Không quá vài ngày, Cố Thanh Trì đã có suất diễn.
Đây là thói quen của Vương Hải Sinh, bất cứ khi nào sử dụng người mới trong đoàn thì người mới phải được huấn luyện trước trong giai đoạn đầu.
Trong giai đoạn đầu, người mới thường diễn rất tệ, về cơ bản là chả dùng được cái gì hết, những người như thế thì cứ chỉ dạy lúc đầu rồi cho ở trong đoàn phim mà học tập; lần này trong đoàn phim lại còn có ảnh đế, không cần thiết thì sẽ không dùng người mới.
Chờ đến giai đoạn sau, về cơ bản tất cả các phương diện đều đã được mài dũa xong hết rồi, sau đó để cho người mới quay thật vài lần, sau đó liền sẽ hình thành được nét diễn của riêng mình.
Các đạo diễn thường thích sử dụng những diễn viên chuyên nghiệp, tốt nhất là như Tạ Lục Dữ, không lo lắng về bất cứ điều gì, biết đâu họ có thể kiếm được vài giải thưởng linh tinh hay gì đó.
Vương Hải Sinh cũng không phải là ngoại lệ, việc tuyển mộ những tân binh là một thử thách lớn đối với sự kiên nhẫn của anh ta.
Anh ta tính tình không tốt, một ngày mà mang theo người mới chẳng khác nào thử thách sức chịu đựng của bản thân, như một cực hình cho cả đôi bên.
Nhưng không quá khi nói những người mới sẽ như lột xác khi làm việc cùng anh ta.
Mọi vấn đề nhỏ như mặt đơ trước ống kính hay dễ hồi hộp lo lắng đều sẽ được chữa khỏi.
Cố Thanh Trì không chỉ là người mới, còn không xuất thân từ ngành diễn xuất, nhưng hết lần này tới lần khác nhân vật Kha Mộc lại khiến Vương Hải Sinh rất coi trọng, anh ta quyết định muốn rèn luyện kỹ năng diễn xuất của Cố Thanh Trì.
Đối mặt với ống kính không tự nhiên cũng không sao, cứ quay thêm vài lần là quen ngay, diễn không tốt cũng chẳng sao, quay lại vài lần rồi giải thích chi tiết rõ ràng là ổn liền.
Đối mặt với tiền bối bị căng thẳng cũng không sao, đặt Phật lớn Tạ Lục Dữ lên, căng thẳng hay hồi hộp gì đó cũng chẳng sao cả. Sau này gặp lại ai cũng ưu tú.
Anh ta không tin là không rèn giũa ra một người có thể đạt tiêu chuẩn cho vai Kha Mộc.
Thế nên cửa ải đầu tiên của Cố Thanh Trì là cùng phối hợp với Tạ Lục Dữ.
Đã có một vài cái máy quay ở bên cạnh, trông rất nhiệt tình. Thực ra là chưa có khởi động, đến lúc đó chỉ mở vài ba máy quay tượng trưng.
Tiểu Khả sợ Cố Thanh Trì lo lắng nên đã đến cổ vũ.
Để phân tán sự chú ý của cậu, họ đã hàn huyên cả nửa buổi.
Lúc kể còn xen vào vài cái sự tích của mấy diễn viên mới, cô muốn ám chỉ Cố Thanh Trì mọi người đều từ số 0 đi lên, mỗi người đều có mặt tối trong cuộc đời mình.
Cố Thanh Trì thì ngược lại, trên mặt cậu cái gì mà lo lắngc cái gì mà khẩn trương... đều không có, cậu chỉ ngồi một góc xem kịch bản đặt trên đầu gối.
Không khác gì ngày thường, kiệm lời, mỹ nam an tĩnh, nhưng không phải không để ý tới người khác, Tiểu Khả nói, Cố Thanh Trì ậm ừ vài câu.
Cuối cùng Tiểu Khả đi uống một miếng nước, dùng giọng ca vàng giảng cho cậu một bài cuối trước khi bị Diệp Lí trừ lương.
“Anh Cố à, khi nào anh diễn xong, buổi chiều em giấu anh Diệp mua trà sữa cho anh nha.”
Cố Thanh Trì lúc nay mới ngước mắt lên ừ một tiếng, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ề à nói.
“Size lớn nha, thêm dừa.”
Lời Tiểu Khả giảng khan cổ không bằng một ly trà sữa, Tiểu Khả: “Ơ…” (cạn lời)
Tiểu Khả không nói thêm gì nữa, Cố Thanh Trì bắt đầu lật xem kịch bản, không vội vàng cũng không lo lắng, cứ như thể cậu đang đọc sách trong lúc rảnh rỗi vào buổi chiều.
Như thể bên cạnh cậu là vườn hoa đang được chăm sóc, trước mặt là bộ bàn ghế gỗ với một ấm trà đen.
Tiểu Khả cuối cùng cũng nhận ra người mà cô định an ủi có vẻ không căng thẳng lắm?
Cố Thanh Trì có lo lắng hay không thì không biết, nhưng dù sao thì Tạ Lục Dữ cũng đang lo lắng.
Nhưng mọi người đều cho rằng hắn không lo lắng.
Tạ Lục Dữ khi còn là người mới vẫn luôn kiêu ngạo không giới hạn, sau một thời gian đã vươn lên, sự nghiệp khởi sắc, hắn kiêu ngạo như vậy dường như cũng là lẽ đương nhiên.
Chưa kể, chỉ cần 27 tuổi trở thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng đủ khiến hắn trở nên kiêu ngạo như vậy.
Tạ Lục Dữ danh xứng với thực.
Những người khác không biết, nhưng tất cả mọi người trong ekip của hắn đều biết rằng mặc dù Tạ Lục Dữ lên hotsearch ba ngày một lần, hắn chưa bao giờ mua nó, đó đều là lưu lượng chân chính.
Nhưng hắn không phải là một ngôi sao lưu lượng thần tượng, mà là một diễn viên chuyên tâm vào diễn xuất, điều đó đủ để thấy sự đáng gờm của hắn.
Đặc biệt là bây giờ hắn còn mang danh ảnh đế trẻ nhất Trung Quốc.
Hai chữ lo lắng không có trong từ điển của hắn.
Diễn bộ phim bom tấn quốc tế, Tạ Lục Dữ chưa bao giờ lo lắng, đóng vai một đại gia tỷ phú, Tạ Lcuj Dữ cũng chưa bao giờ lo lắng.
Tiện tay rút ra kịch bản đi đóng phim quảng cáo lúc rảnh rỗi, Tạ Lục Dữ lo lắng.
Hắn có một phòng thay đồ và phòng nghỉ riêng, bây giờ chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho hắn.
Tạ Lục Dữ cố định đầu lại, tay duỗi thẳng ra đọc kịch bản qua khe hở, lật lật xem kịch bản.
Trợ lý không hiểu.
"Anh Tạ, không phải anh luôn học thuộc kịch bản trước khi bấm máy sao? Lần này sao anh cứ đọc kịch bản vậy?"
“Xin hãy sửa lại thái độ của mình, cảm ơn."
Tạ Lục Dữ vẫn chưa rời mắt khỏi kịch bản.
"Làm trợ lý cho một diễn viên, cậu thế mà ghét bỏ diễn viên nhà mình đọc kịch bản nhiều, được rồi, đừng nói nữa, trừ hai nhân dân tệ và năm mươi xu của cậu, không được có lần sau."
Trên thực tế, không có gì lạ khi người khác không thể nhìn thấy sự lo âu trong hắn, cách hắn lo lắng khác cách người bình thường lo lắng quá trời mà, cho dù hắn có lo lắng thì cái mồm vẫn độc địa như bình thường, cứ thế thì sao người ta biết được hắn có lo lắng hay không chứ.
Trợ lý tập mãi thành quen.
"Không, anh Tạ, em muốn nói, sắp bắt đầu rồi."
Tay Tạ Lục Dữ run lên, kịch bản rơi xuống đất lộp bộp một tiếng.
Cảnh đầu tiên được quay trong giai đoạn đầu của Kha Thanh Thất, lúc này hắn vẫn còn là một thiếu niên 17 tuổi.
Kha Thanh Thất trong giai đoạn đầu tùy ý bao nhiêu, về sau hắn liền thống khổ bấy nhiêu.
Vào thời điểm đó, Thanh Thất vẫn rất tùy ý, không những tùy ý mà còn rất ngoan cố.
Kha Thanh Thất bởi vì quá mức ngoan cố mà bị nhốt trong phòng giáo huấn.
Kha Mộc được lệnh canh giữ hắn cách đó bảy tấc, một bước không rời.
Khi còn là một thiếu niên, võ thuật của Kha Mộc đã rất xuất sắc, trông chừng một Kha Thành Thất từ bỏ võ thuật đã lâu thì dư sức.
Nhưng Kha Mộc luôn ngoan ngoãn trước mặt hắn, y sẽ không bao giờ từ chối hắn, nhưng mệnh lệnh của phu nhân cũng không thể không tuân theo.
Vì thế Kha Thành Thất lui một bước, lần đầu tiên mang theo Kha Mộc đi Túy Xuân Lâu chơi.
Kha Mộc ngay cả ở phủ cũng rất ít ra ngoài. Bạn bè của Kha Thành Thất chưa từng gặp qua Kha Mộc. Bọn họ bị dung nhan xuất chúng của Kha Mộc hấp dẫn, sôi nổi cùng y trò chuyện.
Đôi mắt Kha Mộc tràn đầy vẻ ngây thơ vô tri nhìn về hướng âm thanh hữu tình, khi mọi người chìm đắm trong sự ồn ào náo động, thậm chí khiến âm thanh nơi này vì y mà thu liễm lại 1 chút.
Kha Thành Thất thật vất vả mới đi ra được một lần, lại bị Kha Mộc giành sự chú ý của mọi người, nhất thời không chịu nổi.
Khi người khác hỏi Kha Mộc là ai, nói thẳng Kha Mộc là gã sai vặt của hắn, cũng không chút khách khí cười nhạo Kha Mộc người như tên gọi, Kha Mộc là một tên ngốc.
Mặc dù nói như vậy cũng không sai, nhưng Kha Mộc là do mẹ Kha Thành Thất nuôi lớn cùng Kha Thành Thất, là người Kha gia, ở trong phủ đều xem y như thiếu gia mà đối đãi.
Người ngoài nếu cùng Kha Mộc trò chuyện thêm vài câu thì cũng sẽ phát hiện ra điểm khác thường của y, nhưng Kha Thành Thất là người Kha gia, người khác đều sẽ vì mặt mũi Kha Thành Thất mà cân nhắc không dám đá động tới Kha Mộc
Nhưng thái độ của hắn như vậy đã khiến mọi người đối với Kha Mộc có chút khinh thường,
Cuối cùng khi Kha Thành Thất không chú ý thì không biết có 1 tên khốn cả gan đánh chủ ý lên người Kha Mộc.
Kha Mộc tuy bị khiếm khuyết về trí tuệ, nhưng y từ trước tới nay chưa bao giờ dễ chọc, y từ trước tới nay chỉ ngoan ngoãn trước mặt Kha Thành Thất.
Y chính là một con thú chưa được thuần hóa, sẽ không bận tâm nhiều, chưa từng có ai dạy nó phải làm gì, và nếu ai đó khiêu khích nó, nó sẽ mở miệng và hung hăng cắn xuống theo bản năng.
Cho nên lúc nhị công tử nhà Quốc công khiêu khích y, Kha Mộc đã nắm lấy đầu hắn hung hăng đập xuống bàn.
Người khác cáo trạng đến trước mặt Kha Thành Thất, cố ý bóp méo sự thật, nói Kha Mộc đột nhiên đả thương người.
Kha Thành Thất nghe cũng không nghe xong, trực tiếp xách vò rượu đi qua, lại đưa cho Nhị công tử nhà Quốc công một vò rượu, lần này trực tiếp đập vỡ đầu người ta.
Đập xong liền mang theo Kha Mộc trở về.
Lúc về đến nhà, tin tức đã truyền về, Kha phụ tức giận không kiềm chế được, Kha Thành Thất ngay cả cửa phòng mình cũng không vào liền trực tiếp đi vào từ đường, trước tiên quất ba mươi, sau đó phạt quỳ.
Hắn mới quỳ một hồi thì Kha Mộc lặng lẽ từ bên ngoài đi vào.
Kha Thanh Thất bị phạt quen rồi, lúc đó hắn cố gắng hết sức để bảo vệ y, nhưng lúc này hắn lại bắt đầu cảm thấy khó xử.
Thời niên thiếu rất mâu thuẫn, hắn là người bảo vệ Kha Mộc, hiện tại tức giận cha mẹ thiên vị cũng là hắn, nhưng Kha Thành Thất không tức giận lâu.
Kha Mộc quỳ xuống bên cạnh, Kha Thành Thất lúc này mới phát hiện, Kha Mộc mặc một thân đồ đen, quần áo sau lưng thấm máu tươi biến thành màu đen.
Kể từ đó, cha của hắn đã đưa ra một quy định rằng Kha Mộc cũng phải chịu phạt chung cho dù Kha Thanh Thất gây họa gì, chịu phạt gì.
Từ đó về sau, hắn hoàn toàn xem Kha Mộc làm trọng trách trên lưng, một khi hắn đã gánh là phải gánh cả đời.
Hôm nay quay cảnh cảnh từ đường, phần này thể hiện đầy đủ cảm xúc và đối với diễn viên có yêu cầu rất cao.
Đây cũng là ý của Vương Hải Sinh, nếu muốn đi lên thì phải đi lên từ cái khó nhất, càng về sau sẽ cảm thấy trận sau dễ hơn trận trước nhiều.
Từ đường được nối với một dãy hành lang dài, từ đường và cả hành lang rất tối, hầu như không có ánh sáng mặt trời.
Trước từ đường là một đống bài vị đen đặc, trên bàn cúng không có lư hương, đặt một cây trường thương bị bẻ gãy, thân giáo dính đầy vết máu đã bị oxy hóa hóa đen.
Phía trước bàn thờ không có bồ đoàn, là sàn nhà lạnh và cứng.
Tạ Lục Dữ rất lo lắng hồi hợp, hắn đã nhập vai ngay khi thử.
Hắn mặc bộ quần áo màu đỏ tươi của một thiếu niên, sau vài lần quăng quật, quần áo đã có chút xộc xệch, sau lưng bị quất roi rỉ máu.
Hắn đã qua tuổi mười tám mười chín của Kha Thành Thất, tuy rằng vóc người hắn đã là người trưởng thành, nhưng nhất cử nhất động đều có thể nhìn ra sức sống của thiếu niên.
Mặc dù chuyên gia trang điểm đã làm dịu đi đường nét sắc sảo của hắn, nhưng khi Tạ Lục Dữ đứng ở đó, hắn vẫn là một người trưởng thành thu hút.
Tuy nhiên, khi máy quay vừa bật, chuẩn bị xong, hắn lập tức trở thành một người khác.
Lúc này hắn đang quỳ ở nơi đó, trong mắt hiện lên vẻ ảo não, hình ảnh một thiếu niên nhiệt huyết xuất hiện, một chút điểm sai trái cũng không có.
Tại thời khắc này, hắn chính là Kha Thanh Thất.
Tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, sau đó dừng lại.
Kha Thanh thất ngẩng đầu lên.
Kha Mộc đứng ở cửa hành lang.
Bây giờ hắn nên nói lời thoại của mình, nhưng Tạ Lục Dữ dừng lại, và ngay sau đó, hầu như không ai nhận ra.
Nhưng Tạ Lục Dữ biết vừa rồi biểu hiện của mình không đúng, không khống chế được nên ra hiệu tạm dừng.
"T-tôi, xin lỗi, làm lại lần nữa."
Đám đông rút lui, chuẩn bị lại một lần nữa.
Tạ Lục Dữ chống tay xuống sàn và nhắm mắt lại, vừa rồi, Cố Thanh Trì đang đứng ở lối vào của hành lang, ánh sáng và bóng tối đan xen trên người cậu.
Với lại đôi mắt đó, cậu vẫn nhìn hắn như vậy, trong mắt cậu không có gì cả.
Trong nháy mắt làm cho Tạ Lục Dữ hoảng hốt một chút.
Như thể trở lại buổi chiều ở phòng thay đồ hôm đó, Cố Thanh Trì nhìn qua làn khói, và lần đó ở công ty, họ nhìn nhau qua đám đông.
Đôi mắt của Tạ Lục Dữ đều hướng về Cố Thanh Trì, nhưng đôi mắt của cậu giống như chim bay, nhẹ lướt qua bầu trời, không để lại gì cả.