Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 1: Ly hôn



Hiện tại Cố Thanh Trì đang ngồi trong phòng khách biệt thự của mình, khí lạnh từ điều hoà thổi vù vù, phòng khách lớn chỉ có ba người, Cố Thanh Trì, còn có luật sư cùng trợ lý luật sư ngồi đối diện cậu.

Luật sư vừa mới thao thao bất tuyệt một trận xong, nhìn đồng hồ trên cổ tay ý bảo trợ lý đưa tài liệu cho anh, sau đó đẩy văn kiện đó tới trước mặt Cố Thanh Trì.

"Cố tiên sinh, ngài chỉ cần ký phần thỏa thuận này, những thứ khác thì cái gì cũng không cần quản, chuyện ly hôn tôi sẽ toàn quyền phụ trách."

Cố Thanh Trì một mực chờ những lời này.

Cậu cái gì cũng không nói, im lặng đứng thẳng dậy, nghiêng về phía trước, nghiêm túc thật sự ký tên mình, sau đó đưa văn kiện văn kiện cách một cái bàn hội nghị qua bằng hai tay, nhìn sơ trông cực kì có giáo dưỡng.

Luật sư vốn chuẩn bị một giỏ lời uy hiếp cùng cám dỗ, nhưng tất cả đều nghẹn ở trong bụng.

Thân chủ của anh rất khôn khéo, trước khi kết hôn đã lập ra thỏa thuận phân chia tài sản. Nó vô cùng nghiêm ngặt, nghiêm ngặt đến mức ngay cả luật sư có thói quen chú ý đến vụ án cũng cảm thấy có chút quá đáng, đơn giản tóm lại một chút, nếu Cố Thanh Trì đồng ý ly hôn, như vậy anh sẽ tịnh thân xuất gia.

Nhưng Cố Thanh Trì không có lỗi trong cuộc hôn nhân, nếu có gì sai, vậy cũng chỉ có thể là chồng của cậu không thích cậu.

Dù sao thân chủ của anh, chồng cố Thanh Trì đề nghị ly hôn, lý do duy nhất được đưa ra là một bằng chứng đơn giản rằng họ đã ly thân được hai năm, mà cuộc hôn nhân này cũng chỉ duy trì được hai năm.

Không có mấy người bình thường sẽ tiếp nhận điều kiện như vậy, anh vốn tưởng rằng Cố Thanh Trì sẽ rất khó chấp nhận điều kiện như thế này, nhưng mọi việc diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.

Nhưng đó không phải là chuyện xấu, anh là một luật sư chuyên nghiệp, chỉ cần tập trung vào bản thân vụ án là đủ, những thứ còn lại không liên quan đến anh đâu.

Chỉ cần Cố Thanh Trì đồng ý ký đơn, công việc kế tiếp sẽ dễ dàng. Anh cảm thấy quả thực có lỗi với khách hàng đã trả một khoản tiền lớn kia bèn thấp một ngọn nến biết ơn, tâm tình anh suиɠ sướиɠ kiểm tra chữ ký một lần, thu dọn xong văn kiện, gật đầu với Cố Thanh Trì, sau đó liền đứng dậy tạm biệt.

Trước khi đóng cửa lại, dư quang khóe mắt luật sư đảo qua Cố Thanh Trì vẫn ngồi một mình, vừa lúc nhìn thấy sườn mặt của cậu, sau đó dừng lại.

Cố Thanh Trì hơi cúi đầu, mái tóc uốn cụp đuôi, hai chân dài bắt chéo dưới mặt bàn, kéo dài một đường cong mỹ lệ, có một loại dáng vẻ áp chế, cả người xinh đẹp sắc sảo.

Lúc này đã gần chạng vạng, trong phòng không có bật đèn, ánh sáng và bóng tối hắt vào người thanh niên, giống như một đóa hoa hồng vì màn đêm mà trở nên rực rỡ hơn, thậm chí màu sắc cũng trở thành màu đỏ sậm, có một cảm giác phi thường xinh đẹp.

Toàn bộ bức tranh thu hút tâm trí của những người chứng kiến

gần như ngay lập tức.

Thẩm mỹ của con người đá số tuy giống nhau, nhưng họ có cách hiểu khác nhau về cái đẹp. Điều này được thể hiện một cách sinh động ở các nghệ sĩ, mỗi người trong số họ đều có tiêu chuẩn vẻ đẹp riêng, có chỗ nghệ sĩ được cực lực săn đón, ở nơi khác thì bị suy thoái và nằm co ro ở một góc đường, nhưng mỗi người trong bọn họ khi đối mặt với bức tranh này đều sẽ lâm vào cuồng nhiệt. Bản thân Cố Thanh Trì chính là đỉnh cao của vẻ đẹp, quả thực đẹp đến mức không nên tồn tại trên thế gian.

Luật sư đứng tại chỗ, thẳng đến khi trợ lý nghi hoặc gọi anh vài lần, anh mới tiếc nuối dời tầm mắt, rón rén đóng cửa lại, giống như sợ quấy nhiễu cái gì đó.

Ngoài sự sửng sốt, anh chỉ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là bộ dạng nổi bật như vậy, tại sao trước đây anh lại không để ý vậy nhỉ?

*

Hai năm trước.

Lúc Cố Thanh Trì mở mắt ra, bên tai đồng thời xuất hiện một âm thanh điện tử lạnh như băng.

[Nhân vật pháo hôi Cố Thanh Trì đã được tạo ra, thuộc tính nhân vật được tạo ngẫu nhiên, nhân vật mang đầy khí chất Châu Âu, trích xuất những thuộc tính miêu tả mơ hồ, "Cậu là trân bảo của Thượng Đế để lại trên nhân gian" – Thượng Đế nâng niu cậu trong lòng bàn tay một cách trân quý, mong đợi một ánh mắt của cậu, vẻ đẹp mà thế gian nói, chín điểm là ở trong cậu, điểm còn lại bị Thượng Đế ném về phía chúng sinh.]

[Thuộc tính nhân vật Cố Thanh Trì xuất hiện dị thường, loại bỏ dị thường thất bại, hiện tại khởi động chương trình an toàn.]

Nghe có ảo ma Canada không? Nghe có ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa không?

Cố Thanh Trì nghĩ, sau đó cậu nhớ tới, cậu đã chết.

Dường như Cố Thanh Trì vừa mới ý thức được có gì đó không ổn, âm thanh điện tử lại xuất hiện, lần này xuất hiện còn kèm theo tiếng cảnh báo dồn dập chói tai. 

[Cảnh báo cảnh báo, nhân vật Cố Thanh Trì xuất hiện hiện tượng bài xích, chương trình bảo mật được kích hoạt, nhân vật Cố Thanh Trì đã bị cô lập, tải cốt truyện cho nhân vật Cố Thanh Trì..., tải thành công.]

Một cảm giác hỗn loạn dữ dội ập đến, cảm giác hỗn loạn giống như say rượu khiến Cố Thanh Trì có chút chậm chạp, qua một hồi lâu cậu mới có thể chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.

Và một cuốn tiểu thuyết hiện ra trong đầu Cố Thanh Trì, trí nhớ của cậu vẫn rõ ràng như thể cậu vừa mới đọc nó ngày hôm qua.



Quyển sách này là một quyển tiểu thuyết thăng cấp, dùng một câu đơn giản để tóm tắt chính là nhân vật chính Tạ Lục Dữ một đường vượt qua muôn vàn chông gai đau khổ cuối cùng trở thành ảnh đế.

Cố Thanh Trì cũng không ngốc, cho dù bình thường cậu là lão đại nhưng vẫn biết nghỉ ngơi, cậu cũng là người trẻ tuổi, tiểu thuyết phổ biến ít nhiều cũng hiểu một chút, kết hợp với những gì cậu nghe được sau khi tỉnh lại, đại khái có thể đoán được tình cảnh của mình.

Cậu xuyên vào sách, trở thành nhân vật Cố Thanh Trì, cũng chính là tên cậu.

Điều duy nhất khiến cậu không thể hiểu được chính là, trong cuốn tiểu thuyết vừa rồi căn bản không có nhân vật Cố Thanh Trì.

Thế giới quan trong sách là thế giới giả tưởng, tuy giống nhưng lại không giống với thế giới ban đầu của Cố Thanh Trì, nói về khác biệt duy nhất giữa hai thế giới có lẽ là sự phồn vinh chưa từng có của ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình thế giới.

Thế nhưng, Cố Thanh Trì dám cam đoan, từ đầu đến cuối, trong quyển sách kia chưa từng xuất hiện cái tên Cố Thanh Trì.

Có lẽ bởi vì di chứng của cốt truyện vừa mới truyền đến, đầu Cố Thanh Trì còn mơ hồ đau nhức, cậu dứt khoát không nghĩ nữa, dựa vào đầu giường nhìn xung quanh, muốn tìm được một chút manh mối.

Ngoại trừ một chiếc giường lớn và một chiếc đèn sàn, toàn bộ căn phòng không có đồ nội thất khác, nhưng có thể thấy các chi tiết đều rất cẩn thận, không giống như khách sạn.

Sàn nhà trải thảm và một đôi dép bông ở cửa.

Cố Thanh Trì ra cửa, phát hiện đây là một biệt thự nhỏ hai tầng, tầng hai có một phòng ngủ chính, một gian phòng ngủ và một phòng thay đồ, tầng một là phòng khách, cả căn nhà được trang trí giống như phòng mẫu, đơn giản tinh mỹ, lúc nào cũng có thể làm cho người ta thoải mái ở lại, nhưng chính vì vậy mới làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Phòng ốc chỉ cần có người ở vào sẽ có dấu vết của người, có lẽ góc sẽ đặt một con búp bê màu hồng khả ái, có lẽ trong bình hoa sẽ tùy tiện đặt một cây hoa vừa mới bị người ta hái ra từ trong hoa viên, mà căn nhà này làm cho người ta có cảm giác như khách sạn, thật giống như chủ nhân lúc nào cũng có thể xách vali rời đi.

Cố Thanh Trì vừa mới đến phòng khách đã có manh mối, hầu như không cần cậu bận tâm tìm kiếm, trên bàn phòng khách đặt một chiếc điện thoại di động, một quyển giấy chứng nhận kết hôn.

Nhìn xong liền thấy sợ là tâm trạng gì nhỉ?

Cố Thanh Trì nhìn mấy thứ phía trên, hơi do dự trong chốc lát, trước tiên thử mở khóa điện thoại bằng vân tay rồi bật nó lên.

Chỉ có một người trong danh sách liên lạc - chồng.

Tầm mắt Cố Thanh Trì dừng lại ở từ “chồng” kia một hồi, sau đó vội vàng quay lại xem qua tờ giấy đăng ký kết hôn.

Ba chữ Tạ Lục Dữ đoan đoan chính chính ở phía trên tên của Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì biết vì sao trong sách từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện nhân vật "Cố Thanh Trì", không, chuẩn xác mà nói, nhân vật "Cố Thanh Trì" này tồn tại.

Nhưng từ đầu đến cuối cậu ngay cả tên cũng không xuất hiện, vì cậu chính là một pháo hôi chỉ có hai dòng phân cảnh.

Một dòng là lúc kết hôn với nhân vật chính Tạ Lục Dữ, một dòng là lúc ly hôn với Tạ Lục Dữ.

Nếu như Cố Thanh Trì nhớ không lầm, Tạ Lục Dữ là một người đàn ông.

Cố Thanh Trì ngay lập tức muốn xác nhận giới tính của mình. Trước khi hành động, lý trí kéo lại khiến cậu mở giấy chứng nhận kết hôn trên tay ra. Cậu xác nhận nhiều lần, giới tính bên trên quả thật đều là nam.

Thật lố bịch.

Nhưng ngẫm lại, tác giả quả thật không nói rõ giới tính, nhân vật này làm pháo hôi cực kì có tầm, nhưng khi một cuốn sách trở thành một thế giới thực, tồn tại tức là tồn tại.

Pháo hôi cũng không có khả năng bởi vì tác giả không miêu tả ngoại hình thì không có mặt mũi, cũng không có khả năng bởi vì tác giả không viết bối cảnh liền không cha không mẹ.

Cố Thanh Trì phỏng đoán, mình là nhân vật pháo hôi, trong sách không nhắc tới thì đa số tình tiết đều là tự do phát huy.

Nhưng cái này quá tự do phát huy được chưa, cậu không thể không phỉ nhổ vào tình tiết đại thần.

Cố Thanh Trì dùng ngày trên điện thoại đối chiếu với ngày trên giấy đăng ký kết hôn.

Ngày cấp giấy chứng nhận là hôm qua.

Cố Thanh Trì trực tiếp mở điện thoại di động ra, nhắn tin —— chúng ta ly hôn đi.



[Chương trình an toàn khởi động, nhân vật Cố Thanh Trì xin hãy phối hợp với cốt truyện.]

Dứt lời, tin nhắn văn bản điện thoại di động hiển thị gửi không thành công, tự động lưu vào hộp thư nháp.

Cố Thanh Trì thử một phương pháp khác, kết quả tiếc nuối phát hiện, cậu chỉ có thể đi theo cốt truyện, tất cả những thử nghiệm trái ngược với cốt truyện đều sẽ bị chương trình an toàn sửa chữa.

“Không sao, chỉ cần hoàn thành cốt truyện là được rồi."

Cố Thanh Trì vô cùng lạc quan an ủi mình.

Lúc này đã cách lúc cậu tỉnh lại đã mấy ngày, nhân vật chính chưa từng trở về, nếu đã kết hôn cũng giống như chưa kết hôn, vậy Cố Thanh Trì cảm thấy đi xong hai dòng truyện này cũng không khó như vậy.

Nhưng Cố Thanh Trì nhanh chóng phát hiện mọi việc không đơn giản như cậu nghĩ.

Bất luận người nào cũng không nhớ được cậu , cậu cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên thế giới này.

Uy lực của thân phận pháo hôi đúng là vượt xa sức tưởng tượng của cậu, haha.

Hôm nay cậu vừa mới tự giới thiệu cùng hàng xóm xong, ngày mốt gặp chào hỏi thì đối phương vẫn vẻ mặt cảnh giác như trước, những thứ viết trên giấy viết xong một giây sau đó sẽ biến mất, trên mạng cũng vậy, tin tức hoàn toàn không đăng lên được.

Sẽ không ai có thể nhớ một tên pháo hôi, lúc tác giả viết tên pháo hôi vào thời điểm đó đã đủ lãng phí các tế bào não, điều đó là sự ban ơn rất lớn cho mấy tên pháo hôi rồi, muốn người ta nhớ tên á? Mer đi.

Điều này có nghĩa là, Cố Thanh Trì trên thế giới này cô độc một mình, không có người thân, không có nhà, không có bạn bè, hơn nữa cũng không thể ra ngoài làm việc.

Một ngày hai ngày, Cố Thanh Trì còn vô cùng tích cực lên kế hoạch cho cuộc sống may mắn của mình, một tháng hai tháng cố Thanh Trì đã bắt đầu lo âu.

Cậu cũng không phải là người có tâm lý cực kì mạnh mẽ, hoàn toàn ngược lại được chưa, từ nhỏ cậu đã thuận buồm xuôi gió, bởi vì bề ngoài xuất chúng cùng gia giáo tốt, Cố Thanh Trì hầu như không gặp qua thất bại nào trong giao tiếp giữa người với người.

Mà tệ hơn là sự nhạy cảm của cậu đối với cảm xúc đã đến trình độ khiến người ta kinh ngạc, cô độc ở chỗ cậu bị phóng đại gấp mấy lần, cậu bị cách ly với thế giới này, loại cảm giác này dường như muốn bức cậu phát điên.

Cậu thậm chí còn nghi ngờ mình sẽ sụp đổ trước khi có thể hoàn thành cốt truyện.

Trong thời gian tuyệt vọng nhất, Cố Thanh Trì thậm chí bắt đầu nhắn tin và gọi cho người duy nhất trong điện thoại di động của mình.

Tin nhắn đã được gửi thành công và không biến mất.

Nhưng mà, người bên kia lại chưa từng hồi âm, cứ như thể số điện thoại này căn bản cũng không có chủ.

Nhưng Cố Thanh Trì đã bình tĩnh trở lại, không còn thực hiện những nỗ lực vô nghĩa nữa, cậu thử điều chỉnh cảm xúc của mình, coi số điện thoại này là nhật ký, mỗi tối sẽ ghi chép đơn giản một chút.

Cậu không bao giờ nhớ lại những cảm xúc tiêu cực của mình, giả vờ rằng mọi thứ đều ổn, và tự lừa dối bản thân.

—— Hôm nay tôi tình cờ gặp một con mèo con màu vàng, vừa nhìn thấy tôi liền trèo lên cây bỏ chạy.

—— Lẩu thì hơi lạ, nhưng khoai thì rất ngon.

—— Trời mưa rồi, con mèo đó có chỗ trốn mưa không nhỉ? Tôi hơi lo lắng một chút.

......

Một kỷ lục gần hai năm, không một ngày gián đoạn.

Và bây giờ, cậu không cần phải ghi nhật kí nữa.  

Cố Thanh Trì ngồi trong phòng khách hồi lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người thả lỏng tựa lưng vào ghế.

Cuối cùng cậu đã được giải phóng khỏi cuộc sống cô độc đó.

Vừa rồi lúc cậu ký tên, giọng nói lạnh như băng đã biến mất hai năm kia lại thốt lên.

[Cốt truyện đã kết thúc, thế giới hoàn thiện xong, nhân vật Cố Thanh Trì được tự do.]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv