đối với Vương gia cùng lắm cũng chỉ như dệt hoa trên gấm, không có cũng chả ảnh hưởng gì, tại sao lúc đó lại vì lòng tham nhất thời mà sa chân.

Vương gia còn có thể hối hận, nhưng Nhị nương ngay cả cơ hội hối hận cũng không có. Hoàng thượng vì giết gà dọa khỉ, muốn để cho đám đại thần đang ngo ngoe rục rịch nhòm ngó việc buôn bán giấy của người, lập tức phán quyết Nhị nương bêu đầu thị chúng.

Ngày Nhị nương hành hình, không có một ai của Hùng gia đi xem, vẫn bận rộn chuyện buôn bán trong nhà như cũ.

—----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv