(Từ Dương trên tiêu đều là tên của Tiêu Bình Dương tỷ tỷ nha =))))
Lúc Tiêu Dư An cuối cùng cũng từ trong kinh ngạc hồi lại thần, đã ngồi ở trong điện miếu thờ đổ nát, có một đống lửa đốt cháy trước mặt hắn, cánh tay được đắp lại thuốc mới và băng bó tốt.
Xung quanh có ngồi hoặc đứng bảy tám vị nữ tử soái khí thân mặc y dạ hành (áo đen), toàn là thuộc hạ của Tiêu Bình Dương.
Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt ở phía bên kia của đại điện bắt nồi nấu cháo, công chúa Vĩnh Ninh và Tiêu Bình Dương tựa vào nhau ở một góc, bọc lấy ngoại bào dày coi như chăn, vẻ mặt ngủ bình thản.
Tiêu Dư An quay đầu hỏi một nữ tử Tây Thục quốc đang ôm kiếm dựa tường: “Cho hỏi, tại sao các ngươi lại ở đây?”
Tây Thục quốc tiểu tỷ tỷ hồi đáp ngắn gọn súc tích, còn đem các sự việc tiếp theo mà Tiêu Dư An muốn hỏi toàn bộ đều trả hời hết: “Công chúa của chúng ta nghe được hai quốc giao chiến, lo lắng công chúa nước ngài xảy ra chuyện, cho nên ngàn dặm xa xôi vội đến đây, sau đó ở trạm dịch ngoài hoàng thành đụng phải thị vệ của ngài, thế là hợp kế cùng nhau cứu người.”
Tiêu Dư An nói tiếng đa tạ sau đó quay lại người, nhìn đống lửa cháy hừng hực ôm đầu suy nghĩ cái tình tiết bí ẩn này rốt cuộc từ khi nào bắt đầu lệch.
Sau đó hắn phát hiện từ sau khi hắn qua đây, tình tiết thì hình như chưa đúng qua.
Thế là Tiêu Dư An lại bắt đầu ôm đầu lần nữa bắt đầu suy nghĩ tình tiết nguyên tác.
Cái lần suy nghĩ này, cảm giác vẫn thật sự không đúng lắm.
Trước tiên không nhắc đến trong nguyên tác, kiểu chung sống của Án Hà Thanh và Tiêu Bình Dương bình yên đến lạ thường, không giống như những muội tử khác trong hậu cung của Án Hà Thanh, nên ghẹo nên quyến rũ nên phong hoa tuyết nguyệt cái gì cũng đến một bộ, tình tiết của Tiêu Bình Dương toàn bộ đều là trợ giúp triều chính quản lý hậu cung.
Đơn lấy ra một cái tình tiết nào đó, bây giờ xem lại đều tương đối kỳ lạ.
Trong nguyên tác, Tiêu Bình Dương và công chúa Vĩnh Ninh chưa từng gặp mặt nhau, nhưng mà Tiêu Bình Dương biết được trong lòng Án Hà Thanh có giấu một vị công chúa bạch nguyệt quang* như thế, một ngày nào đó, Án Hà Thanh ngắm nhìn bức vẽ chân dung của công chúa Vĩnh Ninh nhìn vật nhớ người, Tiêu Bình Dương vừa lúc đi vào, nhìn thấy bức vẽ đã hỏi một câu: “Đây chính là nàng?”
(*Bạch nguyệt quang: người hoặc vật không thể nào quên)
Án Hà Thanh gật gật đầu, không nói gì.
Tiêu Bình Dương tường tận nửa buổi, nhẹ giọng nói: “Nàng thật đẹp.”
Nên biết được trước đây, Tiêu Bình Dương đối với muội tử hậu cung của Án Hà Thanh, từ trước đến giờ đều là một chữ cũng không nhắc.
Cái đoạn tình tiết này lúc trước ở khu bình luận bị kéo ra xé rất lâu, có người nói đây là Tiêu Bình Dương đang ăn giấm, có người nói đây là bằng chứng Tiêu Bình Dương không thích Án Hà Thanh, bởi vì có thể hoàn toàn không dao động mà khen bạch nguyệt quang của Án Hà Thanh đẹp.
Tiêu Dư An nhìn nhìn nữ nhất và nữ nhị đang tựa sát vào nhau ngủ, lại nghĩ nghĩ tình tiết nguyên tác, chỉ muốn quay về thế kỷ XXI đem tác giả tóm ra đây, sau đó lôi cổ áo hắn hét lớn một câu: Con mọe mài rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì a!!!
Bình minh Bắc quốc khí hậu thấp, Tiêu Bình Dương từ Tây Thục quốc qua đây không thích ứng với lạnh giá, nàng bĩu môi hơi co rút thân thể, lần này một động đem công chúa Vĩnh Ninh vốn tỉnh ngủ động tỉnh, công chúa Vĩnh Ninh dụi dụi mắt, cẩn thận mà đem ngoại bào giúp Tiêu Bình Dương kéo lên cao, rồi tỉ tỉ mỉ mỉ mà thay nàng đắp tốt, sau đó ngã vào trong lòng nàng, ôm lấy người sợ lạnh như nàng lần nữa ngủ đi.
Tiêu Dư An đem tất cả thu hết vào đáy mắt đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Khác với nguyên tác mười vạn tám ngàn dặm thì sao nào? Còn quản nguyên tác hắn biểu đạt cái gì, chỉ cần công chúa Vĩnh Ninh có thể bình bình an an, hạnh phục an khang, những cái khác thì làm gì có cái nào quan trọng chứ?
Chẳng hiểu sao mà, Tiêu Dư An lại nhớ đến trước khi bỏ trốn có cùng Án Hà Thanh đối thoại.
Cho nên Án Hà Thanh nói với mình công chúa Vĩnh Ninh không sao, lời nói ám chỉ của hắn không phải là em gái ngươi sau này cứ giao cho ta, mà chỉ là đơn thuần mà muốn khiến mình yên tâm?
Nói lại thì Án Hà Thanh… … có chút thảm a, vợ lớn và vợ hai đều chạy rồi, khó trách lúc nãy nói chuyện, trong mờ ảo lại luôn mang theo một chút cảm giác bị vứt bỏ.
Chán nản? Thì ra là bị lão bà ghét bỏ rồi?
Tiêu Dư An vẫn đang suy nghĩ sự tình, đột nhiên một khuôn mặt ụp tới, công chúa Vĩnh Ninh chớp chớp mắt hỏi: “Hoàng thượng ca ca huynh đang nghĩ cái gì a, nghiêm túc như vậy.”
Tiêu Dư An hơi giật mình, cũng không có suy nghĩ gì thêm, buột miệng nói ra: “Án Hà Thanh.”
Không biết tại sao, Tiêu Dư An cảm thấy trong miếu tàn đột nhiên im lặng suốt một giây.
Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt nhìn hắn, sau đó nhìn nhau một cái, thở dài một hơi, toàn bộ đều là một bộ mặt tạo hóa trêu người, Tiêu Bình Dương thì ho nhẹ hai tiếng, có lời muốn nói lại thôi.
Tiêu Dư An vẫn chưa phản ứng qua lại, thì thấy công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên hốc mắt đỏ lên, chặt chẽ nắm lấy tay của mình: “Hoàng thượng ca ca, đừng có nghĩ hắn nữa, có do hạnh, mất do mệnh, thiên hạ lớn như vậy, huynh nhất định sẽ gặp được người tốt hơn mà.”
Hả? Cái trò vui gì vậy? Đợi, đợi một chút?! Có phải là có hiểu lầm gì rồi không?
Tiêu Dư An cạn lời hỏi ông trời: “Không phải, ta… …”
“Được rồi, hoàng thượng ca ca, chúng ta đừng có nhắc hắn nữa, chúng ta nói chuyện khác đi có được không nà?” Công chúa Vĩnh Ninh nỗ lực giương lên nụ cười, dường như muốn cảm hóa Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An: “Đợi đã, ta ----”
Tiêu Bình Dương đứng dậy đi tới: “Quân thượng Bắc quốc, bên ngoài đã sáng hết rồi, chúng ta chuẩn bị chuẩn bị đi.”
Tiêu Dư An: “Ta không phải đối với hắn… …”
“Hoàng thượng, cháo nấu xong rồi, mau đến nhân lúc còn nóng ăn, mọi người cũng mau đến đây đi.” Hiểu Phong Nguyệt ở một bên của điện dịu tiếng nhẹ gọi.
Thế là một đám người ồ ạt ồ ạt mà vây qua bên đó.
Tiêu Dư An: “… …”
Có thể nghe ta giải thích một chút không a!!!