Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 135: Phiên ngoại 1 - Nếu tất thảy chưa từng thay đổi



Khi Tạ Lục Dữ gặp Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì vẫn đang học đại học, trong khi Tạ Lục Dữ đã 25 tuổi và đã hoạt động trong làng giải trí một thời gian, trở thành một ngôi sao đang lên trong ngành.

Khi đó, Tạ Lục Dữ không bao giờ ngờ rằng hai người này sẽ đi ngang qua nhau và cuối cùng gặp nhau, yêu nhau và trở thành một cặp. Thế giới có cách riêng để tạo ra những điều kỳ diệu. Cố Thanh Trì bây giờ không chỉ là bạn trai của hắn mà còn là phối ngẫu tương lai của hắn, mỗi lần Tạ Lục Dữ nghĩ đến, hắn đều có cảm giác không thực.

Sau khi ghi hình xong một chương trình, Tạ Lục Dữ dặn dò tài xế: "Chúng ta đi Tây Thành đi."

Cố Thanh Trì học đại học ở Tây Thành và Tạ Lục Dữ đã mua một căn hộ ở đó. Hắn đến thăm cậu bất cứ khi nào có thời gian rảnh, thậm chí đi đường vòng khi ghi hình các chương trình chỉ để dành thời gian ở đó.

Người đại diện của Tạ Lục Dữ, Phan Hiểu Thành, đang ngồi trong xe với hắn. Họ đi công tác cùng nhau suốt nên Phan Hiểu Thành biết được việc Tạ Lục Dữ có bạn trai ngầm. Lúc khởi động xe, Phan Hiểu Thành trêu chọc hắn: "Xem ra lần này cậu lún sâu thật đấy."

Tạ Lục Dữ cảm thấy khá mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, tay gác lên thành ghế, chiếm trọn toàn bộ ghế sau. Hắn nghe được lời trêu chọc của Phan Hiểu Thành, lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nghiêm túc trả lời: "Đừng gài tôi, 'lần này' sao chứ? Đó giờ tôi chỉ quen có mình em ấy thôi, chúng ta cần phải lựa chọn từ ngữ chính xác. Lỡ có người nghe thấy rồi hiểu lầm thì sao?"

Vừa nói, Tạ Lục Dữ gần như vô thức lấy điện thoại ra và mở cuộc trò chuyện với Cố Thanh Trì. Đêm đã khuya, Tạ Lục Dữ cân nhắc có nên gửi tin nhắn cho Cố Thanh Trì hay không nhưng lại quyết định không gửi. Hắn không chắc Cố Thanh Trì đã ngủ chưa, và hắn không muốn đánh thức cậu, nếu điện thoại cậu không ở chế độ im lặng thì sao?

Khi đến căn hộ, Tạ Lục Dữ thấy đèn bên ngoài đã tắt. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, Cố Thanh Trì chắc chắn đã ngủ rồi. May mắn là hắn đã không gửi tin nhắn.

Tạ Lục Dữ lặng lẽ mở cửa, bước đi nhẹ nhàng và chỉ bật chiếc đèn ngủ nhỏ ở hành lang. Hắn đi đến đầu bên kia của căn hộ, tắm rửa rồi vào phòng ngủ. Phòng ngủ khá rộng rãi, khi bước vào, nhờ ánh sáng dịu nhẹ, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Thanh Trì. Cố Thanh Trì nằm ở bên cạnh hắn, hơi thở nhịp nhàng.

Tạ Lục Dữ bắt đầu bằng việc hôn lên trán Cố Thanh Trì và thì thầm lời chúc ngủ ngon nhẹ nhàng. Sau đó hắn liền ôm Cố Thanh Trì chuẩn bị ngủ.

Sáng hôm sau, Tạ Lục Dữ thức dậy sớm hơn Cố Thanh Trì vẫn đang ngủ. Tạ Lục Dữ đang bị giằng xé không biết có nên đánh thức Cố Thanh Trì hay không. Hắn biết nếu đánh thức Cố Thanh Trì lúc cậu chưa ngủ đủ giấc, Cố Thanh Trì sẽ cáu kỉnh, ăn không ngon miệng.

Vì vậy, Tạ Lục Dữ quyết định để Cố Thanh Trì tự tỉnh lại. Không còn việc gì có thể làm, hắn chống tay lên đầu nhìn Cố Thanh Trì. Càng nhìn càng cảm thấy thích cậu. Hắn không nhịn được mà cúi người hôn nhẹ lên môi cậu.

Cố Thanh Trì vẫn đang nhắm mắt đột nhiên cười lớn, dùng tay đỡ lấy tay của Tạ Lục Dữ. "Nhột quá. Anh là Tiểu Uông đấy à?"

Tạ Lục Dữ biết rằng "Tiểu Uông" là tên của chú chó nhỏ trong gia đình Cố Thanh Trì, do anh trai cậu đặt. Hắn cũng cùng cười với Cố Thanh Trì.

"Tỉnh rồi sao không nói chuyện? Có đói không? Bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi."

Tạ Lục Dữ vừa nói vừa sờ bụng Cố Thanh Trì và phát hiện ra cơ bụng của cậu. Hắn ngạc nhiên, Cố Thanh Trì lười như vậy, có thể nằm ăn thì không ngồi ăn, thế mà bằng cách nào đó cậu lại có cơ bụng.

"Dạ dày của em không tốt."

"Ngứa." - Cố Thanh Trì đáp, cuộn người dùng chân đẩy vào ngực Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ nắm lấy chân cậu, hôn lên đó, sau đó nhanh chóng xuống giường mặc quần áo. Trước khi rời đi, hắn còn nhắc nhở Cố Thanh Trì: "Anh không trêu em nữa, anh xuống lầu mua bữa sáng. Mau dậy đi, đừng lãng phí thời gian nữa."

...

Đến trưa, Tạ Lục Dữ bắt đầu thu dọn hành lý. Hắn có một dự án phim mới đang bắt đầu và cần phải bắt chuyến bay. Vừa thu dọn đồ đạc, hắn vừa không nhịn được luyên thuyên: "Thức ăn anh để trong tủ lạnh rồi, em đừng ngủ quên ăn, quần áo anh đã cất sẵn rồi..."

Cố Thanh Trì đang nằm trên ghế sofa, nhìn Tạ Lục Dữ. Đột nhiên, cậu lên tiếng: "Anh không thể ở lại thêm một ngày nữa sao?"

Lịch trình của Tạ Lục Dữ dày đặc và luôn vội vã. Mối quan hệ của họ không được công khai, để trốn khỏi paparazzi, Tạ Lục Dữ phải đi ngay. Vì vậy, thời gian bên nhau của họ không nhiêu.

Tạ Lục Dữ ngừng thu dọn đồ đạc và đi tới chỗ Cố Thanh Trì, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén tóc Cố Thanh Trì sang một bên. Hắn ôm mặt Cố Thanh Trì, hôn cậu một cái.

"Không, anh không thể ở lại. Trong giới giải trí luôn có những đối thủ mới, nếu anh sơ suất một chút sẽ có người khác thay thế anh. Anh cần phải kiếm tiền, đạt được danh tiếng và tạo dựng tên tuổi cho chính mình." - Tạ Lục Dữ giải thích.

Cố Thanh Trì quay mặt đi và nói với giọng điệu có phần khó hiểu, cậu hiếm khi như thế.

"Nhưng chúng ta không cần nhiều tiền như vậy, chúng ta không thể tiêu ít hơn một chút sao? Đợi khi em đi làm rồi, em cũng sẽ kiếm được tiền. Em muốn ở bên anh."

Tạ Lục Dữ dừng lại một lúc. Hắn cần số tiền đó, không phải vì bất cứ điều gì khác mà vì sự tự do của chính mình. Hắn cần nhiều hơn thế. Hắn đang nỗ lực không ngừng nghỉ để trở nên mạnh mẽ hơn, tất cả là để đối đầu với kẻ thù đáng gờm đó. Đây là những chuyện Tạ Lục Dữ không muốn thảo luận cùng Cố Thanh Trì. Quá phức tạp, quá mệt mỏi, quá xa vời. Một mình hắn chịu gánh nặng này là được.

"Anh cũng muốn ở bên em, em làm anh lo lắng đấy. Em không biết nấu ăn, không biết lái xe, không biết tự chăm sóc bản thân..."

Tạ Lục Dữ vừa cười vừa nói.

"Anh tưởng bản thân biến thành mẹ già của em luôn rồi ấy chứ. Người ta hẹn hò thì càng ngày càng thời thượng, còn anh hẹn hò thì tài nấu ăn ngày càng lên tay..."

Tạ Lục Dữ không thể tin rằng mình đã thay đổi nhiều như vậy vì tình yêu. Hắn chưa bao giờ nấu ăn, với lịch trình bận rộn, hắn gần như sống nhờ vào đồ ăn mang về. Tuy nhiên, đã lâu rồi hắn không gọi đồ ăn mang về vì nó khiến dạ dày Cố Thanh Trì khó chịu. Trước đây hắn thường đi xe máy, nhưng bây giờ tất cả đều đã phủ bụi trong gara, được thay thế bằng ô tô để đi lại hàng ngày, vì nếu để Cố Thanh Trì ngồi phía sau xe máy có thể làm gián đoạn giấc ngủ của cậu.

Tạ Lục Dữ thường chế nhạo những người đâm đầu vào tình yêu, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy. Nhưng rồi, gần như không hề nhận ra, hắn đã trở thành những người bị condi tình yêu quật, hơn nữa còn cam tâm chịu đựng.

Cố Thanh Trì cười ha ha nói: "Đúng vậy, anh không ở đây, em không có xe đi."

"Anh nghi em giữ anh lại chỉ để uống trà sữa ở trung tâm thương mại mọi lúc mọi nơi thôi." - Tạ Lục Dữ trêu chọc.

Trò chuyện được một lúc, Tạ Lục Dữ đột nhiên đưa ra đề nghị.



"Anh tặng cho em một chiếc ô tô thì sao? Em thích Ferrari, Lamborghini hay xe gì không?"

Cố Thanh Trì lắc đầu.

"Đắt lắm, hơn nữa em không biết lái xe."

Tạ Lục Dữ khá kiên quyết. Hắn không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Cố Thanh Trì, nhưng hắn biết rằng cậu có cha mẹ yêu thương và một người anh trai tài năng nhưng kiệm lời. Tạ Lục Dữ do dự, tự hỏi liệu mình làm vậy có bị coi là đang xúc phạm cậu hay không, nhưng hắn vẫn muốn dành điều tốt nhất cho Cố Thanh Trì.

"Anh muốn tặng em một thứ gì đó. Chúng ta ở bên nhau đã lâu như vậy, anh vẫn chưa tặng em một món quà xứng đáng. Món quà này rất hoàn hảo, rất thiết thực, khi anh không ở bên em, em cũng không cần bắt taxi nữa đi, em có thể đi bất cứ đâu em muốn."

Lúc nói tiếp, hắn làm nũng.

"Em sẽ học nhanh thôi. Nếu mọi việc suôn sẻ, em sẽ có bằng lái xe trong vòng chưa đầy hai tháng."

Cùng với đó, Cố Thanh Trì cũng bắt đầu dao động.

"Em có nên thử không?"

Những tháng tiếp theo, trong quá trình hắn quay phần tiếp theo của loạt phim, Cố Thanh Trì đã lấy được bằng lái xe. Tạ Lục Dữ đặc biệt bay về với cậu và cùng nhau đi lấy một chiếc Lamborghini. Lúc này, Tạ Lục Dữ bắt đầu cảm thấy có hơi hối hận. Hắn vốn tưởng rằng cậu có bằng lái xe thì sẽ tiện hơn, nhưng giao thông khá nguy hiểm, hắn hơi lo lắng về khả năng lái xe của Cố Thanh Trì.

"Sao em lấy được bằng lái nhanh thế? Anh còn tưởng em phải học một hai năm, em mà học nhanh thế thì sẽ sớm quên hết cho coi."

Ban đầu, Tạ Lục Dữ chính là người bảo rằng cậu sẽ nhanh chóng lấy được bằng lái, nhưng giờ hắn lại cảm thấy cậu lấy được bằng quá nhanh.

Cố Thanh Trì lái rất cẩn thận. Cậu lái xe như thể đang ở trong lớp học, tư thế hoàn hảo, luôn tập trung vào đường đi phía trước, tuân thủ nghiêm ngặt các quy trình đã học để lái xe an toàn. Phản ứng của cậu rất nhanh, khiến Tạ Lục Dữ rất hài lòng.

"Ghê thật, không hổ là sinh viên của Đại học X danh tiếng. Em có khả năng lĩnh hội rất cao."

Khi đó, Tạ Lục Dữ không ngờ rằng việc mua chiếc xe này cho Cố Thanh Trì sẽ trở thành một trong những hối tiếc lớn nhất của cuộc đời hắn.

...

Ngay khi việc quay phim của Tạ Lục Dữ kết thúc, hắn đã đặc biệt hủy bỏ các lịch trình phía sau để có một kỳ nghỉ dài cho bản thân. Mục đích là để dành thời gian vui vẻ với Cố Thanh Trì, hắn vẫn luôn ghi nhớ những lời của Cố Thanh Trì - "Em muốn ở bên anh."

Khi bữa tiệc đóng máy kết thúc thì đã rất muộn. Tạ Lục Dữ đã đặt vé cho ngày hôm sau. Ngay khi nhận phòng khách sạn, hắn đã gọi cho Cố Thanh Trì nhiều lần. Nhưng cậu mãi không bắt máy, điện thoại cứ đổ chuông cho đến khi chuyển vào hộp thư thoại. Cuối cùng cũng có người nhấc máy, nhưng đầu bên kia rất ồn ào, hắn có thể nghe thấy lờ mờ những cụm từ như "gọi 911". Hắn liên tục chào hỏi nhiều lần và cuộc gọi đột ngột bị ngắt kết nối.

Tạ Lục Dữ cầm điện thoại trong tay đứng ở sảnh khách sạn một lúc rồi lao ra ngoài. Hắn bắt taxi thẳng tới sân bay. Trên đường đi, hắn tiếp tục gọi điện thoại, lần này có người trả lời, giọng nói rõ ràng hơn.

"Xin chào, tôi đến từ Sở Cảnh sát Giao thông. Mối quan hệ của anh với chủ xe là gì?"

"Tôi là người yêu của em ấy."

"Người yêu của anh bị tai nạn xe hơi ở Tây Thành, đã được đưa vào bệnh viện trung ương..."

Lỗ tai Tạ Lục Dữ ù đi, nghe không rõ đối phương đang nói gì. Chuyến bay đến chỗ Cố Thanh Trì đã khởi hành nên Tạ Lục Dữ phải bắt chuyến bay nối chuyến. Khi đến bệnh viện, hắn không quan tâm đến khẩu trang hay kính râm. Dọc đường có rất nhiều người chụp ảnh, thậm chí có người còn cố cản hắn lại để xin chữ ký, nhưng Tạ Lục Dữ đã đẩy họ sang một bên. Cuối cùng cũng tìm được phòng phẫu thuật nơi Cố Thanh Trì đang ở bên trong.

Ngực Tạ Lục Dữ phập phồng do chạy quá sức. Hắn đứng ở trước cửa, ngày càng có nhiều người vây quanh hắn, chụp ảnh bằng điện thoại. Hắn vẫn không để ý đến tất cả những thứ này, chỉ tập trung vào cánh cửa.

"Đó là Tạ Lục Dữ phải không?"

"Tại sao Tạ Lục Dữ lại ở đây?"

"Anh ta chắc chắn biết người bên trong. Tôi ở đây suốt, nhìn thấy một thanh niên mặt không có chút máu nào được đưa vào. Cậu ấy trông rất đẹp trai, chắc là một người nổi tiếng khác phải không?"

...

Khi cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Tạ Lục Dữ bất giác bước về phía trước một bước. Hắn cố gắng cử động đôi môi và thốt ra hai từ với giọng khàn khàn.

"Bác sĩ..."

Bác sĩ lắc đầu với hắn: "Xin chia buồn, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Tạ Lục Dữ không khóc hay làm làm loạn, hắn tỏ ra rất điềm tĩnh. Hắn khẽ gật đầu và thậm chí còn cố gắng cảm ơn bác sĩ.

"Tôi có thể vào gặp em ấy được không?"

Sau khi nhận được lời đồng ý, Tạ Lục Dữ vẫn không nhúc nhích. hắn vẫn đứng ở cửa không biết bao lâu. Cuối cùng cũng có người đến, tiếng giày cao gót nện xuống sàn. Một người phụ nữ đi ngang qua, đẩy cửa vào.

Tạ Lục Dữ đang định ngăn cản, lại nghe thấy bà nhẹ giọng lẩm bẩm: "Bé ngoan, mẹ đến đón con về nhà đây."

Tạ Lục Dữ biết "Bé ngoan" là cách mẹ Cố Thanh Trì xưng hô với cậu. Theo sau bà là hai người đàn ông cao lớn, họ đưa Cố Thanh Trì đi.

Khi họ rời đi, Tạ Lục Dữ vẫn tiếp tục đứng đó, đầu óc hỗn loạn. Cuối cùng, hắn cũng nhận ra rằng Cố Thanh Trì đã chết và sẽ không bao giờ quay trở lại. Tạ Lục Dữ dường như vừa mới nhận ra, đầu gối yếu ớt của hắn đập mạnh xuống sàn. Tấm lưng thẳng tắp quỳ ở đó, nước mắt tuôn rơi.



...

Hotsearch:

[Tạ Lục Dữ tạm dừng mọi hoạt động]

[Một sao hạng A nổi tiếng thích uống rượu vào đêm khuya]

[Tạ Lục Dữ sẽ rút lui khỏi làng giải trí?]

Bất kể sự thật ra sao, chủ đề này nghe có vẻ rất kịch tính nên đã thu hút được sự chú ý của cư dân mạng.

[Đó là đàn anh của tôi, thật đau lòng. Anh ấy rất nổi tiếng ở trường chúng tôi.]

[Tôi biết Tạ Lục Dữ hình như có yêu đương ngầm do lịch trình có nhiều chỗ không khớp. Nhưng tôi không ngờ nó lại được tiết lộ như thế này... Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ được tự hào công bố mối quan hệ.]

[Tôi nhìn thấy ảnh của Cố Thanh Trì rồi, không biết nên nói gì nữa, thật là bi kịch.]

[Có rất nhiều video trên mạng. Sau khi xem xong, thậm chí qua màn hình cũng có thể cảm thấy buồn thay cho anh ấy. Có lẽ lúc đó anh ấy không biết đến những video đó, rất nhiều người đang quay phim, thậm chí có người còn xin chữ ký, trong khi người yêu của anh ấy đang nằm bên trong. Sự tương phản quá lớn, tôi không thể chịu nổi. Lần đầu tiên tôi hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu 'Niềm vui nỗi buồn của nhân loại nào dễ chia sẻ đến thế'.]

Tạ Lục Dữ không hề hay biết về những bình luận này. Hắn không biết những ngày qua mình đã trải qua như thế nào. Hắn chỉ có thể tìm thấy chút bình yên khi ngủ, nhưng lại khó có thể ngủ được. Một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại và chỉ có thể tiếp tục khiến bản thân tê liệt nhờ rượu.

Sàn nhà ngổn ngang những chai rượu rỗng khác nhau. Hắn dựa vào ghế sô pha, ngồi dưới đất, trên tay cầm chai rượu, nhắm mắt mệt mỏi.

Điện thoại của hắn để sang một bên, đã đổ chuông được một lúc. Cuối cùng Tạ Lục Dữ cũng đặt chai rượu xuống. Ngoại trừ khi ở bên Cố Thanh Trì, hắn chưa bao giờ tắt điện thoại hay để chế độ im lặng, sợ bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào từ cậu.

Giọng nói của Phan Hiểu Thành vang lên trong điện thoại.

"Kết quả đã có, là lỗi của những tay đua đường phố liều lĩnh. Cậu cũng yên tâm, nhà họ Cố không muốn chúng ta dính líu vào. Họ có ý định truy cứu sự việc..."

Tạ Lục Dữ đơn giản đáp lại một tiếng "Ừm." Nghe có vẻ quá súc tích, giống như hắn thường làm, nhưng trên thực tế, đó là tất cả những gì hắn có thể làm được. Hắn sợ nếu thốt ra thêm một lời nào nữa, bản thân sẽ không cầm được nước mắt.

"... Tôi biết cậu đang đau khổ, nhưng—"

Phan Hiểu Thành không thể nói tiếp. Gần đây Tạ Lục Dữ giống như một cái xác biết đi, Phan Hiểu Thành không biết nên an ủi hắn thế nào. Anh ta thở dài và nói thêm: "Sắp tới tang lễ của cậu ấy rồi. Cậu cũng đâu thể gặp cậu ấy trong tình trạng như này được?"

Phan Hiểu Thành gần đây rất bận rộn. Tạ Lục Dữ liên tục leo lên hotsearch trong mấy ngày qua, nhiều kênh marketing khác nhau chia sẻ những video và hình ảnh đó. Tạ Lục Dữ đã đình chỉ mọi hoạt động, nhiều lần bị bắt gặp đi ra ngoài và say xỉn, mối quan hệ bí mật một thời của hắn giờ đây đã bị buộc phải vạch trần. Cách thức mối quan hệ ấy được phơi bày thật giật gân và kịch tính.

Các tiêu đề thậm chí còn viết: "Tình yêu bí mật của Tạ Lục Dữ được tiết lộ." Họ thậm chí còn tìm được những hình ảnh và video từ trước đó và hiển nhiên không hề suy xét về vấn đề đạo đức nghề nghiệp. Phan Hiểu Thành mới an ủi Tạ Lục Dữ được một lúc thì có người đến văn phòng, anh ta đành phải cúp điện thoại.

Tạ Lục Dữ không phản đối, cúp điện thoại, uống thêm một ngụm rượu, để nước mắt theo rượu chảy xuống.

Tiểu Cố của hắn luôn ngoan ngoãn và lái xe cẩn thận.

Chắc hẳn cậu đã rất sợ hãi, rất đau đớn và có lẽ rất giận hắn vì đã đến muộn như vậy.

Anh xin lỗi, Tiểu Cố...

[Thế giới bắt đầu sụp đổ, bắt đầu quá trình tự chẩn đoán...]

[Đã phát hiện 'cột' bắt đầu sụp đổ, bắt đầu điều chỉnh mức độ.]

[Sửa lỗi không thành công! Chuyển hướng!]

[Giao thức an toàn đã được khởi tạo...]

[Đã bắt đầu sửa lỗi, giao thức an toàn đang chạy.]

Thế giới xoay quanh một điểm trung tâm, điểm này thường mang hình thức ý chí vô hình. Thế giới hưởng ứng mạnh mẽ ý chí này; đó là ý chí của thế giới, bản thân thế giới, tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau trong thế giới. Chừng nào nó còn tồn tại thì thế giới còn tồn tại, và nếu nó sụp đổ thì thế giới cũng sụp đổ.

Nó có thể xuất hiện dưới mọi hình thức trong thế giới vật chất. Đôi khi, nó mang hình dạng con người ở cõi phàm trần và khi nó thể hiện sức mạnh to lớn, người ta gọi nó là "thần".

Nó mạnh mẽ, tàn nhẫn, chịu đựng sức nặng của cả thế giới.

Hầu hết thời gian, "họ" không can thiệp vào công việc của thế giới mà chỉ quan sát.

Tuy nhiên, một trong số "họ", qua thời gian dài quan sát thế giới, đã yêu một con người. Nó thâm nhập vào đám đông để đến gần người nó yêu, coi mình như một con người. Nó xuất hiện trên thế giới dưới hình dạng con người, quên đi mọi thứ ngoại trừ tình yêu mà nó có. Điểm yếu hình thành, và khi người nó yêu qua đời, thế giới bắt đầu sụp đổ.

Thế giới vận hành theo chương trình riêng của nó, với những quy tắc nhất định phải tuân theo, ngay cả chính thế giới cũng phải tuân theo. Ví dụ, không được phép hồi sinh người chết. Nếu cố gắng cưỡng ép hồi sinh, người được hồi sinh chắc chắn sẽ chết lần nữa. Sau nhiều lần thử, chương trình sẽ tự động chuyển hướng.

Thời gian bắt đầu lại, quay về hai năm trước, sắp xếp Cố Thanh Trì như một tồn tại trống rỗng nhưng hợp lý. Khi đến thời gian đã định, mọi thứ dần dần trở lại trạng thái ban đầu và những gì đã mất sẽ được khôi phục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv