Anh hiểu rõ tính cách Bạch Y, và biết cô có cách xử lý riêng của cô ấy. Dù Trình Minh Ý đau lòng và lo lắng cho cô, nhưng anh vẫn sẽ làm theo ý của cô. Cho nên anh cũng không định sẽ đi tìm Chu Quỳnh Vũ để nói chuyện.
Nhưng Trình Minh Ý lại chưa từng nghĩ tới, Chu Quỳnh Vũ chủ động tìm tới gặp anh.
Lúc Tiểu Lý đi vào nói có vị Chu tiểu thư muốn gặp anh, Trình Minh Ý lúc đấy còn không tin, sau khi xác nhận là Chu Quỳnh Vũ, anh ngay lập tức nhíu mày lại, trực giác của anh mách bảo cô ấy đến tìm anh vì chuyện của ngày hôm qua.
Trình Minh Ý hỏi: “Minh Hi biết không?”
“Ách, thiếu gia đang họp với bộ phận pháp lý, nên tôi nghĩ chắc là không biết.”
Trình Minh Ý mím chặt môi lại, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, “Cho cô ấy vào đi.”
Chu Quỳnh Vũ đi phía sau Tiểu Lý, mở cửa ra rồi bước vào, liền nhìn thấy Trình Minh Ý đang ngồi làm việc, một tay chống cằm, tay còn lại đang di chuyển chuột máy tính, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính.
Nghe thấy tiếng động, Trình Minh Ý ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, rồi vẫy tay ra hiệu Tiểu Lý đóng cửa phòng lại, rồi chỉ vào ghế sofa đặt bên cạnh nói: “Cô ngồi xuống đây đợi một lúc, tôi phải xem xong bản báo cáo này đã. Mất tầm khoảng mười phút.”
Tiểu Lý bưng vào phòng một ly hồng trà cùng một ly cà phê, rồi ngay lập tức rời đi.
Trong lúc này, trong căn phòng làm việc rộng rãi và tràn ngập ánh sáng, thi thoảng lại vang lên tiếng âm thanh của bàn phím và di chuyển của chuột. Chu Quỳnh Vũ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, ánh mắt cô ấy tập trung nhìn người ngồi gần đó, Trình Minh Ý.
Khuôn mặt đẹp trai không góc chết, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, rõ ràng đó chỉ là những cử chỉ hành động rất bình thường nhưng khi khoác lên người anh lại toát lên sự lạnh lùng khó gần cấm dục. Ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, càng khiến cô ấy nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt của anh. Một người như vậy, thực sự rất dễ khiến cho người khác chìm vào trong sự mê hoặc, để rồi u mê không lối thoát.
Nhất thời thẫn thờ, cô ấy hiểu rõ lý do vì sao mình lại yêu người đàn ông này.
Trình Minh Ý tập trung hoàn thành công việc trong mười phút, bầu không khí trong phòng dường như đã ngừng lại trong mười phút này. Chu Quỳnh Vũ cũng không cảm thấy mất tự nhiên, động tác tao nhã cao quý ngồi thưởng thức ly cà phê, cùng tận hưởng giây phút hạnh phúc hiếm gặp này.
Cho đến khi cô ấy uống gần hết cốc cà phê này, thì Trình Minh Ý cũng xem xong bản báo cáo. Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, đây là lần đầu tiên anh nhìn cô ấy sau suốt thời gian 10 phút này: “Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.”
Chu Quỳnh Vũ nở nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu, là tôi đã làm gián đoạn thời gian làm việc của anh.”
“Ừ.” Trình Minh Ý đi tới, ngồi xuống cái ghế sofa đơn ở phía đối diện, “Hôm nay không có lịch trình làm việc à? Có chuyện gì mà cô đến tận đây để tìm tôi. Người đại diện của cô đâu?”
“Minh Ý, tại sao anh lại hiểu rõ lịch trình công việc của tôi cùng nhân viên của tôi vậy?” Chu Quỳnh Vũ giọng điệu chế nhạo
Trình Minh Ý thản nhiên nói: “Dù sao thì bạn gái của tôi cũng làm việc ở trong giới giải trí.”
Chu Quỳnh Vũ vội vàng với lấy tách cà phê để ở trên bàn, đưa nó lên miệng thì đột nhiên lúc này cô ấy mới nhớ ra, cốc cà phê này đã hết. Trong lòng cô ấy đang rất khẩn trương và lo lắng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống bàn.
Ngày hôm nay đi tới đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô ấy, nhưng suy nghĩ này đã có từ rất lâu ở trong đầu của cô ấy rồi. Cô ấy luôn muốn có một cuộc nói chuyện thân mật riêng tư với Trình Minh Ý. Nhưng lại gặp một vài chuyện liên tục bị trì hoãn lại. Lần trước khi đi đến nhà của Trình Minh Ý, cô ấy đã nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đấy.
Trong đầu cô ấy lại nhớ tới hình ảnh của ngày hôm đó, đôi mắt của Chu Quỳnh Vũ toát lên sự lạnh lùng.
Trình Minh Ý im lặng quan sát, đương nhiên là có thể nhìn sự thay đổi thoáng qua trong đôi mắt của Chu Quỳnh Vũ, lạnh lùng kèm theo sự khinh thường, đầu ngón tay của anh khẽ cong lên, bình tĩnh nói: “Quỳnh Vũ, cô tìm đến tận đây chắc không phải chỉ muốn thưởng thức ly cà phê đúng không? Có chuyện gì thì cô cứ kêu Cảnh Trạm đến đây nói chuyện với tôi một tiếng. Tôi sẽ phái nhân viên đến bàn bạc chuyện hợp tác cụ thể.”
Chu Quỳnh Vũ bật cười nói: “Minh Ý, từ khi nào anh lại biết cách nói chuyện thú vị như vậy?”
Trình Minh Ý không thèm để ý: “Là công việc, hay là việc tư?”
Dù đã quen cách anh đối xử lạnh lùng xa cách. Nhưng vào giờ phút này, nụ cười lịch sự tao nhã tự tin của Chu Quỳnh Vũ cũng sắp không giữ lại được nữa. Cô ấy mím chặt môi, cả người giống như một bông hoa yếu ớt được bao phủ trong lớp mây mù dày đặc. Nhìn tinh thần cô ấy có vẻ không ổn, không còn dáng vẻ tự tin như ngày thường. Cô ấy nở nụ cười chua xót: “Từ ngày hôm qua đến giờ, có rất nhiều người đang nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường và dè bỉu. Cho nên tôi tự cho mình một ngày nghỉ. Muốn đi ra ngoài tìm chỗ nào để giải sầu. Đúng lúc đi ngang qua công ty của anh, nên tôi muốn vào gặp anh một lúc.”
Trình Minh Ý bất động thanh sắc: “Mấy chuyện trong giới giải trí. Minh Hi hiểu rõ mấy chuyện này hơn. Nếu cô gặp rắc rối về vấn đề gì, có thể đi sang nhờ cậu ta giúp đỡ. Để tôi kêu Tiểu Lý dẫn cô sang phòng làm việc của cậu ta, lúc này hẳn cậu ta đã họp xong rồi.”
Nói xong, liền lôi điện thoại ở trong túi ra. Ánh mắt của Chu Quỳnh Vũ hiện lên rõ sự thất vọng và buồn bã, vội vàng gọi anh lại: “Không cần gọi cho Minh Hi đâu, chuyện của tôi người đại diện của tôi có thể tự xử lý được.”
Trình Minh Ý nhíu mày lại: “Vậy ngày hôm nay cô đến đây…”
Chu Quỳnh Vũ tất nhiên có thể nhìn ra anh không muốn hàn huyên tâm sự với cô ấy, khẽ cắn môi do dự tầm khoảng vài giây, di chuyển tư thế ngồi dịch lên phía trước, hơi nghiêng đầu sang, nói: “Minh Ý, tôi xuất đạo nhiều năm như vậy rồi. Tôi thu về được rất nhiều thành tích và những giải thưởng lớn. Hẳn anh đều biết rất rõ. Cho đến tận bây giờ, tôi chưa từng nhận phải thất bại trong công việc. Nhưng anh có biết, có người dám đứng trước mặt nhiều người ngang nhiên cho tôi một cái bạt tai. Anh có biết người đó là ai không?”
Trình Minh Ý vẫn ngồi yên không nhúc nhích, từ chối cho ý kiến. Thái độ và cách cư xử lúc này của Chu Quỳnh Vũ khiến anh cảm thấy rất ngạc nhiên. Giống như anh thực sự hiểu rõ về cô ấy. Nhưng trên thực tế, những thứ anh biết về cuộc sống hay sự nghiệp của Chu Quỳnh Vũ đều do Chu Cảnh Trạm kể lại cho anh nghe.
“Tiểu Bạch, cô ấy mới chỉ là một diễn viên mới debut. Cô ấy thực sự rất lợi hại. Tôi cùng một tổ sản xuất trong chương trình âm nhạc đang gặp phải một số vấn đề xích mích. Cố tình hạ giá cát xê thấp hơn, rồi nhanh tay cướp mất tài nguyên của tôi.” Chu Quỳnh Vũ vẻ mặt buồn bã, “Đây là sân khấu đầu tiên của tôi sau khi lỡ mất giải thưởng Top Chinese Music Awards. Nó thực sự có ý nghĩa quan trọng đối với tôi. Nhưng cô ấy không thèm niệm tình quan hệ thân thiết giữa hai chúng ta. Mà nhẫn tâm cướp đoạt nó. Anh có biết mấy người cư dân mạng bây giờ đang nói gì về tôi không. Cảm ơn Chu Quỳnh Vũ, nhờ cô rời đi chúng tôi thưởng thức một màn biểu diễn xuất sắc như vậy.”
“Ừ, thì ra là như vậy.”
Chu Quỳnh Vũ tiếp tục nói: “Đây chắc chắn không phải là ý của Minh Hi. Công ty của Minh Hi từ trước đến giờ chỉ phụ trách mảng phim truyền hình và điện ảnh. Chưa từng lấn sân sang mảng âm nhạc. Minh Ý, anh thử nghĩ xem vì sao Tiểu Bạch cứ cố ý gây khó dễ cho tôi? Liệu có phải vì chuyện lần trước không?”
Cố ý gây khó dễ?
Trình Minh Ý nghe không hiểu: “Chuyện lần trước là chuyện gì?”
Chu Quỳnh Vũ mím chặt môi, ánh mắt thoáng do dự, dường như cô ấy đã bị đẩy vào bước đường cùng, một lúc lâu sau, cô ấy ngập ngừng lên tiếng: “Chính là… vì mọi người nói cô ấy giống với tôi, rồi cả chuyện nhận lầm cô ấy với tôi. Tôi biết lúc đấy ở trên bàn ăn, tâm trạng của cô ấy có vẻ không ổn lắm, giống như cô ấy đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó. Tiểu Bạch liệu có phải đang cảm thấy, anh đối xử tốt với cô ấy là do tôi, cho nên mới nảy sinh lòng oán hận…”
“Không.” Trình Minh Ý trực tiếp xen ngang lời cô ấy nói, “Chuyện này không hề liên quan gì đến cô. Y Y biết rõ điều đó.”
“Biết và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau. Có khi chính Tiểu Bạch cũng không rõ mình đang ghen tị với tôi. Nếu không thì vì sao cô ấy mấy lần liên tiếp đến tìm tôi để gây sự. Lần trước thì bịa đặt nhằm hãm hại tôi, lần này trực tiếp tranh giành tài nguyên với tôi. Để cho tất cả mọi người chê cười mắng chửi tôi.” Chu Quỳnh Vũ miễn cưỡng nở nụ cười thật tươi, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không xuất hiện ý cười, “Tiểu Bạch là nghệ sĩ ở công ty Minh Hi, tôi nể mặt Minh Hi. Quyết định bỏ qua chuyện lần này và lần trước.”
Trình Minh Ý giọng điệu lộ rõ sự mất kiên nhẫn: “Cô hiện tại đang muốn bàn chuyện công việc đúng không? Để tôi kêu Minh Hi đi sang đây nói chuyện.”
“Không phải chuyện công việc.” Chu Quỳnh Vũ biết tình thế đang cấp bách, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của Trình Minh Ý, “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Tiểu Bạch không phải người đơn thuần giống như anh tưởng. Có rất nhiều cô gái trẻ muốn bước chân vào giới giải trí. Bất cứ ai mà chả muốn trở nên nổi tiếng, có nhiều người chấp nhận đánh mất mình để đạt được mục đích. Chắc là anh đã từng nghe những quy tắc ngầm trong giới giải trí.”
Đôi mắt của Trình Minh Ý hiện rõ sự tức giận, nhưng với sự giáo dưỡng từ nhỏ cùng với phép lịch sự nho nhã. Anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận. Bình tĩnh hất tay của cô ấy ra, rồi đút tay vào túi quần, cố gắng di chuyển tư thế ngồi, để kéo dài khoảng cách giữa hai người, “Y Y chưa từng nghĩ muốn nổi tiếng, mọi chuyện đều do cô suy nghĩ quá nhiều. Tôi không hiểu rõ giới giải trí, nhưng nếu dựa vào kinh nghiệm trong việc kinh doanh. Cả hai người đều là đối thủ đang cạnh tranh với nhau. Ai làm tốt thì được chọn. Nhưng nếu cả tổ chương trình và người xem đều rất thích tiết mục do Y Y biểu diễn. Đó đều dựa vào năng lực và cố gắng của cô ấy..”
Năng lực, cố gắng?
Trong lòng của Chu Quỳnh Vũ nhấn chìm trong sự đối kỵ và lòng căm ghét. Cô ấy không thể giữ được bình tĩnh. Không thèm giữ phép lịch sự, bắt đầu nói chuyện không khách khí, “Minh Ý, anh thông qua ánh mắt để đoán được suy nghĩ của các đối thủ đồng minh trên thương trường. Nhưng chưa chắc anh nhìn thấu lòng dạ thật của cô ta. Vậy anh đã gặp cô ta ở đâu, quen biết như thế nào, gia đình cô ấy cùng bối cảnh xuất thân, lúc trước cô ta đã từng trải qua chuyện gì, liệu anh có biết không?”
Trình Minh Ý bắt đầu thiếu kiên nhẫn, giơ tay lên để xem giờ. Thực ra thì anh không hề biết mấy chuyện này. Bạch Y chỉ từng nói qua, trong quá khứ cô ấy đã gặp phải rất nhiều chuyện buồn, nên mới quyết định đi đến Bắc Kinh để giải sầu, và cô ấy đã nói những chuyện gì đã đi qua, thì hay để trôi vào quên lãng. Và hiện tại không còn liên hệ với những trong quá khứ.
Trước kia vì những gì anh đã được dạy, anh không muốn nhắc đến chuyện mà người đó đã muốn lãng quên. Còn bây giờ không muốn hỏi những chuyện trong quá khứ, đơn giản chỉ xuất phát từ tâm lý một người bạn trai.
Nhưng anh không có nghĩa vụ phải giải thích cho Chu Quỳnh Vũ nghe
Chu Quỳnh Vũ nhìn thấy anh không lên tiếng, ánh sáng khẽ lóe lên trong đôi mắt. Phản ứng này của anh chắc là cô ấy đã đoán đúng, vì vậy cô ấy tiếp tục nói: “Cô ta có thể nhận được nhiều vai diễn như vậy, liệu có sử dụng quy tắc ngầm hay không thì tôi không rõ. Nhưng được lên biểu diễn trên sân khấu của chương trình C-J 100, thì chắc chắn cô ta đã leo lên người kim chủ. Nếu không thì, ngay cả khi tôi và tổ chương trình không thể đàm phán thuận lợi với nhau. Thì có nhiều ca sĩ, minh tinh lưu lượng nổi tiếng hơn, làm gì có cơ hội đến được tay của cô ta?”
Từ “kim chủ” này Trình Minh Ý đã từng nghe Bạch Y nói qua, bên ngoài thì cô vẫn giả bộ nghiêm túc nói chuyện, nhưng trong ánh mắt thì đang che dấu ý cười, còn giới thiệu cho anh biết thể loại tiểu thuyết đang rất nổi tiếng trên mạng “Kim chủ ba ba bao nuôi tiểu minh tinh tuyến mười tám”.
Đột nhiên lại nhớ đến Bạch Y, ánh mắt của Trình Minh Ý trở nên dịu dàng hơn, nên cũng thuận miệng hỏi: “Kim chủ nào?”
“Tổng giám đốc của tập đoàn XX, tập đoàn này sở hữu nhiều khách sạn lớn trên toàn thế giới.” Chu Quỳnh Vũ khẽ cười nói, “Cũng là nhà đầu tư chính của chương trình C-J 100.”
“Người cô nói chính là người này à?” Trình Minh Ý quay sang nhìn cô ấy một cái, bình tĩnh nói, “Tôi có biết người này.”
Phản ứng đầu tiên của Chu Quỳnh Vũ chính là ngạc nhiên, ngay lập tức nói: “Nhưng anh không biết từ khi nào Bạch Y đã leo lên người anh ta.”
“Từ khi nào?”
Nhắc đến chuyện này làm cô ấy lại nhớ tới thất bại của ngày hôm đấy. Mà bây giờ không nói không được. Chu Quỳnh Vũ sắc mặt tối sầm nói, “Chính tại buổi lễ trao giải của Top Chinese Music Awards. Ngày hôm đó cô ta cũng đi theo anh đúng không?”
Đồng tử của Trình Minh Ý hơi co lại, lông mày của anh từ từ nhíu chặt lại, anh nắm chặt bàn tay lại.
“Vị tổng tài kia ngày hôm đó cũng đến tham dự buổi lễ trao giải. Lúc đấy tôi vô tình nhìn thấy Bạch Y. Lại còn đi cùng với người kia, ôm ấp nhìn thân thiết lắm, có lẽ hai người quen biết với nhau từ trước.” Chu Quỳnh Vũ khiêu khích nói, “Nhưng nhìn vẻ bề ngoài của Thẩm tổng với điều kiện của anh ta… Làm sao mà Bạch Y có chịu được sự cám dỗ mê hoặc này.”
Thái độ ngạo mạn khinh thường người khác của Chu Quỳnh Vũ, càng khiến cho Trình Minh Ý cảm thấy chán ghét. Nhưng anh vẫn phải nể mặt mũi của Chu Cảnh Trạm, anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận, vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói: “Quỳnh Vũ, tôi nói lại một lần nữa, Y Y không phải người như vậy, hi vọng cô đừng nói những điều như vậy ở trước mặt tôi.”
Chu Quỳnh Vũ nóng vội: “Anh không tin tôi? À đúng rồi, hai người bọn anh ở chung với nhau lâu như vậy, chả lẽ không phát hiện cô ta lén lút liên lạc với người nào à?”
Trình Minh Ý dứt khoát trả lời: “Chưa từng thấy.”
“Có thể ở trước mặt anh, cô ta không để lộ chút sơ hở, chả may bị tôi đụng trúng.” Chu Quỳnh Vũ nói, “Có nhớ tới cái lần tôi gọi điện thoại tới cho anh không, tôi còn lấy lý do là gọi nhầm đó? Lúc đó tôi ngồi vị trí đối diện với Bạch Y. Thấy cô ta đang nói chuyện điện thoại thân mật với một người nào đó. Mà từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói của đàn ông. Tuy việc này làm khá mất nhiều thời gian…”
Chu Quỳnh Vũ đưa tay lên khẽ vuốt nhẹ lỗ tai của mình, “Nhờ đôi tai này, tôi có thể nhớ ra được giọng nói đó là của ai