"Tại sao cô lại làm hại thân thể tôi?"
"Tại sao cô lại hủy hôn với anh Thiên Ân?"
"Tại sao cô lại để cho ả Hà Lạc Tâm ức hiếp?"
"Tại sao cô đã chiếm dụng thân thể của tôi lại làm trái ý nguyênh của tôi?"
"Tại sao...?"
Hàng loạt các câu hỏi tại sao vang lên trong đầu của Hạ Tuyết. Cô mơ màng đi giữa khung cảnh trắng xóa, lớp sương mù dày đặc khiến cô không còn phân biệt được phương hướng.
Hạ Tuyết nhìn quanh bốn phía, không có chút ánh sáng nào le lói chỉ đường cho cô cả. Giọng nói chất vấn lại vang lên không ngớt, càng chất vấn, âm điệu của người kia càng gay gắt hơn.
Hạ Tuyết bịt tai mình lại, cô không muốn nghe thứ âm thanh chát chúa đó chút nào, nhưng tiếng nói vẫn cứ văng vẳng trong đầu của cô mãi không dừng lại.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Một giọng nói khác không biết từ đâu vọng đến. Chất giọng êm đềm, trầm ấm dần dần xua đi thứ âm thanh cay độc, chua chát kia.
Hạ Tuyết buông tay ra, lúc này, cô lại nhìn xung quanh một lần nữa, phía xa, nơi mây mù bao phủ, có bóng người đang vẫy tay với cô. Hạ Tuyết không hiểu chuyện gì nhưng theo quán tính vẫn đi về phía đó. Càng đi đến, sương mù càng tản đi, cuối cùng để lộ ra ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời ngày hạ.
"Tiểu Tuyết, may quá, em đã tỉnh rồi!"
Lần này Hạ Tuyết có thể nghe rõ đó là giọng của Hoắc Đình Kiêu, đôi mắt của cô mơ màng nhìn lên trần nhà lạnh ngắt.
Đây là bệnh viện, mùi thuốc sát khuẩn loãng vào không khí rất đặc trưng, Hạ Tuyết chớp mắt mấy cái để tỉnh táo nhìn rõ mọi thứ, cô quay đầu, nhìn sang hai bên, rất nhiều người đang biểu lộ vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
"Tạ ơn Chúa! Cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi, chị đã ngất xỉu hai ngày, mọi người ai cũng lo cho chị!"
Giang Hồng Nguyệt làm dấu thánh giá để cảm ơn Đức Chúa Trời đã nghe cô cầu nguyện, để cho Hạ Tuyết sớm tỉnh lại.
Khi chủ của cô ngất ở phim trường, ai nấy cũng vô cùng hốt hoảng, vội vã gọi xe cấp cứu đến trường quay. Ngay lúc đó, CEO Hoắc Thiên Ân bỗng nhiên có mặt càng làm đạo diễn sợ hãi nhiều hơn. Tuy nhiên, khi nghe chuyện, Hoắc Thiên Ân hừ lạnh bỏ đi, còn chưa kịp để họ hiểu chuyện gì, thì một CEO khác của Hoắc Thị là Hoắc Đình Kiêu đã đến, hắn không nói không rằng bế Hạ Tuyết lên xe, Giang Hồng Nguyệt cũng đi theo xe của hắn.
Bây giờ ở bệnh viện, ngoài cô và Hoắc Đình Kiêu còn có ông bà Hạ và chị Kiều quản lý cùng phó đạo diễn.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại ở đây?"
Hạ Tuyết được Hoắc Đình Kiêu đỡ ngồi dậy, bà Hạ nhanh chóng rót cho con gái một ly nước ấm, còn Giang Hồng Nguyệt thì chạy đi gọi bác sĩ.
"Em ăn đồ ôi thiu nên ngộ độc, mặc dù đã ói ra và không có chuyện gì, nhưng sức khỏe của em vốn yếu, vì vậy đã hôn mê hai ngày nay!"
Hoắc Đình Kiêu ôn tồn giải thích.
"Tiểu Tuyết, mẹ biết con yêu thích đóng phim, muốn hi sinh vì tác phẩm của mình, nhưng con cũng đừng nên làm liều như vậy chứ? Con có biết, khi nghe tin con vào bệnh viện, bố mẹ đã sợ hãi thế nào không?"
Bà Hạ sụt sùi oán trách. Bà và ông Hạ chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã cưng như trứng mỏng, chưa từng để cô chịu bất kỳ thiệt thòi gì. Chính vì vậy, tính cách của cô mới trở nên kiêu căng ngạo mạn.
Dù vậy, ông bà Hạ vẫn nhắm mắt cho qua.
"Con xin lỗi, con không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như vậy, con chỉ định ăn đồ ăn ôi thiu thật, rồi nôn ra để cho bộ phim càng chân thật hơn thôi!"
Hạ Tuyết nhìn bố mẹ, Hoắc Đình Kiêu và chị Kiều tỏ vẻ áy náy.
"Thật sự là vậy à? Hay con biết Thiên Ân đến nên muốn dùng khổ nhục kế?"
Ông Hạ không nhịn được hỏi.
Lúc biết Hoắc Thiên Ân từng đến, trong đầu ông ngay lập tức nghĩ đến chuyện này, con gái ông vì cậu ta, chuyện gì cũng có thể làm ra cơ mà!"
"Liên quan gì đến anh ta?" Hạ Tuyết nhíu mày hỏi: "Anh ta có đến phim trường à?"
"Em không biết chuyện này sao?"
Hoắc Đình Kiêu trầm giọng hỏi.
"Không biết!" Hạ Tuyết lắc đầu, cô còn nói thêm: "Anh ta và con đâu liên quan gì với nhau nữa, con dùng bản thân hy sinh, bày mưu tính kể với anh ta làm gì? Trên đời này hết đàn ông rồi hay sao mà con cứ phải bám riết cái tên không bằng ai đó?"
"Phụt!"
Chị Kiều cố gắng nhịn cười.
Từ nãy đến giờ đến giờ đây là đoạn đặc sắc nhất. Sở dĩ cô không lên tiếng vì nhận được ủy thác của "cái tên không bằng ai đó", hắn căn dặn khi nào Hạ Tuyết tỉnh lại thì gọi cho hắn, để hắn nghe xem rốt cuộc Hạ Tuyết muốn giả vờ đế mức nào.
Hoắc Thiên Ân vẫn luôn tin tưởng Hạ Tuyết đang dùng khổ nhục kế với hắn mà thôi.
"Xin lỗi, tôi không cố ý!" Chị Kiều cười gượng: "Hạ Tuyết, thật sự em cho rằng Hoắc tổng không bằng ai sao?"
"Đúng vậy, ngoài gia thế ra thì anh ta có tự mình làm được gì đâu, ngay cả công ty giải trí cũng là được gia đình cho đấy! Nếu tài giỏi thì đã không ở công ty giải trí nhỏ bé đó rồi, mà phải ở Hoắc Thị, ngồi vào ghế của Đình Kiêu!"
Hạ Tuyết lười biếng đáp.
Câu trả lời của cô khiến mọi người phải sững sờ, lúc trước, mở miệng, ngậm miệng đều là ca tụng Hoắc Thiên Ân lên tận mây xanh, chưa từng thấy Hạ Tuyết nhận xét về hắn ta như vậy.
Phòng bệnh đột nhiên im lặng. Ông bà Hạ vẫn chưa thể tiêu hóa nổi những gì con gái của mình vừa nói. Còn Hoắc Đình Kiêu chỉ nhẹ nhàng cười.
Trong khi đó, chị Kiều nhìn xuống điện thoại, đầu dây bên kia vẫn còn đang kết nói. Không cần đối diện, cô cũng thừa biết vẻ mặt của Hoắc Thiên Ân đang xấu đến mức độ nào.
"Hạ Tuyết, cô nhớ cho rõ lời mình nói cho tôi!