Hữu dũng vô mưu.
Đó là đánh giá mà Tiêu Dư An đưa ra cho tiên đế Bắc Quốc trong truyện.
Ở nguyên tác điểm năng lực của tiên đế Bắc Quốc đại khái đều dựa vào vận may, lúc đó Bắc Quốc liên tục nhiều năm được mùa, dân giàu nước mạnh, thế là tiên đế Bắc Quốc nảy sinh dã tâm tiến đánh Nam Yến Quốc.
Nhân lúc Nam Yến Quốc gặp thiên tai nhiều năm liền, quân vương băng hà, quả thật là thảm không chịu nổi.
Thế là tiên đế Bắc Quốc nhân lúc suy yếu mà đánh vào, một đấm đánh tan Nam Yến Quốc, bắt sống hoàng tử, cướp đoạt của cải, cắt cứ đất đai.
Nhưng mà.
Tên tiên đế này, anh dũng thiện chiến nhưng lại bỏ rơi việc quản lý, sau khi đánh xong, bảo vật một cuộn người một trói rồi phủi phủi mông quay về nhà!
QUAY! VỀ! NHÀ!
Đại ca, Armstrong chạy 380.000 km đến mặt trăng cũng biết phải cắm cờ, ngươi hao tâm tổn sức đánh hạ về một đất nước, đến việc cắm cờ cũng lười cắm là sao??
Chỉ biết giương cung bắn tinh túy của đại điêu, thật là bị ngươi thể hiện một cách tinh tế sâu sắc a.
Sau này, Nam Yến Quốc bị Đông Ngô Quốc thừa nước đục thả câu cắt cứ được một bộ phận, số đất đai còn lại được thúc thúc của nam chính miễn cưỡng giữ lại và duy trì chính quyền.
Từ lúc tiên đế Bắc Quốc đánh thắng trận trở về, thì bắt đầu cuộc sống ngày đêm ca hát thổi kèn, hoang đường dâm loạn, phung phí ngân khố quốc gia, sau cùng phỏng đoán là ăn mặn quá mà ăn đến chết.
Thái tử rất nhanh sau đó kế vị, từ nhỏ quân vương thiếu niên đã tai nghe mắt thấy tiên đế dùng kế sách hoang dâm trị quốc, cũng là một kẻ bất tài không đỡ nổi.
Có thể thấy, Bắc Quốc trong một thời gian ngắn bị nam chính diệt quốc, cũng không phải là một việc bất ngờ gì, mầm mống tai họa đã sớm chôn sâu giữa hai thế hệ rồi.
-
Tiêu Dư An vội vã đi đến lao ngục của hoàng cung, bên trong cửa sắt u mịch truyền đến từng đợt mùi tanh hôi mục nát như xé toạc lỗ mũi.
Lính cai ngục của lao ngục hoàn toàn không ngờ tới hoàng thượng sẽ đến một nơi như thế này, bị dọa đến hai chân bủn rủn, quỳ gối xuống đất, trong lòng không khỏi xôn xao.
“Hoàng thượng, người là thân thể kim long tôn quý, sao lại có thể đến cái nơi dơ bẩn này, có chuyện gì vẫn là xin hãy phân phó vi thần đi làm ạ!” Thị vệ bên cạnh Tiêu Dư An quỳ dưới đất nói.
“Đều là cục thịt gồm có 23 cặp nhiễm sắc thể phân chia thành, thì không cần phải chia làm ba sáu chín loại làm gì.” Tiêu Dư An lời ý sâu xa nói với thị vệ.
Thị vệ: “Hả?”
“Trí thức, là một thứ rất là tốt.”
“Hả??”
“Cho nên ta luôn phản đối mê tín, ủng hộ khoa học.”
“Hả???”
“Không có gì, ta giỡn với ngươi chút thôi.” Tiêu Dư An mỉm cười với thị vệ đang mang một vẻ mặt mộng bức, sau đó sải bước đi vào trong cửa sắt.
Sau ba giây, Tiêu Dư An bịt mũi chạy ra ngoài.
Thật… … thật khó ngửi, hoãn lại chút
Mũi dưới sự dày vò của cái mùi này, tuân theo định lý sinh tồn sự thích nghi của con người, dần dần thích ứng cái mùi tanh hôi này, Tiêu Dư An lại lần nữa bước vào.
Phạm nhân bị giam giữ trong ngục không nhiều, các phòng ngục hai bên trống không, Tiêu Dư An theo thị vệ đi xuyên qua một con đường âm u, lại gặp thêm một con đường dẫn đến nơi sâu hơn, sau đó dừng chân trước một cửa phòng ngục thông thường.
Thị vệ tìm kiếm chìa khóa mở cửa ngục, động tác nhanh chóng trên đất trải ra một lớp rơm mới, sợ sẽ làm bẩn ủng của Tiêu Dư An.
Chủ nghĩa tự giác tốt a, Tiêu Dư An nhịn không được mà nhìn thị vệ một cái.
Một mùi máu tanh nồng nặc tạt vào mặt, trong phòng ngục lửa đuốc chợt sáng chợt tối bởi vì Tiêu Dư An bước vào mà run rẩy một cái.
Một góc của phòng ngục có một người ngồi đó.
Hắn mặc một bộ trung y màu trắng sớm đã bị vết máu ô uế nhuộm đến nhìn không ra màu sắc ban đầu, dây xích dày bằng cổ tay khảm lên vết thương trên tay chân hắn, ràng buộc nhất cử nhất động của hắn, trong mờ mờ ảo ảo, có thể thấy được bên trong trung y rách rưới của hắn, lộ ra vết máu thịt tanh đỏ, đầu tóc hắn bù xù che phủ mặt, nhìn không rõ ngũ quan.
Nghe thấy tiếng động, người trong góc ấy không cố động đậy.
Nhưng mà từ sau tóc của hắn để lộ ra một con mắt.
Tiêu Dư An nhìn con mắt ấy, bên trong tròng mắt là sự vắng lặng, lạnh lùng và đoạn tuyệt.
Có những người dù sống trong vinh hoa phú quý, nhưng ánh mắt lại tan rã như chết, nhưng có những người cho dù thân sống trong lao ngục, tuy ô uế đến đâu cũng không thể che giấu được hai con ngươi sáng như sao trời, kiên định như lưỡi kiếm.
Tiêu Dư An chỉ nhìn một cái lập tức có thể hiểu, hôm nay, nếu như mình không giết hắn, sau này, hắn nhất định sẽ giết mình.
Tiêu Dư An không nói câu nào, rút cây kiếm đeo trên eo của thị vệ bên cạnh ra, lưỡi kiếm rời vỏ kêu lên leng keng, người trong lao ngục đều bị dọa đến biến sắc, nhưng người sống trong lao ngục ấy cuối cùng cũng động đậy một chút, nhưng mà chỉ là động đậy nhẹ thôi, cơn đau cũng làm cho hắn lập tức nhíu mày.
Nhìn thôi cũng thấy thảm a.
Tiêu Dư An nghĩ trong lòng, miêu tả trong sách suy cho cùng cũng chỉ là văn từ, bây giờ có thể đích thân nhìn thấy nam chính trong tình trạng bi thảm này, hắn ta chỉ muốn nói.
TÁC! GIẢ! ĐẠI! ĐẠI! NGƯƠI! LÀ! CON! MẸ! GHẺ! KHỐN! NẠN!
Đây là con ruột của ngươi a! thảm quá rồi đó!
Tiêu Dư An nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng đột nhiên tuôn ra một dòng tâm trạng chi chít đâm vào trong tim.
Cái dòng tâm trạng này gọi là đau lòng.
Một chữ giết rất đơn giản, Tiêu Dư An thậm chí cũng chẳng cần chính mình động tay, giờ đây con người trước mắt này chỉ là một con sâu thấp kém, hủy thi diệt tích cũng chỉ là trong chớp mắt, từ đây thế giới cũng sẽ không còn Án Hà Thanh.
Nhưng mà, Tiêu Dư An không nỡ ra tay.
Bỏ đi, dù sao mình cũng đã biết trước tình tiết, không đi trên con đường tìm chết của quân vương thiếu niên, nói không chừng sẽ không bị diệt quốc.
Thật sự không được, nhìn chuẩn hướng gió, nhân lúc nam chính còn đang bị bắt làm tù binh ở Bắc Quốc, dốc hết sức đối tốt với hắn, đem hắn sủng lên trời, có lẽ thử chiến lược cọ độ hảo cảm một chút, sau cùng có thể chết được toàn thây?
Tiêu Dư An chỉ cầu toàn thây lặng lẽ than một tiếng, đem kiếm trả lại cho thị vệ.
Nhưng mà Tiêu Dư An lại không tính dễ dàng như vậy mà rời đi.
Trong truyện miêu tả dung mạo nam chính kinh thiên động địa, đẹp trai đến nỗi bi thảm nhân gian, làm cho Tiêu Dư An rất hiếu kỳ, vài bước đi tới quỳ nửa gối bên người đó, đưa tay vén lên mái tóc bù xù của hắn.
Ngay lúc Tiêu Dư An đang đưa tay, trong nháy mắt Án Hà Thanh đột nhiên xoay đầu hung hăng cắn lấy tay của Tiêu Dư An.
Tự nhiên bị cắn, Tiêu Dư An cũng rất sững sờ.
Con người trước mắt này căn bản không có chút sức lực nào, mặc dù Tiêu Dư An bị cắn rất đau, nhưng mà lại không có máu chảy
Bởi vì vấn đề vị trí, lính cai ngục và thị vệ ở đằng sau chỉ thấy được bóng lưng của Tiêu Dư An, không thấy được hắn bị cắn.
Tiêu Dư An đợi một chút, phát hiện Án Hà Thanh vẫn chưa có ý định buôn miệng ra, không còn cách nào khác mà nói: “Vẫn còn chưa hả giận sao?”
Tiêu Dư An đoán là do lúc nãy sát ý rút kiếm của mình kích thích tới hắn, cho nên mới như vậy.
“Đau đau đau.” Tiêu Dư An nhỏ tiếng lẩm bẩm, “Buôn ra đi mà, nhưng thế này lâu rồi, thị vệ sẽ nghi ngờ đó.”
Án Hà Thanh bị thái độ ôn hòa của Tiêu Dư An làm lu mờ, hơi sững sờ mà nới lỏng miệng.
Tiêu Dư An xoa xoa dấu răng trên bàn tay, giấu nó trong tay áo, đứng lên nói với lính cai ngục và thị vệ: “Thả hắn ra khỏi nhà lao, sau đó đưa thái y đến, chữa trị cho tốt.”
Nói xong, Tiêu Dư An xoay người bước ra khỏi đại lao.
Sau một hồi lăn lộn, cũng đã đến đêm lạnh sao thưa, Tiêu Dư An quay về Tẩm cung của mình.
Thấy Tiêu Dư An từ trong lao ngục đi ra làm cho cả người đầy mùi máu tanh hôi, thị nữ bên cạnh Hồng Tụ mau chóng dẫn hắn đến phòng tắm.
Tiêu Dư An ngâm trong bể tắm như ngâm suối nước nóng, ngâm đến đầu óc choáng váng, sau một hồi, Tiêu Dư An mơ mơ màng màng nghe thấy Hồng Tụ đến hỏi một câu nào đó.
Tiêu Dư An không để ý, tùy tiện ừm một tiếng, lại tiếp tục ngâm thêm gần nửa canh giờ nữa.
Đợi Tiêu Dư An ngâm xong, Hồng Tụ cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ hắn thay y phục.
Tiêu Dư An nhớ trong nguyên tác, Hồng Tụ là một người thông minh lanh lợi, rất biết nhìn sắc mặt của quân vương thiếu niên, cho nên rất được quân vương thiếu niên yêu thích.
Đồng thời, cô ấy cũng là một con người lòng dạ độc ác, cô ấy phụ trách quản giáo các cấm luyến của quân vương thiếu niên, đối với những nam sủng này Hồng Tụ hoàn toàn không nể tình nửa phân, nếu như có người hầu hạ không tốt quân vương thiếu niên, bị cô ấy đánh tới rách da toác thịt cũng là nhẹ.
Tiêu Dư An nhìn nữ tử điềm tĩnh trước mắt đoan đoan chính chính giúp hắn thay hắn thay y phục, làm sao cũng không thể đem miêu tả trong nguyên tác mà ghép lên người cô ấy được.
Trong sách kết cục của Hồng Tụ ra sao nhỉ?
Tiêu Dư An cúi đầu suy nghĩ, vẫn không thể nghĩ ra, Hồng Tụ ở kế bên gọi: “Hoàng thượng, đến lúc đi ngủ rồi.”
“Ừm, được.” Tiêu Dư An hoàn hồn lại, đem vấn đề này quăng ra sau đầu.
Về đến Tẩm cung, Hồng Tụ không đi theo vào trong, mà là nhẹ nhàng đóng cửa bên ngoài.
Bên trong Tẩm cung không có thắp đèn, sau khi Tiêu Dư An đợi đôi mắt quen với bóng tối rồi, mượn tạm ánh trăng rọi vào từ cửa sổ gỗ được chạm rỗng tìm đến cái thạp giường.
Xung quanh vắng vẻ im lặng, hương đốt xong ra mùi khói thanh lượn lờ trên không, im lặng tĩnh mịch.
Nên Tiêu Dư An hoàn toàn không nghĩ tới là, trên giường vẫn còn một người nữa.