Sáng sớm ngày thứ hai, phía đông sáng dần lên, tiếng chim ngoài cửa sổ kêu vang.
Tiêu Dư An rất sớm đã mở mắt, hắn tuy rằng ngủ trễ, nhưng mà bình thường thức sớm đến y quán đã quen rồi, sau khi tỉnh dậy rồi thì không thể ngủ thêm nữa, hắn mơ mơ màng màng bò dậy, nhìn Án Hà Thanh vẫn còn đang ngủ ở giường bên cạnh, nhịn không được đưa tay véo mình một cái.
Ấy, đau.
Cho nên hôm qua không phải là mơ? Án Hà Thanh vậy mà không hận hắn?
Bình thường hoang tưởng bị hại nhiều quá rồi, một giấc tỉnh lại phát hiện xung quanh toàn là năm tháng yên tỉnh tươi đẹp, nhất thời còn có chút không thích ứng.
Tiêu Dư An chống lấy mặt ngẩn người một chút, nhìn thấy Án Hà Thanh dần dần mở mắt, quay đầu nhìn qua đây.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí hơi mát, nắng sớm rực rỡ, Tiêu Dư An đối với Án Hà Thanh cười nói: “Sớm.”
Ngươi có biết vạn vật vô quang, huyên náo dần tịnh chỉ vì một câu ‘sớm’?
Án Hà Thanh chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, Tiêu Dư An vội vàng ấn lấy hắn: “Đừng động đừng động, nằm xuống nghỉ ngơi.”
Án Hà Thanh không có cãi lại, nằm lại trở xuống.
Tiêu Dư An không nghĩ đến lời của mình hiệu quả đến như vậy, sờ sờ mặt không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Ngươi thật sự không hận ta à?”
Án Hà Thanh biết rằng kế ly gián của Tiết Nghiêm vẫn còn khiến cho Tiêu Dư An còn sợ hãi trong lòng, hỏi nhiều vài lần cũng là nên, thế là kiên nhẫn mà lắc lắc đầu.
Tiêu Dư An liên tục ‘ồ’ vài tiếng, đi ra khỏi gian phòng ra ngoài sân rửa mặt súc miệng, rửa mặt súc miệng xong chạy vào đây hỏi: “Ngươi thật sự thật sự không muốn chém ta?”
Sau khi có được đáp án phủ định, Tiêu Dư An gật gật đầu lại đi ra ngoài, chưa qua một lúc trong miệng ngậm một cái màn thầu đi vào, mập mờ mà hỏi: “Một chút thù ý cũng không có?” Thấy Án Hà Thanh lắc đầu, Tiêu Dư An ‘ừm’ một tiếng đi ra ngoài, vài phút sau bưng theo một chén cháo trắng đi vào cho Án Hà Thanh làm bữa sáng, nhân tiện lại hỏi: “Ta lúc trước bảo ngươi đến Cảnh dương cung, ngươi biết ta là ý tốt?”
Trong lúc Tiêu Dư An không ngại phiên phức tới tới lui lui lần thứ mười tám, đồng thời trong lúc truy hỏi ‘để ngươi làm thị vệ của ta, ngươi không cảm thấy ủy uất sao’, Án Hà Thanh cuối cùng cũng có động tác.
Án Hà Thanh đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay của Tiêu Dư An, một cái dùng lực kéo hắn ngã lên trên giường.
Tiêu Dư An còn đang đắm chìm trong trạng thái lải nhải, sơ hở không kịp phòng bị gây rối, một cái bị kéo lên trên giường, cả người đều đang lờ mờ, đợi đến lúc phản ứng trở lại, phát hiện tay của mình bị vặn ở sau lưng, Án Hà Thanh thì chặt chẽ mà đè lấy hắn, một chút cơ hội ngọ ngoạy cũng không cho.
Tiêu Dư An: “… …”
Ngươi không phải là người bị thương sao!? Ngươi có thể có chút bộ dạng bị thương được không a!
Tiêu Dư An vẫn còn chưa oán thầm xong, nghe thấy Án Hà Thanh ở sau tai hắn một chữ một ngừng nói: “Tiêu Dư An, ta muốn bây giờ liền đem ngươi bóc xương nhét vào bụng, ngươi nói ta hận ngươi không?”
Tiêu Dư An vũng vẫy: “Ngươi, ngươi, ngươi bình tĩnh một chút!”
Án Hà Thanh bây giờ rõ ràng cắt ra là đen a!!! Chính mình không chuyện gây sự với hắn làm gì a!!! Ăn nó thì nằm nghỉ đi a!!!
Hai người vẫn còn đang náo, cửa gian phòng đột nhiên bị đẩy ra, theo sau đó là tiếng thao nước rơi xuống đất.
Lâm Tham Linh mở lớn đôi mắt, cả người ngây ở tại chỗ, tay vẫn duy trì tư thế bưng thao nước, rất không dễ dàng phản ứng trở lại, che lấy mặt vừa chạy vừa hét: “Xin lỗi xin lỗi, ta tưởng Tiêu công tử đến y quán rồi, thì muốn vào đây dọn dẹp một chút! Xin lỗi a!!”
“Đợi đã… …” Tiêu Dư An rất khó khăn mà nôn ra hai chữ, bên ngoài cửa lại thò vào đây một cái đầu.
“Ai yo yo yo.” Dì Ba nhìn thấy tư thế của hai người, vô cùng khoa trương mà ‘ôi’ một tiếng, vừa nói vừa giúp hai người đóng lại cửa, “Chật chật chật, ngươi trẻ tuổi bây giờ ôi, ai yo yo, ban ngày tuyên dâm, đồi phong bại tục, haiz haiz haiz, thật là không biết xấu hổ, ai yo yo trùi ôi, không có mặt mũi để nhìn không có mặt mũi để nhìn!”
Tiêu Dư An: “… …”
Ta biết xấu hổ a!! Đợi đã! Ngươi tại sao phải đóng cửa a!!!
Tiêu Dư An một cái hất ngược Án Hà Thanh, đem người ấn về trên giường nằm tốt, thuận tay còn giúp người đắp xong chăn, rồi mới kêu to xông ra ngoài phòng: “Các ngươi nghe tay giải thích A A A!!”
Ban ngày lên cao, trên mái nhà rọi xuống ánh nắng, Án Hà Thanh một tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, góc miệng toàn là ý cười không thể kiềm nén.