"Cô bé sao em lại ngồi khóc ở đây? Em lạc bố mẹ à?"
Cậu bé Trương Tử Sơn dịu giọng hỏi cô bé đang ngồi khóc dưới góc cây cổ thụ ở ngọn đồi cắm trại.
Thời tiết mùa xuân mát mẻ, những đám mây mềm mại trôi lơ lửng trên bầu trời xanh ngắt. Từng tia nắng ấm áp của mặt trời bình minh tỏa rạng khắp mọi nơi. Chim chóc, hoa lá vươn mình thức dậy đón chào một ngày mới.
Hôm nay Trương Tử Sơn được bố mẹ đưa đi cắm trại, đây là hoạt động phần thưởng dành cho hắn khi có thành tích học tập tốt. Hắn được bố giao cho nhiệm vụ đi kiếm củi, mới nhặt được vài cành cây khô thì nghe tiếng khóc của một bé gái. Hắn lần mò đi theo tiếng khóc đó thì gặp được Hạ Tuyết đang co ro ngồi dưới gốc cây.
"Hức... vâng ạ... em đuổi theo một con bướm, lúc bắt được nó thì không thấy bố mẹ em đâu nữa!"
Cô bé Hạ Tuyết vừa nói vừa khóc.
Hạ Tuyết ngẩng mặt nhìn Trương Tử Sơn, đôi mắt ngấn lệ, gương mặt xinh đẹp như búp bê hoàn toàn thu hút hắn.
"Em đừng sợ. Trước tiên em hãy nín đi rồi nói anh biết em tên gì, bố mẹ em là ai, nhà em ở đâu. Anh sẽ nhờ bố của anh tìm giúp."
Trương Tử Sơn ôn hòa đưa cho Hạ Tuyết một chiếc khăn tay để lau nước mắt.
"Hức... em tên Hạ Tuyết, Hạ trong mùa hạ, còn tuyết trong băng tuyết mùa đông. Bố mẹ em tên là Hạ Minh và Lâm Ý."
Hạ Tuyết nấc nghẹn đáp.
"Tuyết rơi mùa hạ à? Tên của em đẹp quá! Chào em, anh tên là Trương Tử Sơn, rất vui được làm quen với em!"
Trương Tử Sơn tươi cười nói.
Nụ cười của hắn rất sáng và thánh thiện khiến cho Hạ Tuyết mới lần đầu gặp mặt đã có ấn tượng tốt và tin tưởng.
"Chào anh..."
"Ngoan, em đừng khóc nữa, đứng lên rồi cùng anh đến chỗ bố anh để tìm bố mẹ em nhé!"
Trương Tử Sơn dỗ dành.
"Vâng ạ."
Cô bé Hạ Tuyết vô cùng nghe lời cậu bạn mới quen. Mặc dù chưa gặp lần nào nhưng trực giác nói cho cô bé biết, người trước mặt cô bé là người tốt, hoàn toàn có thể đặt niềm tin.
Trương Tử Sơn ân cần nắm tay Hạ Tuyết, hắn đưa cô bé đến chỗ của bố mẹ mình và trình bày sự việc. Sau khi hiểu rõ, bố của Trương Tử Sơn đã liên hệ với quản lý khu cắm trại giúp Hạ Tuyết tìm bố mẹ.
Bố của Trương Tử Sơn là người làm ăn, ông ấy và bố của Hạ Tuyết có biết nhau vì có một thời gian nhà họ Hạ và nhà họ Trương là đối tác làm ăn. Tuy nhiên, bố của Trương Tử Sơn công tư rạch ròi, khi ở cùng gia đình ông sẽ không dùng điện thoại cho công việc, mà số điện thoại để liên lạc với Hạ Mịn lại nằm trong đó.
Ban quản lý khi cắm trại phát loa liên tục, hơn ba mươi phút sau bố mẹ Hạ Tuyết mới tìm đến. Trong quãng thời gian nửa tiếng này, Trương Tử Sơn và Hạ Tuyết chơi rất vui vẻ với nhau, Hạ Tuyết còn nói sau này lớn lên sẽ theo đuổi, tán tỉnh, làm vợ của hắn.
Dĩ nhiên là đối với Trương Tử Sơn - người có cảm tình với cô bé đáng yêu Hạ Tuyết từ cái nhìn đầu tiên thì đây là một lời hứa hẹn thật sự chứ không phải là lời nói của trẻ con.
Sau đó nhà họ Trương xảy ra biến cố, Trương Tử Sơn buộc lòng phải rời khỏi Hạ Tuyết, tuy nhiên, những hứa hẹn của hai người hắn vẫn luôn giữ trong lòng, chờ cơ hội gặp cô để thực hiện lời nói đó.
Hạ Tuyết nghe xong câu chuyện, cô biết đây là phần không hề có trong tiểu tuyết, có lẽ vì cô xuyên thành nguyên chủ làm cốt truyện ban đầu đi sai trật tự của nó. Nhưng cho dù thế nào, cô vẫn không có thiện cảm với Trương Tử Sơn, qua lời kể của hắn, Hạ Tuyết có thể đoán ra trước khi xảy ra biến cố, hắn là một cậu bé trưởng thành trong môi trường lành mạnh, có suy nghĩ tích cực và là một người rất tốt.
Không biết sau đó vì nguyên nhân gì lại biến hắn thành kẻ đáng sợ như hiện tại.
"Thế nào? Em ngạc nhiên khi nghe câu chuyện lúc nhỏ giữa chúng ta lắm hả? Tôi biết trước là em đã quên nó mà. Nhưng không sao cả, chúng ta vẫn cón thể làm lại từ đầu mà!"
Trương Tử Sơn vừa nói, vừa vuốt tóc của Hạ Tuyết khiến cô cảm thấy rợn người.
"Trương Tử Sơn, chuyện quá khứ dù sao cũng đã qua rồi, tôi cũng không nhớ là mình từng nói gì với anh nữa. Bây giờ tôi đang sống cho hiện tại và tương lai. Mà hai thứ hiện hữu trong cuộc sống này của tôi lại không thể tồn tại sự có mặt của anh được. Bởi vì tôi yêu Đình Kiêu, trong lòng tôi mãi mãi chỉ có anh ấy!"
Hạ Tuyết ôn tồn giải thích.
Trương Tử Sơn là kẻ nguy hiểm, ai biết được hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa nếu cô tiếp tục đối chọi với hắn. Cách tốt nhất bây giờ là hòa hoãn, hoặc mặc kệ mấy lời yêu đương tâm thần của hắn ta.
Hạ Tuyết vẫn nhớ lời Mễ Ly đã nói, lúc cô ta và hắn xảy ra chuyện kia, không lúc nào là hắn không gọi tên cô. Chỉ một chuyện này thôi cũng đủ làm cô tránh xa hắn rồi.
"Trên đời này không có gì là mãi mãi. Tiểu Tuyết, trước sau gì em cũng lại về với tôi thôi. Nếu lúc trước nhà họ Trương không gặp biến cố thì bây giờ em đã là của tôi rồi."
"Trên đời này không tồn tại hai chữ nếu như đâu! Càng không có gì chứng minh cái gọi là "không có gì là mãi mãi". Cho dù ngày mai, ngày mốt hay là ngày kia hoặc là một thời điểm nào đó trong đó anh hỏi tôi có yêu Đình Kiêu không, tôi sẽ vẫn trả lời là có. Dù anh có làm gì cũng không thay đổi được đâu."
Hạ Tuyết khẳng định chắc nịch.
"Em đừng vội khẳng định như vậy!"
"Tôi không vội vàng, tôi chắc chắn với tình cảm của tôi!"
"Tôi sẽ làm em thay đổi!"
Hạ Tuyết không trả lời, hay nói đúng hơn là cô không muốn tranh luận với kẻ điên như hắn ta. Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác bị cầm tù không vui chút nào.
"Tiểu Tuyết, em có muốn gặp Lâm Anh Anh và Hà Lạc Tâm không?"