Chuyển ngữ: Bắp
Vẫn là bộ dáng lạnh lùng, nhưng may mắn thay cô là một người mặt dày.
Tô Linh dời sang vị trí bên cạnh:
– Vậy muội ngồi đây có được không?
Sở Bạch không để ý tới cô, tự mình ăn cơm, động tác ưu nhã, không nhanh không chậm, thoạt nhìn không để tâm những chuyện xung quanh.
Tô Linh thấy hắn không mở miệng, cô liền tự nói tự nghe:
– Biểu ca, hôm nay ở trên lớp Lục tiên sinh khen muội, nói muội đọc nhiều sách, có tài năng. Muội cảm thấy không bao lâu nữa muội có thể tham gia khảo hạch, nói không chừng có thể học cùng lớp với biểu ca, không, muội nhất định sẽ học cùng lớp với biểu ca.
Sở Bạch vẫn không nói lời nào.
Bên cạnh lại có người tằng hắng một tiếng, Tô Linh ngẩng đầu, lại là Hoa Tưởng Dung, quả thực là âm hồn bất tán.
– Ngươi lại muốn gì?
Hoa Tưởng Dung giễu cợt:
– Ta chỉ là thấy có người đang khoác lác, chẳng qua được tiên sinh khen vài câu vậy mà cũng vọng tưởng vào học lớp Ất sao? Thật sự coi bản thân mình là võ thần tái thế hả, dạng như ngươi mà có thể vào được lớp Ất thì bổn cô nương sẽ ăn hết cái chân ghế.
Tô Linh đặt đũa xuống:
– Đây là chính ngươi nói nhé, ta không hề ép buộc ngươi.
Hoa Tưởng Dung không nghĩ cô có thể vào lớp Ất, tuy rằng có vẻ như cô đọc không ít sách nhưng mà khoa võ không phải như khoa văn, còn phải biết võ công, thân thể cô nhỏ bé, có thể chống đỡ nổi qua một buổi học võ cũng không chắc đâu, còn muốn vào lớp Ất nữa sao.
– Là ta nói đấy. Tô Uyển Linh, có muốn đánh cược không, nếu ngươi không vào được lớp Ất thì phải nghỉ học luôn, tránh xa Tam hoàng tử ra, ngươi có dám cược không?
Tô Linh thở dài:
– Ta nhớ sáng nay ta có nói với ngươi, ta không thích Tam hoàng tử, nếu như ngươi thích thì nhanh theo đuổi đi, hiện giờ ta thích một người khác, cho nên cá cược có thắng thì ta cũng sẽ cách xa Tam hoàng tử, cho nên phiền ngươi, nhanh chóng bay màu ngay trước mặt bổn cô nương, được không?
Trong thư viện, lúc ăn cơm khoa văn võ sẽ tách ra, khoa văn ăn trước, khoa võ ăn sau, hiện tại trong phạn đường đều là người của khoa võ, Tô Uyển Linh thế nhưng lại không để cô ả vào mắt. Sắc mặc Hoa Tưởng Dung rất khó coi, cô không tin Tô Uyển Linh thật sự từ bỏ Tam hoàng tử cho nên mới đối địch với cô khắp nơi.
– Ngươi lừa gạt ai chứ, ngươi không thích Tam hoàng tử, vậy ngươi thích ai? Hắn sao?- Hoa Tưởng Dung chỉ vào Sở Bạch đang chuyên chú ăn cơm không để ý gì chuyện bên cạnh mình.
– Rõ ràng như vậy sao? Ngươi cũng nhìn ra?- Tô Linh cười hì hì.
Hoa Tưởng Dung nghẹn họng.
Cô vốn là tiện tay chỉ thôi, lúc trước Tô Uyển Linh nói gì cũng phải từ hôn, còn nói gả cho heo cho chó cũng không gả cho Sở Bạch, bây giờ lại nói người cô ta thích là Sở Bạch, làm sao có thể, hiện tại Sở Bạch cũng không còn là thế tử Hầu phủ, một thường dân như vậy, Tô Uyển Linh sẽ thích hắn sao?
– Ngươi đừng hòng gạt ta, ta cũng không ngốc, lúc trước ngươi còn thề gả cho ai cũng sẽ không gả cho hắn, bây giờ ngươi lại nói thích hắn, ngươi đang lừa ta hay đang lừa ai vậy? Ngươi gả cho hắn thì có cái gì tốt, thân phận của hắn bây giờ có cái gì đáng để ngươi gả qua?
Tô Linh nghiêm túc nói:
– Biểu ca ta đẹp trai nhé, trong số thế gia công tử thì xếp thứ ba, lại văn thao võ lược, nổi tiếng thiên hạ. Trước kia là do ta bị mù, đem ngọc thô xem thành đá cứng, bây giờ ta thật tâm hối cải, không phải là biểu ca, ta sẽ không gả, trừ khi huynh ấy không muốn cưới ta.
Động tác ăn cơm của Sở Bạch rốt cuộc dừng một chút, lạnh nhạt nhìn cô một cái, Tô Linh lập tức cười rất chân thành, Sở Bạch thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn cơm.
Nụ cười của Tô Linh dần dần cứng đờ, có chút thất bại, Sở Boss thật là khó công chiếm nha.
Tam hoàng tử Lý Đản vừa lúc đi vào phạn đường, nghe thấy Tô Linh ba hoa khoác lác, sắc mặt liền đen như đáy nồi.
Tô Uyển Linh này tính giở trò quỷ gì? Trà trộn vào Lộc Sơn thư viện thì thôi đi, còn làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy nói không thích hắn, lại thích tên Sở Bạch? Cô đây là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Đáng tiếc dạng nữ nhân này ong bướm lả lơi không biết xấu hổ, hắn tuyệt đối sẽ không thích, càng sẽ không cưới về, dù là trắc phi cũng không được.
Hoa Tưởng Dung như gặp quỷ:
– Tô Uyển Linh, chẳng lẽ ngươi bị ma nhập.
– Ngươi mới bị ma nhập á, nhanh đi đi, đừng quấy rầy ta với biểu ca dùng cơm- Cô đuổi Hoa Tưởng Dung đi như đuổi ruồi, Sở Bạch lại đặt đũa xuống, bưng chén bát đứng dậy, đi khỏi.
Sao lại đi rồi, cô còn chưa nói được hai câu nữa.
Tô Linh vội vàng bưng chén bát lên nhanh chân đuổi theo, giữa đường lại bị ngăn cản, lúc này không phải Hoa Tưởng Dung mà là biểu ca của cô ả, Tạ Phương Tung. Hai hai em họ này đúng là không chịu dứt. Tô Linh nhìn người trước mắt, cà lơ phất phơ lại có mấy phần nhanh nhẹn.
– Người mà ngươi nói chính là Sở Bạch? Còn nói hắn đẹp trai hơn ta, chắc ngươi mắt mù, hắn có chỗ nào đẹp hơn bổn công tử chứ, tướng tá cứ như công tử bột, còn văn thao võ lược, ngươi học chỗ nào những từ này mà dám dùng trên người hắn vậy?- Lúc hắn nói lời này trên mặt tràn đầy khinh thường, vẻ mặt là lão tử đây thiên hạ đệ nhất đẹp trai phong lưu, nhìn vào rất muốn đánh đòn.
– Không phải là ta mù, là do Tạ nhị công tử không tự mình biết mình, bảng xếp hạng thế gia công tử cũng không phải một mình ta sắp xếp, ngươi có không phục thì ngươi cũng chỉ xếp thứ tư, có bản lĩnh thì ngươi chặn miệng của người trong thiên hạ đi- Đường bị chặn, cũng không thấy Sở Bạch nữa, đã đuổi theo không kịp vậy thì tiếp tục ăn cơm thôi, buổi chiều mới là quan trọng, không ăn no sẽ không có sức để lăn lộn.
Tạ Phương Tung nghiến răng tức giận, ngón tay run lên hai cái:
– Được lắm, ngươi chờ đấy cho bổn công tử.
Chờ thì chờ, chả lẽ lại sợ ngươi.
Tô Linh ăn cơm xong liền tìm tới chỗ mình để ngủ. Lớp Đinh chỉ có cô và Hoa Tưởng Dung là nữ, không cần nghĩ cũng biết bạn cùng phòng của cô là Hoa Tưởng Dung, bây giờ hai người ai cũng không để ý đến ai, cho nên ai cũng không nói lời nào, nằm lên giường liền ngủ.
Tiếng trống nổi lên, buổi trưa canh ba, Tô Linh đứng dậy đổi một bộ y phục dễ hoạt động, vội vàng đi đến Diễn võ trường, đệ tử bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh lục tục đi đến, cũng may tiên sinh còn chưa tới.
Tô Linh đứng ở đằng xa, tìm người trong biển người nhốn nháoở Diễn võ trường, liếc mắt cái đã tìm thấy Sở Bạch.
Thật ra thì khí chất của Sở Bạch khi đứng ở trong đám đông rất chói mắt, như chi lan ngọc thụ*, không vướng bụi trần.
*Chi lan ngọc thụ: ví von về một người thanh cao, ưu tú, tài đức vẹn toàn.
Cô hào hứng xuyên qua đám đông chạy tới chào hỏi, có người lại nhanh chân tới trước cô, nhưng lại là kẻ không có ý tốt mà đến.
Chỉ thấy Tạ Phương Tung vẻ mặt khiêu khích đi đến trước mặt Sở Bạch:
– Sở Bạch, nghe nói ngươi văn thao võ lược, tài bắn cung phi phàm, có dám so tài với bổn công tử không, nếu như ngươi thua liền đứng trước mặt toàn bộ người trong thư viện thừa nhận rằng ngươi thua kém bổn công tử.
Tạ Phương Tung, tiểu tử ngươi chọc vào ai không chọc lại chọc vào Sở Boss, chê ta viết cho ngươi kết cục tốt quá hay sao?
– Không muốn so- Sắc mặt Sở Bạch âm trầm, lạnh lùng cự tuyệt.
Tạ Phương Tung không lên tiếng, ra hiệu cho thiếu niên bên cạnh hắn, dáng vẻ vênh váo hất hàm sai khiến, vừa thấy chính là cáo mượn oai hùm.
– Sở Bạch, ngươi là cái gì, còn tưởng mình là thế tử Hầu phủ sao, Tạ nhị công tử bằng lòng so tài với người đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi,người đừng có không biết tốt xấu như vậy.
Tô Linh nhớ kỹ gương mặt người này, còn đem tên Tạ Phương Tung ghi nợ trong đầu, ai bảo hắn không có việc gì lại đi ức hiếp biểu ca của cô.
– Tạ Phương Tung, ta cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi bắt nạt biểu ca ta, muốn so tài thì so với ta, nếu như ngươi thắng được ta thì ta liền thừa nhận ngươi là đệ nhất thế gia công tử. Nhưng nếu ngươi thua thì ngươi và người bên cạnh ngươi khách khí với biểu ca ta một chút.