Diệp Lí là một người rất nhạy bén, người khác khi xem hot search chỉ có thể phản ứng ha ha ha, còn anh ta phải nghĩ nhiều hơn một chút.
Anh ta hành động quyết đoán, trực tiếp gọi điện cho Cố Thanh Trì.
"Cậu với Tạ Lục Dữ chỉ ở gần nhau thôi, không có gì khác đúng không?"
Hiện tại khoảng 9 giờ 40 sáng.
Cố Thanh Trì đang ở nhà, cậu vừa mới ngủ dậy, có hơi buồn ngủ, nằm dài trên ghế sô pha, trên người cậu còn mặc bộ đồ ngủ.
Bộ đồ ngủ có màu đỏ sẫm, nhìn vào liền thấy chất liệu làm bằng tơ lụa, sờ rất mềm mại, làn da lộ ra trông càng trắng hơn, có loại cảm giác rất quyến rũ.
Phảng phất giống như một đóa hồng đã nở quá lâu, đến mùi hương cũng tỏa ra quá nồng, khi sắp héo tàn thì dùng hết dưỡng chất, nắm bắt thời điểm cuối cùng thỏa thích mà nở.
Đôi dép bông dưới sô pha vứt lung tung trên thảm, mái tóc cắt ngắn dài ra một chút, hơi xoăn phía đuôi tóc.
Cậu hơi lười biếng, hai cúc áo trên cùng bị mở ra, lộ ra xương quai xanh.
Lúc cuộc gọi được kết nối điện thoại vẫn luôn đặt trên bàn trà.
Tạ Lục Dữ đang nấu cháo trong nhà bếp.
Cố Thanh Trì nghiêng đầu, cầm cốc sữa bò nóng hổi, Tiểu Li Hoa nép người ở bên cạnh, bám lấy eo cậu, cả người cậu uể oải, lúc nghe thấy Diệp Lí nói liền có chút kinh ngạc mở to mắt.
Cậu đáp với giọng khàn khàn vừa mới ngủ dậy, giọng điệu rất bình tĩnh và nhẹ nhàng.
"Không có chuyện gì đâu, không cần lo, tôi nhớ mà, anh đã nói không được yêu đương."
Kì thật tốt nhất không nên như thế, Diệp Lí thầm nghĩ, giọng cũng hạ xuống, rồi bắt đầu nói chuyện công việc.
"Qua mấy ngày nữa phải vào đoàn phim, tiến độ bọn họ chắc chắn không chậm, dự định lúc này quay xong bối cảnh. Tốt nhất cậu nên xem qua các nhân vật càng sớm càng tốt để làm quen trước."
"Ừm."
Diệp Lí không yên tâm, tuy chưa từng đóng phim, nhưng chưa ăn thịt heo cũng nhiều lần thấy heo chạy, trong tay anh ta cũng có kịch bản, liền bắt đầu bàn với Cố Thanh Trì.
Bộ phim mới của Cố Thanh Trì khí thế không nhỏ, dù là đạo diễn hay diễn viên.
Slater, đạo diễn quốc tế, người làm nên bộ phim bom tấn tình yêu thế kỷ, đây là danh mục đầu tư đa quốc gia, đạo diễn đến từ nước Y, nam nữ chính đều đến từ nước M.
Cố Thanh Trì là người Trung Quốc duy nhất và được giữ vai nam ba, Diệp Lí trước khi nhận vai diễn này do dự rất lâu, vì cái vai diễn nhỏ bé này có vấn đề.
Nhưng khó khăn lắm Diệp Lí mới nắm được vai diễn này trong tay.
Ban đầu, họ muốn một nam diễn viên tóc đen đến diễn loại cảm giác u ám, sau đó đột nhiên thay đổi, chỉ cần tuyển người Trung Quốc tóc đen mắt đen là được.
Và có rất nhiều diễn viên người Trung Quốc có thực lực, thế hệ trước đã có không ít diễn viên là ảnh đế ảnh hậu, thế hệ hiện nay lực lượng mới còn xuất hiện Tạ Lục Dữ, tuổi còn trẻ đã đăng quang thành ảnh đế, ngoài ra phía dưới còn có rất nhiều diễn viên mới đang lần lượt nổi lên.
Dưới tình thế khốc liệt như thế, nhiều người trông ngóng xem diễn viên nào sẽ được chọn, Diệp Lí cũng phải nhờ không ít mối quan hệ mới đoạt được vai diễn này.
Tạ Lục Dữ tất nhiên không để loại vai diễn này vào mắt.
Nhưng với vị trí Cố Thanh Trì hiện tại, vai diễn này đã là nguồn tài nguyên rất tốt rồi.
Tạ Lục Dữ bưng cháo cùng với ấm sành ra, thấy Cố Thanh Trì đang gọi điện thoại, liền thả nhẹ động tác, Cố Thanh Trì mở loa ngoài.
Chờ đến khi cúp điện thoại, hắn mới đưa cho Cố Thanh Trì một chén cháo.
"Vai diễn mới sắp quay rồi? Cảm giác như thế nào?"
Cố Thanh Trì trả lời từng cái một.
"Sắp quay rồi, mấy ngày nữa liền phải vào đoàn, cảm giác không được chuẩn lắm."
Tạ Lục Dữ vừa nghe, từ những thông tin đó liền biết.
Nhân vật này khác với Cố Thanh Trì lãnh đạm.
Gã trời sinh có tình cảm phong phú, ở anh ta thấy được mọi ham muốn xấu xa của thế gian như – ganh tị, tham lam, kiêu ngạo, sắc dục.
Vũ công Latin, tư lợi ích kỷ, theo đuổi lạc thú không đáy, đắm mình trong âm nhạc kịch liệt, cùng mải mê quan hệ thân thể, phóng túng chính mình, bản thân ngày càng sa đọa.
Gã trời sinh biết dùng những ưu điểm, điều kiện của mình để dụ dỗ con mồi, hơn nữa còn không che giấu sự phóng túng của bản thân.
Cuộc sống của gã đầy rẫy những xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, cuối cùng tự hủy như pháo hoa nổ trên bầu trời.
Tạ Lục Dữ suy nghĩ một lát.
"Nhân vật này khá gây tranh cãi, một người sa vào khoái lạc, có thể cậu chưa từng thấy qua nên rất mơ hồ về hình tượng này, không phải một nhân vật cụ thể, nhưng vai diễn này có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, không cần thay đổi nhiều, có thể dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt cường điệu một chút."
"Giống như thế này."
Tạ Lục Dữ nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống đầu gối, chống cằm, nói chuyện với Cố Thanh Trì, dáng vẻ nói chuyện rất nghiêm túc.
Hiện tại thần thái cả người hắn đều thay đổi, khóe mắt, đuôi lông mày đều tràn đầy vẻ trẻ trung, gợi cảm, hai tay chống lên lưng ghế sô pha, nhìn bộ dáng lười biếng cách đó không xa, dựa trên phong thái và hành động có thể tưởng tượng ra, đằng kia là cảnh tượng thối nát thế nào.
Ở xa là đám người cuồng hoan, vũ công nhảy múa nhiệt liệt, tay chân đung đưa theo tiếng nhạc cuồng loạn, toàn bộ thế giới đều như đang đắm chìm trong dục vọng, mà hắn thần thái tự tại, cứ như thể hắn mới chính là vua nơi đây.
Sau đó hắn lập tức kết thúc, trở về bộ dáng bình thường.
"Chính là dựa trên các động tác này mà diễn ra toàn bộ."
Tạ Lục Dữ nhấn mạnh là hắn vẫn nhớ lần trước đóng phim chung với Cố Thanh Trì, cậu đã nhập diễn quá sâu.
Vài ngày tới, Tạ Lục Dữ liên tục phân tích nhân vật cho Cố Thanh Trì, lặp đi lặp lại, liên hệ với các động tác và thần thái.
Như bình thường thì nên mang Cố Thanh Trì đi trải nghiệm, thế nhưng kiểu vai diễn thế này luôn khiến Tạ Lục Dữ có chút bất an, đến nỗi cảm thấy mình đang làm quá lên, chỉ dám dạy cho cậu kỹ năng mà không hề đụng chạm đến phương diện cảm xúc nhân vật.
*
Lần quay phim này phải ra nước ngoài, phần lớn bối cảnh quay tại phòng khiêu vũ Nữ Hoàng ở một thị trấn nhỏ.
Tạ Lục Dữ đang nhàn rỗi, hắn muốn đi theo Cố Thanh Trì, nhưng bị cậu từ chối.
Không chỉ chuyện này bị từ chối mà yêu cầu đưa Cố Thanh Trì ra sân bay cũng bị từ chối, cái đuôi ngoe nguẩy của Tạ cẩu rũ xuống ngay tại chỗ.
Ở nhà rầu rĩ không vui xếp hành lý giúp Cố Thanh Trì, cái gì cũng muốn nhét hết vào.
Tuy nhiên, hắn vẫn khá giỏi trong khoảng dọn dẹp, quần áo đều được xếp ngăn nắp, còn thừa chỗ để chút đồ ăn vào khoảng trống giữa quần áo.
Bản thân Cố Thanh Trì nghĩ chỉ cần vài bộ quần áo là đủ. Nhưng Tạ Lục Dữ vẫn cứ nhét thêm mấy bộ, bao gồm cả đồ ngủ, đồ chính thức và đồ bình thường, còn có cả một túi đầy đồ ăn và các loại phụ kiện.
Lần này Cố Thanh Trì chỉ đưa Tiểu Khả theo, đoàn phim thường không thích diễn viên mang theo quá nhiều người.
Bọn họ đã đến đây được vài ngày, người trong đoàn phim tốt bụng, thân thiện, Tiểu Khả hòa nhập với họ rất dễ dàng.
Trong đoàn phim vẫn luôn rất ổn.
Nhưng trưa nay đột nhiên Tiểu Khả nhận được thông báo đạo diễn muốn gặp Cố Thanh Trì.
Lúc đó Tiểu Khả đang ăn cơm, nhanh chóng bỏ đồ ăn xuống đứng lên.
"Để em đi gọi anh ấy, anh ấy đang ở trong phòng."
Người đến thông báo là nam chính – Ellen, một diễn viên khá nổi tiếng, là quý ông với đôi mắt xanh xinh đẹp, có thể nhận biết dễ dàng, cằm để râu ngắn, có nét quyến rũ của đàn ông trưởng thành.
Ngay cả khi anh ấy đeo khăn quàng cổ, còn mặc quần jeans.
"Không sao, anh ăn xong rồi, để anh đi cho."
Đoàn phim khá thoải mái, nhân viên cũng ít, nhiều lúc đến vai chính cũng bị kéo đi.
Mọi người đều khá quen thuộc.
Chỉ có Cố Thanh Trì đã đến đây mấy ngày nhưng vì lệch múi giờ nên không có tinh thần, vẫn luôn ở trong phòng.
"Đừng, đừng, anh cứ ăn cơm đi, em ăn xong rồi, để em đi cho, em chỉ đang xác nhận số phòng một chút, anh ấy đang ở trong phòng."
Tim Tiểu Khả lúc đó đập thình thịch, Cố Thanh Trì giờ này tám phần mười là vẫn chưa ngủ dậy.
Không nói đến việc chưa thích nghi được với múi giờ, cho dù không có việc gì, Cố Thanh Trì cũng thuộc dạng ngủ ngày thức đêm.
Tiếng Anh của Tiểu Khả chưa được lưu loát lắm, nói qua nói lại hai câu đã bị sự nhiệt tình của đồng nghiệp kéo lại cùng ăn cơm.
"Thả lỏng nào, thưởng thức đồ ăn đi bảo bối, việc của bọn họ thì để bọn họ đi."
Tiểu Khả cố gắng trấn an bản thân, không sao đâu, tính cách của Ellen khá tốt, chỉ cần không phải vị đạo diễn tính khí xấu đó là được rồi.
Nhưng cái cô không thấy là Ellen bước ra khỏi nhà hàng liền hét lớn một tiếng vào căn phòng đang để cửa mở.
"Slater, đi thôi, cậu ấy đang ở trong phòng, đi gặp nam ba của chúng ta nào."
Slater là đạo diễn của bộ phim, phòng của anh ta cũng xem như nửa cái phòng làm việc, cửa luôn để mở, Ellen gọi một tiếng, anh ta liền bước ra.
Ăn mặc chỉnh chu, đeo kính, rất cao, gầy, ánh mắt sắc bén, là dáng vẻ của người Anh quốc điển hình.
Ellen rất quen thuộc với anh ta.
"Lát nữa đừng quá nghiêm túc, nhẹ nhàng với diễn viên nhỏ của chúng ta một chút."
Cái lưỡi độc ác của Slater luôn được chú ý hơn cả tài năng của anh ta, tốc độ nói của anh ta rất nhanh nhưng nhịp điệu dễ nghe.
"Tôi không biết từ lúc nào cậu còn quan tâm đến những chuyện này nữa đấy, tôi nhớ cậu là diễn viên chứ có phải người phụ trách đâu?"
Ellen nhún vai, đối với việc này đã tập mãi thành quen.
"Tôi chỉ hy vọng anh đừng trút giận lên người vô tội thôi, tôi biết anh có ý kiến với vai diễn này nhưng dù gì tư bản đã chọn cậu ta rồi."
"Ô, phải nói rõ ràng một chút, là cậu ta bắt được tư bản, thật có bản lĩnh."
Ellen vẫn tốt bụng như cũ.
"Có thể do người đại diện của cậu ta, loại chuyện này cũng có phải anh mới thấy lần đầu đâu."
Slater bất động.
"Tôi là người trưởng thành và có nhận định của riêng mình, thưa ngài Ellen."
"Tốt thôi, tốt thôi."
Khi hai người đang nói chuyện thì đã đến nơi rồi, Ellen đi lên gõ cửa.
"Chào cậu, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi là người trong đoàn phim."
Bên trong có tiếng cái cốc rơi xuống thảm và tiếng sột soạt.
Nhưng không có vẻ gì là vội vàng, cứ như người làm đổ cái cốc không để tâm, vẫn không hề hoảng loạn.
Slater đã có chút mất kiên nhẫn rồi.
Cánh cửa mở ra khi Ellen chuẩn bị gõ lần hai.
Hơi nóng lập tức phà vào mặt, có thể thấy người bên trong rất sợ lạnh, vẫn luôn bật điều hòa.
Còn pha trộn với mùi hương trong phòng khách sạn.
Sau đó, cửa mới hoàn toàn được mở ra, Cố Thanh Trì thản nhiên dựa vào cửa.
Cậu mặc đồ ngủ, đi chân trần, một ống quần được cuộn lên để lộ bắp chân thon thả, mái tóc cắt ngắn có chút xoăn nhẹ.
Lưng không thẳng giống người bên ngoài mà hơi cong tự nhiên, cả người có cảm giác hơi lười biếng.
Tay Ellen dừng trên không trung, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình, đầu lưỡi như bị trói lại, anh ta nói lắp bắp.
"Hey, tôi là Ellen."