Dáng vóc của nguyên chủ rất đẹp và cân đối, vì vậy khi Hạ Tuyết mặc bộ trang phục vũ nữ lên người nhìn không hề thô thiển, ngược lại còn tôn rõ đường nét của cơ thể.
Nguyên chủ giữ dáng rất tốt, chẳng giống cô ở thể giới của mình, lúc nào cũng ăn uống thả ga rồi sau đó lại về nhà tập thể dục mất tiếng.
Hạ Tuyết nhìn bản thân trong gương, xoay tới xoay lui mấy vòng, sau đó lấy điện thoại tự chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Hoắc Đình Kiêu.
Lúc này ở chỗ của hắn đang là nửa đêm, Hạ Tuyết đoán là hắn đã ngủ, đợi sáng mai thức dậy sẽ thấy bất ngờ, nhưng cô lại không nghĩ đến, tin nhắn ảnh vừa mới được gửi đi chưa đến năm phút đã nhận hồi âm bằng một cuộc gọi video.
Hạ Tuyết vội vàng ra ngoài, đi đến lối thoát hiểm để nhận điện thoại.
"Tại sao em lại ăn mặc như vậy?"
Câu hỏi không mấy vui vẻ của Hoắc Đình Kiêu kèm theo chất giọng lạnh lùng mệt mỏi.
Hình như hắn vừa kết thúc một ngày làm việc vô cùng vất vả.
"Đây là yêu cầu của người đồng đội của em. Chương trình em tham gia sắp ghi hinh, nội dung đại khái là làm theo một phần kịch bản và một phần đề xuất của người cộng sự."
"Cho nên đây là ý tưởng của người kia? Nói cho anh biết đó là ai, anh sẽ đóng băng hoạt động của cô ta!"
Hoắc Đình Kiêu nới lỏng cà vạt bực dọc hỏi.
Khi vừa nhận được bức ảnh Hạ Tuyết gửi, phản ứng đầu tiên của Hoắc Đình Kiêu là kinh ngạc sau đó là cực kỳ khó chịu. Dáng người của cô hắn từng thấy một lần vào đêm hôm đó, rất mê người, vậy mà không hiểu tại sao bây giờ cô lại ăn mặc như vậy nên mới vội vàng gọi điện thoại xác minh.
Hoắc Đình Kiêu biết Hạ Tuyết đang tham gia chương trình gì đó, hoàn toàn không có khả năng là cô tự mua rồi mặc cho hắn xem.
Sự thật đúng như hắn đã dự đoán!
"Cũng không có gì to tát đâu. Em ném lại cho cô ta một bộ đồ còn mát mẻ hơn rồi." Hạ Tuyết tươi cười hỏi: "Sao hả? Anh thấy thế nào? Em có đẹp không?"
Ở phía bên kia, Hoắc Đình Kiêu im lặng không đáp, hắn không muốn phủ nhận khi Hạ Tuyết mặc bộ đồ này rất quyến rũ xinh đẹp, đồng thời cũng không hề muốn công nhận, vì như vậy biết đâu lần sau cô lại ăn mặc táo bạo hơn thì sao?
Hạ Tuyết sắp trở thành vị hôn thê của hắn, có muốn ăn mặc mát mẻ thế nào cũng chỉ nên ăn mặc trước mặt hắn thôi.
Hoắc Đình Kiêu thừa nhận bản thân mình nhỏ mọn nhưng mà khi yêu ai lại không muốn độc chiếm những điều tốt đẹp chứ?
"Đình Kiêu, anh giận hả? Chỉ là làm theo yêu cầu, nội dung của chương trình thôi mà... anh đừng bực tức được không?"
Hạ Tuyết hạ giọng khi thấy Hoắc Đình Kiêu im lặng ở phía màn hình bên kia.
Cô mạnh dạn đoán là hắn không vui khi biết cô ăn mặc gợi cảm trước mặt nhiều người.
"Nói cho anh biết, đây là ai muốn em mặc?"
Rất lâu sau Hoắc Đình Kiêu mới lên tiếng.
Biết không thể giấu được, Hạ Tuyết thở dài: "Là Tống Phương Thảo, cô ta còn mỉa mai em nhưng em xử lý rồi, anh đừng để ý!"
"Lại là cô ta à? Có vẻ như cô ta cho rằng bản thân đã cải tử hồi sinh khi được Giải Trí Thế Kỷ cứu vớt nhỉ?"
Hoắc Đình Kiêu cười lạnh.
"Anh cũng biết cô ta đã đến công ty Thế Kỷ à? Tin tức của anh nhanh thật đó!"
"Sau chuyện kia, anh luôn cho người giám sát cô ta mà, Thiên Ân nhân đạo tha cho cô ta nhưng anh thì không. Cách xử lý của nó khiến anh cực kỳ thất vọng!"
"Anh trông mong gì ở một người vô dụng như anh ta? Em thì không bất ngờ lắm với các xử trí này, thậm chí Lý Tiểu Thanh còn không bị đuổi việc nữa là. Bây giờ chỉ xem cô Tống kia có làm gì tổn hại em nữa hay không. Nếu vẫn ngựa quen đường cũ thì em sẽ không bỏ qua đâu! Hạ Tuyết em là ai chứ? Dễ để người khác ức hiếp sao?"
Hạ Tuyết kiêu ngạo nói.
Bộ dạng này của cô vào mắt của Hoắc Đình Kiêu rất đáng yêu, mà không chỉ có dáng vẻ này, trước kia cho dù cô có hống hách, hắn vẫn không hề thấy cô đáng ghét chút nào.
Đây có lẽ là cái người ta hay nói, trong mắt tính nhân hóa Tây Thi. Chuyện gì cũng biến thành điều tốt đẹp.
"Đừng quên sau lưng em còn có anh. Tiểu Tuyết, khi gặp chuyện bản thân em không thể giải quyết thì hãy nói với anh, đừng tự mình chống đỡ!"
"Em biết rồi mà. Sắp đến giờ ghi hình rồi, em cúp máy đây, anh cũng mau ngủ sớm đi. Đừng thức khuya quá!"
"Anh sẽ đi ngủ sau khi em cúp máy. Chuyện quần áo của em lần này anh không tính toán, nhưng đừng để có lần sau, có biết không?"
"Em biết rồi, em sẽ chú ý mà!"
Hạ Tuyết nói xong liền gửi tặng Hoắc Đình Kiêu một cái mi gió sau đó mới kết thúc cuộc gọi.
Lúc cô trở vào phòng trang điểm, tất cả mọi người đã thay xong phục trang của mình, thực sự thì đồ của họ cũng buồn cười không khác cô là mấy.
(..................)
Đường phố tấp nập. Hạ Tuyết cầm theo một cây đàn ghitar ngồi xuống thềm của đài phun nước trong quãng trường chuẩn bị đàn hát.
Cô đã nói qua với Tống Phương Thảo, vì lợi ích chung nên cô ta không phàn nàn gì, hoặc nói đúng hơn là không dám ý kiến gì cả. Bản thân cô ta từng học qua lớp múa, nên sẽ biểu diễn tài năng này khi Hạ Tuyết hát. Bài hát cả hai chọn là một bài nhạc nhẹ, trữ tình và lãng mạng.
Vì gần đây Hạ Tuyết liên tục có mặt trên tin tức nên rất nhiều người đã nhận ra cô, còn Tống Phương Thảo thì khỏi phải nói, mức độ nổi tiếng cực kỳ cao.
Khi cả hai cùng xuất hiện, phía đài phun nước đã nhốn nháo và chật kín người vây xem.
Hạ Tuyết đặt chiếc mũ xuống trước mặt, cô bắt đầu công việc của mình. Âm thanh trong trẻo của tiếng đàn và giọng hát của cô khiến người nghe phải kinh ngạc, cùng với đó là màn múa của Tống Phương Thảo.
Hạ Tuyết phải công nhận rằng, ngoài việc bản tính cô ta xấu xa, thì khả năng diễn xuất và vũ đạo khiến cô cực kỳ hâm mộ.
Quảng trường ngày càng đông đúc, hầu hết tất cả mọi người bị hai người hấp dẫn, ban đầu chỉ có fan của cả hai, dần dần là người qua đường cũng nán lại.
Kết thúc bài hát, Hạ Tuyết ôm đàn đứng dậy, mỉm cười với tất cả mọi người.
"Cảm ơn các bạn đã xem tôi và chị Thảo biểu diễn, nếu các bạn có lòng thì hãy cho chúng tôi mấy đồng, chúng tôi sẽ lấy tiền đó để quyên góp!"