Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 18: Thư viện Lộc Sơn



Dựa theo bản gốc của truyện thì Sở Bạch và Tô Uyển Linh chưa từng vào thư viện Lộc Sơn.

Sở Bạch bị đuổi ra khỏi phủ Thượng thư liền vào phủ Công chúa, Tô phủ Tô Uyển Linh và Tô Uyển Trí mỗi ngày tranh chấp với nhau, cuối cùng nhờ vào thủ đoạn, Đại phu nhân thành công lập hôn ước cho nữ nhi của mình cùng với Tam hoàng tử, chỉ tiếc là còn chưa kịp vào cửa Phủ Tam hoàng tử thì phủ Thượng thư đã bị khám xét, kết cục sống không bằng chết.

Nhưng mà trong truyện nam nữ chính lại có không ít đối thủ trong thư viện Lộc Sơn, cho nên đối với việc học có sự chuẩn bị rất kỹ càng.

Thư viện Lộc Sơn là một thư viện bình thường được một đại sư lục tông sáng lập ra, tư tưởng của Lục đại sư rất rộng, khởi xướng vấn đề nam nữ bình đẳng, cho nên thư viện tuyển sinh không phân biệt nam nữ, cho dù là thân phận địa vị hay là những người có chức quan nho nhỏ cũng như vậy, cho nên khiến nhiều người không chú ý đến. Đến khi có hai người cùng lúc thi đậu văn và võ Trạng nguyên, mà quan trọng hơn, võ trạng nguyên lại là một nữ tử, cho nên càng gây nên oanh động mạnh.

Các triều thần thi nhau dâng tấu, muốn hoàng thượng thu hồi kết quả thi của Tạ Hồi Tuyết, đồng thời trị cô tội khi quân, nhưng lúc đó Thái tử Gia Nguyên chỉ rõ luật lệ triều đình không ghi rõ cấm nữ tử thi khoa cử, vẫn cho rằng nên giữ lại Tạ Hồi Tuyết, không những thế còn phải trọng dụng.

Hoàng thượng đồng ý với ý kiến của Thái tử, trọng dụng Tạ Hồi Tuyết, Tạ Hồi Tuyết không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trấn giữ biên cương, dẫn quân ra trận lấy lại đất đai bị mất vào tay nước Lê, danh tiếng trong tam quân và bách tính cực cao.

Sau đó Thái tử lên ngôi, phong hộ quốc đại tướng quân Tạ Hồi Tuyết làm Hoàng hậu, đổi niên hiệu thành Gia Nguyên, ra sức phát triển thư viện Lộc Sơn, còn chiếu cáo thiên hạ, bất kể là người có tài năng trong thiên hạ, bất kể là nam hay nữ, đều có thể đến thư viện Lộc Sơn để học.

Dưới thời Gia Nguyên, địa vị của nữ tử ở nước Lê nâng cao chưa từng có, một số môn sinh nhà nghèo cũng nhờ đó mà tiến vào triều đình, cống hiến cho đất nước. Nhưng mà hành động này lại xâm phạm vào lợi ích của một số gia tộc quý tộc lâu đời, dẫn đến xuất hiện một số đảng phái các quý tộc bất mãn, nhưng thủ đoạn của Hoàng đế Gia Nguyên rất cứng rắn, bọn họ không dám tác quái. Sau khi Hoàng đế Gia Nguyên qua đời vì bệnh, sau đó hoàng đế Nguyên Khánh lên ngôi, triều thần lại ngày ngày kích động, tính cách của Nguyên Khánh không cứng rắn như Gia Nguyên nên đành hạ chỉ sửa lại luật pháp, nữ tử có thể đi học nhưng không thể tham gia khoa cử.

Hơn nữa sau khi Lục Tông Ngô qua đời, thư viện Lộc Sơn được hoàng thất tiếp quản và đổi tên thành thư viện Hoàng gia, là nơi cho các hoàng tử cùng con cháu của các gia đình quý tộc học tập, những môn sinh nghèo khó muốn nhập học lại càng khó hơn, ngoại trừ những người có tư chất và tài năng nổi trội còn lại đều phải trải qua vô vàn bước kiểm tra của phu tử, môn sinh vốn nghèo khó lại càng khó để vượt qua được.

Sau khi Đương kim Hoàng thượng Nguyên Đức lên ngôi, thư viện Lộc Sơn tiến hành một loạt cải cách, hiện tại đã trở thành thư viện quý tộc, mặc dù nam nữ vẫn có thể học cùng nhau, nhưng lại phân ra văn riêng, võ riêng, phần lớn những nữ tử được vào học ở thư viện chỉ là để quen biết với nhiều công tử thế gia, nói trắng ra là để làm quen, dù sao thì các hoàng tử hay là công tử thế gia đều học ở thư viện, bây giờ các nàng không thể tạo dựng sự nghiệp cũng nên tìm một nam nhân tốt.

Cho nên các gia đình giàu có đều đưa nữ nhi nhà mình đến học văn, còn lại có rất ít gia đình đưa con gái mình tới học võ, chưa nói đến mệt mỏi, lại còn khiến các công tử thế gia không thích. Cho nên toàn bộ thư viện Lộc Sơn, đại gia tộc giàu có chỉ có mỗi trưởng nữ Diệp Văn Quân của phủ Nhất phẩm Đại tướng quân là học võ, các tiểu thư gia đình khác đều học văn.

Toàn bộ học đường có tám lớp, chia đều cho lớp văn và lớp võ thì mỗi bên có bốn lớp. Lớp Giáp là lớp bồi dưỡng những người giỏi nhất, tiếp theo là lớp Ất, lớp Bính hơi yếu và cuối cùng lớp Đinh phần lớn là năng lực và địa vị gia tộc không bằng những môn sinh khác, những môn sinh ưu tú nhưng nhà nghèo đa số đến thư viện đều bị phân vào lớp Đinh.

Tất nhiên là muốn vào những lớp đặc biệt ở trên cũng không phải là không được, thư viện rất nhân tính hóa khi đưa ra hình thức kiểm tra năng lực, những người có thành tích vượt trội thì tiên sinh sẽ yêu cầu chia lớp lần nữa; còn có một cách đơn giản hơn nữa là, nếu là người nào có thể đánh bại môn sinh của lớp phía trên thì người đó liền có thể tiến vào lớp thay thế chỗ người bị đánh bại, và người bị đánh bại sẽ rớt xuống lớp thấp hơn, lớp Ất xuống lớp Bính, lớp Bính xuống lớp Đinh. Tuy nhiên, lớp Giáp lại ngoại lệ, là viện được xây dựng từ lâu nên không có ai dám đến khiêu chiến các thiên chi kiêu tử trong đó, dù sao thì bọn họ đều là những người có năng lực xuất chúng, thân phận cao quý, nếu người ngươi khiếu chiến là hoàng tử, và hoàng tử thua bị giáng cấp thì mặt mũi của Hoàng thượng cũng không biết để đâu, cho nên lớp Giáp là không bị giáng cấp, chỉ cần ngươi có thể qua được kiểm tra thì liền có thể trực tiếp bước chân vào lớp Giáp.

Nhưng mà khảo hạch của lớp Giáp cũng vô cùng dị thường, các tiên sinh ra đề như không muốn để cho bất kỳ ai có thể vượt qua, người ở bên trong thì từng người đều là người xuất chúng cả về năng lực lẫn thân phận, đừng nói đến đám ô hợp của lớp Đinh, ngay cả lớp Ất, lớp Bính cũng không có mấy người dám đắc tội, cuối cùng không có ai dám đến khiêu chiến.

Xe ngựa đang đi đột nhiên dừng lại, Tô Linh cứ tưởng là đã đến nơi liền vén rèm lên nhìn, thấy vẫn còn đang ở trên đường, là do phía trước có hai chiếc xe ngựa đụng nhau, nhìn trang trí trên xe thì biết là không phải người bình thường, hai nhà không ai chịu nhường ai nên cứ bị chặn lại như vậy.

– Phía trước là xe ngựa nhà ai vậy- Mặc dù truyện do cô viết, nhưng cô lại không thể nhận ra là người nào.

– Thưa Tam tiểu thư, là xe ngựa của phủ Vệ quốc công Tạ gia và xe ngựa của phủ An Quốc công Phùng gia đụng nhau.

Ái chà, đều có địa vị cao cả nha.

Hai nhà Tạ, Phùng đều là hai gia tộc lớn có lịch sử trăm năm, hai nhà muốn kết thông gia với nhau, vốn là một mối hôn sự môn đăng hộ đối, ai ngờ trưởng tử Phùng gia Phùng Đình Khiêm là một tay ăn chơi, đã đính ước rồi còn cả ngày lưu luyến chốn bụi trần, người ngoài nhìn vào đều thấy không tốt, khuyên hắn “Cô nương Tạ gia là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu, đoan trang, người bình thường nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến, Phùng công tử có phúc lớn như vậy cũng nên kiềm chế lại.”

Phùng Đình Khiêm đang một tay ôm ôn hương nhuyễn ngọc, một tay cầm chén rượu cho cô nương khác rót vào, bắt đầu than phiền: “Tốt như vậy thì các ngươi cưới đi. Cái gì là đọc sách hiểu biết nhiều, thực ra chính là người bảo thủ không có một chút thú vị, một chút tình cảm cũng không có, lần trước vô tình gặp ở trên đường, bổn công tử chỉ là vén rèm xe của nàng nhìn một cái, nào biết được nàng coi trọng lễ phép quá mức, nói gì mà chưa thành thân thì nam nữ không được gặp mặt, cũng không biết là xấu xí quá không dám gặp người khác, Tạ gia sợ bổn công tử nhìn thấy liền hủy hôn hay vốn dĩ nữ nhân này quả thật là vô vị như vậy. Nếu thực sự vô vị, chi bằng bổn công tử tận hưởng lạc thú ở trước mắt, Đào nhi đáng yêu hơn nàng ta nhiều.”

Đây chẳng qua là vài câu nói đùa giỡn của các công tử thế gia tại chốn ăn chơi kỹ nữ, sau đó lúc Phùng Đình Khiêm tỉnh rượu cũng bị dọa đến khiếp sợ, liên tiếp sau đó cả Tần lâu cũng không dám tới. Chẳng ngờ bị người nghe có ý truyền đến trong tai Tạ gia, Tạ gia là gia tộc trăm năm, nữ nhi Tạ gia sao có thể nhịn được giận này. Vệ Quốc Công trực tiếp diện kiến Hoàng Thượng, tố cáo An Quốc Công không biết dạy con, đồng thời yêu cầu từ hôn. Hoàng đế giận dữ, An Quốc Công tự biết mình đuối lý nên hủy hôn, dùng gậy đánh Phùng Đình Khiêm, nhốt hắn lại, cấm cửa nửa năm.

Việc này mặc dù cho qua như vậy, nhưng mà coi như hai nhà kết thù, còn là loại thù oán không giải được.

– Xem ra chỉ chốc lát thì không thể nào qua được, còn đường đi khách không- Mới ngày đầu tiên đến học đường mà còn đến trễ thì dường như không được tốt lắm.

Phu xe khó khăn nói:

– Có thì có, nhưng mà lại phải chạy quanh đến mấy con đường.

Chạy quanh mấy con đường vẫn còn đỡ hơn cứ ngồi chờ ở chỗ này, nếu nàng nhớ không lầm thì bây giờ người Tạ gia đi học ở Lộc Sơn thư viện là nhị công tử Tạ Phương Tung và nhị tiểu thư Tạ Phương Nghi, hai huynh muội đều cùng một mẹ, là con của Tạ Phương Hoa, sao có thể bỏ qua cho người của Phùng gia được?

Về phía Phùng gia bây giờ, người đến học đường là tam công tử Phùng Nghi Hiền, cũng là người kiêu căng không biết sợ, hiển nhiên là như cây kim so với cọng râu, không xảy ra đánh nhau coi như là tốt lắm rồi.

Phu xe lập tức quay đầu lại, Tô Linh buông rèm xuống, suy nghĩ dù sao cũng phải đi một đoạn dài không bằng ngủ bù một chút, đột nhiên trong mắt liếc thấy một người, lập tức hai mắt tỏa sáng, vội vàng vén rèm xe lên kêu to:

– Dừng xe.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv