Kể từ lần trước, đã lâu rồi cả hai mới có dịp được gặp mặt nhau, Tô Dư vẫn đẹp trai ngời ngời như trước kia. Chỉ là so với lúc trước, làn da của anh ấy dường như đã trắng hơn một chút. Đúng lúc này ở trên mạng đang thịnh hành một trào lưu “làn da trắng mịn màng”.
“Cô không làm gì sai mà phải xin lỗi cả.” Tô Dư nói, “Người ở trong ngành đều biết rất rõ, Chu Quỳnh Vũ cố tình nâng giá cát xê lên, vừa đúng lúc cô đến xem các thực tập sinh biểu diễn, thấy người ta gặp khó khăn thì tiện tay giúp đỡ. Và phần biểu diễn đó đã thu được thành quả ngoài sự mong đợi. Buổi phát sóng được công chiếu lên mạng, lại còn liên tục lọt top search trên weibo. Đặc biệt còn khiến cho nhiều người biết đến chương trình hơn. Đêm bán kết thành công như vậy sẽ làm tiền đề tốt cho đêm chung kết. Tổ chương trình còn liên tục dành nhiều lời khen ngợi cô.”
Bạch Y bất đắc dĩ cười nói: “Cảm ơn anh, nhưng các bạn fan lại không lý trí như vậy, tổ tuyên truyền làm vậy cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.”
“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Tô Dư hạ thấp giọng nói xuống, “Nếu không phải vì cô, tôi chắc chắn sẽ không xuất hiện.”
“Hả? Là sao?”
“Không có gì đâu.” Tô Dư chỉ về phía phòng họp, “Sắp đến giờ rồi chúng ta đi vào thôi.”
Vẫn còn 15 phút nữa buổi phát sóng trực tiếp mới bắt đầu. Bạch Y cùng Tô Dư và tổ tuyên truyền đã bàn bạc công việc với nhau. Sau đó tổ tuyên truyền cho hai người thời gian nghỉ ngơi. Tiểu Triệu cùng Vũ ca đến nhắc nhở hai người những điểm cần lưu ý. Thi thoảng lại quay sang nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, còn liên tục cổ vũ tinh thần cho cô.
Nghiêm túc mà nói không phải là Bạch Y đang lo lắng. Chỉ vì cô đã quen với sự cầu toàn trong công việc. Chỉ vô ý nhất thời khiến cho mọi người gặp phải rắc rối, khiến cô cảm thấy rất khó chịu và xấu hổ.
So với buổi phát sóng trực tiếp lần trước, lần này rõ ràng có nhiều nhân viên đến hơn. Mặc dù họ không nói ra vì không muốn Bạch Y quá căng thẳng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.
Bởi vì quá nhiều người xuất hiện, Tô Dư vừa ngồi xuống ghế, anh ta rất bận nên cũng không nói chuyện với cô nhiều. Lúc cô ngẩng đầu lên, thì bắt gặp ánh mắt của anh ta đang nhìn cô, ánh mắt kia dịu dàng càng khiến cho Bạch Y cảm thấy không được tự nhiên.
Cô quay sang nhìn anh ta, anh ta ngay lập tức thu ánh mắt lại, cô đành phải lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì à?”
Tô Dư mím chặt môi, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, gõ rất nhanh, không bao lâu sau, Bạch Y nghe được tiếng chuông báo có tin nhắn mới.
“…”
Người này sao có thể làm ra mấy việc thừa thãi như vậy?
Tô Dư: “Cô cùng Chu Quỳnh Vũ có ổn không? Cô cùng Trình tổng vẫn tốt chứ?”
Ừ… Đặt tên của hai người này cạnh nhau khiến cô cảm thấy cứ là lạ.
Bạch Y: “Nước sông không phạm nước giếng. Tốt lắm.”
Tô Dư đọc tin nhắn kia, sau đó quay sang nhìn cô cười, nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Lần này người chủ trì phòng họp vẫn là người lần trước, vì có kinh nghiệm nên người chủ trì đã dẫn dắt vài câu chuyện thú vị trước khi bắt đầu. Bạch Y khẽ liếc màn hình máy tính, bọn họ vừa mới phát sóng mà số người vào xem đã vượt quá 50000 người, Tô Dư quả thực là một trong những nam diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay.
“Hôm nay nhân vật chính của chúng ta chính là sư huynh và sư muội, họ sẽ chia sẻ cùng các bạn về quãng thời gian quay phim cùng nhau. Và mối tình gây nhiều tiếc nuối nhất trong bộ phim [Một đời trần duyên].”
Người chủ trì liền xoay máy quay về hướng của Tô Dư và Bạch Y, dựa theo kịch bản, Tô Dư cũng đóng vai trò người dẫn chương trình, một phần hai thời gian sẽ để anh ta giao lưu trò chuyện với người hâm mộ. Nếu gặp phải những bình luận khó nghe hoặc đang nhắc tới vấn đề nhạy cảm, anh ta sẽ ngay lập tức chuyển sang chủ đề khác.
Bạch Y ngồi bên cạnh Tô Dư với một tư thế trông thoải mái nhưng rất tao nhã. Nhìn Tô Dư bên cạnh giao tiếp nói chuyện với người hâm mộ. Cô nhìn thấy rất nhiều lời bình luận fan bày tỏ sự yêu thích của mình dành cho Tô Dư. Đây là lần đầu tiên cô xem Tô Dư phát sóng trực tiếp. Giọng nói của anh ta vừa dịu dàng lại rất tình cảm. Mỗi lần cô đọc xong câu hỏi, trên màn hình tràn ngập những dòng chữ.
“Chồng ơi!! Em nhớ anh lắm! Đến mức mẹ già cũng phải cảm động!”
Bạch Y nhìn thấy hàng loạt lời bày tỏ tình cảm của fan, cô phải chuyên nghiệp nên cố gắng nhắc nhở bản thân không được cười. Cách bày tỏ tình cảm của fan hâm mộ của nghệ sĩ nam với fan hâm mộ của nghệ sĩ nữ đúng là khác nhau một trời một vực.
5 phút đầu tiên gần như đã bị fan hâm mộ của Tô Dư chiếm sóng hết, nhân viên tuyên truyền của đoàn làm phim đứng phía sau thi thoảng nhắc nhở hai người chú ý tới thời gian. Tô Dư nghĩ việc nói chuyện tâm sự như vậy đã đủ, liền dẫn dắt chuyển sang đề tài liên quan đến bộ phim, màn mở đầu như vậy khiến fan cảm thấy rất thỏa mãn. Những fan ở đây đều rất phấn khích, còn liên tục đưa ra những câu hỏi rất thú vị.
Bạch Y làm tốt vai trò làm nền, cô luôn giữ im lặng, chỉ khi Tô Dư quay sang nhìn cô, cô liền cười gật đầu. Cả hai phối hợp với nhau rất ăn ý.
Sau khi trò chuyện với nhau một lúc, đột nhiên xuất hiện một ID tên
{CP tôi thích chìa khóa đã bị mất tích}, người này liên tục sử dụng icon chìa khóa để làm nổi bật lời bình luận của mình trước hàng ngàn lời bình luận khác.
“Sư huynh sư muội mong hai người để ý đến em! Trong phim người mà sư huynh yêu thương nhất chính là tiểu sư muội sao?!”
Bạch Y rất bất ngờ, sư huynh và sư muội chỉ xuất hiện ở phần đầu bộ phim. Cô không ngờ lại có fan CP của hai nhân vật này?
Một lời bình luận rất dài và tràn ngập icon. Cô đoán chắc vị này bình luận rất nhiều nhưng không được chú ý, nên buộc phải dùng cách này. Nếu người ta đã làm đến mức này mà ngó lơ bình luận của người ta thì sẽ không tốt. Tô Dư quay sang nhìn Bạch Y, mỉm cười nói: “Bộ phim này có rất nhiều giai đoạn khác nhau. Ở mỗi thời kỳ, lại có một người có sức ảnh hưởng lớn tới nam chính. Mời mọi người tiếp tục dõi theo bộ phim, lúc đó mọi người mới có thể đưa ra kết luận chính xác.”
Vừa mới nói xong, cái ID tràn ngập icon chìa khóa kia lại tràn ngập trên màn hình.
“Mong hai người tiếp tục để ý tới tôi! Cầu mong Tô Dư và Bạch Y sẽ nảy sinh chuyện tình cảm. Sẽ trở thành người yêu ở ngoài đời!”
Bạch Y: “…”
Đây đúng thực là một fan CP chân chính?! Có thể kêu quản lý phòng tới block nick của người này không vậy?!
Cả căn phòng phát sóng trực tiếp lâm vào tình trạng xấu hổ, chính Tô Dư cũng bất ngờ, không biết nên nói gì để giải quyết tình hình trước mặt. Bạch Y tạm thời rời khỏi vị trí làm nền, tùy tiện chọn một câu hỏi khác để mọi người không để ý tới vấn đề kia nữa.
“Trang phục và diễn xuất của tất cả các nhân vật đều tốt, và ngay cả bài hát nhạc phim cũng khiến tôi cảm động tới mức sắp khóc. Xin hỏi…” Bạch Y tìm một câu hỏi khá ổn, lại còn liên quan tới bộ phim, “Tô Dư cùng Bạch Y có thể hát cùng nhau một bài hát được không ạ, thấy bán kết của C-J 100 giọng hát của Bạch Y rất hay.”
Khi cô đọc xong câu hỏi, giọng nói của đột nhiên nhỏ dần đi, tâm trạng dần trở nên kích động.
WTF?
Người này thực sự rất đáng để cô khâm phục, lại còn khiến cho cô nới lỏng sự cảnh giác, cô tình dẫn dắt sang chủ đề khác, rồi chốt một câu cuối rất đanh thép.
Bạch Y bối rối liền quay sang dùng ánh mắt cầu cứu Tô Dư, hiển nhiên anh ta cũng không ngờ sẽ xảy ra vấn đề này. Mấy phút đồng hồ trôi qua, cả hai vẫn chưa lên tiếng trả lời.
Cái hố này do mình đào, tự mình nhảy xuống mà lấp lại hố, số lượng người đang xem ở phòng phát trực tiếp đã lên tới con số 300000. Tất cả mọi người đều nghe thấy và nhìn thấy, nên không có cách nào giả bộ như chưa từng có chuyện gì đã xảy ra. Bạch Y đành phải ôm quả bom vào người, lên tiếng giải thích: “Tôi cùng Tô Dư tạm thời vẫn chưa có kế hoạch, nhạc phim [Một đời trần duyên] đều được do những ca sĩ chuyên nghiệp thể hiện, mong mọi người lắng nghe ca khúc và ủng hộ bộ phim.”
Sự tò mò và hiếu kỳ của người xem đã bị nghẹn hơi nửa tiếng đồng hồ, họ chỉ đợi Bạch Y lên tiếng. Rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được, liên tục xuất hiện rất nhiều bình luận.
“Không phải giọng hát của cô rất hay sao, không có ý định đánh sân sang làm ca sĩ à?”
“Bạch Y nhặt đôi giày rách cho Chu Quỳnh Vũ để lại. Thấy cô có tài năng và khá nổi tiếng nhưng nhân cách của cô quá tệ.”
“Sư huynh cùng sư muội hát chung với nhau một bản tình ca thì tuyệt quá. Tôi rất mong chờ.”
“…”
Cũng có một số lời bình luận ác ý, nhưng hầu hết là những lời bình luận thiện ý, fan Tô Dư không kịp khống bính. Rất may Tô Dư chỉ ngơ ngác một lúc, và nhanh chóng hồi phục lại tinh thần. Quay sang nhìn Bạch Y, bình tĩnh tiếp nhận giải quyết vấn đề: “Mọi người trong đoàn làm phim đều là những người rất chuyên nghiệp. Mỗi người đảm nhận vị trí khác nhau. Có người đảm nhận vị trí hát nhạc phim. Chúng tôi không phụ trách mảng này. Nhưng nếu mọi người ở đây muốn nghe chúng tôi hát, chúng tôi hát tặng các bạn một bài.”
Lời nói này vừa nói ra, phòng phát sóng trực tiếp liên tục vang lên những tiếng hét chói tai. Tô Dư đã từng đảm nhận một phần nhỏ bài hát nhạc phim của bộ phim anh ta đóng. Nhưng những gì khán giả nghe chắc chắn đã là kết quả bị chỉnh sửa ở trong phòng thu. Đến tận bây giờ mọi người vẫn chưa từng nghe Tô Dư hát live.
Cư dân mạng vốn nổi tiếng biệt danh là “não cá vàng”, sau vài giây liền quên sạch những điều vừa nói. So với chuyện ồn ào đêm bán kết mấy ngày hôm trước, với chuyện sẽ được nghe To Dư hát live. Chắc chắn mọi người cảm thấy chuyện sau thú vị hơn. Mọi người không còn nhắc tới chuyện kia nữa, hầu hết những lời bình luận bây giờ đều “ngồi chờ nghe Tô Dư hát” “hóng”
Tô Dư vẫn rất bình tĩnh, trên khóe môi vẫn giữ nụ cười, trong lúc mọi người phấn khích chờ đợi, anh bắt đầu ngâm nga hát một đoạn nhỏ trong bài hát chủ đề của bộ phim [Một đời trần duyên], bài hát này là lời nam chính kể về cuộc đời của mình. Hiện tại khi nghe giọng hát của Tô Dư vừa ngọt ngào vừa sâu lắng, trong chớp mắt đã kéo sự thu hút của mọi người quay trở lại chi tiết liên quan tới bộ phim.
Kỹ năng biểu diễn không thể nói là quá tốt, nhưng lại hát đúng giai điệu và tiết tấu. Lại còn do người đảm nhận vai nam chính hát, người nghe dường như cảm nhận được những tâm trạng và cảm xúc của nhân vật nam chính. Ngay lập tức khiến bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng trở nên nóng và hào hứng. Không ít người xem muốn “rèn sắt khi còn nóng”, họ muốn Bạch Y cũng tham gia cùng.
Bạch Y đọc thử một vài lời bình luận, hơi bất đắc dĩ cười, chủ động nói lời xin lỗi: “Trí nhớ của tôi không tốt bằng Tô Dư, nên không nhớ lời bài hát.”
Vừa mới nói xong, người xem giống như đã hẹn với nhau trước, cùng đồng loạt bình luận yêu cầu cô hát lại bài hát hoạt hình mà cô từng hát vào đêm bán kết.
Bạch Y ngẩng đầu lên liếc nhìn người đang đứng phía sau Tiểu Triệu, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào những lời bình luận xuất hiện trên màn hình, rồi ra dấu hiệu OK với Bạch Y, ý bảo cô cứ bình tĩnh, và có thể hát.
Quên đi, nếu cô không hát chắc chắn bọn họ sẽ không để yên, không thể để lúc nào Tô Dư cũng đứng ra giải quyết giúp cô.
“Được rồi, vậy thì trước hết tôi muốn cảm ơn đoàn làm phim đã đứng ra tổ chức buổi phát sóng trực tiếp này.” Bạch Y nở nụ cười, dịu dàng nói, “Tôi chỉ hát mấy câu thôi, bài hát này chính là kỉ niệm thời thơ ấu của tất cả chung ta. Hi vọng mai sau khi về già, mọi người khi nhớ lại năm tháng tuổi trẻ, sẽ nhớ tới bộ phim
[Một đời trần duyên].”
Dùng cách thức quảng bá kiểu này vừa không bị lệch với phương án ban đầu, lại còn khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú và háo hức. Đoàn làm phim phấn khích chạy đến ôm Tiểu Triệu.
Nói xong, Bạch Y một tay điều chỉnh mic, tay còn lại lặng lẽ gõ xuống bàn để điều chỉnh nhịp độ và tiết tấu. Cô hát phần điệp khúc của bài hát. Đây chính ký ức khắc sâu nhất thời thơ ấu của cô, đây cũng là phần mà cô cùng Thẩm Ngạo Kỳ luyện tập nhiều nhất, nên nó khắc rất sâu trong tâm trí của cô.
Cảm xúc của người xem thực sự rất dễ thay đổi, hai phút trước còn điên cuồng bày tỏ tình cảm với nhân vật nam chính trong phim và hú hét đòi Tô Dư hát thêm. Nhưng hiện tại màn hình lại tràn ngập những lời bình luận hoài niệm lại kí ức của tuổi thơ, lúc đầu có xuất hiện một vài lời bình luận ác ý, nhưng nhanh chóng đã bị chìm nghỉm giữa lời khen.
“Thời thơ ấu của mọi người không thể thiếu bộ phim hoạt hình
[XXXX].”
“Bài hát này khiến cho tôi rưng rưng nước mắt, C-J 100 quả thực có ánh mắt hơn người, tôi sẽ chạy đến ủng hộ chương trình này.”
“Hát như vậy mà mọi người vẫn khen hay. Chả hiểu.”
“Hát live tốt thật đấy. Lúc cô hát bài này giống như tôi đang ngồi cỗ máy thời gian quay trở lại mười năm trước!”
Bạch Y thấy tình hình ở phòng phát trực tiếp có phải hơi lệch hướng, quay sang ra hiệu bằng ánh mắt với Tô Dư, đối phương nhanh chóng hiểu, bình tĩnh dẫn dắt đề tài, một lần nữa khiến tất cả người xem tập trung vào chủ đề liên quan tới bộ phim và các nhân vật.
Mặc dù trong quá trình có xảy ra một vài vấn đề nhỏ, nhưng nói chung buổi phát sóng trực tiếp lần này đã thu được nhiều thành quả ngoài mong đợi. Họ có thể mượn danh tiếng của Tô Dư, để tuyên truyền ba bài hát chủ đề sắp được phát hành. Đến gần cuối buổi phát sóng, số người xem đã vượt quá một triệu.
Sau khi xem phản ứng của người xem, có lẽ những tranh cãi gay gắt về vụ chiếm đoạt tài nguyên của đêm bán kết đã chìm dần vào trong quên lãng. Ít nhất đối với quần chúng nhân dân, họ không còn hứng thú với đề tài này nữa. Nguyên chủ trong tiểu thuyết phải trải qua trận mưa bão gió bùng, có lẽ tiếng sấm đang vang lên những giọt mưa dần nhỏ dần và mặt trời đã hứng nắng. Những vấn đề gặp phải của hai buổi phát sóng trực tiếp khác nhau một trời một vực, nên tâm trạng của cô cũng hoàn toàn khác nhau.
Bạch Y nghĩ đến chuyện kia, đột nhiên cô cảm thấy rất phấn khích và vui vẻ. Cô đi ra khỏi phòng, miệng khẽ ngâm nga hát.
“Tâm trạng đang rất vui?” Tô Dư đi theo phía sau cô, tiện tay đóng cánh cửa lại. Đem công việc và phiền não ném cho mấy người đang ở trong phòng.
Bạch Y gật đầu nói: “Buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc, lịch trình của tôi và đoàn làm phim cũng kết thúc, nên tôi cảm thấy rất vui.”
Tô Dư mỉm cười, tiến về phía trước hai bước, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe rõ: “Khoảng thời gian gần đây trong lòng tôi có một chút thắc mắc.”
“Ừ? Anh cứ hỏi đi.”
“Vì sao cô gặp nhiều chuyện rắc rối phiền toái như vậy, tại sao Trình tổng lại không có bất kỳ hành động gì?” Tô Dư nói, “Dựa vào năng lực của anh ta, bảo vệ cô là một việc rất dễ dàng.”
Bạch Y cau mày lại, hỏi: “Anh có ý gì?”
Tô Dư hai tay đút túi quần, nhẹ nhàng nói: “Không có ý gì khác. Tôi chỉ là không hiểu vì sao cô gặp phải nhiều ủy khuất như vậy. Mà người bạn trai của cô lại làm như không thấy gì.”
Giọng điệu khi nói chuyện của anh ấy vẫn rất bình tĩnh, nhưng cô có thể cảm nhận sự ghen tị bất mãn ở trong đó.
“Trình tổng luôn bận rộn với chuyện công việc, anh ấy cũng không để tâm tới mấy chuyện lặt vặt ở trong giới giải trí.” Bạch Y nhún vai, thờ ơ nói, “Hơn nữa tôi cũng không phải chịu ủy khuất gì cả, rốt cuộc người xấu hổ bị người khác chê cười cũng không phải là tôi. Chả lẽ anh cảm thấy tôi cùng Tiểu Triệu xử lý chưa tốt?”
Tô Dư không nói lên lời, mấy chuyện này Bạch Y và Tiểu Triệu đã tự xử lý rất ổn thỏa. Họ không hề bị tổn hại bởi những chuyện đó, mà độ nổi tiếng cùng danh tiếng ngày càng cao. Mỗi lần anh ấy hỏi Bạch Y có cần anh ấy giúp đỡ hay không, thì cô ấy luôn lịch sự từ chối.
Anh ấy cũng không biết mình đang muốn nhận được câu trả lời như thế nào. Chỉ là trong đầu anh ấy luôn có giọng nói, nếu đổi lại là anh ấy…
“Phòng quan hệ công chúng xử lý ổn thỏa, thì chắc không gặp phải vấn đề gì đâu.” Tô Dư khẽ lắc đầu, một lần nữa lại nở nụ cười dịu dàng nói, “Trình tổng có biết lịch trình ngày hôm nay của cô là sẽ làm việc chung với tôi không?”
“Có biết.”
Tô Dư nhíu mày, giả bộ hớn hở hỏi: “Thế anh ta có phản ứng gì?.”
Còn có thể có phản ứng gì? Bạch Y nhìn anh ấy giống như một tên ngốc: “Ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.”
Tô Dư sửng sốt trong chốc lát, bật cười nói: “Hai người… thật sự rất xứng đôi.”
“Hả?”
Bạch Y không hiểu Tô Dư đang muốn nói điều gì, quay lại thì thấy anh ấy đã mở cửa ra rồi bước vào phòng.