"Hôm nay em đã khỏe hơn chưa?"
Hoắc Đình Kiêu ôm theo bó hoa lớn đi vào phòng bệnh, Hạ Tuyết ngồi ở trên giường đang xem kịch bản. Nghe thấy giọng hắn, cô rời mắt khỏi mấy trang giấy đầy chữ, mỉm cười.
"Em đã hoàn toàn khỏe lại từ ba ngày trước rồi, nhưng bố mẹ cứ một mực cứ bắt ép em phải ở đây, trong khi tiến độ quay phim của đoàn đang rất cần em quay lại để kịp tiến độ." Hạ Tuyết thở dài nói thêm: "Em ở đây sắp mốc meo luôn rồi!"
"Em không mốc meo lâu nữa đâu, ngày mai cô chú Hạ sẽ làm thủ tục xuất viện cho em, sau khi về nhà, em nhớ đừng có làm mấy chuyện hy sinh vì nghệ thuật ngu ngốc này nữa!"
Hoắc Đình Kiêu xoa đầu nói.
"Đó gọi là kính nghiệp chứ không phải hy sinh vì nghệ thuậ ngu ngốc! Em là diễn viên, làm chuyện gì cũng phải làm cho chân thật!"
Hạ Tuyết phản bác.
"Với tôi và bố mẹ em thì đó là ngu ngốc! Tiểu Tuyết, em phải trân trọng bản thân mình chứ?"
"Em rất trân trọng bản thân mình mà! Được rôi, được rồi, anh đừng có nói nhảm nữa, em không muốn nghe, không muốn nghe!"
Hạ Tuyết vờ bịt hai tay mình lại thể hiện sự khó chịu, trong phút chốc, Hoắc Đình Kiêu như thấy lại Hạ Tuyết ngang tàng, bướng bỉnh, chỉ thích nghe lời mình thích của trước đây.
Thật ra sự thay đổi của Hạ Tuyết luôn là điều hắn trăn trở, lo lắng, suy nghĩ mỗi đêm trước khi ngủ. Đây là một đề toán nan giải, bản thân Hoắc Đình Kiêu vốn không tin trên đời này sẽ có người vì tình một đêm với người khác mà thay đổi.
Hắn chơi với Hạ Tuyết từ nhỏ, bản tính của cô dù trời có sập xuống vẫn ngẩng cao đầu, không quỳ lụy khuất phục trước ai.
"Được rồi, vậy thì tôi không nói nữa, em ăn táo không? Tôi gọt táo cho em ăn nhé?"
Hoắc Đình Kiều đầu hàng.
Hắn cầm lấy quả táo đỏ mọng trên bàn trầm giọng hỏi.
"Cũng được. Đúng rồi, em trai anh dạo này bị thần kinh à? Cứ cách vài ngày lại nhắn tin gọi điện cho tôi, không thì tự mình mang hoa đến thăm bệnh. Đến rồi thì ở lì đến mấy tiếng, luyên huyên đủ chuyện nhảm nhí với tôi."
Hạ Tuyết vừa nói vừa rùng mình nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm nay.
"Chắc nó đang thử xem em có phải dùng khổ nhục kế với nó hay không đấy! Đến giờ nó vẫn không tin em thật sự muốn chấm dứt với nó."
Hoắc Đình Kiêu cười nói.
Nhớ lại mấy ngày nay, ngày nào Hoắc Thiên Ân cũng vui mừng hứng khởi nhắn tin, gọi điện, không thì huýt sáo đi ra ngoài... tuy nhiên, khi kết thúc nhắn tin, điện thoại và về nhà thì mặt mày lại xám xịt. Ban đầu Hoắc Đình Kiêu cũng không muốn để ý cho lắm, cho đến khi hắn gặp em trai mình ở hành lang, thái độ không tốt của tên đó mặc dù không nói nhưng cũng làm cho Hoắc Đình Kiêu vỡ lẽ.
"Anh ta đúng là đồ điên. Nghĩ mình là miếng bánh ngon ai cũng phải giành à?"
Hạ Tuyết dè bĩu, tỏ rõ vẻ khinh bỉ.
Loại đàn ông thế này sao lại có thể làm được nam chính trong tiểu thuyết được nhỉ? Gu của tác giả đúng là lạ lùng.
"Do lúc trước em cứ bám lấy nó đó! Bây giờ không bám nó nữa, nên nó bị hụt hẫng không quen."
Hoắc Đình Kiêu để dĩa táo lên bàn đáp.
"Không quen thì tập dần cho quen, ai rảnh mà suốt ngày bám lấy anh ta chứ?"
"Lúc trước có em đó!"
"Bây giờ tôi thay đổi rồi! Tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyết đối sẽ không bao giờ yêu hay bám lấy anh ta. Hiện tại không, tương lai gần, tương lai xa lại càng không!"
Hạ Tuyết chéo hai cánh tay làm dấu X để khẳng định lời nói của mình, dính dáng đến nam chính nguyên tác thì khác nào cô đi vào vết xe đổ của nguyên chủ? Cô đang nghịch tập, thay đổi số phận, thay đổi cốt truyện để có cuộc sống tốt hơn mà? Có ngu mới dây vào đầm lầy không đáy đó nữa đấy!
"Những lời này nó nghe thấy lại nghĩ em đang giả vờ đề cao bản thân mình đó! Nhưng thôi, tôi tin vào những gì em nói, Tiểu Tuyết đáng yêu của... nhà họ Hạ thật sự đã thay đổi mà. Em đang trở thành một cô gái tốt hơn trước rất nhiều đó!"
Hoắc Đình Kiêu định nói "Tiểu Tuyết đáng của tôi" nhưng nghĩ lại cô vốn không thích hắn, cũng chưa từng cho hắn lời hứa hẹn gì, yêu cô chỉ là tình cảm đơn phương của hắn mà thôi.
"Tôi sẽ ngày càng tốt hơn cho anh xem!" Hạ Tuyết vênh mặt, sau đó lại nhìn thẳng Hoắc Đình Kiêu nghiêm túc: "Chuyện tối hôm đó tôi không phủ nhận, những gì ngày hôm sau tôi nói với anh cũng không phải nói suông, chờ tôi làm được chuyện cần làm, tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ đến chuyện giữa chúng ta!"
"Em không cần ép buộc bản thân cũng được. Tôi biết em vốn không thích tôi, có thể làm bạn với em thế này là tôi đã mãn nguyện rồi!"
Hoắc Đình Kiêu mỉm cười.
Hạ Tuyết nhìn thấy phản phất trong mắt hắn là nỗi buồn rất rõ rệt.
Trong phút chốc, lòng Hạ Tuyết khẽ chấn động một cái.
"Kiêu, tôi không ép buộc bản thân, tôi nói thật! Chờ tôi thêm một quãng thời gian nữa thôi! Tôi sẽ cho anh câu trả lời xứng đáng!"
Hạ Tuyết nắm lấy tay của Hoắc Đình Kiêu thật chặt.
"Ừ, em nói sao thì tôi vậy!"
Hoắc Đình Kiêu dịu dàng trả lời.
Ở bên ngoài, Hoắc Thiên Ân siết chặt bó hoa mà hắn mang tới, Hạ Tuyết đúng là đê tiện, quyến rũ hắn không được liền đổi mục tiêu sang ông anh trai từ nhỏ đã thích cô ta. Nói mấy lời như vậy với Hoắc Đình Kiêu, Hoắc Thiên Ân đoán Hạ Tuyết lại đang lặp một cái bẫy mới.