Đại khái là, bởi vì từ lúc còn nhỏ cho đến lúc lớn Trình Minh Ý là một người rất lạnh lùng. Lúc còn nhỏ, chỉ hứng thú với việc học. Lúc lớn lên, cũng chỉ chú ý tới việc kinh doanh và lập nghiệp. Trình phu nhân bởi vì lo cho con trai đến mức tóc bạc trắng cả đầu. Bà không lo về việc anh có thể sẽ thích người đồng giới, bà chỉ sợ sau này anh sẽ xuống tóc để quy y cửa phật.
Không nghĩ lúc mình vẫn còn sống, lại chính kiến cái cảnh con mình đau khổ vì tình. Trình phu nhân vui mừng đến mức, vội chuẩn bị đi sắm sửa đồ cúng vái để tạ ơn thần phật. Thậm chí còn dùng một khoảng tiền lớn để cúng tiến lên chùa.
Bà mong chỉ cần có người đến rước Trình Minh Ý, là nam hay nữ đều được. Không ngờ cuối cùng lại là một cô gái vừa rất xinh đẹp lại còn rất đáng yêu. Trình phu nhân vui sướng đến mức không thể có một từ nào để diễn tả tâm trạng của bà ấy lúc này. Bà chỉ ước gì ngày mai bà có thể kéo hai người này đến ngay cục dân chính để lĩnh chứng. Lúc đầu, bà vẫn chưa hiểu rõ về lai lịch xuất thân của Bạch Y. Bà còn lo cô sẽ thấy tự ti về độ chênh lệch giữa hai nhà, còn sợ cô không có ý định muốn cưới Trình Minh Ý. Thậm chí bà đã còn bàn trước với chồng, bảo lúc hai người tổ chức lễ cưới, sẽ tặng cổ phần của công ty cho cô, đây chính lời hứa lời bảo đảm của gia đình nhà bọn họ dành cho cô.
"Cháu cảm ơn bác." Bạch Y cảm thấy có hơi khó xử trước sự nhiệt tình quá mức của Trình phu nhân, lặng lẽ quay sang ném ánh mắt ra hiệu với Trình Minh Ý, "Chuyện này không thể vội vàng được đâu bác ạ."
Trình phu nhân vẻ mặt buồn bã: "Chẳng lẽ là vì cháu không muốn. Tiểu Bạch à, bác biết Minh Ý của nhà bác vẫn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng cháu đừng có ghét bỏ nó."
Trình Minh Ý: "..."
Điều giá trị nhất của chuyến ghé thăm lần này, lúc trước Bạch Y từng rất nhiều lần hoài nghi liệu Bạch Sương có phải là người chị ruột của cô hay không, nhưng hiện tại cô không còn băn khoăn và so đo nữa. Bởi vì cô biết Trình Minh Ý có khi cũng không phải là con ruột của Trình phu nhân.
Trước giờ cơm tối, Trình Minh Hi đã đi làm về. Lúc nhìn thấy Bạch Y, anh ta hơi sững người lại, lúng túng quay sang nhìn chỗ khác. Cô cũng hiểu lý do vì sao Trình Minh Hi không thể đối xử với cô dịu dàng thân thiết. Nhưng cô cũng cảm nhận được cái ánh mắt đó không hề ác ý.
Bạch Y cũng có hiểu tâm trạng và suy nghĩ lúc này của anh ta. Những gì mà Trình Minh Hi đã dự đoán từ trước, tất cả mọi chuyện đều đã thành sự thật. Cô là con heo béo đã ăn sạch người anh trai củ cải trắng nhà anh ta!
Mặc dù mọi người đã biết nhau từ trước, nhưng lúc ăn bữa tối, Trình Minh Ý vẫn đứng dậy giới thiệu Bạch Y làm quen với tất cả mọi người.
Trình Minh Hi cũng biết rất rõ tổng giám đốc của công ty S&G là người thông minh và rất xảo quyệt. Tốt nhất là không nên dây vào. Mà anh ta cũng biết rất rõ Trình Minh Ý phải rất vất vả mới qua được cửa của Bạch Sương. Ừ, lại còn kéo anh ta phải khổ theo, bây giờ tất cả mọi việc trong công ty đều được giao cho anh ta. Dù anh ta có uất ức hay tức giận thì cũng không dám nói ra.
Với lại...
Trình Minh Hi lén quan sát sắc mặt của mọi người đang ngồi trên bàn ăn. Nhìn vẻ mặt vui vẻ và hạnh phúc của Trình phu nhân là cũng đoán ra được bà ấy rất yêu quý và hài lòng về Bạch Y. Còn Trình Minh Vi, sau khi được Trình Minh Hi kể toàn bộ sự việc cho nghe, cô ấy cũng cảm thấy rất may mắn vì mình đã tránh được kiếp nạn. Và cũng may lần đó cô ấy cũng không dám nói những gì quá khó nghe với Bạch Y. Lúc đó vì quá tức giận, lại còn nghe những lời khích đểu của Chu Quỳnh Vũ, nên đã lỡ làm ra mấy hành động ngu ngốc. Nhưng cũng may cô ấy bình tĩnh lại, không để mọi chuyện trở nên quá khó coi.
"Bạch tiểu thư, lúc trước tôi từng có thái độ không phải với cô, cho tôi gửi lời xin lỗi tới cô." Trình Minh Vi cầm chén rượu lên, mời Bạch Y một cốc rượu để tạ lỗi.
Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ: "Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Mọi chuyện đã đều qua."
Vì để lấy công chuộc tội, sau khi ăn xong bữa tối. Trình Minh Vi đã sai người hầu đi lên lầu để dọn dẹp phòng cho khách ở. Lại còn phải trang trí phòng dựa theo sở thích của Bạch Y. Trình phu nhân nghe thấy toàn bộ câu chuyện, khẽ nhíu mày hỏi: "Tại sao lại phải đi chuẩn bị phòng cho khách."
Trình Minh Vi có hơi ngạc nhiên, một lúc sau cô ấy mới chợt hiểu ra: "Vậy thì… cô ấy sẽ ở chung phòng với anh trai."
"Ở cái gì mà ở." Trình phu nhân dùng ngón tay thon dài khẽ dí đầu Trình Minh Vi xuống, "Minh Ý, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi. Con mau mang Tiểu Bạch về nhà, rồi nghỉ ngơi sớm đi."
Trình Minh Ý: "Về nhà ạ?"
Trình phu nhân: "Thì về cái ngôi nhà mà lúc trước hai bọn con sống chung đó. Hiểu chưa? Nên làm chuyện gì thì làm đi. Thôi, hai đứa đứng đi về nhà đi."
Trình Minh Ý đã hiểu ý của Trình phu nhân.
Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt ngơ ngác, sao cô cảm thấy lời nói này của Trình phu nhân lại có một ẩn ý sâu xa nào đó.
Rất nhanh sau đó, với trí thông minh của mình. Bạch Y cũng nhanh chóng hiểu ý của Trình phu nhân.
Hai người quay trở lại "ngôi nhà" của bọn họ, vừa mở cửa ra đã có thể cảm nhận mùi hương hoa oải hương quen thuộc. Căn nhà vẫn gọn gàng ngăn nắp, vừa nhìn là biết đây chính là thành quả tăng ca của Tiểu Lý. Bạch Y không còn nhớ rõ cái lần cô vì quá thương tâm nên đã vội vàng thu dọn hành lý rời đi. Nhưng thực sự cô nhớ rất rõ những kỉ niệm vui vẻ của hai người ở trong căn nhà này, đây cũng chính là khoảng thời gian vô tư vô lo nhất của cuộc đời cô.
Cả ngày hôm nay đã diễn ra rất nhiều chuyện, nên Bạch Y cảm thấy hơi mệt, cô đi vào trong phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ. Sau đó Bạch Y và Trình Minh Ý lại ngồi bên cạnh nhau trên chiếc ghế sofa, cả hai người cùng xem bộ phim mà Trình Minh Hi cùng Diệp Lam đóng vai chính. Bộ phim này đã ghi lại dấu chân chập chững của Bạch Y lúc cô bước chân vào giới giải trí. Tập phim ngày hôm nay, chiếu đúng cảnh nữ chính đang reo mình xuống dòng sông, góc quay của cảnh này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mảnh mai. Rồi đến cảnh nam chính ôm nữ chính lên bờ. Cảnh không được quay trực diện, chỉ là những góc quay lướt qua và khá mờ ảo. Vừa đủ để kích thích người xem lại còn thỏa mãn trí tưởng tượng phong phú của mọi người.
Thước phim này thực sự rất hoàn hảo, khiến cho Bạch Y suýt quên mất cái cảm giác lạnh buốt khi từ trên cầu nhảy xuống hồ. Còn cái ánh mắt trìu mến của Trình Minh Hi, sau khi đạo diễn hô cắt, anh ta ngay lập tức trở lại nguyên hình. Là kẻ tự cao tự đại mắt cao hơn đầu.
Hồi tưởng lại những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, đầu óc lúc đó có hơi lơ mơ. Đợi đến lúc cô tỉnh lại, thì khoảng cách giữa cô với Trình Minh Ý ngày càng gần. Chỉ là những cái chạm lướt qua nhưng cũng đủ khiến cho người cô nóng rực lên. Cả hai người ở phương diện này đều không có kinh nghiệm, cả hai chỉ dựa theo bản năng, cả hai chỉ muốn thuận theo tự nhiên.
Thật đúng với câu nói kia, người thông minh thì làm việc gì cũng giỏi.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai cô, Trình Minh Ý có thể cảm nhận được Bạch Y đang không chú tâm, anh khẽ hôn lên trán của cô, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, để anh có thể nhìn suy nghĩ trong đôi mắt cô.
Cô có thể cảm nhận sức nặng đang đè lên người cô, thậm chí cô cảm còn nhận hơi thở và nhiệt độ từ người anh tỏa ra. Bạch Y hơi hé môi ra, chính cô cũng rất bất ngờ trước giọng nói ngọt ngào của mình.
"Em đang nhớ lại lúc quay cảnh phim này. Lúc đó em vừa lạnh vừa mệt, tình cảnh lúc đó thực sự rất thảm hại."
"Vậy mình làm chút chuyện gì đó để cơ thể nóng lên đi."
Tâm trạng của Bạch Y rất tốt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Cô có thể cảm nhận rất rõ ngọn lửa và sự khát vọng ở trong đôi mắt anh, hai bàn tay cô khẽ đặt lên lưng của anh, nói giọng khàn khàn: "Chuyện xấu hay là chuyện tốt."
"Mẹ anh bảo, về nhà cần làm điều gì thì làm đi." Hai người truyền lửa trên người mình lên người đối phương, giọng nói của Trình Minh Ý khàn khàn rất quyến rũ, yết hầu di chuyển lên xuống, "Lần trước em vẫn chưa sẵn sàng, còn anh thì quá nóng vội, vậy lần này thì sao?"
Bạch Y cảm nhận được Trình Minh Ý dùng hai tay để ôm chặt lấy cô, anh đặt những nụ hôn dịu dàng tinh tế lên cổ rồi xương quai xanh của cô. Lúc đó… lúc đó cô vẫn còn đang giữ bí mật, vẫn còn điều cố kỵ.
Hiện tại, cô đã hoàn toàn thoát khỏi nữ chính và cốt truyện. Từ nay về sau, cô và Chu Quỳnh Vũ mỗi người sẽ có một con đường riêng, không ai đụng chạm tới ai. Bạch Y không cần phải sống dựa vào câu chuyện của người khác, không phải sống dựa vào cuộc đời người khác .
Cô rốt cuộc cũng đã có thể mở rộng lòng mình, một lần nữa bắt đầu lại một cuộc sống mới của bản thân mình.
Bạch Y thực sự cảm thấy rất hài lòng về cuộc sống hiện tại, tự nhiên cô lại nổi hứng muốn trêu chọc nam chính, cho dù cả linh hồn và thể xác đang bị Trình Minh Ý xâm chiếm và trêu chọc, thi thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng. Nhưng Bạch Y vẫn cố gắng chống đỡ, ra sức để chọc ghẹo đối phương, "Anh là người mới, liệu có được không?"
Trình Minh Ý hôn từng nụ hôn lên trên cổ Bạch Y, nghe xong câu này anh khẽ dừng lại, một lúc sau cô cảm nhận sự đau nhức truyền đến. Người này đúng là chả biết đùa gì cả, anh còn đầu lưỡi đùa giỡn lên chỗ đó, một lúc sau bình tĩnh lại, nhìn cái dấu vết đỏ chói kia, Trình Minh Ý khẽ cúi người xuống hôn nhẹ lên chỗ đó.
"Anh có được hay không, tí nữa thì em sẽ biết rõ thôi."
Nhiều khi, Bạch Y cũng thực sự khâm phục trước lòng háo thắng và sự tò mò của bản thân. Dù biết người ta đang giữ thế thượng phong, nhưng vẫn cố tình muốn khiêu khích. Cho đến khi cô thực sự đã trải nghiệm qua, và đã có được một kinh nghiệm đáng nhớ. Cả cơ thể của Bạch Y giống như đang lơ lửng giữa các tầng mây, những mảnh vụn ký ức rời rã, cô chỉ nhớ tiếng thở dốc người đó, cùng với sự đụng chạm lúc nhanh lúc chậm.
...
Vừa mới tỉnh dậy, Bạch Y vẫn còn chưa mở mắt ra, đã có thể cảm nhận sự đau nhức của cơ thể.
Mẹ nó đau quá! Cái đồ cầm thú kia!
Sau đó có một bàn tay rất ấm áp, dịu dàng xoa bóp mát xa thắt lưng cho cô. Gương mặt của Bạch Y đỏ rực lên, hai mí mắt muốn nhắm chặt lại để mãi mãi không bao giờ mở ra.
"Y Y."
Trải qua một đêm, không còn là giọng nói lạnh lùng trong trẻo như mọi ngày, mà còn được pha thêm chút quyến rũ. Chỉ trong chớp mắt trong đầu Bạch Y lại hiện lên rất nhiều hình ảnh khác nhau, càng nhớ lại cô càng cảm thấy xấu hổ.
"Này, em cảm thấy anh có được không."
Mới sáng ngày ra mà đã thích gây chuyện với người ta rồi, Bạch Y ngay lập tức mở mắt ra, cô tức giận quay sang nhìn người bên cạnh. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ vui vẻ của đối phương, đúng là được ăn no rồi có khác. Còn bản thân cô thì thực sự quá đáng thương.
"Anh có thể im lặng hộ em có được không."
"Không được."Trình Minh Ý không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng xa cách như mọi ngày. Thay vào đó sự ấm áp vui vẻ giống như tiết trời mùa Xuân, anh khẽ xoa đầu Bạch Y, "Y Y, anh yêu em."
"..."
"Anh thấy việc anh làm ngày hôm qua thực sự rất chính xác. Bởi vì anh có thể mang em trở về đây."Vẻ mặt của Trình Minh Ý rất vui vẻ và hào hứng.
Thứ đập thẳng vào mắt Bạch Y chính là các khối cơ ngực rắn chắc, bên tai còn vang lên những câu nói rất chân tình và ngọt ngào. Mặt của Bạch Y đột nhiên đỏ ửng lên, cô cũng không biết mình nên nhìn đi đâu mới ổn. Mà cô không rõ có phải mình đã bị lây bệnh của Thẩm Ngạo Kỳ rồi không, mà sao lại không thể quản được cái miệng của mình nữa, "Anh đã nhắc em nhớ lại. Lý do vì sao anh cứu em, rồi mang em về đây. Đến tận bây giờ em vẫn chưa quên được đâu."
Trình Minh Ý: "..."
Không phải là Trình Minh Ý không biết giải thích, mà là anh không muốn giải thích, bởi vì điều đó không cần phải giải thích. Buổi sáng sớm tinh mơ, thời điểm mà đàn ông tinh lực dồi dào nhất. Anh cũng muốn được thử nghiệm cảm giác đó, nên ngay lập tức dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô hiểu.
Đả thương địch một trăm, nhận lại thương tổn một nghìn. Giờ thì Bạch nữ sĩ cũng biết hậu quả việc lỡ lời.
Cả hai người ở lại Bắc Kinh tầm khoảng hai ngày. Trình Minh Ý và Bạch Y ngay lập tức đi sân bay để bay đến Thượng Hải. Chuyến đi lần này, anh đã đưa Bạch Y về ra mắt người nhà, mọi người trong nhà đều rất yêu quý cô. Trình Minh Ý cảm thấy mình nên đi tới tìm Bạch Sương để báo cáo kết quả công việc.
Lúc hai người chuẩn bị lên máy bay, Bạch Y đột nhiên lại thèm ăn kem. Nên Trình Minh Ý đành phải đi gửi hành lý rồi lên máy bay trước. Cô phải đứng xếp hàng một lúc rất lâu, mới mua được cái cây kem matcha yêu thích của cô. Vừa mới bước vào khoang hạng nhất, thì nhìn thấy anh đang ngồi ở khoang giữa và đang xem tạp chí, ở bên cạnh có một cô gái rất xinh đẹp đang ngồi nói chuyện với anh.
Bạch Y vừa mới bước vào chỗ ngồi của mình, thì cô gái kia quay sang nhìn Bạch Y, khẽ mỉm cười, lịch sự nói chuyện: "Cô gái, cô có thể đổi chỗ ngồi cho tôi được không?"
Bạch Y đang ăn dở kem, còn chưa kịp phản ứng, thì Trình Minh Ý đứng dậy ấn cô ngồi xuống chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho cô, rồi quay lại nhìn cô gái kia: "Không được, cô ấy là vợ của tôi. Tôi muốn ngồi cạnh cô ấy."
Phản ứng đầu tiên của cô gái kia chính là bất ngờ, sau đó ngượng ngùng đứng dậy rời đi.
Mà biểu cảm đó, Bạch Y có thể hiểu được, liền quay sang trêu chọc người bên cạnh: "Cô gái đó nhìn rất xinh đẹp?"
"Em."
"Hả?"
Trình Minh Ý ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi lại tiếp tục đọc quyển tạp chí, trên khuôn mặt của anh hiện rõ một nụ cười rạng rỡ, "Em chính là người đẹp duy nhất ở trong lòng anh."
Bạch Y khẽ cắn một miếng kem, cảm nhận mùi hương ngọt ngào và mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể. Là một tình đầu của nhau và có thể sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Trong quyển tiểu thuyết, nam chính là người được tác giả miêu tả rất hoàn hảo, nhưng bởi vì tính cách anh lạnh lùng cứng ngắc nên thường không biết thể hiện cảm xúc. Nhưng bây giờ người này lại có thể tự nhiên nói cho cô nghe những câu nói rất ngọt ngào. Và cô không cưỡng lại trước sự hấp dẫn của anh.
"Trình tiên sinh vạn năng."
"Ơi." Trình Minh Ý vẫn đang xem dở cuốn tạp chí.
"Nhìn em đi."
"Có..."
Những âm thanh còn lại đã bị một nụ hôn tràn ngập mùi hương matcha chặn lại. Trình Minh Ý khẽ chớp mắt, rồi ngay lập tức đảo khách thành chủ. Hai người chìm đắm vào trong nụ hôn.
Có một vị hành khách gần đó, cũng biết ý giả bộ mình không nhìn thấy.
"Ngọt không?" Bạch Y khẽ liếm khóe môi, nở nụ cười thích chí.
Trình Minh Ý bật cười: "Không ngọt bằng em."
Máy bay chính cất cánh, từng tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, cả người Bạch Y như được phủ thêm lớp ánh nắng màu vàng nhạt, trên khóe môi vẫn còn hiện rõ ý cười. Trình Minh Ý quay sang nhìn cô, nụ cười rạng rỡ trên khóe môi.
Mặt trời và em luôn bên cạnh, là điều tốt đẹp nhất với anh trên đời này