Bạch Y đương nhiên không hề có ý định chuyển đi thật, cô còn có một đống chuyện còn chưa giải quyết xong. Cô không muốn kéo thêm phiền phức cho Trình Minh Ý, tuy Trình Minh Ý nói anh không để ý những chuyện mà cô từng giấu diếm anh. Nhưng Bạch Y vẫn chưa chấp nhận tha lỗi cho những hành động này của mình.
Mấy lời của cô nói chỉ dùng để chặn lại cái mồm ngoa ngoắt của Thẩm Ngạo Kỳ mà thôi.
Thẩm Ngạo Kỳ là người lùi một bước, tuy nhìn Trình Minh Ý có không vừa mắt. Nếu có cơ hội đương nhiên phải ngáng chân ra chắn đường. Nhưng vừa nhìn thấy cô đi khuất. Cậu ta vẫn cảm thấy không yên tâm, đành phải giao lại quyền giám hộ cho Trình Minh Ý.
Hiếm lắm, Bạch Y có dịp ngây thơ như vậy, trước tấm gương trong cửa thang máy, không hiểu sao đột nhiên cô làm mặt quỷ.
Đối với xã hội hiện đại như ngày nay, chỉ cần có tiền là đương nhiên có thể tìm thấy chỗ ở? Chết cười mất.
Tuy Bạch Y đã ở Bắc Kinh trong một khoảng thời gian. Đối với địa chỉ các quán cà phê cô nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng vị trí của các khách sạn cô lại không rõ lắm. Cô đứng ngơ ngác ở đại sảnh khách sạn trong tầm mười giây. Đột nhiên không biết nên tìm khách sạn nào để ở tạm mấy ngày.
Cô cũng chỉ đến ở đó mấy ngày mà thôi, nên cô cũng chỉ đem theo mấy món đồ tùy thân. Bạch Y ngồi ở khu vực tiếp khách của đại sảnh, cô mở máy điện thoại lên thử tìm kiếm địa chỉ của mấy khách sạn quanh đây. Từ cuộc sống tiết kiệm biến thành cuộc sống xa hoa thì dễ, từ giàu sang trở thành nghèo nàn mới khó. Đó chính là sự tha hóa của con người mà cũng có thể là bản năng của con người. Nói vậy thôi chứ cô cũng nên cẩn cẩn thận tìm kiếm một khách sạn an toàn để ở.
Nhưng tốt nhất là không nên cách chỗ này quá xa, chỉ cần Lục Thừa Hàng vừa rời đi, thì để lúc cô chuyển về đây cũng tiện.
Ồ, ít nhất là phải có suối nước nóng, SPA, nhà ăn không quá khó ăn, đặc biệt là phòng phải cách âm tốt...
Bạch Y không biết những yêu cầu như vậy có phải quá nhiều hay không.
Tìm kiếm tầm khoảng 30’, cho đến khi những ánh sáng mặt trời bên ngoài dần tắt hẳn, Bạch Y vẫn chưa tìm được khách sạn vừa ý của bản thân. Có lẽ, ngày trước lúc nguyên chủ đi du lịch khắp nơi trên thế giới, cô ấy thường đến ở khách sạn thuộc quyền quản lý của Thẩm Ngạo Kỳ. Vì vậy trong trí nhớ không hề có lưu bất kỳ hình ảnh các khách sạn nào khác.
Bên ngoài trời đã tối, tại sao không bật đèn?
Bạch Y đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, khẽ nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn, có phát hiện có người đang đứng trước mặt cô. Trên khóe môi của người đó còn nở nụ cười dịu dàng, lúc bốn mắt hai người nhìn nhau cô còn nhìn thấy khóe mắt của người đó hơi cong cong.
"Minh Ý?!" Bạch Y kinh ngạc định hét lên, nhưng ngay lập tức cô lấy tay che miệng, cố hạ thấp giọng nói xuống, "Tại sao anh lại ở đây?"
Trình Minh Ý hơi cúi người xuống: "Em đang làm gì thế?"
"Tìm..." Bạch Y mặt biến sắc, vội tắt điện thoại, "Anh trả lời câu hỏi của em trước."
"Là do Thẩm tổng nói, em gặp chút việc nên tạm thời sẽ không ở đây nữa. Tuy ngoài miệng thì em nói sẽ trở về nhà của anh. Nhưng dọc đường em nhất định sẽ tìm một khách sạn khác để ở tạm. Cho nên anh ấy bảo anh đến đây để đón em."
Bạch Y: "..."
Thẩm tiên sinh, tôi đã đánh giá ngài quá thấp.
Bạn vẫn còn đang ở trong khách sạn, mà đã bị tất cả mọi người phát hiện ra ý đồ. Bạch Y ước bây giờ ở đây có một cái hố, để cô nhảy xuống cho bớt xấu hổ.
"Tuy anh không biết lý do vì sao em lại làm như vậy. Nhưng nhờ chuyện đó mà em đồng ý quay trở về nhà là được." Trình Minh Ý khẽ xoa đầu Bạch Y, cảm giác quen thuộc từ tay truyền lên, đó là thứ khiến cho anh nhung nhớ suốt mấy ngày nay.
Trình Minh Ý kéo cô lên, nắm tay dẫn cô đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài, thứ đập vào mắt cô chính là khung cảnh buổi đêm của thành phố. Bạch Y cảm thấy có hơi hoảng sợ, vội túm chặt lấy cánh tay của Trình Minh Ý.
Trình Minh Ý: "?"
"Minh Ý, anh có thể chờ em một chút được không." Bạch Y quyết định sẽ không chần chừ do dự nữa, cô nghĩ mình nên kể hết rõ ràng mọi chuyện cho đối thương, "Nếu em nói mấy chuyện trong gia đình của em rất phức tạp. Để hai người chúng ta được ở bên nhau cần phải trải qua rất nhiều thử thách. Anh có nguyện ý tiếp tục đi chung với em không?"
Rắc rối? Chắc là cô đang nói tới người chị gái kia.
Trình Minh Ý bật cười: "Chuyện trong gia đình anh thực ra cũng rất phức tạp. Chẳng qua là anh chưa có cơ hội nói cho em biết mấy chuyện này. Em cũng nguyện ý đi cùng anh chứ?"
Không cần anh phải giới thiệu, thì Bạch Y cũng biết rất rõ mấy chuyện này. Bạch Y biết được những chuyện đó chủ yếu là do những gì cô từng đọc trong sách. Cô nghĩ mình nên đặt mình vào hoàn cảnh và vị trí của Trình Minh Ý, có hơi do dự nói: "Anh vừa có sự nghiệp thành công, lại là người có trách nhiệm. Có khả năng anh sẽ không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện cỏn con và nhàm chán kia."
Trình Minh Ý đáp lại cô bằng một cái ôm rất ấm áp, anh dịu dàng hôn lên mái tóc của cô, giọng nói ôn nhu ấm áp văng vẳng bên tai cô: "Chỉ cần là chuyện liên quan tới em, đối với anh chúng đều rất quan trọng. Em cũng biết chuyện công việc của anh không hề có áp lực, mà bây giờ mấy chuyện trong công ty cũng có Minh Hi ở bên giúp đỡ. Chỉ cần hai người chúng ta có thể quay trở lại như trước kia. Bất cứ chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc."
Bạch Y từ trước đến nay, cô không hề chống cự được trước mấy lời ngọt ngào thâm tình của Trình Minh Ý, trước khi thông suốt cô cảm thấy sởn da gà và buồn nôn khi nghe mấy điều này. Nhưng sau này khi đã hiểu ra, cô chỉ cảm được sự xúc động cùng thẹn thùng.
Hai tay từ từ đặt lên thắt lưng của đối phương, khóe mắt của Bạch Y có hơi đỏ, "Mọi chuyện là như vậy, thực ra em có..."
"Y Y?!"
***
Bạch Y hơi nheo mắt lại, cả người cứng đờ nhìn cái người đang tiến lại gần. Cô có thể nhìn thấy rõ đường nét ngũ quan trên khuôn mặt của người kia. Khuôn mặt tuấn tú, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, đôi môi mỏng đang mím chặt lại, cả người toát là khí chất uy nghiêm. Nhìn khá giống với khí chất của Trình Minh Ý, nhưng nhìn người này nhìn lạnh lùng và nghiêm túc hơn.
Lần cuối cùng được nhìn thấy khuôn mặt này đã là từ nửa năm trước, mặc kệ lúc trước khuôn mặt này đã từng khắc sâu trong tâm trí. Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, mọi sự ủy khuất và nóng giận đã dần dần trôi vào trong quên lãng.
Cái thứ được gọi là vì đau khổ mà bỏ đi, tưởng phức tạp nhưng thật ra lại rất đơn giản.
"Y Y, anh ta là ai?"
Trình Minh Ý theo bản năng đề phòng cái vị khách không mời mà đến này, anh im lặng cẩn thận quan sát đối phương. Không ngờ đối phương lại đi trước anh một bước. Nhưng nghe cách đối phương gọi tên cô, anh cũng cảm nhận được mối quan hệ của cả hai rất thân thiết. Nhiệt độ trong mắt của Trình Minh Ý ngay lập tức hạ xuống .
Từng câu chuyện và những kỷ niệm liên quan đến người này dần lướt qua trong đầu cô, trong đôi mắt của Bạch Y xuất hiện những gợn sóng, nhưng cô nhanh chóng trở nên bình tĩnh lại.
"Giới thiệu cho anh biết, người này là bạn trai của tôi." Bạch Y nói, "Lục Thừa Hàng, tại sao anh lại đến đây?"
Đồng tử của Lục Thừa Hàng co rụt lại, dường như anh ta không tin những gì Bạch Y vừa nói, cố lặp lại câu nói này ở trong đầu, anh ta cảm thấy rất bất ngờ và khá khó hiểu.
Nhưng những cảm xúc đó chỉ là thoáng qua, Lục Thừa Hàng quay sang nhìn Trình Minh Ý, bình tĩnh hỏi: "Ừ, vậy em có thể giới thiệu tôi cho người bạn trai của em biết được không?"
Cái giọng bình tĩnh tự tin này, khiến cho Trình Minh Ý cảm thấy hơi khó chịu, liền quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh, nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh và lạnh nhạt của cô, đột nhiên anh cảm thấy rất yên tâm.
Bạch Y tiến lên phía trước một bước, dùng giọng điệu khách sáo lạnh nhạt nói: "Minh Ý, giới thiệu cho anh biết đây chính là vị hôn thê cũ của em."
Trình Minh Ý: "..."
Lục Thừa Hàng: "..."
Cách đó vài mét, Thẩm Ngạo Kỳ đang trốn đằng sau cái cây vội vàng lấy tay che miệng, vì cười nhiều quá nên cảm thấy khóe miệng có hơi đau rát.
Phải biết cậu ta chờ đợi khoảnh khắc này đã lâu lắm rồi. Cả hai người, cậu ta đều cảm thấy không xứng với Bạch Y. Không hiểu kiểu gì lại có dịp gặp mặt nhau trước cửa khách sạn. Nhìn hai cặp mắt sắc như dao nhọn hận không thể chém cho người kia mấy nhát. Ôi, đột nhiên chứng kiến cảnh tượng huy hoàng này thực sự là vinh dự lớn cho cậu ta.
Chuyến công tác lần này ở Bắc Kinh, thực sự là một món hời rất lớn. Mặc dù mỗi ngày phải làm việc không ngừng nghỉ, nhưng lại có thể chứng kiến rất nhiều chuyện thú vị như vậy cũng không uổng.
"Vị hôn thê cũ", đó là mấy từ cô phải suy nghĩ rất lâu mới nói ra được.
Lục Thừa Hàng có hơi hoảng sợ, nhưng độ nhạy bén và nghiêm khắc của người luật sư đã ăn vào máu anh ta, chỉ một giây sau anh ta đã bình tĩnh lại, "Vị hôn thê củ? Y Y, em có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Bạch Y nói.
Lục Thừa Hàng ánh mắt như muốn thiêu cháy Bạch Y, nhấc chân lên muốn đi về phía cô, lông mày của Trình Minh Ý khẽ chuyển động, im lặng không lên tiếng, tiến về phía trước một bước, đứng giữa hai người.
"Chuyện này… tiên sinh." Lục Thừa Hàng không biết nên dùng cách xưng hô nào, "Làm phiền đừng quấy rầy hai người chúng tôi."
Trình Minh Ý: "Chính anh mới là người đang quấy rầy hai người người chúng tôi."
Hai người nam nhân có khí chất tương tự nhau, hai người không ai chịu nhường ai. Đều đứng yên bất động, ánh mắt vừa sắc bén vừa lạnh lùng. Dường như chỉ cần có một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến cho bầu không khí càng trở nên căng thẳng. Bạch Y đứng sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn hai người, cô cảm thấy khó xử, không biết có nên xen vào hay không.
Thẩm Ngạo Kỳ nghĩ đã xem kịch hay đủ rồi. Liền đứng dậy bước ra ngoài. Có một vài chiếc lá rơi trên đầu, cậu ta dùng tay phủi nó đi. Rồi tiến lên phía trước phá vỡ thế trận giằng co.
"Thừa Hàng, sao cậu đến sớm vậy." Thẩm Ngạo Kỳ vui vẻ nói, "Trình tổng cũng ở đây à, khéo quá, hai người đang bàn chuyện làm ăn à? À, người này là một luật sư rất nổi tiếng, mà mọi người cũng không nên đứng ở đây để nói chuyện, nên tìm chỗ nào đó rồi ngồi xuống nói chuyện thì tốt hơn."
Lục Thừa Hàng quay sang nhìn cậu ta, cũng không muốn lãng phí thời gian để hàn huyên, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Ngạo Kỳ, người này cũng là bạn của cậu à?"
Thẩm Ngạo Kỳ bật cười: "Có thể xem là như vậy hoặc có thể không."
"Vậy phiền cậu dẫn anh ta đi chỗ khác." Lục Thừa Hàng nói, "Tôi có chuyện muốn nói riêng với Y Y."
Trình Minh Ý lấy điện thoại di động ra: "Luật sư Lục đúng không? Nếu ngài cứ liên tục muốn quấy rầy bạn gái của tôi, tôi đành phải nhờ cảnh sát vào cuộc."
Lục Thừa Hàng: "Trình tổng nghĩ mấy lời đó có thể uy hiếp được một người luật sư như thôi, muốn chọc cười người khác thì lôi chuyện khác ra đi?"
"Ở đây là Bắc Kinh."
"Đương nhiên là tôi phải hiểu hết được hệ thống pháp luật ở đây rồi. Đó cũng chính là lý do vì sao, mọi người đều thích hợp tác với tôi."
Ba người đàn ông cao to đẹp trai, lại rất khí chất cùng đứng trước cửa khách sạn. Chọn bừa một trong ba người rồi ném ra đường, cũng ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mà đứng trong bầu không khí vừa ái muội vừa kì cục này, chỉ mới nói chuyện với nhau một lúc mà đã thu hút được ánh mắt của bao nhiêu người.
Bạch Y cảm thấy rất xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, lợi dụng mái tóc dài bồng bềnh dùng nó để che khuất khuôn mặt, "Ngạo Kỳ, cậu mang Minh Ý lên phòng ngồi chờ trước đi, tôi với Lục Thừa Hàng có vài chuyện cần phải nói rõ ràng."
Trình Minh Ý ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, anh vội vàng nắm lấy tay cô, có hơi ủy khuất nói: "Em muốn đi cùng với anh ta?"
Bạch Y nhấn mạnh từng câu từng chữ một: "Có vài chuyện cần phải nói rõ ràng với anh ta."
Nghe thấy quyết định của Bạch Y sẽ lựa chọn đi cùng với Lục Thừa Hàng. Khiến cho Trình Minh Ý cảm thấy rất nóng giận. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn rất bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Một phần vì do thói quen, điều quan trọng hơn là từ đầu đến giờ Lục Thừa Hằng luôn giữ được sắc mặt bình thản. Chỉ cần anh không khống chế được cảm xúc thì ngay lập tức anh sẽ rơi vào thế thấp.
"Được, lần trước Trình tổng đi vội quá, vẫn chưa có dịp đi thăm quan hết khách sạn của chúng tôi." Thẩm Ngạo Kỳ bật cười, giơ tay mời, "Trình tổng, bên này."
Trình Minh Ý vẻ mặt biểu cảm quay lại nhìn cậu ta một cái, sau đó dịu dàng quay sang nói chuyện với Bạch Y: "Y Y, anh lên kia chờ em trước."
Sự sợ hãi và lo lắng thoáng qua hiện lên đôi mắt của anh, khiến trái tim của Bạch Y dường như thắt lại. Cô cũng chưa từng muốn Trình Minh Ý vì cô mà vướng phải mấy tình huống xấu hổ như vậy. Nhưng trong khoảng thời gian này cô không thể tránh được việc này, chỉ còn cách nhanh chóng xử lý vụ này xong. Nếu có gì không vừa ý, cả hai phải đóng cửa lại để dạy bảo nhau. Cho dù anh phạt cô quỳ trên bàn phím cô cũng chấp nhận. Nhưng ở đây là bên ngoài, không thể để mất mặt trước những người lạ được.
Bây giờ thì tốt rồi, cô rất trông chờ màn biểu diễn của Lục Thừa Hàng?!
Hai người ngồi đối diện nhau ở quán cà phê trên tầng 10 của khách sạn, vị trí này khá gần với cửa sổ, tuy nhiên với tình huống trước mặt cả hai đều không có tâm trạng thưởng thức khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lục Thừa Hàng im lặng nhìn Bạch Y một lúc rất lâu, cuối cùng anh ta lên tiếng, nhưng câu nói này không nhằm vào cô, "Người kia bình tĩnh thật đấy. Dù biết rõ mối quan hệ của hai người chúng ta, nhưng anh ta vẫn không hề có phản ứng gì."
"Mối quan hệ?" Bạch Y nhướng mày, "Hai người chúng ta vốn dĩ không hề có mối quan hệ nào cả."
Lông mi của Lục Thừa Hàng vừa dài vừa cong, đôi mắt như chứa cả biển sao, bị ánh mắt này nhìn chằm chằm như vậy thực sự rất dễ bị mê hoặc.
"Y Y, em còn muốn tức giận đến lúc nào?" Lục Thừa Hàng tay vẫn khuấy cốc cà phê, bình tĩnh nói, "Em không thèm nói một câu nào với người nhà đã chạy đến Bắc Kinh, cả nửa năm nay em không thèm gọi một cú điện thoại nào cho chúng tôi. Tôi còn không hiểu lý do vì sao mà đột nhiên em gia nhập giới giải trí. Em có biết cái giới giải trí kia có bao nhiêu là thứ hỗn loạn và phức tạp. Em rốt cuộc muốn làm gì hả?"
Bạch Y không đủ kiên nhẫn để giải thích cho người này nghe. Nhưng Lục Thừa Hằng vẫn còn mặt mũi hỏi cô còn muốn tức giận đến khi nào. Cái hôn ước của nguyên chủ chính cô cũng thấy nó rất vô lý. Giống như những gì mà Thẩm Ngạo Kỳ từng nói nó giống như một trò đùa.
Lúc hai người còn bé, Lục Thừa Hàng vừa mới bước vào cửa, liền ngay lập tức chạy ra trêu chọc nguyên chủ. Đến mức nguyên chủ òa khóc nức nở. Nhưng cái tên này từ nhỏ mồm mép đã lanh lợi, chỉ cần dỗ nguyên chủ vài câu là khiến cho cô ấy nín khóc. Và bỏ qua tất cả mọi chuyện, lại chạy theo anh ta chơi đùa.
Nhân lúc người nhà của nguyên chủ không để ý, hai đứa nhỏ lôi nhau ra cây đào ở gần cái ao. Nguyên chủ là một đứa trẻ tùy hứng, chỉ cần có ai làm không vừa ý cô ấy, thì cô ấy liền òa lên khóc. Vậy mà lại có thể ngoan ngoãn vui vẻ chạy theo cậu nhóc chơi cả ngày mà không khóc. Chính vì vậy ông nội của nguyên chủ và ông nội của Lục Thừa Hàng thấy hai đứa trẻ hợp nhau nên quyết định lập ra hôn ước.
Sau này khi lớn lên, nguyên chủ cũng không hề nhớ câu chuyện này nữa. Nhưng cô ấy cảm thấy Lục Thừa Hàng cũng không tệ, trong mấy người cô ấy quen thì cô ấy cảm thấy Lục Thừa Hàng là người được nhất. Mà quan trọng, hai người lại quen biết với nhau từ nhỏ. Nhưng sau này lớn lên, thái độ của Lục Thừa Hàng với cô ấy rất kì lạ, lúc gần lúc xa. Mà cô ấy nghĩ gả cho ai thì cũng như vậy, thà chọn người mình quen biết thì vẫn tốt hơn.
Nguyên chủ không hề biết như thế nào mới là tình yêu, chính vì như vậy cô ấy đã phải nhận lấy bi kịch thê thảm.
"Tôi cảm thấy cái hôn ước này không có lý do gì để tiếp tục tồn tại." Bạch Y nói thẳng, "Tôi không thích anh."
Lục Thừa Hàng khẽ gật đầu, cũng không hề cảm thấy có gì quá bất ngờ: "Anh biết, không quan trọng, chỉ cần anh thích em là đủ."
"..."
Đột nhiên có một tia sét từ trên trời giáng xuống đất, đánh thẳng vào người Bạch Y khiến cho linh hồn của cô suýt nữa bị xuất ra ngoài, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cả người cô run lẩy bẩy. Bị ánh mắt dịu dàng này nhìn chằm chằm, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một câu nói ngắn nhưng cô nghe rất rõ. Giống như âm thanh từ trên trời hoặc từ trong ý thức của cô phát ra.
Tình yêu của bạn đã đến.
WTF?!
Bạch Y hoảng sợ nhìn thẳng vào ánh mắt đang rất nghiêm túc của Lục Thừa Hàng, chẳng lẽ ngay từ đầu đến cuối tình yêu của cô lại chính là anh ta?! Chẳng lẽ từ đầu đến cuối, những gì cô từng nói biến thành những hòn đá liên tục rơi thẳng xuống chân cô. Ha ha ha cô không bị điên.
Điều khiến cho cô bất ngờ, vị hôn phu của nguyên chủ, anh ta thích cô.
Bạch Y sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thậm chí động tác trên tay trở nên cứng ngắc và chậm chạp, những hành động này của cô đều được Lục Thừa Hàng thu hết vào đôi mắt, anh ta từ tốn nói: "Em không tin?"
"Thế anh muốn tôi phải tin như thế nào?" Bạch Y ép sự hoảng loạn trong lòng xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lấy tay chỉ thẳng vào mặt mình, "Anh đứng trước mặt tất cả mọi người cho tôi một cái tát. Đây chính là biểu hiện thích tôi ư?"
Vẻ mặt bình thản của Lục Thừa Hàng xuất hiện những vết nứt, anh ta bối rối nhìn Bạch Y, "Anh đánh em lúc nào. Sao anh không biết?"
"Anh đứng trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty, vì nữ thư ký kia, anh với tôi đã có một cuộc tranh cãi rất gay gắt. Những lời nói ngày hôm đấy của anh so với việc anh giơ tay tát thẳng vào mặt tôi còn khó chịu hơn rất nhiều." Bạch Y nhớ lại câu chuyện đã xảy ra từ nửa năm trước, sự kích động và phẫn nộ cũng dần được thay thế, "Chuyện liên quan đến hôn ước, tôi sẽ trở về nói rõ ràng với người lớn của cả hai nhà. Việc này không cần luật sư Lục phải ra mặt."
Lục Thừa Hàng im lặng nhìn Bạch Y trong tầm khoảng vài giây, đột nhiên anh ta giơ tay lên, ánh mắt Bạch Y trở nên sắc bén, đề phòng nhìn chằm chằm vào Lục Thừa Hàng. Lục Thừa Hàng ngay lập tức rút tay lại.
"Em xem đi, mọi chuyện giờ đã thành ra như vậy." Lục Thừa Hàng bình tĩnh lên tiếng, "Ở trong lòng em, chúng ta chỉ là bạn bè, chỉ là người quen biết từ nhỏ, chỉ là anh em. Chỉ duy nhất một thứ không phải chính là tình yêu. Em không hiểu hay là không muốn tìm hiểu xem tình yêu là như thế nào. Mấy năm nay, cho dù anh đã dùng bao nhiêu cách, từng dùng bao nhiêu tín hiệu ám chỉ cho em biết. Nhưng em chưa từng một lần hồi đáp lại anh."
…Công bằng mà nói, đây đích thực là những gì mà nguyên chủ từng nghĩ.
Bạch Y không hề lên tiếng phản bác, chỉ im lặng ngồi nghe.
"Em có biết lúc em tức giận vì chuyện của anh và nữ thư ký. Em biết lúc đó anh vui như thế nào không. Anh đứng trước mặt mọi người, cùng với em tranh cãi. Chỉ vì muốn em suy nghĩ thật cẩn thận, lý do vì sao em lại tức giận."
Giọng nói của Lục Thừa Hàng nghe rất êm tai, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt giống như đang nói chuyện của người khác, sự bình tĩnh và sự khôn khéo nghề luật sư được anh ta áp dụng rất nhuần nhuyễn, khiến cho những lời anh nói trở nên sinh động và giàu cảm xúc. Câu cuối cùng, giọng nói của Lục Thừa Hàng còn pha lẫn chút buồn bã và hụt hẫng.
"Có phải… anh đã lỡ tay làm hỏng tất cả mọi chuyện rồi đúng không Y Y?"
"..."
Người nam nhân luôn ở bên cạnh nguyên chủ, giống như người lớn mang tâm hồn đứa trẻ, luôn tự cho rằng hành động của mình là luôn đúng. Thượng đế đã mở cho nguyên chủ một cánh cửa, rồi ngay lập tức đem cánh cửa đó đóng lại. Cả nguyên chủ cùng Lục Thừa Hàng chỉ vì cả hai còn quá trẻ con, vẫn chưa thể hiểu chính xác định nghĩa về tình yêu, bây giờ dù có tiếc nuối thì mọi chuyện đều đã thành ra như vậy.
Bạch Y không biết nên nói gì vào lúc này, nhưng cô vẫn khăng khăng giữ vững quan điểm. Mà thái độ của Lục Thừa Hàng cũng rất kiên quyết, anh ta lặp lại câu nói kia một lần nữa, "Anh không đồng ý".
Bầu không khí ở trong quán cà phê rất căng thẳng, hai người im lặng nhìn nhau. Cô cảm thấy cuộc nói chuyện này thực sự quá nhàm chán. Kinh nghiệm của Bạch Y dù có phong phú đến đâu cũng chỉ giới hạn trong những vấn đề liên quan đến ngành tài chính. Đương nhiên không thể nào so sánh được với Lục Thừa Hàng, những lời anh ta nói ra có sự logic khiến cho người khác không thể chống đỡ nổi. Nếu anh ta không giỏi thì cũng đâu thể dành được một chuỗi chiến thắng trên phiên tòa. Chỉ sợ anh ta nói thêm mấy câu nữa, thực sự có thể tẩy não của đối phương.
Bạch Y khẽ lắc đầu rồi uống cạn cốc cà phê. Cô hạ quyết tâm sẽ đem cái nồi này ném đi. Việc này là do các vị trưởng bối quyết định, có việc gì cần bàn thì cô trực tiếp đi tìm vị trưởng bối nói chuyện.
Lục Thừa Hàng trong lòng cảm thấy rất khó chịu, rất hối hận vì mình đã không đi đến đây sớm hơn. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta vẫn rất bình thản. Thậm chí cũng không có ý định hỏi Bạch Y về những chuyện liên quan đến Trình Minh Ý. Anh ta vẫn điềm tĩnh dường như người kia không có gì đáng để nhắc tới.
Bạch Y cảm thấy rất mệt mỏi, cô định chạy trốn thì lúc đi đến cửa khách sạn mới phát hiện không nhìn thấy túi xách đâu. Đành phải quay trở lại phòng của Thẩm Ngạo Kỳ trên tầng. Lục Thừa Hàng giữ im lặng đi theo cô vào trong thang máy, với kinh nghiệm làm nghề luật sư, tốt nhất không nên nói gì trong thời điểm hiện tại, cả hai người đã hiểu lầm nhau nhiều năm như vậy, vẫn nên cho hai người một khoảng thời gian để suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
Vừa mới bước ra khỏi thang máy, liền đụng trúng hai người đang đi ở phía đối diện. Nhìn sắc mặt của Trình Minh Ý có vẻ không ổn, còn Thẩm Ngạo Kỳ khi nhìn thấy bọn họ ánh mắt ngay lập tức phát sáng lên.
"Nói chuyện xong rồi à?" Thẩm Ngạo Kỳ vỗ vai Bạch Y, rồi quay lại nhìn Lục Thừa Hàng, hưng phấn nói, "Có phải cậu chuẩn bị bước vào hiệp hai đúng không, cậu có muốn cùng Trình tổng nói chuyện với nhau một lúc không?"
Lục Thừa Hàng không thèm để ý tới lời trêu chọc của Thẩm Ngạo Kỳ, "Ngạo Kỳ, cậu nhờ nhân viên giúp tôi làm thủ tục nhận phòng."
"Tại sao không về nhà cậu mà ở?"
"Lâu rồi không có người đến dọn dẹp, nên lười không muốn qua."
Không hổ là vị hôn thê cũ, đến ngay cả lấy cớ cũng khiến cho người khác không thể phản bác được.
"Được rồi, tôi sẽ sai người đi lên chuẩn bị."
"Thẩm tổng, nhận tiện cũng giúp tôi làm thủ tục nhận phòng nhé." Trình Minh Ý đột nhiên lên tiếng, rồi im lặng đi đến trước mặt Bạch Y, "Phòng nào cũng được."
Thẩm Ngạo Kỳ nét mặt vui vẻ, cậu ta rất muốn không màng tới hình tượng mà đứng dậy vỗ tay hoan hô. Đột nhiên có hai vị khách vip đến khách sạn ở, mà món hời đã được đưa tới tận cửa đương nhiên là cậu ta sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn, khẽ nhíu này: "Khách sạn bên này cách công ty rất xa. Tại sao anh có nhà không ở mà chạy đến khách sạn ở làm gì?"
Trình Minh Ý thản nhiên nói: "Em không ở đấy, thì căn phòng kia đối với anh chẳng khác gì phòng ở khách sạn cả."
Thẩm Ngạo Kỳ trợn trừng hai mắt lên, đột nhiên hú một tiếng, Lục Thừa Hàng đương nhiên là cảm thấy rất khó chịu, khẽ nhíu mày quay sang nhìn anh, mím chặt khóe môi để ép bản thân mình phải nhẫn nhịn.
Vẫn còn người khác đứng ở đây, Bạch Y không thể nói chuyện rõ ràng với Trình Minh Ý, hơn nữa bây giờ đầu óc cô còn đang bị mắc kẹt bởi cuộc đính hôn vô lý kia, liền khẽ vẫy tay, rồi bước vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Tùy anh, anh thích thì cứ làm đi."
Thẩm Ngạo Kỳ ánh mắt di chuyển theo từng bước chân của Bạch Y, cuối cùng cũng không nhịn được cười, mấy tháng cậu ta sống ở đây cũng không kích thích bằng mấy canh giờ này. Trái tim nhỏ bé giống như đang bị treo lơ lửng giữa chín tầng mây, dù đủ mọi cách vẫn không thể bình tĩnh được.
Người ta đã mang tiền tới cửa, làm gì có chuyện không nhận, Thẩm Ngạo Kỳ rất chu đáo chuẩn bị hai người bọn họ ở hai căn phòng liền kề nhau, lại còn tính cho bọn họ giá hữu nghị.
Thẩm Ngạo Kỳ cảm thấy sự sắp xếp này của cậu ta thực sự rất tuyệt. Thậm chí còn kéo Bạch Y đi xuống dưới để xem kịch.
Bạch Y đã trở nên miễn dịch với mấy hành động khó hiểu của Thẩm Ngạo Kỳ, mặt không cảm xúc: "Này, hai người bọn họ sẽ không thể bởi vì tôi, rồi sẽ xảy ra xích mích và mâu thuẫn trong công việc chứ?"
Thẩm Ngạo Kỳ rất ngạc nhiên, bật cười nói: "Sao cậu có thể nghĩ ra kịch bản cẩu huyết như vậy? Thừa Hàng làm luật sư, nên hai người bọn họ sẽ không có khả năng tiếp xúc với nhau trong công việc."
"Nhưng mà Lục Thừa Hàng rất lợi hại, mà hồi trước Trình Minh Ý từng nói với tôi, anh ấy rất không hài lòng với bộ phận luật sư của công ty." Bạch Y nói, "Lục Thừa Hàng liệu có đi đến giúp công ty đối thủ của Trình Minh Ý, khiến anh ấy sẽ gặp phải phiền toái không?."
Thẩm Ngạo Kỳ trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cô: "Uầy, hóa ra cậu còn nhớ Lục Thừa Hàng là một người rất lợi hại, tại vì lúc trước cậu cứ làm ra vẻ mình không hề nhớ bất kỳ chuyện nào. Nên tôi còn tưởng vì Lục Thừa Hàng đả kích cậu rất lớn. Nên khiến cho cậu bị tẩy não hoàn toàn."
"..." Chung quy là, Bạch Y vẫn nên nói ít thì tốt hơn.
"Mà Thừa Hàng cũng không phải thần tiên đi xuống cứu khổ cứu nạn cho chúng sinh." Thẩm Ngạo Kỳ nói, "Cậu ta cùng với chị của cậu đi đến đây lý do chủ yếu là liên quan đến công việc. Họ đến đây để tìm cơ hội để hợp tác với các nhà đầu tư trong nước, họ muốn tiến sâu hơn trong thị trường Trung Quốc."
"..."
Ồ cô đã lỡ quên mất, Lục Thừa Hàng chính là cố vấn luật sư của tập đoàn. Bạch Y cũng cảm thấy sự tuyệt vọng về chỉ số IQ của mình.
Nếu chị gái của nguyên chủ thực sự muốn tranh giành dự án với Trình Minh Ý. Lấy năng lực cùng với bối cảnh của công ty Trình Minh Ý. Đương nhiên cũng sẽ không thất thế trước đối thủ nhưng chắc chắn trong quá trình sẽ gặp nhiều bất lợi. Nên mấy điều cô đang lo lắng căn bản sẽ không xảy ra .
Khi nghe Thẩm Ngạo Kỳ nói, vở kịch hào môn máu chó đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, khiến cho Bạch Y đã quên mất nỗi sợ, hỏi Thẩm Ngạo Kỳ: "Đã xử lý xong chuyện ở Thượng Hải chưa? Lúc nào chị ấy định đi tới đây?"
Thẩm Ngạo Kỳ khẽ nhíu mày: "Chắc phải mấy ngày nữa, cậu nhớ chị ấy à? Hay là tôi với cậu đi đến Thượng Hải đi, đúng lúc tôi đang muốn ăn món..."
"Được rồi." Bạch Y giọng nói buồn bã trực tiếp đánh gãy lời nói của anh, rồi cướp lấy điện thoại của Thẩm Ngạo Kỳ, "Đằng nào chỉ mấy hôm nữa sẽ gặp nhau thôi."
Hầy, cô vẫn là một đứa rất nhát gan.
Ở khách sạn tầm khoảng hai ngày, cô cũng không nghe thấy lời bàn tán xì xào nào. Lúc đầu, Bạch Y còn rất lo lắng cánh cửa phòng Thẩm Ngạo Kỳ sẽ bị phá hỏng. Nhưng đợi thêm một ngày nữa, người đến gõ cửa phòng hoặc là người quản lý, hay là nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến hoặc dọn dẹp phòng. Thi thoảng cũng có cấp dưới đến tìm Thẩm Ngạo Kỳ.
Trình Minh Ý cùng Lục Thừa Hàng cũng không giống với những gì cô tưởng tượng. Có lẽ vì hai người rất bận nên không có thời gian đến quấy rầy cô. Thi thoảng cô lại nhận được tin nhắn của cả hai.
Bạch Y không thể hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cô bây giờ rất cần lời khuyên. Thẩm Ngạo Kỳ thần thần bí bí nói cho cô biết đây là cuộc chiến giữa hai người đàn ông. Nghĩa là ai tới tìm cô trước thì sẽ là người thua cuộc. Với lại họ còn lôi sự nghiệp ra để đấu nữa.
Bạch Y nghe không hiểu.
Tuy nhiên, tạm thời không phải đối diện với Trình Minh Ý cùng Lục Thừa Hàng thực ra cũng rất tốt. Cô không biết dùng cách nào để cứu vãn cuộc tình ngày càng trở nên tồi tệ của cô và Trình Minh Ý. Mặt khác, cô không muốn đối diện với mấy lời dụ dỗ của Lục Thừa Hàng.
Cái tên đó, rõ ràng không hề có bất kỳ mối quan hệ yêu đương với nguyên chủ, chỉ khua môi múa mép là giỏi, đặc biệt lúc là anh ta giả bộ này nọ. Bạch Y phải cẩn thận từng tí một để không bị anh ta lừa.
Ngày hôm đó, không biết Trình Minh Ý cùng Thẩm Ngạo Kỳ đã ở trong phòng nói với nhau những chuyện gì, nhưng về sau Trình Minh Ý chưa từng hỏi cô về chuyện liên quan tới vị hôn thê. Chỉ mỗi ngày anh thường gửi cho cô khoảng tầm ba tin nhắn.
"Chuyện trước kia, anh không thèm để ý tới."
Đã ở chung với Trình Minh Ý lâu như vậy, Bạch Y dần dần nắm được kỹ năng giải mã những biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, nhưng hiện giờ không có mặt của anh, nên Bạch Y cũng không hiểu rõ "chuyện trước kia", là chuyện xảy ra trước đó bao lâu.
Hôm nay, Tiểu Triệu gọi Bạch Y đến công ty, để xử lý các chuyện vụn vặt còn sót lại. Đoàn làm phim [Một đời] đang trong giai đoạn chuẩn bị đi tuyên truyền, có ý định muốn cùng Bạch Y tiếp tục hợp tác, nhưng ngay lập tức đã bị Tiểu Triệu thẳng thừng từ chối.
Bạch Y đối với Tiểu Triệu vừa cảm kích vừa mắc cỡ. Lúc bước vào trong giới giải trí, cô thực sự đã coi Tiểu Triệu là người bạn tốt của mình. Trên đường đi đến công ty, còn ghé vào mua một chiếc túi xách của nhãn hiệu Tiểu Triệu thích để làm quà cho cô ấy. Sau khi bàn xong xuôi tất cả mọi chuyện, thì cũng gần đến giờ ăn cơm. Bạch Y liền rủ cô ấy đi đến nhà hàng gần đó để ăn bữa cơm.
Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mới nửa năm trôi qua, chưa từng nghĩ lúc nghệ sĩ đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp lại rời đi, Tiểu Triệu càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn: "Nhanh như vậy mà sắp đến ngày em rời đi rồi. Đã có dự định đi đến đâu để làm việc chưa? Hay là vẫn tiếp tục làm ở trong công việc nhưng vị trí công việc sẽ được thay đổi?"
Phản ứng đầu tiên của Bạch Y chính là ngạc nhiên, nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Tiểu Triệu, đột nhiên lại nhớ đến câu nói đùa của Trình Minh Ý lúc còn ở trong thành phố điện ảnh, khẽ lắc đầu nói: "Không phải đâu, em muốn dành hai ngày để nghỉ ngơi. Khoảng thời gian này em cũng học được rất nhiều bài học mới lạ. Mà em cũng cần phải có thời gian để nghỉ ngơi rồi bắt đầu một cuộc sống mới."
"Em chưa nói chuyện này cho Diệp Lam biết?"
"... Vẫn chưa nói." Bạch Y nói, "Trong khoảng thời gian này, Diệp Lam vừa bận rộn đóng phim vừa quay chương trình thực tế, chờ cô ấy hết bận em sẽ nói chuyện này cho cô ấy biết."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy rằng Tiểu Triệu và Bạch Y giờ đã không còn là những người hợp tác làm việc chung, có rất nhiều chuyện trước kia vì một vài vấn đề mà không nói ra, bây giờ họ có thể thẳng thắn thoải mái nói ra. Vì chuyện mấy ngày hôm trước, nên tâm trạng của Bạch Y vẫn không được tốt, đã rất lâu rồi cô không được thỏa mái nói chuyện như vậy, cùng Tiểu Triệu nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Lại có thể đem hòn đá đang đè nặng trong lòng cô di dời sang chỗ khác, Bạch Y nét mặt rất vui vẻ.
Tiểu Triệu không hề phục lòng mong đợi của Trình Minh Ý, cô ấy là người rất tài năng và đáng tin cậy, và cũng thực sự coi Bạch Y là bạn. Nên nhân buổi gặp mặt này, cô ấy cũng hỏi ý kiến của cô, có thể đưa một số tài nguyên của cô chuyển sang cho Lý Tiêu được không.
Bạch Y nhìn vẻ mặt lúc này của Tiểu Triệu, biết những lời này của đối phương là vì muốn tôn trọng cô. Cô biết Tiểu Triệu thực sự không hề muốn làm việc này, nhưng đứng trên vai trò là người đại diện, trong tay còn đang dẫn dắt những nghệ sĩ khác. Nên việc chia sẻ tài nguyên giữa các nghệ sĩ là chuyện rất bình thường.
"Việc này thì chị cứ tự quyết định đi." Bạch Y mỉm cười nói, "Nói không chừng trong tương lai Lý Tiêu trở nên rất nổi tiếng, em nhất định quay lại ôm đùi của cô ấy."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cả hai định đi dạo một vòng ở công viên gần đó. Thì đột nhiên, Bạch Y nhận được cuộc điện thoại của Thẩm Ngạo Kỳ. Bình thường vào giờ này, vị thiếu gia kia rất ít khi gọi điện thoại tới cho cô, trừ khi có việc rất gấp. Bạch Y đành phải chào tạm biệt Tiểu Triệu.