"Em sắp tham gia một chương trình thực tế à? Chương trình này sẽ quay bao lâu?"
Hoắc Đình Kiêu vừa cắt thịt bò cho Hạ Tuyết, vừa hỏi.
Hôm nay cả hai người cùng dùng bữa trong một nhà hàng Pháp sang trọng, nhà hàng này vừa mới mở không bao lâu nhưng lại thu hút giới nhà giàu bởi sự lãng mạng của nó.
"Chắc khoảng nửa tháng, không chỉ vậy, em còn phải đến thành phố Y vì tổ chương trình chọn nơi đó làm bối cảnh. Sao vậy? Anh không nỡ rời xa em sao?"
Hạ Tuyết cười đùa hỏi lại.
Gần đây tình cảm giữa cô và Hoắc Đình Kiêu có nhiều chuyển biến, hai người gặp nhau, nói chuyện, hẹn hò nhiều hơn trước. Tuy rằng hai nhà Hoắc - Hạ vẫn còn nhiều ý kiến nhưng chung quy vẫn không phản đối hai người ở bên nhau. Cuộc sống mấy ngày này của cô cũng rất yên ổn, không biết đây là điềm lành hay là điềm dữ nữa. Hai hôm trước đến công ty nghe Giang Hồng Nguyệt nói Tống Phương Thảo đã bị đuổi, còn Lý Tiểu Thanh và Hà Lạc Tâm tạm thời bị đóng băng, mọi tài nguyên cô ấy có được dồn cho Hạ Tuyết, trong phút chốc cô trở nên rất bận rộn. May mà chị Kiều vẫn có tình người, chừa thời gian để cô rảnh rỗi hẹn hò với Hoắc Đình Kiêu.
Hoắc Đình Kiêu vốn đối xử với cô đã tốt, bây giờ lại càng cưng chiều cô gấp mấy chục lần, chỉ cần là thứ cô liếc mắt thì ngay lặp tức hắn sẽ đem đến trước mặt cô. Cuộc sống của cô ngày nào cũng toàn màu hồng cả.
"Đúng là tôi không nỡ, nhưng không thể cản trở công việc của em!" Hoắc Đình Kiêu dừng lại một chút, hắn nhìn Hạ Tuyết rồi nói tiếp: "Với lại vào đúng quãng thời gian đó tôi có một chuyến công tác hơn mười ngày. Vốn dĩ tôi còn định hôm nay sẽ nói cho em biết rồi dỗ dành em nữa đấy! Nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa rồi phải không?"
Hoắc Đình Kiêu đưa đĩa thịt bò đã cắt xong cho Hạ Tuyết mỉm cười hỏi.
"Đúng vậy, anh đỡ tốn công dỗ dành em rồi đó?" Hạ Tuyết cười: "Nhưng mà em sẽ không giận dỗi với anh đâu, thời gian chúng ta còn ở bên nhau rất dài, còn nhiều cơ hội để anh dỗ dành em lắm!"
Nghe câu này của Hạ Tuyết, Hoắc Đình Kiêu lại dừng việc ăn uống lại, ngẩng mặt nhìn cô một lúc thật lâu mới mờ miệng.
"Tiểu Tuyết, em... thật sự sẽ ở bên tôi sao? Em không trách tôi lợi dụng thời cơ tạo dựng thân phận với em à? Tình cảm của em dành cho tôi..."
Rốt cuộc có phải là yêu không?
Câu sau Hoắc Đình Kiêu không nói nhưng cũng đủ để Hạ Tuyết ngầm hiểu.
"Đình Kiêu, tình cảm em dành cho anh đúng như những gì anh nghĩ đó, em cam đoan sẽ ở bên anh, chúng ta sắp đính hôn, rồi sẽ kết hôn, sinh con... cùng nhau vui vẻ sống đến cuối đời. Em hứa đó!"
"Em... không hối hận chứ?"
"Tại sao em phải hối hận? Chuyện có thể làm em hối hận chỉ có những việc làm trước kia thôi, bao gồm cả việc theo đuổi, đính hôn với Hoắc Thiên Ân."
"Cảm ơn em Tiểu Tuyết. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội được bên em!"
Hoắc Đình Kiêu nắm lấy tay Hạ Tuyết dịu giọng.
"Em cũng cảm ơn vì anh luôn bao dung cho những sai lầm của em."
Hạ Tuyết mỉm cười đáp lại.
Bầu không khí giữa hai người cực ngọt ngào, Hoắc Đình Kiêu rất hạnh phúc, thứ hạnh phúc này hắn đã khao khát từ lâu, bây giờ có được hắn vẫn thấy bản thân giống như đang nằm chiêm bao vậy.
Nhà hàng vừa đúng lúc này lại chuyển sang một bản nhạc vui tươi, tình cảm, Hạ Tuyết và Hoắc Đình Kiêu vui vẻ dùng bữa với nhau, sau khi công khai sẽ đính hôn, cả hai người không còn sợ hãi sẽ bị cánh nhà báo làm phiền, hay viết lung tung mỗi khi đi cùng nhau nữa. Giờ đây, hai người họ có thể công khai nắm tay ở ngoài đường hay là cùng nhau đến nhà hàng để thưởng thức bữa tối lãng mạng.
"Đàn anh, thì ra đúng là anh, xin chào, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?"
Giọng nói cùa Mễ Ly đột ngột vang lên cắt đứt câu chuyện đang nói dở của Hoắc Đình Kiêu và Hạ Tuyết. Không chờ hai người có phản ứng, cô ta đã nhanh chóng đến gần, tươi cười chào hỏi.
Hoắc Đình Kiêu và Mễ Ly học cùng một trường đại học, lúc còn đi học, mặc dù Mễ Ly đã là người nổi tiếng nhưng vẫn đến trường thường xuyên, còn tham gia các hoạt động ngoại khóa, mà đúng lúc này, Hoắc Đình Kiêu lại là hội trưởng hội học sinh nên hai người tiếp xúc khá nhiều với nhau, mặc dù không tính là thân thiết nhưng cũng không phải là người xa lạ.
"Chào cô Mễ, đã lâu không gặp!"
Hoắc Đình Kiêu lịch sự chào lại.
"Đàn anh, chúng ta là người quen cũ, không cần gọi cô Mễ nghe xa lạ vậy đâu. Anh có thể gọi em là Ly mà. À còn vị này là...?"
Mễ Ly nhìn Hạ Tuyết nghi hoặc hỏi.
"Xa cách nhiều năm, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Đây là vợ sắp cưới của tôi, cô ấy tên là Hạ Tuyết!"
"Xin chào cô Hạ, hân hạnh được làm quen!"
Mễ Ly không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Hoắc Đình Kiêu vẫn tiếp tục tươi cười bắt chuyện với Hạ Tuyết.
"Chào chị Mễ Ly, hân hạnh được làm quen với chị!"