"Trợ lý của tôi?"
Hà Lạc Tâm nhíu mày hỏi lại.
Lời này của Hoắc Đình Kiêu là có ý gì? Lý Tiểu Thanh thì liên quan gì đến chuyện cô tung ảnh của Hạ Tuyết chứ? Nếu nói người có liên quan thì không phải nên chỉ rõ tên Hoắc Thiên Ân hay sao? Tại sao mọi thứ ngày càng trở nên khó hiểu hơn rồi?
"Xem ra là cô Hà vẫn còn chưa biết nhỉ?"
Hoắc Đình Kiêu lại cười.
Suốt buổi, mỗi khi hắn cười thì đều sẽ có một màn kịch lớn.
"Tôi phải biết chuyện gì?"
Hoắc Đình Kiêu không vội trả lời, hắn nhìn Lý Tiểu Thanh rồi lại nhìn Hà Lạc Tâm để đoán xem cả hai có thông đồng với nhau hay không. Nhưng hình như là Hà Lạc Tâm không biết chuyện gì thật.
"Cô Lý làm chuyện gì thì hãy tự mình nói ra đi!"
Hoắc Đình Kiêu nói.
Từ khi nghe Hoắc Đình Kiêu muốn tính chuyện với mình, Lý Tiểu Thanh không hề tỏ ra sợ hãi hay hoang mang như Tống Phương Thảo. Cô ta biết bản thân đã làm gì nhưng sẽ không ngu ngốc thừa nhận đâu.
"Tôi đã làm chuyện gì chứ? Tổng giám đốc Hoắc có phải đang hiểu lầm chuyện gì không?"
Lý Tiểu Thanh cười hỏi.
"Hiểu lầm sao? Cô Lý vẫn chưa thấy tấm gương của cô Tống à? Một khi tôi đã hỏi thì hiển nhiên là tôi có chứng cứ chứng minh chuyện cô đã làm."
"Tôi nói rồi, tôi không làm gì cả!"
Lý Tiểu Thanh vẫn rất cứng miệng.
Lúc cô ta tung tin bôi đen Hạ Tuyết theo scandal, cô ta cũng lường trước sẽ bị tra ra địa chỉ ID nên thu dọn rất sạch sẽ, cho dù Hoắc Đình Kiêu có thần thông quản đại cỡ nào cũng không thể tra đến cô ta. Hắn liên tục kêu cô ta thừa nhận thì chắc chắn là chưa có bằng chứng gì nhiều, hoặc là chỉ đang đánh đòn tâm lý mà thôi.
Thần kinh của cô ta vô cùng ổn định, sẽ không dễ bị dọa như cô nữ minh tinh kia đâu.
"Vậy thì cô Lý đừng trách tôi không cho cô cơ hội sửa đổi!"
Lần này, không cần trợ lý động vào máy tính, Hoắc Đình Kiêu tự mình click vào một thư mục khác, trong thư mục đó hiện ra rất nhiều địa chỉ ID, vài ID trong số đó bị bôi đen, sau khi copy ra wed tự động hiện lên nick của những tài khoản đã đăng bài bôi nhọ Hạ Tuyết theo dòng scandal.
Những tài khoản này có địa chỉ đăng khác nhau, thời gian, địa điểm lên mạng cũng khác... nhưng lại có một điểm chung chính là các địa điểm lại vòng quanh phim trường, công ty giải trí và mấy quán ăn cách đó không xa.
"Những thứ này thì chứng minh được gì? Bất kỳ ai cũng có thể làm chuyện đó mà?"
Lý Tiểu Thanh cười nhạt hỏi.
"Đúng là ai cũng có thể làm chuyện đó... nhưng sơ ý để camera ghi hình lại thì chỉ có cô Lý thôi!"
Hoắc Đình Kiêu vừa nói vừa chuyển sang một đoạn phim tại một quán ăn, trong đoạn phim này, Lý Tiểu Thanh đội mũ mở máy tính lên mạng, sở dĩ hắn biết đó là cô ta do tấm kính nơi cô ta ngồi phản chiếu gương mặt khi nhân viên đến hỏi chuyện, không chỉ có vậy, cô ta còn bất cẩn làm đổ ly nước lên máy tính trong lúc đang đăng bài, khi ấy cô ta đã vội vàng lau bàn phím và thử khởi động lại máy. Không biết là hên hay xui mà máy tính được bật lại đồng thời cũng hiện ra một loạt tài khoản dùng để bôi đen Hạ Tuyết.
Hoắc Đình Kiêu và bộ phận kỹ thuật của Hoắc Thị mất hơn hai ngày mới làm rõ được hình phản chiêu trên cửa kính để làm chứng cứ.
Đến lúc này, sắc mặt Lý Tiểu Thanh mới thay đổi.
Hà Lạc Tâm ngồi bên cạnh cũng nhìn chằm chằm cô ta.
"Cô Lý còn muốn nói gì nữa không?"
Giống như Tống Phương Thảo lúc trước, Lý Tiểu Thanh như bị khóa miệng, không nói được câu nào, cô ta không dám nhìn Hà Lạc Tâm, mặc dù chuyện cô ta làm là trút giận thay cô ấy.
"Tiểu Thanh?"
Hà Lạc Tâm lạnh nhạt gọi.
"Chị Tâm... em... chỉ muốn trả thù cho chị thôi..."
Lý Tiểu Thanh lí nhí đáp.
"Ân oán giữa chị và Hạ Tuyết không liên quan gì đến em, em trả thù thay chị làm gì?"
Hà Lạc Tâm khó chịu hỏi.
Trước giờ cô vẫn luôn là người ân oán phân minh, không bao giờ kéo người không liên quan vào chuyện của mình, Hoắc Thiên Ân và cô ta có chung kẻ thù nên mới hợp tác cùng nhau thôi.
"Em không muốn chị bị cô ta ức hiếp, càng không muốn thấy hễ có chuyện gì là mọi người lại nghi oan cho chị!"
Lý Tiểu Thanh phân bày.
Mặc dù chưa đi theo Hà Lạc Tâm bao lâu nhưng Lý Tiểu Thanh rất thích cô ấy, nghe chuyện của Phương Phương, cô ta đã rất phẫn nộ muốn thay Hà Lạc Tâm báo thù. Ông trời hình như cũng nghe thấy tâm nguyện đó nên trao cho cô ta cơ hội, khi chuyện của Hạ Tuyết đang nóng lên, cô ta ra thêm mấy đòn chí mạng để cô ấy không còn cơ hội trở mình.
"Em..."
Hà Lạc Tâm tức đến nỗi không nói nên lời. Cô ấy nhìn Hoắc Đình Kiêu, Hạ Tuyết rồi lại nhìn sang chị Kiều, vốn dĩ mọi chuyện không đi quá xa, chỉ gói gọn việc đời sống riêng tư của Hạ Tuyết hỗn loạn, nhưng vì việc làm thiếu suy nghĩ của Lý Tiểu Thanh, cô không thể nào chối bỏ trách nhiệm.
Khi nào về công ty, chị Kiều chắc chắn sẽ không để cô và Lý Tiểu Thanh yên ổn. Chị Kiều ghét nhất là nghệ sĩ dưới tay đấu đá, hãm hại nhau mà.
"Vậy là cô Lý đã nhận rồi?"
"Tổng giám đốc Hoắc đã có chứng cứ rõ ràng, tôi còn chối cãi được sao?"
"Vậy chuyện này..."
"Anh, chuyện lần này cứ để em giải quyết!" Hoắc Thiên Ân ngắt lời anh trai nói: "Dù sao anh gọi mọi người đến cũng là để giải quyết nội bộ, em cam đoan sẽ không thiên vị ai. Buổi họp báo ngày mai của anh, em sẽ không can thiệp nữa!"
"Ngay từ đầu thì cậu đã không có quyền can thiệp rồi." Hoắc Đình Kiêu đứng lên, một lần nữa đi đến chỗ của Hạ Tuyết kéo cô ấy đứng dậy, nói tiếp: "Sau khi cậu giải quyết xong thì báo lại với trợ lý của tôi là được, không cần gặp tôi để trình bày. Tôi và Tiểu Tuyết còn nhiều chuyện phải làm cho buổi họp báo, đừng làm phiền chúng tôi!"
Nói xong, Hoắc Đình Kiêu đưa Hạ Tuyết rời khỏi, phòng họp của Hoắc Thị giống như bị đóng băng, ai nấy đều có vẻ mặt không hề vui sướng.