Trình Huyền đưa phương thức liên hệ của Cố Thanh Trì cho Trình Khắc.
Trình Khắc bên kia rất lâu mới gửi lại một tin.
【 Đã có rồi. 】
Trình Huyền cực kì khó hiểu.
【 Em có rồi thì còn muốn hỏi anh làm cái gì, còn nữa em làm sao mà biết Cố Thanh Trì, chẳng lẽ em đi dự tiệc xã giao nên gặp được? 】
Trình Huyền càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ là có chuyện như vậy xảy ra, Thái Tử tương lai ở trong yến hội gặp được tiểu minh tinh vừa gặp đã thương.
Không đợi Trình Huyền tự mình não bổ ra cốt truyện máu chó mười vạn chữ, Trình Khắc bên kia đã dứt khoát lưu loát nói cho Trình Huyền đáp án.
【 Gửi lời mời kết bạn nhưng bị từ chối, anh ấy trước kia là đàn anh của tôi, cho nên có chút quen biết. 】
Trình Huyền lập tức đồng cảm với Trình Khắc vạn phần.
【 Anh biết là em không có bạn bè, nhưng đến mức này thì có phải hơi quá thảm rồi không? 】
Trình Khắc là người cao lãnh lạnh lùng, khi còn nhỏ còn mềm mềm đáng yêu, nhưng sau này càng lớn càng lạnh lùng, ở trong trường học trừ bỏ có mấy người bạn tốt thế giao, trên cơ bản là độc lai độc vãng.
Tin nhắn này Trình Khắc căn bản không đáp lại, Trình Huyền chưa từ bỏ ý định lại gửi tiếp, sau đó phát hiện chính mình lại bị cho vào danh sách đen.
*
Bên kia Cố Thanh Trì vừa mới kết thúc buổi học khiêu vũ Latin, đang ở trong phòng thay quần áo.
Cậu gửi tin nhắn Wechat cho Tạ Lục Dữ xong liền tùy ý cất điện thoại vào trong túi áo khoác.
Trình Huyền ngày đó sau khi rời đi không lâu, Trình Khắc liền lại lần nữa gửi lời mời kết bạn cho Cố Thanh Trì.
Hơn nữa sau đó cũng không nhắn tin gì với Cố Thanh Trì.
Thẳng đến hôm nay, đại khái là nửa tiếng trước, Trình Khắc lại gửi đến một tin nhắn rất ngắn gọn.
【 Buổi tối hôm nay 7 giờ, tại nhà hàng Nhật, anh có rảnh không? 】
Thời gian vừa vặn ngay sau khi Cố Thanh Trì kết thúc chương trình học không lâu, còn rất tinh tế mà để trống lại một chút thời gian, địa điểm cũng là nơi gần chỗ ở của Cố Thanh Trì, gần đến mức từ trong nhà đi đến đó chỉ cần vài phút là có thể đến.
Hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa, không làm ảnh hưởng đến tiết tấu sinh hoạt bình thường, làm người ta nghĩ không ra lý do để từ chối lời mời.
Cố Thanh Trì không từ chối, bản thân cậu cũng có chút tò mò.
Cậu vẫn luôn cho rằng, bản thân cậu trước khi đến thế giới này, hẳn vẫn là một loại tồn tại, nhưng là loại tồn tại không có cảm giác tồn tại.
Tất cả tư liệu về cậu đều tồn tại, nhưng trừ bỏ những tư liệu tất yếu ra, lại không hề có bất kỳ dấu vết dư thừa và liên hệ nào để lại.
Phải biết rằng cho dù Cố Thanh Trì có một mình sống qua thời gian hai năm, thì chẳng sợ không có người nhớ rõ hay chú ý, bởi vì cậu sẽ để lại dấu vết.
Một xấp giấy tờ, hoá đơn đi siêu thị mua đồ vật, tờ quảng cáo được bỏ vào hòm thư, Cố Thanh Trì đã từng trồng cây ở vườn hoa.
Cố Thanh Trì có thể xác định, ngày mà Cố Thanh Trì đi vào thế giới này, "Cố Thanh Trì" ở thế giới này mới được sinh ra, cũng bắt đầu hoạt động trên thế giới này.
Mấy năm nay cậu hoặc nhiều hoặc ít cũng có thăm dò một số quy tắc, vật chất có thể tùy tiện mà sinh ra, cảm tình lại không thể bị giả thiết, liên hệ giữa người với người cũng không thể tự động thành lập.
Nhân vật Cố Thanh Trì này hiện tại là hoàn chỉnh, không còn là một vai diễn pháo hôi chỉ được diễn tả trong vài dòng nữa, vật chất có thể tùy tiện sinh ra, nhưng cảm tình và mối liên hệ không thể tự động sản sinh ra, cho nên "Cố Thanh Trì" không có quá khứ.
Nếu không, cần gì phải sinh thành nhân vật "Cố Thanh Trì" này để bỏ thêm vào cốt truyện.
Nói cách khác, nếu nhân vật này lúc trước không phải là một pháo hôi chỉ xuất hiện trong vài dòng, cậu ta có bạn bè, như vậy bạn bè cũng chỉ là một hàng khái niệm trống rỗng, trên thực tế bạn bè cũng không tồn tại.
Nhưng mà hiện tại đột nhiên lại nhảy ra một người bạn thời trung học, điều này xác thật làm Cố Thanh Trì có hơi kinh ngạc.
Căn cứ vào quy tắc hiện tại, nếu cậu thật sự có một vị bạn học, đối phương đã để lại ký ức đối với cậu, vậy thì Cố Thanh Trì nhất định đã chân thật trải qua một đoạn thời gian trung học này.
Nhưng Cố Thanh Trì lại không có một chút ký ức thời trung học nào cả.
Hoặc là đoạn ký ức này bị mất, hoặc là càng tệ một chút, đoạn ký ức này căn bản chính là thuộc về người khác, loại ý niệm này làm Cố Thanh Trì cực kì bực bội.
Nếu loại phỏng đoán sau này được thành lập, vậy thì thật quá là đáng buồn.
Cửa phòng thay quần áo đóng mở một chút, vài tên có thực tập sinh ồn ào nhốn nháo tiến vào, đánh gãy dòng suy nghĩ tự hỏi của Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì cứ như bỗng nhiên bị bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại.
Cậu ném những ý niệm lung tung rối loạn đi, bắt đầu nghiêm túc thay quần áo, dù sao đêm nay cứ đi xem thử là có đáp án, cậu đi từ công ty ra, đang tính đi bộ đến nhà hàng Nhật.
Lúc này đã là chạng vạng, nhưng nhà hàng Nhật kia nằm ở vị trí rất cao, không có xe cộ qua lại, người trong tiệm không nhiều lắm, trang trí bằng gỗ rất kiểu cách, mỗi bàn đều cách nhau rất xa, được cây xanh và giá gỗ ngăn cách hình thành không gian nửa phong bế, là một nơi rất tốt để trò chuyện.
Cố Thanh Trì vào đại sảnh đã báo tên của Trình Khắc, sau đó người phục vụ liền ân cần dẫn cậu tới một vị trí sát cửa sổ, tầm nhìn không tồi, là vị trí tốt nhất trong tiệm.
Bên kia đã có một người đàn ông đang ngồi sẵn ở đó, anh ăn mặc rất đơn giản, sơ mi trắng, thắt cà vạt, trên người không có phối sức gì dư thừa, trên tay có mang một cái đồng hồ rất đẹp, thoạt nhìn có chút bất cận nhân tình, có loại một loại khí chất rất lạnh nhạt.
Nhìn gương mặt thì xem ra vẫn là một người trẻ tuổi, nhưng giơ tay nhấc chân đều trông rất trưởng thành.
Loại người này, trong trường thường chính là loại học bá cao lãnh luôn đứng đầu trong mỗi kỳ thi, là đoá hoa cao lãnh khó có thể vịn vào, ít lời, không hợp đám đông.
Lúc này anh nhìn thấy Cố Thanh Trì đi qua, cũng không có biểu cảm gì khác.
Chỉ là Cố Thanh Trì còn chưa đi qua, vừa cách một đoạn khoảng cách, Trình Khắc đã đứng dậy trước, kéo ghế ra cho cậu.
Hai người sau khi ngồi xuống xong xuôi, Trình Khắc liền mở miệng trước.
Nếu là Trình Huyền ở đây thế nào cũng tròng mắt đều rơi ra, cái tính tình lạnh lùng đến chết này của Trình Khắc từ khi nào thì chủ động như vậy.
Dùng cách của Trình Huyền nói, đừng nhìn bộ dáng đứng đắn kia của Trình Khắc, trên thực tế là người rất kiêu ngạo, người khác đều phải cố gắng bắt chuyện lắm thì anh mới phản ứng lại được hai câu.
Trình Khắc đưa thực đơn qua.
"Em không quen với nhà hàng này lắm, cho nên có gọi trước mấy món mà nhà hàng giới thiệu, anh xem một chút đi, xem còn muốn gọi món gì hay không."
Cố Thanh Trì không có tâm tình gì, cậu tiếp nhận thực đơn Trình Khắc đưa qua, tùy tay trực tiếp để lên trên bàn.
"Tôi ăn gì cũng được, không cần gọi thêm."
Cố Thanh Trì giương mắt, trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
"Trình tiên sinh phải không?"
Trên mặt Trình Khắc không có gì, nhưng ở nơi những người khác nhìn không thấy, tay anh ta đang đặt trên ghế, căng thẳng mà nắm chặt.
"Trình Khắc, anh có thể gọi em là Trình Khắc."
Cố Thanh Trì rất biết nghe lời, nhưng lời nói ra lại rất thẳng thắn, thậm chí còn hơi không khách khí.
"Trình Khắc, trên thực tế, tôi không nhớ rõ là có người bạn học này."
Trình Khắc gật gật đầu, cả anh và Cố Thanh Trì đều không phải là loại người hướng ngoại gì, hai người gặp mặt nói chuyện lại cứ như đàm phán.
"Kỳ thật em hẳn là nên gọi anh bằng một tiếng đàn anh, em là đàn em ở khoá tiếp theo của anh."
Trình Khắc nhìn ra được Cố Thanh Trì một chút ấn tượng cũng không có, lại chủ động nói.
"Lúc ấy, anh ở câu lạc bộ bóng rổ, em cũng trong câu lạc bộ đó."
Thời điểm Cố Thanh Trì học cấp 3 đúng thật là có gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, trường cấp 3 của bọn họ bắt chước chế độ ở nước ngoài, cưỡng chế học sinh nhất thiết phải gia nhập một cái câu lạc bộ.
Cố Thanh Trì có biết một chút về bóng rổ, bởi vì vì lười biếng nên mới vào câu lạc bộ bóng rổ, như vậy lúc huấn luyện ngày thường thì có thể lười biếng một chút.
Là trùng hợp sao?
Lông mày của Cố Thanh Trì vẫn nhíu chặt.
Trình Khắc còn đang chậm rãi kể.
"Đàn anh chơi bóng rổ rất tốt, nhưng ngày thường huấn luyện rất ít khi nhìn thấy, cũng chỉ khi có thi đấu mới bị trưởng câu lạc bộ kéo tới cho đủ số, đàn anh luôn là bộ dáng không thế nào tích cực, nhưng lúc thi đấu lại rất nghiêm túc."
"Có thể đàn anh không nhớ rõ, có một lần đi thi môn vật lý là đàn anh hướng dẫn em......"
Lông mày Cố Thanh Trì dần dần giãn ra, trên mặt ngược lại hiện ra vài phần mờ mịt, những chuyện Trình Khắc nói đều là những chuyện thời cấp 3 của cậu.
Trong đầu cậu đột nhiên nhớ tới một đoạn ký ức ngắn, là lúc cậu ở văn phòng, trước mặt là giáo viên vật lý, là người tỉnh Thiên Tân, nói chuyện còn mang theo khẩu âm địa phương.
"Giúp thầy hướng dẫn bẹn học Trình lày mụt chốc, tên nhóc này đầu óc cũng khé thong manh."
*
Tạ Lục Dữ đứng tại chỗ một hồi, lúc lâu sau mới ấn tắt điện thoại.
"Có việc, làm việc đi, công việc quan trọng, công việc quan trọng."
Tuy rằng hắn ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra chỉ bằng mắt thường đã có thể thấy được tinh thần hắn sa sút xuống.
Tựa như một con Husky, cực cực khổ khổ đào lại được khúc xương mình chôn cất đã lâu, vui vẻ phấn chấn chuẩn bị đưa cho chủ nhân của mình, chờ đợi được khích lệ.
Nhưng cuối cùng khích lệ lại không có, không chỉ không có, còn bị ném khúc xương đi, giáo huấn một trận, toàn bộ người đều bị nhét vào phòng tắm cọ rửa rất nhiều lần.
Tinh thần và thân thể bị đả kích hai lần.
Sau khi tắm xong toàn thân đều ũ rũ.
Lúc này trên đường đã dần dần sáng đèn.
"Cũng không biết đi có mang áo khoác hay không."
Hiện tại có hơi lạnh.
Hôm nay buổi sáng thời tiết còn tốt, thời điểm Cố Thanh Trì ra cửa, Tạ Lục Dữ có đưa cho cậu một cái áo khoác, Cố Thanh Trì tuy rằng mặc vào, nhưng cậu thường xuyên ngại phiền toái nên hay đặt ở công ty.
Đi không được bao xa, Tạ Lục Dữ lại ngừng lại, lẩm bẩm.
"Quên mang dù rồi, hôm nay trời có mưa, đợi lát nữa lỡ như trời mưa to lại không tốt."
Tạ Lục Dữ không nghĩ nhiều liền trở về, nhìn khắp nơi, tính tìm một cửa hàng mua cái dù đem qua.
Hắn đi khắp nơi dạo một vòng.
"Sao toàn là nhà hàng vậy, siêu thị nhỏ ở phía trước đâu rồi?"
Tầm mắt Tạ Lục Dữ liếc qua một cái nhà hàng Nhật, rất nhanh lại quay đầu lại lần nữa.
Vừa mới nhìn thấy được một cái áo khoác quen thuộc, cùng với cái mà buổi sáng hôm nay hắn tự mình đưa tới tay Cố Thanh Trì rất giống nhau.
Có hai người ngồi ở vị trí cửa sổ, là hai người nam, nhưng cửa kính bởi vì mưa gió còn có giá gỗ và bồn hoa che đậy, cho nên nhìn không rõ lắm.
"Như này mà cũng đụng hàng được."
Cái áo khoác kia của Cố Thanh Trì là Tạ Lục Dữ mua, là một thương hiệu nhỏ ở Tây Ban Nha, không có chi nhánh trên thế giới, nó được nhờ mua giùm ở nước ngoài, rất phiền toái, nhưng chất lượng nằm ở bề mặt vải, hình thức cũng đẹp.
Tạ Lục Dữ ma xui quỷ khiến mà nhìn hơi lâu một chút, người bên trong lộ ra một cái sườn mặt, kia rõ ràng chính là Cố Thanh Trì.
Tạ Lục Dữ theo bản năng né sang bên cạnh, bảo đảm người bên trong không nhìn thấy chính mình.